Cổ tay của cô bị anh kéo về sau, Hạng Chí Viễn ôm lấy Giang Ninh
Phiến từ phía sau, vòng tay qua ôm lấy bờ vai của cô, cúi đầu hôn lên
mái tóc dài của cô, giọng nói gợi cảm mà thâm tình: “Tiêm Tiêm, tôi chỉ
muốn sống tiếp vì em.”
“…”
Giang Ninh Phiến bị anh ôm thật chặt, đôi mắt rốt cuộc đã không gánh vác nổi nữa, nước mắt chảy xuống.
“Không nhìn thấy em, tôi sẽ chết.” Mỗi một chữ của Hạng Chí Viễn đều nặng tình chí mạng, khiến người ta tim đập loạn nhịp.
“Hạng Chí Viễn, anh không nên yêu tôi, có biết không?”
“Tôi cũng không nên yêu anh, hoàn toàn không nên…” Giang Ninh Phiến
lạc cả giọng, nước mắt rơi xuống khoé môi, để cô nếm được vị đắng chát:
“Nhưng đã không kịp rồi, không kịp nữa rồi…”
Cô không thể yêu Hạng Chí Viễn.
Ngay thời khắc cô thật sự nhận ra điều này, cô đã yêu anh đến mức không còn thuốc chữa nữa.
Thân hình của Hạng Chí Viễn cứng đờ, hai tay càng thêm dùng sức mà ôm chặt cô.
Trái tim của anh đập mạnh liệt…
“Tiêm Tiêm, đây là lần đầu tiên chính miệng em thường nhận nói yêu tôi.”
Hạng Chí Viễn khó lòng kìm nổi mà liều mạng hôn lên tóc cô, hôn lên tai cô.
“Hạng Chí Viễn, tôi thật sự đáng để anh trả giá nhiều như vậy sao?”
Khi nỗi bi thương lên đến đỉnh điểm, đến giọt nước mắt cũng ngập tràn nỗi tuyệt vọng cùng sự bất lực…
“Tôi có em theo cùng là đã thoả mãn rồi, không có nhà cũng chẳng có
sao, trước khi tôi nhận tội, chỉ cần mỗi ngày em đều ở cùng tôi, đời này của tôi cũng đáng rồi.” Càng huống chi, cuối cùng cô cũng thừa nhận cô
yêu anh rồi.
Điều này càng khiến cho anh nghiện hơn bất cứ chất nghiện nào khác.
Hạng Chí Viễn tình sâu trân trọng.
Trái tim của Giang Ninh Phiến đập loạn nhịp, mặc kệ tất cả xoay người lao vào lòng anh, hai tay ôm lấy anh, đầu tựa vào bờ vai anh.
Nước mắt của cô thấm ướt cả chiếc áo của anh.
Con ngươi Hạng Chí Viễn ngưng đọng, đau lòng không thôi: “Từ khi nào đã trở thành quỷ khóc nhè rồi?”
Trước đây, đến một giọt nước mắt của cô anh cũng không thấy được.
Nhưng bắt đầu từ buổi lễ đính hôn ở khách sạn Đế Quốc, mắt của cô vẫn luôn đỏ hoe như thế.
Giang Ninh Phiến chợt nhón chân lên, bờ môi mềm mại óng ánh dám lên
tai anh, nói ra từng chữ một: “Hạng Chí Viễn, anh nghe cho rõ đây, nếu
như kết cục cuối cùng của anh chính là cái chết, tôi theo anh.”
“…”
Tựa như thời gian ngừng trôi, biểu cảm của Hạng Chí Viễn như bị cố
định trên khuôn mặt âm nhu quyến rũ đó, ngây ngốc tựa như một đứa trẻ
ngu ngơ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT