“Sao thế, chỉ nhìn thôi mà em đã có cảm giác rồi à? Để tôi kiểm tra
xem nào.” Hạng Chí Viễn sáng mắt nhìn cô chằm chằm, bàn tay thon dài
thăm dò lên người cô.
Giang Ninh Phiến vội vàng kẹp chặt hai chân, tức tối xấu hổ vô cùng: “Hạng Chí Viễn, anh có thể ăn cơm tử tế được không?”
“Em đang ngồi trên đùi tôi, làm sao tôi ăn cơm tử tế được?”
Hạng Chí Viễn có lý chẳng sợ.
Nghe giọng điệu này, hình như anh có lý thật…
“Vậy tôi không ngồi nữa.”
Giang Ninh Phiến định ngồi xuống đất, eo lập tức bị Hạng Chí Viễn kéo lại, cảm nhận được rõ ràng nơi đó của Hạng Chí Viễn có thay đổi…
Điều này khiến cô càng thêm ngượng ngùng: “Hạng Chí Viễn, ăn cơm thì ăn cẩn thận vào.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT