Giang Ninh Phiến xấu hổ không biết nên nói thế nào, cố lùi về sau, muốn ngồi lại xuống ghế, sự việc vừa rồi chỉ là do có nhất thời bốc đồng mà thôi.
Cánh tay bỗng nhiên bị Hạng Chí Viễn kéo qua.
Cô được anh ôm vào lòng, bị buộc ngồi trên đùi anh.
Hạng Chí Viễn không rảnh để bận tâm đến vết thương, hai tay ôm lấy cơ thể mềm mại mảnh mai của cô, ngang ngược hôn lên môi cô.
Lần này dữ dội như một cơn bão táp mưa sa.
Giang Ninh Phiến ngẩn người, sau đó choàng tay ôm đến sau gáy của anh, tiếp đón nụ hôn cuồng nhiệt của anh, rằng mối quấn lấy nhau, si mê quên đi tất cả
Hãy để cho cô càn rỡ một lần cuối cùng…
Chỉ một lần nữa thôi.
“Keng.”
Cái nhíp rớt ra khỏi tay cô, rơi xuống sàn nhà tạo ra một tiếng động rất nhỏ.
Hạng Chí Viễn điên cuồng hôn lên môi cô, sự hợp tác hiếm hoi của cô khiến cho anh càng thêm phấn khởi…
Bỗng nhiên, Hạng Chí Viễn ôm cô đứng dậy khỏi ghế, dùng tay nâng cơ thể cô lên rồi đi về phía giường,
Môi của anh không hề ngơi nghỉ mà cứ cướp đoạt hơi thở của cô.
Giang Ninh Phiến bị hôn đến gần như nghẹt thở, tách môi ra, cả người cô dính trên người Hạng Chí Viễn, sắc mặt hơi ửng đỏ: “Tay của anh vẫn chưa xử lý xong”
“Bây giờ tôi không quan tâm đến cứ điều gì nữa, tôi muốn em! Tôi chỉ cần em mà thôi!”
Đôi mắt Hạng Chí Viễn chứa đầy tình cảm sâu sắc, không đứng đắn nở nụ cười, anh đè cô xuống chiếc giường êm ái, vươn tay chạm vào mái tóc dài của cô.
Chợt phát hiện ra tay đang dùng là bàn tay phải bị thương của mình.
Hạng Chí Viễn lại hạ tay xuống, đưa tay trái lên vuốt ve mái tóc dài dọc theo gò má của cô, từ trên cao nhìn xuống cô, tình cảm sâu đậm trong mắt anh như nhấn chìm tất cả.
Giang Ninh Phiến nhìn thấy động tác của anh, không nhịn được ngẩng đầu chủ động dán lên môi anh thêm lần nữa, dùng tay cởi nút áo sơ mi của anh ra.
Từng nút một.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT