"Tôi bảo cô chà nó!" Hạng Chí Viễn bất mãn lặp lại một lần: "Chà giống như giặt quần áo đó!"
"Hả?"
Có phải lỗ tai của cô bị hư không?
"Giang Ninh Phiến, cô để tôi lặp lại một lần nữa thử xem?" Hạng Chí Viễn trực
tiếp nắm chặt lỗ tai của cô, không có chút thương hoa tiếc ngọc nào.
"Đau..."
Giang Ninh Phiến than vãn một tiếng, đành phải bắt đầu chà áo sơmi trong tay, dùng sức chà chà. Cô ở bên cạnh anh, sống rất uất ức.
Ánh mắt Hạng Chí Viễn hoàn toàn bị dính chặt.
Ngay cả động tác chà quần áo cũng giống như đúc, dùng hết tất cả sức lực...
Hai hình ảnh chồng lên nhau.
Hạng Chí Viễn có chút khó có thể tin nhìn mặt, lông mày, mắt, mũi, môi của
Giang Ninh Phiến... Anh không ổn rồi, quá lâu, anh không có cách nào mà
không chồng hai khuôn mặt lên nhau.
"Tại sao cô lại chà quần áo như thế?"
"Cậu Hạng." Giang Ninh Phiến cười nhạt nhìn anh: "Giặt quần áo bằng tay sẽ chà như vậy."
Chẳng lẽ còn có tư thế thứ hai à?
"Đều như vậy sao?"
Nhưng trông cô giống như thế, giống đến nỗi anh có thể chồng hai hình ảnh lên nhau, chỉ là tương tự thôi ư?
Hạng Chí Viễn nhìn cô chằm chằm, bỗng dưng anh cầm điện thoại di động lên
gọi vào một dãy số: "Cô Minh Thành, phái người đem bộ công cụ trước đó
chuyển tới đây cho tôi."
Nói xong, Hạng Chí Viễn trực tiếp cúp điện thoại.
Giang Ninh Phiến có chút không hiểu nhìn anh, bộ công cụ trước đó?
Là chỉ cái gì?
Khoảng mười lăm phút trôi qua, cửa phòng bao bị gã hai lần. Ngay sau đó, Cô
Minh Thành mang theo một đám người nối đuôi nhau đi vào...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT