Cô ngồi ở trong xe, nhìn qua bóng dáng cao to của Hạng Chí Viễn, anh vẫn quen mặc áo sơ mi đen, lạnh lẽo mà trang nghiêm...
Trong nháy mắt đó, lần nữa cô cảm nhận chân thật được câu nói Hạng Chí Viễn là một vị thần trong hai giới hắc bạch là sự thật.
Cô xuống xe theo, đi ở bên trái Hạng Chí Viễn.
Hạng Chí Viễn nhìn cũng không nhìn cô, đi thẳng về phía trước, lưu lại dấu chân trên địa bàn mới của mình.
Tất cả mọi người đứng không nhúc nhích, ngẫu nhiên có người nhìn sang, nhìn thấy Giang Ninh Phiến đi bên cạnh Hạng Chí Viễn thì trong mắt đều nổi
lên vẻ hâm mộ.
"Đó là niềm vui mới của cậu Hạng à? Chậc chậc, đôi chân thật dài!"
"Hiếm lạ quá à, phụ nữ bên cạnh cậu dạng có ai chân ngắn đâu?"
"Nếu như trên người tôi có đôi chân dài như thế, vậy sẽ mất hồn lắm..."
Tiếng nghị luận liên tiếp từ trong đám người vang lên, lời gì cũng nói được.
Giang Ninh Phiên chỉ coi mình là kẻ điếc, không nghe thấy gì cả.
Một giây sau, Cô Minh Thành dẫn cấp dưới lỗi người nói linh tinh từ trong
đám người ra, anh ta cười nhàn nhạt nói: "Đến đây, đến chỗ anh Minh
Thành nói chuyện nào."
Trong chốc lát, đám người không còn tiếng bàn luận.
Đột nhiên cả con đường yên tĩnh như con phố ma, chỉ nghe được đằng xa xa
truyền đến tiếng đánh nhau và tiếng cầu xin tha thứ vô cùng chói tai.
"Chỉ là hai câu tán gẫu mà thôi."
Giang Ninh Phiến cũng không phải là thánh mẫu, nhưng nghe những người kia kêu thảm không chết cũng mất đi nửa cái mạng, cô cũng chưa đến mức...
"Đồ của Hạng Chí Viễn tôi, cho dù dính vào một hạt bụi, cũng không tới phiên người khác bàn luận linh tinh!"
Giọng nói của Hạng Chí Viễn không nặng không nhẹ, lại vừa lúc để mỗi người đều nghe được rõ ràng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT