“Tôi không biết.” Mục Thanh Linh hít sâu một hơi, nửa thật nửa giả
nói: “Tôi chỉ nghe Ninh Phiến nói thầm mến một người đàn ông, nhưng đối
phương không yêu cô ấy, với lại đã kết hôn rồi.”
Giang Ninh Phiến hơi nhẹ nhàng thở ra, may mắn Mục Thanh Linh không tính là hoàn toàn đẩy cô vào con đường cùng.
“Người đàn ông kia không yêu cô ấy à?”
Nghe vậy, bỗng nhiên Hạng Chí Viễn cười.
Mắt anh nhuộm sự diêm dúa, cong môi cười thật đẹp, đẹp đến nỗi làm người ta sợ hãi thán phục.
Mục Thanh Linh khiếp sợ nhìn anh, khác biệt với An Vũ Dương nho nhã
trầm tĩnh, khí chất đạo sĩ tu thân dưỡng tính, trên người người đàn ông
này lộ ra ánh sáng u tối cắn nuốt mọi thứ, khiến cho người ta muốn chạy
trốn hơi thở của bóng tối…
Anh cười càng sâu, càng giống cây thuốc phiện nở rộ, độc tính lan ra xung quanh.
Khuôn mặt Mục Thanh Linh liếc qua.
“Dẫn “bạn tốt” đi đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT