Không nói thêm gì nữa, Giang Ninh Phiến xoay người ngồi vào ghế phụ
lải, thắt dây an toàn, lẳng lặng nhìn những tán cây to hai bên đường...
“Lấy cơm cho tôi.” Hạng Chí Viễn ngồi vào ghế lái, lấy hộp cơm đặt lên đùi cô, sau đó mới khởi động xe thể thao lái đi.
Giang Ninh Phiến mở hộp cơm tinh xảo ra, bên trong được chia thành nhiều ô
vuông chứa thức ăn, bất ngờ rằng đó là những thử vừa rồi cô chưa động
đến.
Anh còn bỏ nó vào hộp.
Không có cảm giác thèm ăn.
Giang Ninh Phiến đang định đậy nắp hộp lại thì giọng nói kiêu ngạo của Hạng
Chí Viễn từ bên cạnh truyền đến: “Em ăn cơm, hoặc là tôi ăn em, tùy em
chọn”
Tên đàn ông vô sỉ.
Giang Ninh Phiến đành phải cầm
đũa lên gắp một miếng bỏ vào miệng, anh lái xe rất vững vàng, không hề
làm cô lung lay, nhưng cô vẫn ăn không ngon miệng.
Kỹ năng nấu nướng của anh đã được cải thiện.
Cô nghe Cô Minh Thành nói rằng cô là người thứ hai được thưởng thức tài
nấu ăn của Hạng Chí Viễn, người đầu tiên là Thời Bích Sương, là người
phụ nữ từng đóng giả cô.
Cô hỏi về sau đã xảy ra chuyện gì với Thời Bích Sương, nhưng Cô Minh Thành lại quanh co né tránh vấn đề đó.
Có lẽ đã bị tra tấn đến chết.
Hạng Chí Viễn vốn là kẻ lòng dạ độc ác đứng đầu của Địa Ngục Thiên.
Chờ đến khi cô ăn xong, Hạng Chí Viễn bắt đầu tăng tốc phi nước đại trên
đường cao tốc, gió vù vù gào thét bên tai cô, cảnh vật cũng nhanh chóng
lùi về phía sau.
Lại một lần nữa.
Cô được nhìn thấy thế giới bên ngoài, hít thở không khí của gió trời.
“Nơi này rất xa cảng biển.” Giang Ninh Phiến nói.
“Hai tiếng nữa sẽ đến.” Vừa nói Hạng Chí Viễn vừa tiếp tục tăng tốc độ.
Đôi mắt giấu dưới lớp kính râm của Giang Ninh Phiến xẹt qua một chút lo
lắng, hai tiếng... Hẳn là thuốc kia sẽ sớm phát huy tác dụng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT