Lần trước đút cô ăn cháo, cô chưa ăn được mấy ngụm đã bị anh trói trên
giường giày vò... Nghĩ đến điều này, trong lòng Giang Ninh Phiến nảy
sinh kháng cự, rụt người lại.
“Tiêm Tiêm, ăn cháo.” Giọng Hạng Chí Viễn đè xuống rất thấp nhưng vẫn để lộ ra sự hung hăng.
Dù thế nào cũng phải ăn no bụng để sống trước rồi nói sau.
Giang Ninh Phiến cúi đầu nếm thử một ngụm, cháo vào miệng, hương vị vẫn còn ở đầu lưỡi, mùi vị kỳ lại khiến cô cau mày, tầm mắt hạ xuống, cô thấy
bóng nước li ti do bị bỏng trên tay Hạng Chí Viễn.
“Lần đầu tiên anh xuống bếp à?” Giang Ninh Phiên nghi ngờ hỏi.
“Sao em biết là tôi nấu?” Hạng Chí Viễn chấn động, lập tức cười không đứng
đắn, đuôi mày nhếch lên, tự mình hỏi tự mình tìm đáp án: “Thông minh
lanh loi."
Quả thật là anh tự tay nấu...
Cháo này là cháo người cảng biển mới biết nấu, nhưng phối hợp nguyên liệu không đều nên mùi vị hơi kỳ.
Trong những người cô biết có Hạng Chí Viễn mới biết nấu loại cháo này.
“Bóng nước trên tay anh cũng là vì nấu cháo bị bỏng sao?” Giang Ninh Phiến hỏi.