Hoàng đế nói: "Hồ đồ cũng được, đi quá giới hạn cũng được, trẫm sao có thể dung túng cho hắn kết bè các đảng mà xen vào chuyện quốc sự của trẫm chứ? Triều đình này là của trẫm, chứ không phải của Trương Đình Ngọc. Vì thế Trương Đình Ngọc liền dâng tấu lên trẫm, nói bây giờ hắn đã lớn tuổi nên muốn cáo lão về quê, lại còn nói một câu: "Lấy thế tông di chiếu gả hưởng Thái Miếu, khất thượng một lời vì khoán"."

Như Ý hơi biến sắc: "Sao lại như vậy được? Trương Đình Ngọc sợ Hoàng thượng không đồng ý cho nên bắt Hoàng thượng phải cam đoan sao? Đúng là quá vô lễ"

Hoàng đế nhận một miếng cam do Ý Hoan đưa đến mà chậm rãi nói: "Nếu hắn muốn thử thì trẫm sẽ thành toàn cho hắn, chỉ cần hắn an phận mà tránh xa ánh mắt của trẫm thì trẫm sẽ hứa cho hắn một cái an ổn đến già. Trẫm đã lệnh cho quân cơ đại thần Uông Do Đôn xem những tấu chương của hắn rồi, ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ"

Như Ý thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Vậy là tốt rồi". Nàng chần chờ một lát rồi nói: "Hoàng thượng, thần thiếp có một chuyển không thể không bẩm báo, chỉ cần Hoàng thượng nghe thôi, không cần phải lo lắng"

Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng rồi thản nhiên nói: "Nàng nói đi"

Như Ý yên tĩnh nhu hòa, ẩn hiện một chút sầu lo, nàng thấy sắc mặt Hoàng đế hơi có chút buông lỏng thì mới dám nhẹ giọng khuyên nhủ: "Hoàng thượng, phúc tấn của Vĩnh Hoàng là Y Lạp Lý thị có qua bẩm báo nói từ đầu mùa xuân năm nay, trên người Vĩnh Hoàng không được tốt, càng ngày càng bệnh nặng. Thần thiếp cầu xin Hoàng thượng nếu như rãnh rỗi thì hãy đi thăm Vĩnh Hoàng một chút"

Hoàng đế bình tĩnh đến mức lạnh nhạt: "Bệnh tình của Vĩnh Hoàng, trẫm cũng có biết một chút, đơn giản cũng là vì tâm tư hắn quá nặng mà thôi. Trẫm cũng lệnh cho các thái y tài giỏi đi thăm hắn, trẫm chỉ cần tâm tư hắn an phận một chút, đừng có mơ tưởng vô vọng là tốt rồi"

Như Ý nghe khẩu khí của Hoàng đế thì cũng biết hắn vẫn còn để ý đến chuyện Vĩnh Hoàng năm đó có ước muốn đoạt ngôi vị Thái tử cho nên nàng mới nói: "Thần thiếp có thể đi thăm hắn một chút có được không? Cũng xem như trấn an..."

Hoàng đế xua tay nói: "Không cần. Bây giờ nàng đã là Hoàng quý phi, thân phận quý trọng. Nếu nàng đi đến đó, Vĩnh Hoàng lại động tâm tư gì nữa. Vĩnh Hoàng đã có dưỡng mẫu của hắn là Thuần quý phi thăm hỏi rồi, tốt nhất nàng đừng đến mấy nơi thị phi như vậy"

Như Ý chỉ phải đứng dậy đáp ứng thì Lý Ngọc cũng vừa tiến vào nói: "Hoàng thượng, Trương Đình Ngọc đại nhân muốn cầu kiến"

Hoàng đế không vui nói: "Bây giờ hắn đến đây làm gì?"

Lý Ngọc nói: "Trương Đình Ngọc đại nhân vui sướng, nói đại nhân biết Hoàng thượng hạ chỉ hứa cho đại nhân được hưởng Thái Miếu cho nên đến đây để tạ ơn"

Đến lúc này, không chỉ có Hoàng đế mà ngay cả Như Ý và Ý Hoan đều thay đổi sắc mặt. Hoàng đế đứng thẳng dậy, đi đến thư phòng lật từng tấu chương, biến sắc nói: "Trẫm vừa mới phê tấu chương không lâu, vẫn chưa phát đi thì sao Trương Đình Ngọc lại biết chứ?" Hắn liếc mắt nhìn Lý Ngọc, phẫn nộ quát: "Lý Ngọc!"

Lý Ngọc sợ tới mức vội quỳ xuống: "Hoàng thượng, nô tài không dám!"

Như Ý vội nói: "Hoàng thượng, Lý Ngọc không dám. Nội giám không được tham gia vào chính sự cho nên chắc chắn Lý Ngọc không dám nhìn vào tấu chương của Hoàng thượng"

"Như vậy thì chỉ có Uông Do Đôn!" Sắc mặt Hoàng đế rất khó coi: "Đúng. Uông Do Đôn có xuất thân từ môn hạ của Trương Đình Ngọc, nhất định là do hắn nói cho Trương Đình Ngọc biết, đúng là lớn mật! Dám tự tiện làm lộ ý chỉ của trẫm, rốt cuộc trong lòng Uông Do Đôn trẫm là Hoàng đế hay là Trương Đình Ngọc là Hoàng đế? Trẫm là chi chủ thiên hạ, nay trong triều có đại thần sinh ra môn hộ vây cánh như vậy thì sao trẫm có thể nuông chiều được chứ?"

Ý Hoan lạnh lùng nói: "Tất nhiên Hoàng thượng chính là Hoàng thượng, cái người môn sinh này lại quên chi chủ thiên hạ mà lại đem sư trưởng áp đảo Hoàng thượng, quả thật đúng là không nên"

Hoàng đế giận tái mặt: "Nếu Trương Đình Ngọc đã đến thì trẫm sẽ gặp hắn. Lý Ngọc, truyền hắn vào đi"

Lý Ngọc vội vàng ra ngoài, Như Ý và Ý Hoan không dám ở lại cho nên liền cũng cáo lui quay về. Hai nàng mới bước ra cửa điện thì đã thấy Trương Đình Ngọc đầy mặt vui mừng mà đang đứng chờ ngoài điện. Trương Đình Ngọc hành lễ nói: "Hoàng quý phi nương nương vạn phúc kim an, Thư phi nương nương vạn phúc kim an"

Như Ý và Ý Hoan hơi hạ thấp người, nhìn hắn đầy vẻ mãn nguyện đi vào. Ý Hoan khinh thường nói: "Tự cho là thông minh thì mới tự rước lấy nhục nhã! Hắn cho rằng hắn đã đỡ được một vị Hoàng hậu Phú Sát thị thì chẳng lẽ sau này có thêm một vị Hoàng hậu xuất thân Phú Sát thị nữa sao?"

Như Ý im lặng mỉm cười nói: "Hậu cung và tiền triều đều riêng biệt, cho dù Trương Đình Ngọc là lão thần tam triều thì cũng không thể ngoại lệ, tâm tính Hoàng thượng mạnh mẽ như vậy, há có thể cho bên người bên cạnh dao động sao?"

Ý Hoan cười nói: "Hắn càng tiến cử người bên ngoài thì càng thành toàn cho tỷ tỷ. Muội muội xin chúc mừng tỷ tỷ trước"

Qủa nhiên Hoàng đế giận tím mặt, luôn miệng trách cứ Trương Đình Ngọc nói: "Được hưởng việc tế riêng trong Thái Miếu là dành cho các nguyên lão có công lao trác tuyệt, Trương Đình Ngọc ngươi có tài năng gì chứ, có công tích gì mà có thể sánh vai với các nguyên lão đại thần chứ? Ngạc Nhĩ Thái có công bao bình định Miêu Cương, Trương Đình Ngọc ngươi chỉ có chút am hiểu mà lại dám sao chép chỉ dụ, lại cuồng vọng tự đại như thế sao?"

Hoàng đế mắng không ngừng, Trương Đình Ngọc đổ mồ hôi lạnh mà Hoàng đế vẫn chưa hết giận, hạ lệnh cách đi tước vị của Trương Đình Ngọc, chỉ lấy chức vị Đại học sĩ ban cho Trương Đình Ngọc rồi đuổi về quê dưỡng lão, lại hạ chiếu chỉ Uông Do Đôn không được tham gia vào đại học sĩ và Hình bộ thượng thư. Từ đó, không còn ai dám tùy ý xen vào chuyện lập hậu.

Vào một ngày cuối mùa thu, Như Ý nhàn rỗi cho nên liền đến Trữ Tú cung thăm Ý Hoan. Thị nữ mới đỡ tay Như Ý bước vào trong điện, liền nhịn không được mà cười nói: "Lúc trước mỗi lần đến đây là ta luôn ngửi thấy mùi thuốc nặng nề, bây giờ đến chỉ ngửi thấy mùi hoa thanh đạm"

Ý Hoan cười tủm tỉm liếc mắt nhìn Như Ý, rồi nghiêng người đỡ Như Ý ngồi xuống, nhẹ nhàng thở dài một cái: "Năm trước muội muội có nghe tỷ tỷ nói chuyện cho nên cũng đã nghĩ thoáng đi. Hoàng thượng vẫn ban thưởng thuốc mang thai như thường, còn các tần phi khác thì tự tìm phương thuốc để uống. Bây giờ muội cũng chẳng còn hứng thú đến việc này, nếu nhớ thì uống, không nhớ thì không uống, cũng chẳng sao"

Như Ý cười nói: "Bây giờ ta cũng không uống nữa, dù gì ta tuổi cũng đã lớn, có con hay không thì đều tùy thuộc vào ý trời mà thôi"

Ý Hoan mỉm cười: "Đúng vậy, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện con cái thì sẽ không thoải mái được, chi bằng rảnh rỗi chăm sóc hoa cỏ, trong lòng cũng thanh tịnh một chút"

Ở bên ngoài hành lang có con chim sơn ca và vẽ mi nhảy nhót, con hát con họa, khiến cho khung cảnh không chút nào tĩnh lặng. Như Ý cười nói: "Hoàng thượng rất thích những con điểu tước này ở Viên Minh Viên, hóa ra muội cũng thích như vậy".

Đáy mắt nàng chợt lóe lên một tia bỡn cợt, thổi mạnh vào hai má Ý Hoan nói: "Chỉ là Hoàng thượng sủng ái muội như vậy, hai ngày trước mới lệnh cho tú phòng thêu chiếc màn che Hợp Hoan Uyên ương mà độc thưởng cho muội. Muội có Uyên ương rồi thì cần gì phải nuôi chim chóc khác làm gì?"

Hai gò má của Ý Hoan đỏ hồng lên, giận hờn nói: "Đây cũng là lời nói của một Hoàng quý phi sao? Chẳng có chút tôn trọng nào cả!". Bỗng nhiên nàng nhìn chằm chằm vào Như Ý nói: "Hoàng quý phi nói như vậy là muốn nói muội không để ý sao?"

Mỗi lần Ý Hoan nói chuyện thì đều có chứa năm phần vui đùa, năm phần nghiêm túc. Trong lòng Như Ý khẽ run lên, đột nhiên nghe thấy nàng hỏi thì liền thấy xúc động. Như Ý không muốn suy tư mà nói: "Nếu nói không để ý thì cũng đều là tâm địa nữ tử, khó tránh khỏi có chút ích kỷ. Huống chi những ngày này muội đều nhận được ân sủng thì ta sẽ chịu lạnh nhạt vài ngày thì sao ta có thể không xót xa chứ? Chỉ là vì ta và muội thân thiết với nhau, đều cảm thấy tâm tính hợp lý mà cũng đã trong cung lâu rồi cho nên mới hiểu được cái chuyện ghen tuông của người bình thường đều thấy dư thừa ở chốn này, càng ghen tuông thì càng phiền não mà thôi"

Ý Hoan hơi có chút giật mình: "Lời nói của tỷ tỷ cũng như tâm tư của muội. Mặc dù Hoàng thượng thương muội nhưng mỗi lần Hoàng thượng sủng hạnh người khác, trong lòng muội cũng thấy nóng như lửa đốt, ngay cả đối với tỷ tỷ, có mấy lần cũng nhịn không được. Nhưng mà trải qua ngày tháng thì mới hiểu được cái tâm ma này sẽ làm mình chịu khổ cho nên muội mới nuôi dưỡng những con chim này để cho trong lòng thoải mái, mà ở trong chốn hậu cung này, nói chuyện hay làm việc gì cũng đều phải bắt chính mình cẩn thận. Có khi có những chuyện không thể nói với người khác thì muội cũng có thể nói chuyện với những con chim này, cũng xem như giải tỏa được tâm tư của mình"

Ý Hoan từ khi ở bên cạnh Hoàng đế, luôn nhận được ân sủng không ngừng. Có khi nàng nói chuyện bén nhọn, đối với người khác cũng không có thân thiện, vì nàng được Hoàng đế sủng ái cho nên không có ai dám so đo với nàng. Mấy năm nay, trong mắt người bên cạnh, nàng luôn là người sống thật với chính mình nhưng không ngờ trong lòng nàng lại chứa đầy tâm tư mà lạnh lẽo như vậy. Như Ý ôn nhiên vuốt ve khuôn mặt Ý Hoan mà ôn nhu nói: "Đó là bởi vì muội không muốn qua lại với người trong cung. Phụng dưỡng Hoàng thượng nhiều năm như vậy, ngoài trừ Dực Khôn cung của ta, hiếm khi thấy muội lui tới các cung khác"

Ý Hoan lấy một cái kéo nhỏ, tinh tế cắt bỏ những cành lá dư thừa của đóa hoa trên bàn rồi quay đầu nói: "Muội hay lui tới với tỷ tỷ cũng bởi vì tính tình hợp nhau. Còn những kẻ dư thừa kia thì không đáng để tốn khí lực lui tới, nếu rãnh rổi muội chỉ dọn dẹp chính mình là được rồi"

Như Ý nhìn sơ qua cái bố trí trong điện, trong điện được bố trí như một khuê các bình thường của một nữ tử, ngoại trừ cái giá sách ra thì chỗ nào cũng có cẩm tú trang sức: "Ngoại trừ Trữ Tú cung của muội ra thì không còn ai có thể tự mình dọn dẹp đến mức sạch sẽ thư thái như vậy"

Ý Hoan nói: "Người khô tịnh thì tâm cũng sạch sẽ"

"Chúng ta đang ở nơi này, xuanh quanh đều luôn có mùi máu không sạch sẽ, có đôi khi khó tránh khỏi việc đôi tay mình phải dơ bẩn. Có thể cầu được tâm can sạch sẽ, cũng coi như hiếm thấy". Như Ý mỉm cười, thấy bên tay nàng có một quyển thơ của Ôn Đình Quân*, nói: "Ngày ấy lúc còn ở trước mặt Hoàng thượng, Hoàng thượng chỉ có nhắc đến một câu thơ hay của Ôn Đình Quân, vậy mà muội cũng chú ý nữa"

[* Ôn Đình Quân là nhà thơ thời Đường, ông tinh thông âm nhạc, là một thi nhân tài tử mẫn tiệp, từ trẻ đã nổi danh thi từ nhưng thi không đỗ nên đi chu du đây đó. Từ của ông lời rất đẹp, phái Hoa gian liệt ông vào người đứng thứ nhất đời Đường. Bài hát Bồ Tát Man trong phim Chân Hoàn truyện là được phổ nhạc từ bài thơ cùng tên của Ôn Đình Quân]

Trên mặt Ý Hoan hồng hào: "Tỷ tỷ vẫn là người chú ý, còn có thể lưu tâm thay muội đến những thứ này. Muội chỉ là nghe Hoàng thượng nhắc đến, tùy tay sưu tầm mà đọc thôi"

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên Tam Bảo vội vã chạy vào nói: "Nương nương, nương nương, không tốt rồi"

Như Ý giận tái mặt nói: "Có chuyện gì từ từ nói, sao lại hấp tấp như vậy?"

Tam Bảo lau mồ hôi nói: "Bẩm nương nương, người trong phủ Đại a ca đến báo Đại a ca bệnh nặng, sợ là không qua khỏi"

Như Ý nóng như lửa đốt mà liền đứng dậy, bởi vì đứng dậy quá nhanh cho nên thân thể bất giác lung lay một chút, liền nói: "Thuần quý phi biết chưa?"

Tam Bảo nói: "Đại phúc tấn đến bẩm báo cho Hoàng quý phi nương nương biết trước, chỉ sợ giờ này Chung Túy cung vẫn chưa biết"

Như Ý vội nói: "Thuần quý phi là dưỡng mẫu của Đại a ca, ngươi nói Lăng Chi mau đi báo cho Chung Túy cung biết đi. Còn ngươi hãy đến Dưỡng Tâm điện báo cho Hoàng thượng, còn nữa, ngươi hãy chuẩn bị liễn kiệu, bổn cung sẽ đi thăm Vĩnh Hoàng"

Ý Hoan thấy Như Ý lo lắng, liền thở dài: "Từ lúc Hiếu Hiền hoàng hậu qua đời, Vĩnh Hoàng lại bị khiển trách cho nên bệnh tình càng ngày càng nặng. Đang là một Hoàng tử tốt lành, ai ngờ... Tỷ tỷ đi đường cẩn thận, đừng quá nóng vội"

Như Ý sao còn có thể cùng Ý Hoan phân trần nữa chứ cho nên nàng vội vàng rời khỏi Trữ Tú cung. Nàng mới bước ra khỏi cung thì đã thấy các cung nữ lớn tuổi đứng dựa vào bức tường hồng, dường như các cung nữ này đã trên 40 tuổi, cũng bởi vì không còn nơi nào để đi sau khi xuất cung cho nên mới tiếp tục ở lại trong cung hầu hạ. Đám cung nữ đang nghe thái giám Nội vụ phủ dặn dò, Như Ý chỉ nhìn một chút thì nghe Vân Chi nói: "Bẩm Hoàng quý phi, đây là đám cung nữ mà Nội vụ phủ mới đưa từ Viên Minh Viên đến, nói là bọn họ làm việc quen tay, cực kỳ lão luyện cho nên đang muốn đưa bọn họ đến các cung"

Như Ý gật đầu, cũng không muốn hỏi nhiều. Đột nhiên, có một cung nữ mặc y phục màu xanh chạy ra, quát: "Triệu công công, ông dựa vào cái gì mà dám thu tiền bạc mọi người rồi mới phân phó đến lục cung chứ? Chúng ta có vài người không có tiền, ông lại đưa chúng ta đến lãnh cung hầu việc, trên đời này không có đạo lý như vậy"

Như Ý nghe được hai chữ "lãnh cung", tự nhiên xúc động nhớ đến chuyện xưa cho nên liền nhìn cung nữ kia. Triệu công công kia cao lớn thô kệch, kéo cung nữ kia mà lôi trên mặt đất hai vòng rồi nắm đầu nàng đập vào tường mà quát: "Các ngươi chỉ là cung nữ nhỏ nhoi ở Viên Minh Viên, bây giờ được vào cung mà các ngươi có mắt như mù mà không biết may mắn sao? Đánh chết ngươi cũng chưa hết tội"

Tuy rằng Như Ý đang vội đến phủ đệ của Vĩnh Hoàng nhưng thấy chuyện đó cũng không khỏi nhíu mày một cái cho nên nàng gọi tiểu thái giảm Tiểu An lên nói: "Tiểu An, ngươi đến nói với Triệu thái giám kia rằng hắn ngang ngược bá đạo, bổn cung đều thấy cho nên hãy đưa hắn đến Thận Hình tư lĩnh 50 đại côn, từ nay về sau không cần ở lại Nội vụ phủ hầu việc nữa"

Tiểu An nhanh chóng tiến lên, Triệu công công nhìn thấy Như Ý bước đến, sớm đã bị dọa sợ mà chân tay mềm nhũn. Như Ý không muốn nghe hắn giải thích dong dài cho nên lệnh cho Tiểu An đến Nội Vụ phủ thông báo việc phân phó các cung nữ đến lục cung rồi rời đi. Cung nữ mới vừa bị đánh kia vội chạy lên nói: "Đa tạ Hoàng quý phi nương nương chủ trì công đạo"

Như Ý thấy nàng bị đánh mà thần sắc vẫn luôn quật cường, không chút kinh sợ cho nên liền nói: "Ngươi là người thẳng tính, chỉ là chuyện gì cũng phản kháng như vậy, ngươi không sợ chịu thiệt sao?"

Cung nữ kia không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói: "Nô tỳ chịu thiệt thì cũng không sao nhưng nô tỳ không thể để các tỷ muội chịu thiệt được ạ"

Như Ý thấy nàng bị đánh đến mặt mày xám tro, nhìn kỹ tướng mạo lại đoan trang chỉnh tề, lại là người hào phóng mà có chủ ý, Như Ý nghĩ đến Nhị Tâm từ lúc bị thương ở chân trái thì không còn là người đắc lực nữa cho nên liền nói: 'Tính tình ngươi như vậy thì sẽ bị chịu thiệt nhưng bổn cung lại thích ngươi. Ngươi đi rửa mặt sạch sẽ rồi đến Dực Khôn cung đợi đi, ngươi sẽ ở lại bên cạnh bổn cung hầu việc". Nàng nói xong, liền vội vàng rời đi.

Lúc nàng tới phủ của Vĩnh Hoàng thì đã thấy các phúc tấn cách cách đều đã quỳ trên mặt đất mà khóc lóc nức nở. Lục Quân cũng đã tới trước, cùng Y Lạp Lý thị ngồi ở trên giường, nàng thấy Như Ý bước vào, liền lau nước mắt ở khóe mắt rồi nói: "Hoàng quý phi vạn an"

Như Ý vội đè tay Lục Quân lại nói: "Lúc này đang bát nháo thì cần gì phải giữ quy tắc này làm gì". Nàng dứt lời, liền quay đầu nhìn Y Lạp Lý thị nói: "Thái y đã chẩn mạch chưa? Thái y đã nói thế nào?"

Ý Lạp Lý thị khóc đến mức hai mắt đỏ ngầu, nàng nghe Như Ý hỏi cho nên vội vàng thôi khóc mà nói: "Bẩm nương nương, Thái y nói Vĩnh Hoàng bị ác mộng quấn thân, ngày đêm bất an, lòng dạ đứt quãng cho nên chỉ sợ là..."

Trong lòng Như Ý trầm xuống, sắc mặt không tốt: "Đừng nói bậy! Vĩnh Hoàng chỉ mới 23 tuổi thì sao lòng dạ đứt quãng được chứ?"

Ý Lạp Lý thị không thể nói rõ, chỉ nghẹn ngào nói: "Hai năm nay trên người Vĩnh Hoàng không được tốt, lại ưu tư quá độ, chuyện gì cũng suy nghĩ nhưng lại không nói cho thiếp thị nghe. Vài lần đang ngủ liền tỉnh giấc mà khóc lớn nói mình bất hiếu. Mấy ngày trước đây là ngày giỗ của Hiếu Hiền hoàng hậu, Vĩnh Hoàng lại gặp ác mộng nhiều hơn, nói muốn đi tìm Hiếu Hiền hoàng hậu giải bày. Thiếp thị cũng thấy rất sợ hãi..."

Ý Lạp Lý thị còn chưa dứt lời thì trên mặt đã bị nhận một cái tát, sắc mặt Lục Quân trắng bệch, nàng thở hổn hển mà chỉ tay vào mặt Ý Lạp Lý thị nói: "Chung quy cũng là ngươi không chăm sóc tốt cho Vĩnh Hoàng, bây giờ còn nói hươu nói vượn như vậy sao? Vĩnh Hoàng là người con có hiếu thì sao có thể gặp được ác mộng chứ? Muốn đi tìm về cõi tiên mà gặp Hiếu Hiền hoàng hậu giải bày gì chứ? Ngươi lại dám hồ đồ mà còn đổ oan cho Vĩnh Hoàng bất hiểu! Bổn cung thấy Vĩnh Hoàng không khỏe cũng là do các ngươi ngày thường không biết nặng nhẹ mà chăm sóc hắn chu đáo mà thôi"

Xưa nay Lục Quân là người có tính tình ôn hòa, bây giờ đột nhiên nổi giận như vậy thì tất nhiên Như Ý hiểu rõ cũng vì Y Lạp Lý thị không biết cách ăn nói. Nếu những lời đó mà bay đến tai Hoàng đế thì chắc chắn hắn sẽ nhớ đến chuyện Vĩnh Hoàng và Vĩnh Chương bất hiếu trước linh vị Hiếu Hiền hoàng hậu, tới lúc đó Hoàng đế sẽ lại nổi giận lôi đình.

Như Ý vội vàng kéo tay Lục Quân khuyên nhủ: "Tỷ tỷ đừng nóng giận. Con dâu xưa nay là người hiểu biết, chỉ là nhất thời sốt ruột mà không biết cách nói chuyện mà thôi". Nàng nói xong liền nhìn chằm chằm vào Y Lạp Lý thị, ôn nhu nói: "Những lời lúc nãy đừng có nhắc lại nữa".

Như Ý nhìn Vĩnh Hoàng đang mê man mà nằm trên giường, thấy trên trán hắn đổ đầy mồ hôi. Nàng thấy đau lòng không thôi, vội lấy chiếc khăn tay ra mà cẩn thận lau mồ hôi trên trán của hắn, trong lòng nàng càng thêm áy náy không thôi. Dường như Vĩnh Hoàng cảm giác được động tác của nàng cho nên liền có chút tỉnh táo. Hắn giật thân mình, bỗng nhiên mở mắt ra rồi thẫn thờ nhìn mà lớn tiếng nói: "Ngạch nương, ngạch nương, ngạch nương đừng đi, ngạch nương đợi nhi thần một chút, ngạch nương đừng thương tâm nhi thần"

Lục Quân vội ngồi xuống, giữ chặt tay Vĩnh Hoàng mà rơi lệ nói: 'Vĩnh Hoàng, Vĩnh Hoàng, ngạch nương ở đây". Như Ý nghe thấy tiếng la thảm thiết của nàng, nhất thời cũng xúc động tâm can mà kêu lên: "Vĩnh Hoàng"

Hai người gọi vài tiếng thì lại không thấy Vĩnh Hoàng có bất cứ hành động nào đáp lại. Lục Quân ngượng ngùng nói: 'Ngạch nương gì chứ? Chỉ sợ là chúng ta đều đa tình mà thôi, Vĩnh Hoàng đang gọi thân mẫu của hắn là Triết Mẫn Hoàng quý phi mà thôi". Nàng dứt lời liền than thở: "Tuy rằng mấy năm nay thần thiếp dưỡng dục hắn nhưng rốt cuộc đứa hài tử này lại không chịu gọi thần thiếp bằng hai tiếng ngạch nương"

Như Ý đau xót nói: "Rốt cuộc Vĩnh Hoàng cũng là đứa hiếu thảo"

Vừa hay thì có Thái y bước vào mà lật mí mắt Vĩnh Hoàng rồi đổ chén thuốc vào miệng Vĩnh Hoàng, dập đầu nói: "Hoàng quý phi nương nương thứ tội, Thuần quý phi nương nương thứ tội, Đại a ca sợ là không còn ở trên nhân thế bao nhiêu nữa cho nên hai vị nương nương muốn nói cái gì thì hãy nói nhanh đi ạ"

Như Ý nghe lời này xong, bỗng nhiên bi thương trào ra, quay sang một bên mà khóc nức nở. Qủa nhiên sau khi uống thuốc, Vĩnh Hoàng cũng tỉnh táo rất nhiêu, hai mắt cũng dần có thần mà nhìn chằm chằm Như Ý nói: "Mẫu thân tới rồi"

Lục Quân thở dài nói: "Dù sao Vĩnh Hoàng cũng là người đã từng Hoàng quý phi nuôi dưỡng, còn thần thiếp thì thật vô dụng, hai hài tử của mình đều bị Hoàng thượng răn dạy, không ngốc đầu lên làm người được. Có nói gì thì Hoàng quý phi cứ nói đi". Nàng nói xong rồi đưa các phúc tấn đi ra ngoài.

Trong phòng lẳng lặng, phảng phất như một cái đầm nước rất sâu, ánh nắng lẻ loi mà chiếu trên mặt đất. Vĩnh Hoàng ho khan vài tiếng, nhẹ nhàng nói: "Đa ta mẫu thân còn thương nhớ hài tử này. Dưỡng dục chi ân khi con bé, nhi thần vẫn không dám quên"

Nước mắt rơi đầy mắt Như Ý, nàng vỗ về cái trán của hắn mà ôn nhu nói: "Con ngoan. Mẫu thân vẫn còn nhớ rõ, cái đứa nhỏ này cái gì cũng giỏi, chỉ thua thiệt duy nhất là chuyện tình cảm mẫu tử. Mặc dù có mẫu thân và Thuần nương nương chăm sóc nhưng nếu Triết Mẫn Hoàng quý phi còn sống, chắc chắn con sẽ không đến mức này"

Vĩnh Hoàng thở hổn hển từng đợt, khuôn mặt tái nhợt, một lúc sâu hắn mới giữ được một hơi: "Nhi thần tự biết là không thể. Mấy ngày nay nhi thần vẫn mơ thấy ngạch nương nhìn rưng rưng với nhi thần mà lại không nói gì, giống như có rất nhiều ủy khuất nhưng lại không thể nói ra được. Mấy ngày trước là ngày giỗ của Hiếu Hiền hoàng hậu, nhi thần càng mơ thấy Hiếu Hiền hoàng hậu đã uy hiếp mà cho ngạch nương ăn những gì, ngạch nương ăn xong thì liền đổ máu. Mẫu thân, trong lòng nhi thần hiểu rõ, là Hiếu Hiền hoàng hậu hại chết ngạch nương"

Như Ý nhìn xương gò má cao cao của hắn, hai mắt hắn đã thâm đen, nàng không khỏi khổ sở nói: "Cái chết của Triết Mẫn Hoàng quý phi cũng thật kỳ quái, mẫu thân cũng đã nghe qua lời đồn đãi như vậy. Nhưng Vĩnh Hoàng à, nếu là lời đồn đãi thì không nên quá đa nghi, một khi đa nghi thì sẽ biến thành tâm ma, lúc đó con sẽ hại chết chính mình mà thôi"

Vĩnh Hoàng khóc nức nở, tiếng khóc sụt sùi mà tuyệt vọng như vậy giống như tiếng khóc của một đứa trẻ bị lạc đường trong đêm: "Lúc nhỏ nhi thần đã mất ngạch nương, lại bị người khác bắt nạt nhưng nhi thần không thua kém ai cho nên cũng đã từng có ý niệm lợi dụng mẫu thân. Nhưng Hoàng a mã mắng nhi thần bất hiếu với Hiếu Hiền hoàng hậu, thật sự nhi thần không thể hiếu kính được. Là nàng ta hại nhi thần chịu khổ sở ở A ca sở, là nàng ta hại chết ngạch nương của nhi thần, là nàng ta cho ngạch nương ăn nhiều món ăn tương khắc như vậy, ba ba và rau dền, mạch môn và cá trích... Ăn những thứ đó sẽ tích độc, ngạch nương của nhi thần sẽ bị trúng độc mà đến chết. Nếu đã như vậy thì làm sao nhi thần có thể tẫn hiếu với nàng ta được chứ? Nhi thần... Nhi thần không muốn, không muốn ở lại cái nơi dơ bẩn này nữa!"

Như Ý ôm Vĩnh Hoàng, tâm tư bi thương không ngừng, bỗng dưng có chút nghi hoặc nhanh chóng xuất hiến, khuếch tán cái tâm tư của nàng. Nàng nhịn không được mà nắm chặt lấy tay hắn nói: "Những món ăn tương khắc tích độc này ai nói cho con biết? Du phi đã từng nói cho con biết là Hiếu Hiền hoàng hậu hại chết ngạch nương của con nhưng muội ấy không biết nguyên nhân sâu xa là gì. Nói cho mẫu thân nghe, là ai nói cho con biết?"

Vĩnh Hoàng nhất thời vội vã mà một ngụm đàm tràn lên, hắn khụ khụ nói: "Gia... Gia..."

Nhiều năm đi trong sương mù, rốt cuộc cũng đã thấy được chút ánh sáng, Như Ý liên tục truy vấn: "Là Kim Ngọc Nghiên có phải không? Có phải không?". Vĩnh Hoàng cố gắng há to miệng, cực lực hết sức muốn gật đầu. Như Ý thấy hắn như vậy, sợ tới mức bất chấp tất cả mà kêu lớn lên: "Thái y, thái y!"

Vĩnh Hoàng giãy dụa trong lòng nàng, giống như con cá rời khỏi mặt nước mà đang kéo dài hơi tàn. Ánh mắt của hắn dần dần mờ đi, rốt cuộc cũng cố hết sức nhắm hai mắt lại, trở vể nơi an bình vĩnh cửu. Chuyện cũ trước kia ùn ùn kéo đến, phảng phất giống như cơn gió mùa thu thổi qua trần ai, cơ hồn không có chút khí lực nhưng lại quấn lấy thân người, phảng phất vẫn giống như trước đây, Vĩnh Hoàng chỉ là đứa trẻ bảy tám tuổi, mỗi lần hắn học bài mệt mỏi là tựa vào khuỷu tay Như Ý mà say mê đi ngủ.

Thái y vội chạy vào, sờ tay lên hơi thở Vĩnh Hoàng rồi ủ rũ nói: "Hoàng quý phi nương nương nén bi thương, Đại a ca đã đi rồi ạ"

Như Ý nhẹ nhàng sờ vào khuôn mặt Vĩnh Hoàng, nhẹ giọng nói: "Con ngoan, con hãy ngủ đi, con hãy ngủ đi con nhé, cuối cùng con cũng có thể gặp được ngạch nương của con rồi". Nàng cố gắng che miệng lại, cố gắng nhẫn nhịn cái nức nở mà chỉ trầm mặc, cứ để cho nước mắt tùy ý chảy xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play