Thừa dịp lúc nghỉ ngơi sau khi tế rượu, Lục Quân và Như Ý đều đi đến các cung nhân thái giám dặn dò vài việc, Hải Lan quỳ lâu như vậy, cảm thấy đầu gối tê mỏi không thôi, lại thấy các tần phi khác đều đã đi nghỉ cho nên nàng liền vẫy tay ý bảo Diệp Tâm mang rượu thuốc đến rồi lại đi về thiền điện nghỉ ngơi. Diệp Tâm đỡ nàng ra ngoài, nói nhỏ: "Đầu gối nương nương nương không tốt, không được quỳ thẳng như vậy ạ"

Hai người đang nói chuyện thì thấy Nhị Tâm đưa Như Ý ra ngoài, nàng thấy Hải Lan liền nói: "Có phải đầu gối bị đau không? Muội đi đến thiền điện trước đi, ta sẽ cho người mang đến cho muội một chén canh Bát Bảo, lại thêm chút rượu thuốc nữa"

Hải Lan xua tay nói: "Sau khi sinh được hài tử thì thân thể không còn như xưa. Tỷ tỷ nhỏ giọng chút, đừng đế người khác nghe được mà nói muội muội bất kính với Hiếu Hiền Hoàng hậu"

Hải Lan nói như vậy, không phải không có đạo lý, từ khi Hiếu Hiền Hoàng hậu chết đi, Hoàng đế cực kỳ bi thương, tính tình cũng hỉ nộ vô thường, hai ngày trước đã chỉ trích vài vị đại thần ở tiền triều vì bi thống tang lễ không đủ, lại liền lập tức dùng trước đánh chết cung nhân hầu hạ bên cạnh. Nếu người ngoài biết Hải Lan than thở việc đầu gối đau nhức khi quỳ trước linh tiền Hiếu Hiền Hoàng hậu thì sẽ không biết sinh ra bao thị phi"

Như Ý biết ngụ ý của nàng, liền thở dài nói: "Bây giờ tính tình Hoàng thương... mà thôi, Hiếu Hiền Hoàng hậu mất đi là Hoàng thượng mất đi thê tử kết tóc, đến cùng cũng là thương tâm"

Hải Lan cười lạnh một tiếng: "Khi còn sống thì không ân ái phu thê, bây giờ Hiếu Hiền Hoàng hậu ở dưới đất có biết được, có phải đang trách cứ chính mình tạ thế quá muộn mà để nhận được cái tôn trọng ân tình sớm hơn chút không?"

Như Ý nhìn xung quanh bốn phía rồi hừ nhẹ một tiếng: "Càng ngày càng nói chuyện không biết chú ý"

Hải Lan thông thấu: "Muội thì sợ gì chứ? Chỉ là tỷ tỷ không nhìn thấu cái sủng ái mà thôi"

Như Ý kéo tay Hải Lan bước vào thiền điện thì bỗng nhiên nghe được bên trong có tiếng nói chuyện nho nhỏ. Hai người biết có người ở bên trong cho nên nhất thời cũng không tiện đi vào, đang muốn xoay người rời đi thì lại nghe tiếng nói chuyện của Vĩnh Hoàng và phúc tấn Y Lạp Lý thị.

Y Lạp Lý thị ôn thanh mềm giọng khuyên nhủ: "Chàng đã mệt mỏi mấy ngày rồi, uống ít miếng súp để cho tỉnh tinh thần đi, thiếp đã chuẩn bị nước ấm để cho chàng rửa mặt rồi"

Vĩnh Hoàng tựa hồ không kiên nhẫn: "Chú ý đến những việc này làm gì? Ta phải đi quỳ trước linh cữu của Hoàng ngạch nương. Hoàng ngạch nương tạ thế, huynh đệ bên trong chỉ có một mình ra là trưởng tử, bây giờ đang thiếu người mà ta lo lắng chuyện rửa mặt thì còn ra bộ dáng trưởng tử gì nữa chứ?"

Y Lạp lý thị đau lòng nói: "Cả đời của chàng luôn bị hai chữ "trưởng tử" vây khốn. Nhiều ngày qua chàng đã mệt mỏi, bây giờ nghỉ ngơi một chút thì có làm sao chứ? Vừa rồi không phải chàng đã đến thăm Nhàn nương nương sao? Nhàn nương nương cũng chỉ là người đã từng dưỡng mẫu chàng, dù sao chàng cũng nên nghỉ đến thể diện của Thuần quý phi một chút"

Vĩnh Hoàng cười lạnh nói: "Thuần nương nương có con của riêng mình, cho dù đã nuôi nấng ta vài năm nhưng ta lại không thể so sánh được. Lúc trước Hoàng tử lập chính thất phúc tấn đều là người có xuất thân Mãn châu Bát đại thế tộc còn cô chỉ có xuất thân tiểu tộc Y Lạp Lý thị, nếu Thuần nương nương thật lòng yêu thương ta thì sao lại để mặc Hoàng a mã ban một phúc tấn có gia tộc nhỏ nhoi như cô dành cho ta chứ? Việc kết hôn của Hoàng tử quan trọng nhất là phải có người có dòng dõi dòng họ tối cao thì mới là quan trọng nhất"

Y Lạp Lý thị thẹn thùng nói: "Đều là do thiếp không phải cho nên không thể giúp gì được cho chàng"

Vĩnh Hoàng nói: "Nếu cô không giúp được gì cho ta thì ta đành phải dựa vào chính mình mà thôi. Hoàng ngạch nương đã chết, ta biết lúc trước Hoàng ngạch nương không yêu thương gì ta, lại còn muốn hại chết ở A ca sở, bây giờ Hoàng ngạch nương cũng đã chết thì thật là may mắn, nếu còn sống thì e rằng ta không có ngày nào được trèo lên"

Y Lạp Lý thị suy nghĩ cẩn thận nói: "Chỉ là Hoàng ngạch nương đã chết, ngôi vị Hoàng hậu sẽ được dành cho Thuần quý phi, Nhàn quý phi hoặc là Gia phi, chàng phải cân nhắc cẩn thận xem là ai"

Vĩnh Hoàng nói: "Nếu Thuần nương nương có được ngôi vị Hoàng hậu thì ta còn có thể trông cậy vào nữa sao? Con trai của Thuần nương nương là Vĩnh Chương và Vĩnh Dung sẽ trở thành đích tử. Lai lịch Gia phi quá thấp cho nên cũng không thể trông cây vào. Nhàn nương nương... Ngạch nương không có gia thế, lại không có con nhưng ta thấy vì ngạch nương không có con cho nên phải thương người con nuôi này là ta. Ta không tin, ta được ngạch nương nuôi nấng nhiều năm như vậy lại không thể bằng được Vĩnh Kỳ tiểu tử chưa dứt sữa kia. Dù cho Nhàn quý phi không trở thành Hoàng hậu được, chỉ cần ngạch nương nhắc đến việc làm trưởng tử của ta cho Hoàng a mã nghe thì chắc chắn ta sẽ nắm được phần thắng"

Y Lạp Lý thị nói: "Dù sao thì Nhàn quý phi cũng yêu thương chàng"

Có một chút tĩnh lặng, phảng phất mang theo cái ôn nhu ngày xưa nhưng rồi lại chợt biến mất trong giây lát. Vĩnh Hoàng cười lạnh nói: "Yêu thương hay không thì ai biết được chứ? Bất quá chỉ là còn dùng nhau được, còn lợi dụng được mà thôi. Ta đã sống trong cung đến ngần này tuổi rồi, chẳng lẽ còn không hiểu được những chuyện này sao? Cái gọi là thân tình hiểu nghĩa, đều là giả dối! Chỉ có lên nắm quyền, lên làm Thái tử thì mới là chuyện quan trọng nhất"

Vĩnh Hoàng thở dài một hơi: "Bây giờ đang bận rộn, lúc chạng vạng rảnh rỗi, ta sẽ đi Bảo Hoa điện dâng hương cầu khẩn một chút, hôm nay là sinh thần của ngạch nương". Dường như hắn có chút nghẹn ngào: "Ngạch nương ta chết thật oan khuất!"

Y Lạp Lý thị nói: "Chàng cũng nên nhẫn nại một chút, đừng nói đến việc đó nữa. Tuy ngạch nương không còn nhưng vào ngày giỗ sinh thần, thiếp cũng đều tẫn hiếu. Nghe nói sớm nay Nhàn nương nương và Gia nương nương đều đã cho người đến Bảo Hoa điện tế phẩm rồi"

Vĩnh Hoàng nói: "Cô cũng nên đi đi, đừng để người khác thấy được rồi nói chúng ta bất kính với mẹ cả"

Hắn nói xong, bên trong lại im lặng. Mốt lát sau có tiếng bước chân vang đến, lại có tiếng mở cửa vang lên. Như Ý và Hải Lan đứng ở dưới bậc, tựa hồ chỉ vào cái cung điện xa xa kia mà nói cái gì. Vĩnh Hoàng tháy các nàng, liền chuyển sang bộ dáng hiếu thảo, chắp tay nói: "Ngạch nương, Du nương nương". Hắn tựa hồ có chút khẩn trương: "Sao hai vị nương nương lại đến đây?"

Như Ý thong dong cười nói: "Bổn cung và Du phi đang bàn bạc nói mái ngói ở ngoài điện đối diện với Trường Xuân cung có màu đặc biệt, lại không hợp màu với tang nghi trong cung cho nên chỗ đó nên dùng vài trắng bịt lại mới tốt"

Vĩnh Hoàng nhẹ nhàng thở ra: "Nhi thần lập tức đi làm"

Hắt dứt lời rồi vội vàng rời đi.

Bên ngoài có mưa phùn mênh mông, Như Ý nhẹ giọng nỉ non, dường như đang hỏi Hải Lan và cũng tự hỏi chính mình: "Hải Lan, hài tử mà ta đã chân tâm yêu thương sao lại biến thành như vậy chứ?"

Hải Lan nhìn Như Ý thương tâm nhưng Hải Lan lại không hoàn toàn để ý: "Hài tử Hoàng gia lớn lên cuối cùng cũng đều trở thành như vậy. Muội thấy Vĩnh Hoàng như vậy thì mới ra dáng một Hoàng tử". Nàng nhìn Như Ý, lấy tay đỡ gió trước ngực Như Ý rồi nói: "Tỷ tỷ thương tâm thật sao?"

Như Ý vươn tay, lau chút nước mắt trên khuôn mặt: "Dù sao Vĩnh Hoàng vẫn là đứa con mà ta thật tâm yêu thương, ta vẫn luôn muốn đem nó quay về, trở lại làm hài tử của chính ta"

Hải Lan nói: "Tỷ tỷ có yêu thương Vĩnh Kỳ không? Có lẽ sẽ có một ngày nào đó, Vĩnh Kỳ cũng sẽ trở thành bộ dáng của Vĩnh Hoàng như vậy. Huynh hữu đệ cung, phụ từ tử hiếu* ở trong cung này cũng chỉ là thứ để chê cười, bất quá chỉ là khi chết đi mà được vào sách vở để mà khen ngợi thôi. Nếu ngày sau Vĩnh Kỳ có tâm tư ý nghĩ như vậy thì cũng chẳng có gì lạ. Thế gian này có rất nhiều mẫu tử bất hòa với nhau, phu thê ly tâm cho nên mẫu tử tốt cũng được, phu thê cũng vậy, cái tình cảm đó vẫn thua kém cái tình cảm tỷ muội nhiều năm mưa gió làm bạn với nhau. Tỷ tỷ, nếu có ngày nào đó Vĩnh Kỳ không được Hoàng thượng sủng ái thì như vậy chỉ còn có tỷ tỷ và muội thì vẫn có thể tiếp tục làm bạn ở chốn thâm cung này theo năm tháng như trước"

[* Huynh hữu đệ cung, phụ từ tử hiếu nghĩa là cha ở hiền thì con có hiếu, anh nói phải thì em phải nghe]

Trong giọng nói của Hải Lan mang theo ý tứ sâu sắc nhưng giờ đây tâm tư Như Ý như là mưa phùn kéo dài mà nghi hoặc không chừng: "Hải Lan, ta chưa bao giờ hỏi qua muội, vì sao đối với chuyện tình yêu thế gian, muội lại không có chút tin tưởng như vậy?"

Khóe mắt Hải Lan chợt lóe lên một chút lệ quang: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng biết a mã và ngạch nương của muội đã chết như thế nào rồi đúng không? Ngạch nương và a mã của muội khi còn trẻ, cũng coi như là ân ái thân mật nhưng có một ngày hồng nhan ngạch nương không còn, a mã lại đi thích một nữ tử khác, ngạch nương muội không thể chịu đựng được mà tranh chấp với a mã, rồi lại vô tình mà đâm chết a mã, sau đó ngạch nương bi phẫn tự sát. Từ nhỏ, muội đã bị gởi đến bá phụ nuôi dưỡng cho nên muội vẫn cho rằng, cho dù yêu nhau nhiều bao nhiêu thì cuối cùng cũng sẽ sinh oán hận nhiều bấy nhiêu, nếu đã như vậy thì đừng dính đến chuyện ân ái. Cái hoan ái nam nữ của thế gian, bất quá chỉ là da thịt đụng chạm, thật sự không thể dựa vào cái đó được"

Như Ý im lặng, chỉ là than nhẹ một tiếng: "Chỉ là Hải Lan, nếu chúng ta cái gì cũng không tin, cái gì cũng xem là hư vô thì biết dựa vào cái gì đây?"

Hải Lan cười khẽ: "Tỷ tỷ, muội muội tin tưởng tỷ tỷ". Nàng dựa vào bên cạnh Như Ý: "Cho nên tỷ tỷ, vô luận muội làm chuyện chuyện gì thì tỷ tỷ cũng hãy tin tưởng muội muội nhé"

Như Ý ôn nhiên gật đầu: "Ừ, ta nhất định đều tin tưởng muội muội"

Hải Lan nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ, kỳ thật muội biết tỷ tỷ không còn giống như trước. Từ sau khi đi ra khỏi lãnh cung, muội vẫn luôn tự khuyên nhủ chính mình là không được nghĩ nhiều, chỉ cần tin tưởng vào Hoàng thượng mà thôi. Nhưng nếu có một người khuyên tỷ tỷ câu đó thì tỷ tỷ lại không tin. Tỷ tỷ thấy có đúng không?"

Như Ý nhắm hai mắt lại, cự tuyệt hư không trước mắt: "Hải Lan, đừng nhắc lại chuyện đó nữa"

Hải Lan hiểu được, gật đầu nói: "Muội còn có một chuyện nữa. Tỷ tỷ, ngôi vị kế hậu, Thuần quý phi nắm phần thắng không ít, bây giờ lại hay đến Từ Ninh cung thỉnh an Thái hậu, xem ra tỷ tỷ, chúng ta cũng nên nghĩ cách đi thôi".

Có miếng băng lạnh uốn lượn trong lòng nàng, Như Ý bỗng nhiên mở mắt ra: "Nàng ta nắm phần thắng không ít thì đó chính là con đường chết"

Khóe miệng Hải Lan cong lên: "Cái này muội hiểu được, Thuần quý phi hiện đang có lợi thế điều gì thì chúng ta phải loại trừ cái lợi thế đó ngay, có như vậy chúng ta mới an tâm"

Như Ý gật đầu nhưng có chút chần chờ: "Nhưng Vĩnh Hoàng không phải là lợi thế của nàng ta, đừng động vào hắn"

Hải Lan mỉm cười, nói: "Rốt cuộc tỷ tỷ vẫn đau lòng Vĩnh Hoàng". Nàng thở dài một tiếng: "Trước mắt tỷ tỷ đang đứng ở đầu ngọn gió ngọn sóng, tỷ tỷ nên cẩn thận thân mình đi. Còn những việc còn lại đều đã có muội"

Như Ý nhìn mưa phùn bay bay trong gió rồi nói: "Bây giờ Hoàng thượng kiêng kị nhất là không có ai bên cạnh tang lễ. Chúng ta mau trở về thôi".

Sau giờ ngọ Như Ý quay trở lại Trường Xuân cung thì liền thấy Lục Quân và Ngọc Nghiên đang cho mọi người uống canh ngân nhĩ hạt sen, các phúc tấn mệnh phụ dường như biết được sau này Lục Quân sẽ có được vinh hoa cẩm quang cho nên nịnh hót không thôi. Mọi người thấy Như Ý bước vào, ngoại trừ Ý Hoan thì chẳng con ai tươi cười chào đón nàng. Như Ý không biết vì sao mọi người lại như vậy, Ý Hoan nhịn không được đành lên tiếng: "Mới vừa rồi Thái hậu có đến đây, thấy các phúc tấn canh giữ bên linh cữu vất vả cho nên ban tặng canh ngân nhĩ hạt sen, lại khen ngợi Thuần quý phi xử lý mọi việc thỏa đáng, lại nói Tam a ca tuy chưa trưởng thành nhưng lại có thể chiếu cố các vị ấu đệ, thật sự hơn người"

Từ khi Hiếu Hiền Hoàng hậu chết đi, sóng ngầm ở hậu cung luôn mãnh liệt, Thái hậu biểu dương như vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa về việc ngôi vị kế hậu sẽ dành cho Lục Quân, mọi người cũng hiểu được cái gọi là gió thổi theo chiều nào thì theo chiều đó cho nên mọi người luôn luôn lấy lòng Thuần quý phi.

Yến uyển cùng vài vị đáp ứng, thường vây quanh Lục Quân và Ngọc Nghiên, tỏ vẻ thân thiện. Yến Uyển phủi bụi hôi trên góc áo của Lục Quân rồi nói: "Qúy phi tỷ tỷ cẩn thận dưới chân, y bào tinh xảo như vậy mà dính bụi hôi thì không được đẹp lắm"

Lục Quân không chút lưu tâm mà chỉ mỉm cười, thản nhiên nhận lấy cái ân cần của nàng, nói: "Việc này giao cho đám cung nhân làm là được, Lệnh quý nhân không cần như vậy"

Yến Uyển mỉm cười, đang muốn trả lời thì lại thấy Ngọc Nghiên cười lên một tiếng, lấy khăn tay che miệng nói: "Thuần quý phi tỷ tỷ không cần lo lắng. Trước đây Lệnh quý nhân là cung nữ của muội muội cho nên Lệnh quý nhân làm việc này rất thích hợp"

Bây giờ Yến Uyển cũng coi như là được sủng ái nhưng giờ đây nghe được lời nói đó của Ngọc Nghiên thì trên khuôn mặt nàng không khỏi tái nhợt, lại thấy mọi người đều che miệng nhìn nàng mà mỉm cười, càng khiến nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng cho nên chỉ đành phải ngượng ngùng thu tay lại mà lui về phía sau.

Ngọc Nghiên mỉm cười, một tay nắm tay Lục Quân trò chuyện thân thiết, còn tay kia thì sờ chiếc bụng: "Muội không biết cái thai này là là A ca hay là công chúa nữa, muội thấy Tứ công chúa của tỷ tỷ trông thật tốt cho nên lòng muội tràn đầy hâm mộ. Thái y cũng nói cái thai này của muội là một nữ thai... Muội chỉ cầu có được A ca, nếu A ca của muội mà bằng một nửa của Tam a ca tỷ tỷ thì thật tốt biết bao"

Hai người nói đến chuyện hài tử, liền nói đùa không thôi. Ngọc Nghiên lại nịnh hót Lục Quân, Lục Quân cơ hồ không khép miệng được, thân thiết cùng nắm lấy tay Ngọc Nghiên. Ý Hoan đứng ở xa xa mà nhìn thấy, nói: "Đúng là một đám nịnh bợ"

Như Ý thấp giọng cười nói: "Bọn họ nên giống muội mới tốt, cái gì cũng đều thẳng thắn"

Ý Hoan khinh xuy một tiếng: "Muội biết tính muội thẳng thắn cho nên đều không thân thiết được với người bên ngoài". Nàng dứt lời thì Hà Tích đến thỉnh: "Nương nương, đã đến lúc uống thuốc mang thai rồi"

Như Ý hơi kinh ngạc: "Mấy ngày nay Hoàng thượng không triệu hạnh ai, sao muội lại còn uống thứ này?"

"Cũng vì muội muội sốt ruột cho nên muội đã cầu xin Hoàng thượng hai lần, cứ hai ngày đều đưa tới một lần"

Như Ý chỉ phải miễn cưỡng cười nói: "Cho dù thuốc mang thai tốt nhưng rốt cuộc vẫn có ba phần độc hại cho nên không thể dùng nhiều. Năm đó Tuệ Hiền Hoàng quý phi sốt ruột cầu con, cũng hay dùng thuốc mang thai, rốt cuộc vẫn không có tác dụng gì cho nên có thể thấy được cái gì cũng đều giả dối, chỉ có ân sủng mới là thật sự"

Ý Hoan nở một nụ cười ngọt ngào: "Kỳ thật muội cũng biết thứ thuốc này không hẳn đã có tác dụng nhưng mà..." Nàng nói đến đó, tự dưng trên khuôn mặt ửng đỏ, phảng phất cứ như là đóa phù dung trong băng tuyết: "Nhưng mà Hoàng thượng rất tốt với muội, yêu thương muội, muội cái gì cũng đều biết". Nàng dứt lời lại càng thấy xấu hổ, vội nắm tay Hà Tích rời đi.

Như Ý giật mình, không biết mình nên vui hay buồn đây. Cái sự thật kia chỉ có nàng biết, Hoàng đế biết, Tề Lỗ biết. Ai ai cũng không thể nói được, không thể nói cho Ý Hoan biết được. Cái đau lòng như vậy thì phải làm sao đây? Nàng chỉ có nhắm mắt lại, không thể nói, không thể nhìn, không suy nghĩ, chỉ là trong lòng nàng có vũng bùn dơ bẩn, thông đồng với việc làm bậy nhưng chỉ có như vậy thì mới bảo toàn được cái ỷ mộng hàm hồ mà ôn nhu của Ý Hoan.

Hải Lan thấy Như Ý giật mình, liền nắm tay Vĩnh Kỳ đi đến bên cạnh Như Ý nói: "Tỷ tỷ, sao tỷ tỷ lại nhìn Thư tần như vậy?"

Như Ý tỉnh thần, vội cười nói: "Không có gì, chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi". Nàng thấy Hải Lan nắm tay Vĩnh Kỳ đến đây, liền hỏi: "Sao vậy? Sao muội lại đưa Vĩnh Kỳ ra ngoài?"

Hải Lan không yên lòng: "Muội mới nghe Vĩnh Kỳ có ho khan hai tiếng cho nên muốn đưa nó đến Thái y viện xem sao, hỏi xem có cần thuốc không"

Như Ý yêu thương, vuốt nhẹ khuôn mặt Vĩnh Kỳ nói: "Vậy thì mau đi đi, trên đường kẻo dính gió lạnh"

Hải Lan bước ra Trường Xuân cung, liền nắm tay Vĩnh Kỳ đi trên con đường phía tây, vì đang có tang nghi cho nên chỉ có một nhũ mẫu thân cận và Diệp Tâm đi theo. Nàng vừa mới đến cửa Trữ Tú cung thì đã thấy Vĩnh Chương vội vàng chạy về hướng Thái Y viện, nàng dừng chân lại rồi giương giọng nói: "Vĩnh Kỳ, bây giờ ngạch nương dặn con nói cái gì thì con phải nghe cho kỹ"

Vĩnh Kỳ có cái hiểu có cái không hiểu, mở to hai mắt nói: "Dạ"

Hải Lan cất cao giọng nói: "Vĩnh Kỳ, vài ngày nữa linh cữu Hoàng ngạch nương của con sẽ được đưa đi chôn cất, ngày đó là đại lễ, con vạn lần phải nhớ rõ, nhất định không thể khóc, không thể thương tâm, con biết chưa?"

Vĩnh Kỳ nghi hoặc nói: "Nhưng Nhàn quý phi ngạch nương có dặn thì phải thật thương tâm khóc lóc, nếu không Hoàng a mã sẽ nổi giận"

Hải Lan cúi người xuống, thần bí nói: "Bình thường là như vậy nhưng đến ngày đó, Nhàn quý phi nương nương cũng sẽ dặn con như vậy. Ngày đó tất cả các A ca và công chúa đều sẽ khóc tang, ai ai cũng khóc thật sự thương tâm nhưng chỉ có con phải trấn định tự nhiên, tuyệt đối không khóc, Hoàng a mã thấy vậy sẽ có đối xử phân biệt với con"

Ánh mắt Vĩnh Kỳ có chút mê man: "Ngạch nương, vì sao lại vậy?"

Hải Lan trịnh trọng nói: "Bởi vì đối với Hoàng a mã mà nói, Hoàng a mã không chỉ mất đi Hoàng ngạch nương mà cũng còn mất đi đích tử Thất đệ của con cho nên cho dù có vài hiếu tử nhưng đó điều không phải quan trọng nhất mà quan trọng nhất là phải có một người xứng đáng với ngôi vị Thái tử tương lai mà ngôi vị đó phải dành cho người không được buồn vui mà phải lý trí sáng suốt, con hiểu không?"

Hải Lan quay đầu, liền nhìn thấy Vĩnh Chương đứng cách đó không xa, tựa hồ đang nghiêng tai lắng nghe nàng và Vĩnh Kỳ nói chuyện. Hải Lan lập tức có vài phần kích động bất an, đem Vĩnh Kỳ giấu ở đằng sau lưng, lại có chút xấu hổ nói: "Tam a ca, sao con lại đến đây?"

Vĩnh Chương không chút để ý, chỉ mỉm cười khiêm cung hành lễ: "Du nương nương vạn an, Ngũ đệ hảo"

Vĩnh Kỳ theo quy củ kêu lên một tiếng: "Tam ca". Vĩnh Chương sờ cái trán của hắn, cười nói: "Nhi thần thấy vài vị đệ đệ vì quá mệt nhọc cho nên miệng đều lở loét, lại nghĩ đến những ngày tiếp theo đều có đại sự, cũng không được để thân mình mệt mỏi cho nên muốn đi đến Thái y viện lấy chút Kim Ngân hoa đến nấu nước cho các vị đệ đệ uống"

Hải Lan nói: "Tam a ca thật có tâm, rốt cuộc cũng nhờ Thuần quý phi giáo dưỡng mới có được một hài giỏi như vậy"

Vĩnh Chương xua tay nói: "Du nương nương quá khen. Vậy nhi thần đi trước một bước". Hắn nghiêng người, liếc mắt nhìn Vĩnh Kỳ một cái rồi mỉm cười rời đi.

Vĩnh Chương chuẩn bị xong hết mọi chuyện rồi lại trở về Chung Túy cung. Hắn mới bước vào thì đã thấy Lục Quân cho nên liền đem hết những lời Hải Lan đã dặn dò Vĩnh Kỳ nói cho Lục Quân nghe. Lục Quân cười lạnh: "Ta vốn nghĩ Du phi là người an phận, không ngờ lại có tâm tư này. Ta lại cứ nghĩ Nhàn quý phi sẽ chú ý đến Vĩnh Hoàng, nay xem ra chúng ta đã coi thường tâm tư của các nàng ta rồi"

Vĩnh Chương chần chờ nói: "Vậy ý ngạch nương là..."

Lục Quân phủi bụi trên y phục của hắn nói: "Vĩnh Kỳ còn nhỏ thì có thể có bao nhiêu tâm tư chứ? Mặc dù nó giả vờ không khóc nhưng trong lòng cũng sẽ không hiểu chuyện gì mà thôi. Con cứ cố gắng học hỏi điều này đi, cho dù Vĩnh Kỳ không khóc thì ngạch nương cũng sẽ có cách khiến nó khóc lóc mà thôi"

Vĩnh Chương buông lỏng một hơi: "Đa tạ ngạch nương đã thay nhi thần trù tính"

Lục Quân đau lòng nói: "Đứa nhỏ này, đối với ngạch nương mà còn khách khí như vậy sao? Ngạch nương không yêu thương con thì còn có thể yêu thương ai nữa chứ? Tuy rằng Vĩnh Hoàng là con của ngạch nương nhưng rốt cuộc cũng không phải do ngạch nương sinh ra, ngạch nương yêu thương nó cũng vì thể diện mà thôi. Con à, ngoại trừ Vĩnh Hoàng thì trong các A ca thì con là người lớn tuổi nhất. Con có ngạch nương, ngạch nương tốn hết bao tâm huyết để đạt được ngôi vị quý phi này cũng đều vì con, cho dù hao tổn tâm phế thì cũng không sao. Con hãy thay ngạch nương tranh giành khẩu khí, khiến Hoàng a mã vui vẻ thì mới có thể nắm được vị trí Thái tử. Huống chi, chúng ta còn được Hiếu Hiền hoàng hậu trước khi chết mà tiến cử chúng ta nữa"

Vĩnh Chương nghiêm nghị nói: "Ngạch nương yên tâm, tâm nguyện của ngạch nương chính là tâm nguyện của nhi thần. Ngày đó nhi thần sẽ khuyên giải an ủi Hoàng a mã nữa"

Lục Quân bình tĩnh cười nói: "Tốt lắm. Ngạch nương muốn nói cho con nghe, Gia phi là người thông minh, mọi chuyện đều nịnh hót ngạch nương. Tuy rằng nàng ta được sủng ái nhưng đến cũng vẫn là cống nữ Triều Tiên, cả đời không thể có được ngôi vị Hoàng hậu cho nên chỉ cần nàng ta nhất tâm với chúng ta thì ngôi vị Thái tử của con càng thêm đảm bảo". Khẩu khí nàng càng thêm bí ẩn: "Còn về phần Vĩnh Hoàng, Hoàng thượng coi trọng nó vì nó đang là người chủ trì tang nghi cho nên con phải vạn lần lưu tâm nhất cử nhất động của nó, nếu nó có điều gì sai lầm thì cứ ra tay ngay"

Vĩnh Chương bướng bỉnh mỉm cười: "Ngạch nương bỏ được sao?"

Lục Quân có chút thương cảm khó tỏ: "Ngạch nương là người nhát gan mà cũng là người mềm lòng, rốt cuộc Vĩnh Hoàng cũng là con nuôi của ngạch nương". Nàng dừng lại, hít sâu một hơi: "Nhưng vì con, ngạch nương cái gì cũng đều bỏ được"

Hai mẫu tử trong điện, thân mật mà trù tính mọi chuyện

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play