Thái y không ngừng đưa thuốc tiến vào, rốt cuộc Hoàng hậu có thể tỉnh táo lại. Sắc mặt Hoàng hậu trắng bạch như người chết, nàng kho khan vài tiếng rồi nhìn bóng dáng Hoàng đế bên ngoài, nàng cảm thấy trong lòng có chút ấm áp, cố hết sức gọi: "Hoàng thượng..."
Tề Lỗ nghe vậy liền đi ra nói: "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương tỉnh rồi..."
Thần sắc Hoàng đế thống khổ mỏi mệt, đặt chén trà trong tay xuống, liền đứng dậy nói: "Trẫm đi thăm Hoàng hậu"
Mùi thảo dược dày đặc bay khắp trong điện Hoàng hậu, đột nhiên Hoàng đế thấy thương hại và bi thống, hắn chợt nhớ tới bộ dáng Hi Nguyệt trước khi chết. Gương mặt Hi Nguyệt sắp chết rất giống với với Hoàng hậu lúc này, Hoàng đế nhíu mày, đến ngồi trước mặt Hoàng hậu, ôn trầm nói: "Hoàng hậu, nàng tỉnh rồi sao?"
Trong mắt Hoàng hậu rơi xuống hai hàng nước mắt, chảy qua khuôn mặt tái nhợt và nhăn nheo của nàng, nàng chậm rãi nói: "Hoàng thượng, thần thiếp cùng với Hoàng thượng kết tóc nhiều năm, cuối cùng cũng đã gần hết một kiếp, dù cho Thái y không nói nhưng thần thiếp cũng biết tuổi thọ của mình không nhiều. Nhưng thần thiếp chưa từng nghĩ việc vừa mới mở mắt ra thì có thể thấy được Hoàng thượng ở bên cạnh thần thiếp như vậy. Hoàng thượng... Thần thiếp, thần thiếp thật sự thấy vui lắm"
Ngữ khí Hoàng đế nhẹ nhàng như gió tháng 3, dễ chịu mà ấm áp: "Hoàng hậu, nàng đừng nói những lời ủ rũ như vậy. Nàng cứ nghỉ ngơi cho khỏe, chỉ là nàng bị chấn kinh sau khi rơi xuống nước mà thôi, cố gắng dưỡng sức là sẽ khỏe thôi"
Hoàng hậu muốn lắc đầu nhưng giờ phút này đây, việc lắc đầu đối với nàng mà nói thì đó là việc mệt nhọc, nàng phí khí lực hơn một nửa, cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu một cái: "Hoàng thượng, cơ thể thần thiếp thế nào, thần thiếp là người hiểu rõ nhất. Thần thiếp vô phúc, không thể vì Hoàng thượng mà sinh hạ được một A ca con vợ cả, bây giờ Cảnh Sắt cũng đã có nơi tốt để đi, thần thiếp thỉnh cầu Hoàng thượng, không cần vì thần thiếp tạ thế mà khiến cho Cảnh Sắt túc trực bên linh cữu ba năm thì mới được xuất giá. Sang năm, sang năm chính là năm tốt. Nếu được thì hãy sớm gả Cảnh Sắt sang Mông Cổ đi, nó cũng đã mười bảy tuổi rồi, lúc trước thần thiếp luyến tiếc Cảnh Sắt nhưng giờ đây càng lúc càng trì hoãn thì không được"
Hoàng đế gật đầu, khóe mắt có chút lệ quang: "Cảnh Sắt là nữ nhi duy nhất của trẫm và Hoàng hậu, trẫm nhất định sẽ yêu thương nó. Hoàng hậu cứ an tâm". Hắn trầm ngâm một lát, dường như hạ quyết tâm: "Nếu không có việc gì, trẫm sẽ ngoại lệ chấp thuận cho Cảnh Sắt, sau khi xuất giá thì sẽ cho phu thê Cảnh Sắt ở lại trong cung"
Hoàng hậu vui mừng nói: "Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng. Hoàng thượng, thần thiếp còn một chuyện muốn thỉnh cầu Hoàng thượng. Thần thiếp tự biết vô phúc, trời cao không chút yêu mến, chỉ là sợ thời gian không còn nhiều nữa". Nàng giãy dụa cử động thân mình, cuối cùng lại bất lực. Hoàng đế lấy tay đỡ lấy thân nàng, đang muốn khuyên bảo thì thấy khuôn mặt nàng đầy sự cố chấp cho nên chỉ nói: "Hoàng hậu muốn nói gì thì cứ nói đi"
Hoàng hậu dựa vào cánh tay Hoàng đế, rõ ràng cảm thấy cánh tay hắn không dùng nhiều lực, tuy là đỡ lấy thân nàng nhưng lại khắc chế cự ly, không muốn gần gũi với nàng. Mấy năm nay, hắn với nàng tuy ra danh phận kết tóc phu thê nhưng chi tình thì không thể gần nhau, cái thân thể to lớn mà ấm áp như vậy không chỉ thuộc về riêng nàng. Hoàng hậu tự nhiên cảm thấy đau khổ vô hạn, nàng thở dốc một lát rồi mới định lại tinh thần: "Hoàng thượng, thần thiếp tự biết không thể cùng Hoàng thượng sống đến bạc đầu, thần thiếp cũng biết phía chân trời không thể không có mặt trăng, hậu cung không thể vô chủ".
Nàng ngẩng đầu lên, vẫn duy trì cái tôn nghiêm cuối cùng của một Hoàng hậu, trịnh trọng nói: 'Thần thiếp lấy thân phận lục cung chi chủ, chấp chưởng phượng ấn, cầu xin Hoàng thượng cho thần thiếp tiến cử người thay mình. Thuần quý phi Tô thị sinh hạ được Hoàng tử, có công với xã tắc, lại cẩn thận phụng dưỡng, ôn hòa hiền hầu, đức hạnh của nàng ta đủ để chấp chưởng hậu cung, kế nhiệm Hoàng hậu"
Khuôn mặt Hoàng đế chợt lạnh lẽo, hắn ôn hòa khéo léo mỉm cười: "Hoàng hậu nhiều lo lắng, nàng sẽ khỏe lên thôi"
Hoàng hậu cắn đôi môi, cố gắng lắc đầu: "Thần thiếp biết thần thiếp không thể.Trưởng công chúa, Nhị a ca và Thất a ca đều đang ở bên dưới chờ đợi thần thiếp. Hoàng thượng, Thuần quý phi nàng ta..."
Hoàng đế thôi mỉm cười, rồi lại miễn cưỡng mỉm cười lần nữa: "Hoàng hậu, việc này không nên để nàng cân nhắc. Hoàng hậu không chỉ là một cái danh để xưng hô, không chỉ là một thân phận mà còn là người ở bên gối với trẫm. Việc tiến cử Hoàng hậu là việc của trẫm định đoạt, chứ không phải là nàng"
Hoàng hậu tươi cười đau khổ: "Hoàng thượng, thứ cho thần thiếp lắm miệng. Thuần quý phi, Thư tần, hoặc cho dù Hoàng thượng lựa chọn bất cứ ai trong cung cũng được, thần thiếp đều không thấy lo lắng. Nhưng chỉ có một người, người đó hoàn toàn không được". Trong mắt nàng chợt lóe lên một tian tàn nhẫn mà oán độc: "Nhàn quý phi xuất thân Ô Lạp Na Lạp thị, Hoàng hậu Cảnh Nhân cung của tiên đế có bao nhiêu ác độc, Hoàng thượng cũng đã biết rồi. Nếu nữ nhân đó có hậu duệ như vậy thì tuyệt đối không thể làm chủ hậu cung"
Giọng điệu Hoàng đế vẫn bình tĩnh, lại có chút lạnh lùng: "Hoàng hậu, trẫm đã nói rồi, nàng đừng suy nghĩ nhiều nữa. Nàng nói nhiều như vậy, trẫm không muốn nghe đâu"
Trong mắt Hoàng hậu có ức chế thống khổ không thể chịu hổi, cơ hồ muốn phát ra lửa: "Hoàng thượng, thần thiếp từ khi gả vào Vương phủ, Hoàng thượng chỉ gọi thần thiếp là phúc tấn. Khi thần thiếp được Hoàng thượng yêu mến, giao cho ngôi vị chính cung, Hoàng thượng cũng chỉ gọi thần thiếp là Hoàng hậu. Phúc tấn và Hoàng hậu, bất quá chỉ là một cái danh hào thân phận mà thôi". Nàng thở hổn hển nói: "Hoàng thượng, đã lâu lắm rồi Hoàng thượng không kêu tên thần thiếp, Hoàng thượng... Hoàng thượng nhớ rõ tên thần thiếp chứ?"
Hoàng đế ngồi ở mép giường, vỗ tay Hoàng hậu trấn an: "Hoàng hậu, thân nàng không tốt, không cần hao tốn tinh thần như vậy"
Đầu ngón tay Hoàng đế ấm áp, khiến thân thể rét run của Hoàng hậu sinh ra vài luyến ý vô tận. Hai cánh tay này là điều mà nàng luôn mong mỏi nhưng chưa bao giờ có ngày nào hai tay chân này thuộc về riêng nàng. Hoàng hậu nghĩ hoảng hốt như vậy, trong mắt chợt lóe lên một tia đau lòng mà không cam tâm: "Hoàng thượng, tên của thần thiếp, thần thiếp tên là...
Lang Hoa, nghĩa "Lang quỳnh phúc địa, nữ trung quang hoa"*
Hoàng đế gật đầu, ở trong đôi mắt lộ ra vài phần ôn nhu, nói: "Tên của nàng rất giống với một Hoàng hậu"
"Hoàng thượng!" Hoàng hậu đột nhiên ngẩng thân mình, kịch liệt hô lên một tiếng. Thanh âm kia quá vội vàng mà sắc bén như tiếng ngọc nát thanh thúy
[Đoạn này copy của bạn Thien Ngo trên fanpage nha ^^
*Lang quỳnh phúc địa, nữ trung quang hoa; 琅嬛福地,女中光华]
Hai chữ "Lang Quỳnh" [琅嬛], có âm khác "Lang Hoàn", là tên của 1 thư viện trên thiên đình theo truyền thuyết. Ở đây phiếm chỉ "phúc địa" nơi chốn thần tiên đến đọc sách.
Còn cụm "Nữ trung quang hoa" (女中光华), lại có 2 tầng nghĩa;
Thứ nhất; là ám chỉ chữ "Hoa" trong cái tên Lang Hoa [琅嬅]; chữ Hoa trong tên này có chữ Nữ thêm vào như 1 bộ thủ, ngầm ý "hoa trong giới nữ lưu".
Thứ hai; bản thân "Quang hoa" còn có nghĩa là "Nhật nguyệt quang hoa, đán phục đán hề" [日月光华,旦复旦兮]. Bài ai tế Nam triều Tề Kính hoàng hậu của Tạ Thiểu có câu đề thán "Quang hoa chiểu chỉ, vinh diệu trung cốc" [光华沼沚,荣曜中谷].
Thứ nữa, "Quang hoa" đồng nghĩa với "Quang mang" (光芒), chỉ tia sáng lóe lên. Trong bài Vịnh hoài của nhà thơ thời Tam Quốc Nguyễn Tịch có đoạn: "Sắc dung diễm tư mĩ, Quang hoa diệu khuynh thành" [色容艳姿美,光华耀倾城]
Ngay lập tức có một cung nữ từ bên ngoài đi vào, cẩn thận nói: "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương có gì phân phó không ạ?"
Hoàng đế ôn hòa xua tay nói: "Lui xuống đi. Hoàng hậu chỉ gọi trẫm một tiếng mà thôi". Hắn dừng lại một chút rồi nói: "Nếu trẫm không gọi thì không được ai bước vào làm quấy nhiễu trẫm và Hoàng hậu nói chuyện"
Đám cung nhân kính cẩn lui ra, thần sắc Hoàng hậu càng lúc càng yếu, cổ họng nàng nghẹn ngào: "Hoàng thượng, vì sao ngay cả cái tên của một thê tử bình thường mà Hoàng thượng lại không thể gọi được chứ? Đôi khi thần thiếp cảm thấy không cam lòng, cũng thật sự rất sợ"
Hoàng đế nhẹ nhàng xua tay, dường như không thể tin tưởng: "Sợ sao? Nàng là trưởng nữ của Phú Sát thị, từng là đích phúc tấn của Bảo thân vương. Nàng là Hoàng hậu của trẫm thì còn thấy sợ gì nữa chứ? Còn cái chuyện không cam lòng, cũng là do nàng tham lam quá mức, không muốn thỏa mãn mà thôi"
Giờ khắc này, Hoàng hậu không giống như một mẫu nghi thiên hạ chi nữ tôn quý mà lại co quắp vào góc tường, không thể nhìn thấy ánh mặt trời ấm áp, trông khiếp nhược mà hèn mọn, nàng si ngốc nói: "Thần thiếp từ khi còn ở khuê phòng đều được dạy dỗ phải làm thế nào để trở thành một chính thê, giúp chồng dạy con, chủ trì chuyện nhà, có thể gả cho Hoàng tử cũng là phúc khí của thần thiếp. Thần thiếp tự biết lúc thần thiếp được gả cho Hoàng thượng, mỗi ngày thần thiếp đều hoan hỉ, trong lòng luôn luôn chờ đợi, cho dù thần thiếp biết Chư Anh được gả trước cho Hoàng thượng, lại được phong là cách cách, thần thiếp bất quá cũng chỉ là người đến sau nhưng thần thiếp đều không để ý. Nhưng mà Hoàng thượng, thật sự từ lúc thần thiếp được gả cho Hoàng thượng, thần thiếp biết trong lòng thần thiếp không thấy dễ chịu. Hoàng thượng có nhiều sủng thiếp như vậy, ngoài trừ Chư Anh tỷ tỷ thì có Cao thị mềm mại, có a mã nàng ta phụ tá Hoàng thượng; Ô Lạp Na Lạp thị kiêu ngạo, xuất thân lại cao quý. Hai người chuyên sủng, tuy rằng thần thiếp là đích phúc tấn nhưng ẩn sủng lại không bằng các nàng ta. Hoàng thượng có từng để ý không?
Trong mắt Hoàng thượng, chuyện thê thiếp tranh đấu tình cảm là chuyện nhỏ nhưng mà chuyện đó ở trong mắt thần thiếp lại có liên quan đến vinh nhục của cả bộ tộc. Các nàng ta luôn tranh đấu lẫn nhau không ngừng, khiến cho Vương phủ không có ngày nào an bình nhưng thần thiếp biết, vô luận là ai thắng thì trận tranh đấu tiếp theo sẽ là tranh giành ngôi vị phúc tấn của thần thiếp. Về sau còn có Kim thị quyến rĩ, Tô thị ôn hòa, thần thiếp lúc đó mới biết, nguyên lai cả đời này thần thiếp sẽ không có được một phu quân hoàn chỉnh nhưng thần thiếp không thể oán, không thể hận, càng không thể nói ra những điều không hay mà làm mất đi thân phận đã được dạy dỗ. Thấn thiếp thật sự đã cố gắng nhẫn nhịn, thần thiếp rất muốn trở thành một thê tử tốt đẹp, xứng đáng với cái việc dạy dỗ nhiều năm. Nhưng thần thiếp bất quá cũng chỉ là nữ nhân, khi thấy hàng đêm Hoàng thượng xuất nhập các cung của thiếp thất, thấy các nàng nũng nịu để cho Hoàng thượng yêu thích, thần thiếp tuy là chính thất, tuy rằng khinh thường cách lấy lòng như vậy nhưng thật sự thần thiếp không thấy dễ chịu chút nào!"
Hoàng đế tựa hồ không đành lòng, cũng không muốn nghe nữa, giọng điệu hắn càng lúc càng đạm mạc, không mang chút thân cận hay bất hòa nào, chỉ nói: "Hoàng hậu nhiều lo lắng"
"Nhiều lo lắng sao?" Khóe môi Hoàng hậu xuất hiện một tia lãnh liệt mà nụ cười khinh thường, phảng phất như một đóa hoa thuần trắng lạnh lẽo: "Không phải thần thiếp nhiều lo lắng mà là thần thiếp không thể không suy nghĩ. Hoàng thượng coi trọng gia thế Cao Hi Nguyệt, coi trọng phụ thân Cao Bân của nàng ta! Hoàng thượng lại âm thầm giúp đỡ Ô Lạp Na Lạp Như Ý, cho dù nàng ta đang ở lãnh cung nhưng bên cạnh Hoàng thượng vẫn luôn giữ chiếc khăn tay của nàng ta, chưa bao giờ quên lấy nàng ta. Như vậy thần thiếp sao có thể thấy an ổn được chứ? Ngôi vị Hoàng hậu tất nhiên rất tốt nhưng các đời từ xưa tới nay, sủng phi thị sủng lăng nhục Hoàng hậu không phải là không có. Hoàng thượng thích nữ nhân càng ngày càng nhiều thì hài tử của Hoàng thượng cũng sẽ càng ngày càng nhiều. Nếu đã như vậy thì sự chăm sóc chiếu cố của Hoàng thượng dành cho thần thiếp và những đứa con của thần thiếp ngày càng ít đi. Thần thiếp sao lại không sợ chứ? Thần thiếp sao có thể cam tâm? Thần thiếp... Thần thiếp không có một ngày nào mà sống không thấy sợ hãi, không có ngày được sống yên ổn"
"Không được sống yên ổn sao?" Hoàng đế lạnh lùng, vẻ cười mang vẻ khinh thường: "Nàng có xuất thân tôn quý, có thân phận đích thê, lại là nữ nhi song toàn, lại là chính cung thì nàng có có cái gì không sống yên ổn chứ?"
Hoàng hậu càng lúc càng khó thở, trong lồng ngực bỗng nhiên đau buốt, cái xa cách của hắn nguyên lai chính là cái tuyệt vọng của nàng: "Hoàng thượng, Hoàng thượng đối đãi với thần thiếp lúc gần lúc xa, thần thiếp lúc nào cũng không thể nắm bắt được tâm ý của Hoàng thượng. Thần thiếp biết Hoàng thượng muốn giễu cợt nhưng Hoàng thượng có nghĩ tới chuyện tâm ý của một đôi phu thê bình thường hay không? Thần thiếp là Hoàng hậu, là người đứng đầu lục cung, thần thiếp không có cái gì để có thể dựa vào, tâm ý Hoàng thượng biến hóa khôn lường, có thể thần thiếp có được mọi thứ, đang yên ổn nhưng rồi cũng có lúc tan thành mây khói".
Tiếng khóc Hoàng hậu ai oán nặng nề, nàng vốn là người yếu đuối, bệnh tật thì sao có thể chịu được cảm xúc kịch liệt như vậy, nàng không thể không nằm trên giường mà ngưỡng mặt thở hổn hển được, nàng giống như một con cá khô héo. Bên trong điện im lặng đến cùng cực, chiếc thuyền Thanh Tước dao động phập phồng theo mặt nước, như là người mẹ đang đưa đẩy cái nôi nhẹ nhàng, khiến người khác cảm thấy buồn ngủ.
Hoàng đế lẳng lặng nghiêng tại, nghe thấy xung quanh mình chỉ có tiếng động rất nhỏ, thật lâu sau hắn mới nói: "Hoàng hậu, nàng chưa bao giờ nói nhiều với trẫm như vậy cho nên ngay cả trẫm cũng không biết, nàng lại cảm thấy không an ổn, luôn thấy kinh sợ như vậy, chỉ là Hoàng hậu à... Làm người thì không được có nguyện vọng quá nhiều, quá nhiều thì ngay cả thần linh cũng sẽ không phù hộ. Trẫm không được mẹ đẻ nuôi nấng, từ nhỏ luôn chịu nhiều ủy khuất cho nên chỉ hy vọng thái tử của mình sẽ là con của vợ cả Hoàng hậu. Vì thế trẫm mới kính trọng nàng, dễ dàng tha thứ cho nàng, cũng yêu thương nàng sinh được hai vị A ca. Từ lúc Vĩnh Tông còn nằm trong nôi, trẫm đã muốn lập làm Thái tử nhưng nàng cũng biết, nếu để A ca sớm trở thành Thái tử, để các A ca còn lại có được thanh danh ngày sau thì đều xảy ra rất nhiều chuyện, trẫm chỉ bình tĩnh mà liếc mắt nhìn mà giả vờ như không biết mà thôi"
Bỗng nhiên thanh âm Hoàng đế chậm lại, cúi đầu xuống, thần sắc mang chút kỳ bí, nói nhỏ bên tai Hoàng hậu: "Những chuyện như vậy, trẫm nghe qua cũng chỉ làm bẩn lỗ tai nhưng có một chuyện trẫm muốn biết rõ ràng. Triết Mẫn Hoàng quý phi là Chư Anh tỷ tỷ của nàng, rốt cuộc nàng ấy đã chết như thế nào? Mỗi năm đều trải qua ngày giỗ của nàng ấy, nàng không thấy chút bất an nào sao?"
Phảng phất như có sấm sét đánh trên đỉnh đầu, thân thể Hoàng hậu kịch liệt chấn động, nàng mở to đôi mắt rưng rưng đục ngầu, run giọng nói: "Hoàng thượng. Nhiều năm qua trong cung vẫn luôn đồn đãi, thần thiếp ghen tị với Chư Anh sinh hạ được trưởng tử cho nên thần thiếp mới hại chết nàng ta! Nguyên lai Hoàng thượng cũng nghĩ vậy!"
Khuôn mắt tuấn tú của Hoàng đế đầy vẻ nghi ngờ: "Như vậy còn chuyện A Nhược, nếu nàng sai khiến A Nhược, thì hài tử của Mai tần và Di tần đã uổng mạng mà chết cũng là do nàng, có phải hay không?"
Hoàng hậu thê lương, đưa cánh tay phải lên trời nói: "Thần thiếp xin thề, thần thiếp lấy vinh diệu và phúc lợi trăm năm của toàn tộc Phú Sát thị ra lên, cái chết của Chư Anh tuyệt đối không phải do thần thiếp gây nên! Còn chuyện hài tử của Mai tần và Di tần chính xác là do Nhàn quý phi làm hại, không liên quan tới thần thiếp"
Hoàng đế vươn tay, nhẹ nhàng nắm cánh tay phải đang đưa lên trời của nàng, ôn hòa nói: "Thật sự Hoàng hậu bệnh đến hồ đồ rồi, nếu lời thề trở thành sự thật thì trẫm còn muốn kỷ cương phép tắc làm cái gì chứ?"
Đôi môi Hoàng hậu đã mất máu, kịch liệt run rẩy nói: "Cả đời này của thần thiếp làm chuyện gì cũng đều vì bảo toàn vinh quanh tôn quý của Phú Sát thị, phải xứng đáng mồ hôi và huyết nhục của liệt tổ liệt tông Phú Sát thị đã đổ xuống để đổi lấy vinh quanh! Chẳng lẽ thần thiếp làm những chuyện khiến người ra rơi vào chỗ chết, lại khiến uy hiếp toàn tộc Phú Sát thị sao? Hoàng thượng, thần thiếp đúng là có tư tâm, muốn cho Vĩnh Hoàng tự sinh tự diệt, cũng từng cố ý dung túng Vĩnh Chương nuông chiều từ bé nhưng thần thiếp chưa bao giờ nghĩ tới muốn giết bọn chúng! Cho dù loại trừ được hài tử của Mai tần và Di tần thì có ích gì chứ? Hai nàng ta xuất thân nghèo hèn, cho dù sinh hạ được Hoàng tử thì cũng sẽ không chạm được ngôi vị đích tử, nếu đã như vậy thần thiếp cần gì phải phí cái tâm tư này làm gì?"
"Làm cái gì ư?" Hoàng đế khinh xuy một tiếng: "Chính nàng cũng đã nói rõ là vì nàng luôn tâm niệm nghĩ tới bộ tộc Phú Sát thị! Cô mẫu của Như Ý là Hoàng hậu của tiên đế, nàng vẫn luôn kiêng kị xuất thân của nàng ta, lại không thích tính tình của nàng ta. Nàng lợi dụng hài tử của Mai tần và Di tần cũng để diệt trừ luôn Như Ý, chẳng phải hợp với tâm ý của nàng lắm sao? Còn nữa, Mai tần và Di tần xuất thân đê tiện thì thôi đi nhưng Như Ý và Tuệ Hiền Hoàng quý phi nếu sinh hạ được Hoàng tử thì nàng sẽ cảm thấy ngôi vị đích tử sẽ bị dao động đúng không? Không phải nàng luôn sợ cho nên mới ban cho hai nàng ta chiếc vòng tay Phỉ thúy châu triền Xích Kim liên hoa dó sao? Ngay cả Như Ý đã vào lãnh cung, rắn cắn hỏa đốt, ẩm thực hãm hại, nàng làm mọi chuyện đều luôn thuận buồm xuôi gió!"
Trong điện tĩnh mịch, cơ hồ muốn làm cho người khác nổi điên, Hoàng hậu nghẹn họng, nở một nụ cười, dường như dùng hết khí lực, buỗn bã nói lớn: "Đúng, là thần thiếp đề phòng sủng phi thân phận cao quý sinh con, là thần thiếp oán hận Như Ý cho nên ngay cả nàng ta đi vào lãnh cung, thần thiếp vẫn luôn hành hạ nàng ta, cũng bởi vì Cao thị từng nói cho thần thiếp biết Như Ý lúc ở lãnh cung vẫn luôn nguyền rủa Vĩnh Liễn cho đến chết. Nhưng việc cháy ở lãnh cung, việc Như Ý trúng độc, thần thiếp thật sự không biết"
Nàng oán hận đến cùng cực, lo sợ nghi hoặc nhìn xung quanh, đôi tay khô gầy của nàng gắt gao nắm chặt vào miếng bánh Lưu Tô trên bàn. Bánh Lưu Tô vốn cực dẻo nhưng lại bị móng tay nàng cắt nát ra, Hoàng hậu nắm chặt không buông, cố gắng chống đỡ thân thể không thể bị ngã xuống. Đôi mắt nàng vốn ôn hòa đoan trang nhưng lúc này đây, cơ hồ lòng đen như muốn nhảy ra ngoài, nàng thê lương khàn giọng nói: "Việc này là ai đã hại thần thiếp? Là ai muốn hại chết thần thiếp?"
"Ai muốn hại chết nàng sao?: Hoàng đế nhịn không được nữa, khinh thường nói: "Tự mình làm bậy thì không thể sống. Chính nàng đã hại chết nàng mà thôi!"
Ánh mắt Hoàng hậu phút chốc nhảy dựng, nhìn chằm chằm vào Hoàng đế, khuôn mặt nàng gần như si cuồng: "Nguyên lai Hoàng thượng đã sớm biết, lại cố gắng nhẫn nhịn cho đến hôm nay để đến hỏi thần thiếp. Đây là ân điển của Hoàng thượng hay là oan nghiệt của thần thiếp đây?"
Thần sắc Hoàng đế bình tĩnh như nước, lời nói thản nhiên nhưng lại mang sự sắc bén: "Mấy năm nay nàng đã làm những chuyện gì, người bên ngoài đã đồn đãi những gì, trẫm đều coi như không biết. Nàng thiếu đạo đức nhưng nàng là Hoàng hậu của trẫm. Là một người Hoàng hậu, nàng vì trẫm sinh dục hài tử, cũng coi như tiết kiệm khiêm tốn, lại đối với tần phi cũng không có đố kị chanh chua, nàng luôn khoan dung độ lượng, lại chưa từng khiến thần dân thiên hạ nghị luận nửa phần. Nếu như trẫm bóc trần nàng thì cũng chỉ làm cho năm tháng sơn hà của trẫm bị nhiễm bẩn, khiến cho Hoàng thất trở thành trò cười cho người trong thiên hạ mà thôi".
Tựa như một bộ y bào đẹp đẽ, cho dù dưới đáy bị rách nát không thôi nhưng hắn cũng phải giữ lại bề ngoài kim ngọc tươi đẹp. Phu thê nhiều năm, ân tình tất nhiên không phải ít nhưng nàng nhiều lần làm sai, chưa từng lĩnh hội được tâm ý của hắn cho nên cuối cùng những ân tình tháng năm kia tích tụ lại thành những lời khó nói mà phiền chán. Chỉ là có những lúc bọn họ có được hài tử, khuôn mặt tươi cười hồn nhiên như vậy thì mới có thể làm cho cảm xúc hắn dịu thoáng đi một chút. Hắn biết bản tính nàng ôn hòa, cũng biết nàng cực lực duy trì cái ôn hòa như vậy, chỉ là chung quy cũng dần dần trở thành bất hòa, chỉ còn lại cái lễ nghi sở ứng mà khách khí.
Hoàng hậu lẳng lặng lắng nghe, nàng giãy dụa, rốt cuộc cũng chống đỡ được thân người, cúi người xuống bái lạy, lãnh đạm nói: "Hoàng thượng bận tâm thể diện Hoàng thất như vậy, bận tâm bảo toàn thể diện của thần thiếp và Hoàng thượng như vậy, thật sự là ân điển ngập trời".
Nàng ngẩng mặt, nhìn vào đôi mắt Hoàng đế: "Nếu đó là ân điển của Hoàng thượng thì thần thiếp không thể không báo đáp, Hoàng thượng thứ cho thần thiếp nói thẳng một câu. Tất nhiên thần thiếp luôn lo lắng hết lòng vì bộ tộc Phú Sát thị nhưng chẳng lẽ Hoàng thượng không nhìn thấy tâm ý của thần thiếp sao? Với tính tình của Hoàng thượng, lại có thánh minh thông minh chẳng lẽ Hoàng thượng không nhìn thấu sao? Hoàng thượng không nghi ngờ những người thân cận chính mình sao. Chuyện đã đến nước này là do thần thiếp làm thì thần thiếp phải chịu nhưng vô luận là ai đứng sau những chuyện này, thần thiếp chỉ sợ ngày nào đó Hoàng thượng cũng sẽ không thấy dễ chịu như thần thiếp hôm nay mà thôi! Thần thiếp ở trên trời sẽ mở to mắt nhìn cái kết cục đó!"
Hoàng đế đứng lên, hoàn toàn không chút lưu tâm, đi đến chiếc bàn tròn phía trước, liếc mắt nhìn trà bánh trên bàn, trầm giọng nói: "Hoàng hậu còn nghĩ có nhân quả phía sau sao? Hoàng hậu vẫn là nên bảo dưỡng đi, trẫm và nàng còn những ngày sau nữa"
Hoàng đế đi ra ngoài điện, liền có chút hơi nước lạnh lẽo đập vào mặt hắn, vô thanh vô tức bám vào thân thể hắn. Hắn vội rùng mình một cái, đáy lòng cố gắng nhẫn nhin cái tức giận, lại có một luồng tâm ý thương hại. Một nữ tử đoan chính cẩn thận như vậy, rốt cuộc cuối cùng lại thê lương bi thương như thế, hắn chưa bao giờ nghĩ đến cái bộ tộc vinh hoa của nàng, cũng chưa bao giờ nghĩ đến những thiếp thất xuất thân hàn vi. Một cái chớp mắt, một cái ý niệm cơ hồ như là tiếng sấm vang dội trong lòng hắn. Nếu Lang Hoa nói thật, nếu đúng là nàng chưa bao giờ làm những chuyện ác độc như vậy, đối với Như Ý và hậu cung đủ loại tâm ma thì chỉ có ở A Nhược vô tri mà cay nghiệt thôi sao?
Hắn đột nhiên nhớ tới cái thời mà hắn cũng đã từng chân tâm mong chờ có được một vị khuê tú danh môn hiền lành ôn nhu, có thể làm bạn làm vợ cả đời với hắn. Lang Hoa, tất nhiên không phải là người hắn lựa chọn nhưng rốt cuộc lại có thể xem là một sự lựa chọn tốt nhất, nàng cũng đã từng chân tâm nói: "Thiếp xin nguyện lấy vinh quang trăm năm của Phú Sát thị, ở bên cạnh phu quân, vì phu quân mà sinh nhi dục nữ, làm một thê thất hiền lương"
Có lẽ bọn họ đã từng chân tâm chờ đợi nhưng cuối cùng hắn và nàng lại mất đi hài tử của hai người. Trưởng nữ, thứ thử, con thứ bảy đều chết yểu, duy chỉ còn lại một mình Cảnh Sắt, nay lại cũng bị gả đi xa, dưới gối chẳng còn ai hầu hạ hắn.
Nhân duyên vài thập niên có được, rốt cuộc chỉ còn có bao nhiêu đây thôi sao?
Hoàng đế dùng lực lắc đầu, muốn thoát khỏi cảm xúc phức tạp không vui này mà cất bước đi về phía trước. Lý Ngọc sớm đã dẫn người chờ đợi bên ngoài, thấy Hoàng đế một mình khoanh tay đi ra, hắn dò xét thần sắc Hoàng đế rồi hỏi: " Sắc mặt Hoàng thượng không vui là vì lo lắng cho bệnh tình Hoàng hậu nương nương sao ạ? Hoàng thượng đúng là tình thâm nghĩa trọng, vẫn luôn bên cạnh Hoàng hậu nương nương"
Hoàng đế không trả lời, Lý Ngọc vội thu câu chuyện lại, kính cẩn hỏi: "Hoàng thượng, đêm đã khuya. Hoàng thượng muốn đi đâu ạ?"
Hoàng đế ngẩng mặt lên, không cần suy nghĩ nhiều: "Đi đến nơi Nhàn quý phi"
Lý Ngọc vang dội đáp ứng một tiếng, nói: "Dạ. Hoàng thượng khởi giá"
Đoàn người quanh co khúc khuỷa mà đi, đi được vài bước thì nghe được tiếng nổ lớn phía sau, đám cung nhân lên tiếng khóc lớn. Triệu Nhất Thái vội vàng chạy đến, quỳ rạp phía ngoài con thuyền Thanh Tước của Hoàng hậu hô to: "Hoàng hậu hoăng thệ...."
Hoàng đế giật mình, bất giờ có cơn gió lạnh bay vào đôi mắt hắn, thanh âm hắn mang vài phần thê lương bi ai: "Vĩnh Liễn, Vĩnh Tông, các con ở dưới đó đừng sợ, ngạch nương các con đang đến với các con rồi đó"
Giờ hợi ngày 11 tháng 3 năm Càn Long thứ 13, Hoàng hậu Phú Sát Lang Hoa tạ thế ở Đức Châu*, hưởng dương 37 tuổi.
[* Một địa danh ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT