Ngoài điện lạnh lẽo, Yến Uyển nghiêng ngả lảo đảo bước đi, chỉ cảm cả người ướt đẫm mồ hôi đang xâm nhập vào xương cốt. Lan Thúy cố gắng đỡ lấy không ngừng: "Tiểu chủ đừng để ý. Tiểu chủ đã phí tâm ý nửa ngày, lại mặc kệ gió lạnh mà đưa tới đây, cái khổ tâm này nhất định Hoàng thượng đều biết". Lan Thúy nói xong, rồi nhìn xung quanh bốn về vắng lặng, oán giận nói: "Đều do Nhàn quý phi, khoe khoang cái gì chứ? Bất quá cũng chỉ là gia đạo đã sa sút mà thôi"
Yến Uyển bóp chặt cánh tay Lan Thúy, nói giọng khàn khàn: "Không được nói bậy, cũng là do ta không đủ kiến thức mà thôi. Gia đạo Nhàn quý phi sa sút nhưng chẳng phải ta cũng là người có xuất thân sa cơ thất thế đó sao?"
Nàng cắn chặt răng, cố gắng bình tĩnh rồi quay đầu nhìn đèn đuốc đang sáng trưng ở Dưỡng Tâm điện, từng chữ từng chữ mang lực mạnh thốt ra: "Nguyên bản là do Hoàng thượng cho ta một tia hy vọng, Hoàng thượng mỉm cười với ta, nói cho ta biết ta có thể thay đổi được vận mệnh của dòng dõi chính ta nhưng cái men bạch ngọt ta lại không biết, ngay cả chén tổ yến cũng làm thô sơ, đó không phải ta không có thể diện sao? Hoàng thượng tấn phong quý nhân cho ta cũng chỉ vì lưu lại cái thể diện mà thôi"
Lan Thúy lo lắng nói: "Vậy tiểu chủ sẽ tính toán thế nào đây?"
Đột nhiên Yến Uyển nắm chiếc cằm Lan Thúy, nhìn thẳng vào gương mặt Lan Thúy như nhìn thẳng vào gương mặt chính mình, giọng nói khàn khàn: "Lan Thúy, ngươi hãy nhìn rõ xem, mặt mũi ta có còn không? Ta có già đi không, khuôn mặt ta có thay đổi đến khó coi hay không?"
Lan Thúy thấy thần sắc nàng u ám, sợ tới mức trái tim trong ngực đột ngột nhảy loạn cả lên, Lan Thúy vội cười nói: "Khuôn mặt tiểu chủ đang rất tốt, tiểu chủ xinh đẹp như hoa, thanh xuân đang mạnh mẽ"
Cánh tay nặng nề của Yến Uyển buông xuống, cứ như là đã dỡ xuống được miếng đá nặng ngàn cân, nàng sờ mặt vào khuôn mặt mình, thê thảm nói: "Lan Thúy, ta không phải không biết vì sao ta được sủng ái, Hoàng thượng nhất thời hưng trí, nhìn thấy khuôn mặt ta có vài phần giống với hình dáng của Nhàn quý phi khi còn trẻ cho nên mới sủng ái ta, không phải như vậy sao?"
Lan Thúy vội đỡ lấy thân Yến Uyển, ôn nhu nói: "Tiểu chủ, vị phân Nhàn quý phi tôn quý, tiểu chủ không cần suy nghĩ đến làm gì. Huống chi, tuy nói là ba phần giống nhau nhưng tiểu chủ lại hơn tuổi trẻ của Nhàn quý phi nhiều"
Yến Uyển cố gắng đứng thẳng lên, khuôn mặt dần dần bình tĩnh, nói: "Đúng. Vì giống như Nhàn quý phi cho nên ta mới được sủng ái, tất nhiên đây là phúc khí của ta, chỉ cần cái khuôn mặt này vẫn còn, chỉ cần ta không làm gì quá sai thì ta sẽ không bị phế vào lãnh cung như Nhàn quý phi năm đó. Bởi vì mỗi lần Hoàng thượng thấy khuôn mặt tươi trẻ này của ta thì Hoàng thượng sẽ nhớ tới những năm tháng mà Nhàn quý phi chịu sự ủy khuất, lúc đó tất nhiên Hoàng thượng sẽ dễ dàng tha thứ cho ta mà thôi"
Bữa tối ở Dưỡng Tâm điện đã dùng xong, các cung nhân vội vàng dọn dẹp thì Lý Ngọc đến bẩm báo: "Hoàng thượng, Tề Lỗ đại nhân ở Thái y viện có chuyện quan trọng cầu kiến"
Sắc mặt Hoàng đế hơi trầm xuống, Như Ý hiểu ý: "Vậy thần thiếp cáo lui trước"
Hoàng đế vẫy tay, mỉm cười nhẹ nhàng: "Không cần. Tối nay nàng ở lại Dưỡng Tâm điện đi. Lý Ngọc, ngươi đi hầu hạ quý phi tắm rửa"
Như Ý xoay người rời đi, mới đi đến sau điện thì nàng cảm giác bên tai trái hơi nhẹ bẫng, nàng chạm vào mới phát hiện khuyên tai bạch ngọc không biết đã rơi nơi nào. Nàng cảm thấy hơi choáng váng tựa như bị say rượu cho nên vội quay lại Đông Noãn các. Mới đến bên ngoài Đông Noãn các, nàng nghe thấy giọng nói Tề Lỗ bên trong điện: "Trưa ngày hôm qua, cung nữ bên cạnh Ngụy thường tại là Lan Thúy có mang một ít thuốc mang thai đến Thái y viện, cũng may lúc đó vi thần cũng đang trực ở Thái Y viện cho nên liền gọi Lan Thúy lại. Vi thần nhìn vào thuốc mang thai kia, đúng là giống nhau như đúc với thuốc mà Hoàng thượng đã ban cho Thư tần nương nương, vi thần nghĩ Ngụy thường tại đã trộm lấy thuốc mang thai của Thư tần để cố gắng mang thai cho nên..."
Khẩu khí Hoàng đế hơi nặng nề: "Nếu Ngụy thường tại đã muốn như vậy thì khanh hãy ban thưởng cho nàng ta một phần đi, nói là đó là thuốc mang thai loại thượng hạng, là do Thư tần không có phúc khí cho nên đến tận hôm nay mà vẫn chưa mang thai mà thôi"
Tề Lỗ liên tục nói: "Thư tần nương nương cũng đã hỏi vi thần nguyên do, vi thần cũng nói do thể chất nương nương hư hàn cho nên không dễ có thai mà thôi"
Hoàng đế thản nhiên nói: "Cũng được. Cái loại thuốc này trẫm vốn cũng chỉ là đề phòng Thư tần là người của Thái hậu, đề phòng xuất thân của Diệp Hách Na Lạp thị cho nên mới ban cho nàng ta để không có thai. Loại thuốc mà khanh điều chế, tất nhiên khanh hiểu rõ nhất. Nếu Ngụy thường có tâm tư này, dù sao trẫm cũng đã có nhiều Hoàng tử và quan trọng nhất đã có Vĩnh Tông cho nên người khác có thể sinh con được hay không thì trẫm cũng không quan tâm nữa"
Tề Lỗ nói: "Dạ, Hoàng thượng nhân từ. Vậy chuyện kia vi thần sẽ đi làm ngay"
Có một cơn gió lạnh xâm nhập vào xương cốt, Như Ý đang dựa vào trên tường, chỉ cảm thấy khí lực toàn thân đều biết mất, trái tim trong lồng ngực cơ hồ muốn thoát ra ngoài. Trong đầu nàng đầy sự hỗn độn suy nghĩ. Tại sao có thể như vậy? Thế nhưng lại là như vậy.
Trong giây phút loáng thoáng, đây không phải là lần đầu tiên nàng biết chuyện này, lúc Tuệ Hiền Hoàng quý phi còn sống, hắn đã tặng nàng ta chén thuốc làm chứng bệnh của nàng ta nặng thêm, mà giờ đây là Thư tần, Hoàng đế lại càng quyết tuyệt như vậy. Có lẽ Hoàng đế vẫn nghĩ hắn còn nhân từ sao?
Nàng ấn mạnh vào chiếc bụng của mình, trong lòng phát ra một trận lạnh lẽo, đây là nhà đế vương sao? Dưới chân nàng mềm nhũn ra, nàng có chút nao núng rồi hạ thấp người xuống. Vừa lúc Lăng Vân Triệt thay ca trực, thấy nàng co quắp người đứng sau Noãn các, vội vàng nói: "Nương nương, nương nương bị làm sao vậy?"
Như Ý vội vàng che miệng mình lại, ý bảo hắn im lặng rồi nàng lắc đầu. Vân Triệt vội đưa nàng ra hành lang sau điện, hỏi nhỏ: "Nương nương thấy không thoải mái sao?"
Như Ý cố gắng chống đỡ thân mình mà đứng lên: "Không có việc gì đâu, khanh trở về đi". Tuy rằng nàng đã tránh xa cánh tay của Vân Triệt, tuy rằng đó chỉ là một câu nói quan tâm bình thường nhưng lại làm cho nàng vừa cảm thấy chấn động, vừa lo sợ nghi hoặc mà lại vừa cảm thấy chút ấm áp trong lồng ngực, nàng hiểu rõ như vậy là thất thố cho nên nàng quyết không thể để ai nhìn thấy cảnh đó. Nàng mờ mịt đi đến sau điện, Nhị Tâm vừa định hỏi nàng có tìm được khuyên tai hay không thì đã thấy nàng như vậy, liền biết không nên hỏi nhiều, nàng vội vàng cho cung nhân ra hết bên ngoài, một mình nàng ở lại hầu hạ Như Ý tắm rửa.
Như Ý đem toàn bộ thân thể ngâm trong nước nóng, chỉ có làm như vậy mới cảm thấy ấm áp. Nàng trấn tĩnh thật lâu rồi mới thở dài, quay sang hỏi: "Nhị Tâm, ngươi nói xem có thể có ngày nào đó mà Hoàng thượng không cho ta sinh hạ được hài tử không?"
Nhị Tâm không biết đã xảy ra chuyện gì, vội che miệng Như Ý lại nói: "Nương nương, nương nương nói bậy bạ gì đó?"
Như Ý cảm thấy cả khuôn mặt đều căng cứng, nàng xoa hai gò má nói: "Đúng vậy, ta chỉ là nói bậy mà thôi".
Như Ý suy nghĩ nàng có nên cho Thư tần biết chuyện này hay không? Có lẽ Thư tần yêu Hoàng đế mới có thể lúc Hoàng đế bệnh nặng cho nên mới ngày đêm đi đến Bảo Hoa điện may túi cầu phúc, lúc Hoàng đế khỏe bệnh, Thư tần lại không kể công lao vất vả của chính mình. Nếu Thư tần biết chuyện này, nhất định Thư tần sẽ cảm thấy rất thương tâm, dù sao Thư tần là một nữ tử cao ngạo như vậy cơ mà. Cho nên, nhất định là không! Nhất định nàng không được cho Thư tần biết, cho dù đó là âm mưu thì nàng vẫn không được nói.
Đợi cho tắm rửa thay quần áo xong, nàng quay trở lại tẩm điện, Hoàng đế đang mặc tẩm y màu vàng đợi nàng. Hoàng đế khẽ nhắm mắt, biếng nhác nói: "Có mùi cam phật thủ, thật là dễ ngửi". Hắn vươn tay hướng về phía nàng, cười như không cười: "Đến đây đi, đến gần chút, cho trẫm ngửi xem nào, phảng phất còn có mùi hương ngọt ngào của đậu khấu nữa"
Như Ý lẳng lặng cười, đi đến trước đôi nến, đang muốn thổi tắt nến thì nghe bên ngoài có tiếng chạy bộ gấp gáp vang lên, sau đó liền nghe thấy tiếng gõ cửa liên hồi, Hoàng đế nhíu mày nói: "Càng ngày càng không biết quy tắc! Mau vào bẩm báo đi"
Vừa mới mở cửa thì đã thấy thái giám bên cạnh Hoàng hậu là Triệu Nhất Thái kêu lên: "Hoàng thượng! Không tốt! Không tốt rồi! Nhũ mẫu của Thất a ca bị nhiễm bệnh đậu mùa! Thất ca cũng bị mắc bệnh theo! Thất a ca bị nhiễm bệnh đậu mùa rồi!"
Trái tim Như Ý đột nhiên nhảy dựng, cơ hồ mất đi nhịp đập. Óan hận tích lũy lâu ngày ở trong lòng nàng vô thanh gặp nhấm vào nàng, càng ngày càng thêm khắc sâu, nàng không phải chưa từng nghĩ tới, nếu lúc ấy nghe lời Mạt Tâm nói thì nàng sẽ động thủ như thế nào? Nhưng mà đáy lòng nàng chợt lóe lên một ý niệm âm u, là thương hại hay là ngoài ý muốn. Dĩ nhiên Hoàng đế liền đứng dậy ngay, đâm ngã đôi nến đồng hạc bên cạnh, vội vã chạy ra ngoài.
Thất Hoàng tử Vĩnh Tông tạ thế vào 4 ngày sau vào ngày 29 tháng chạp năm Càn Long thứ 12. Hoàng hậu thấy đứa con mình sinh ra đã chết đi, trong lòng nàng liền ngất đi, bi thương quá độ mà không thể đứng dậy. Hoàng đế bi thống gào thét không dứt, rồi ban ra chỉ dụ: "Hoàng thất tử Vĩnh Tông, truy thụy thành Triết Thành thân vương"
Vì xảy ra chuyện tang sự cho nên năm mới tất nhiên ảm đạm vô cùng, tang nghi trong cung thật long trọng nhưng cũng không tẩy hết đau xót của Hoàng đế. Đích tử chết yểu, Hoàng hậu bệnh nặng cho nên đám tần phi tất nhiên không thể không đau buồn được, Như Ý giải quyết chuyện lục cung, hao hết bao nhiêu tinh thần để xử lý chuyện tang sự của Vĩnh Tông. Nàng đợi lúc không ai để ý mà đi hỏi Hải Lan, Hải Lan lại trố mắt nhìn nàng như cái chuyện khiếp sợ này không ngờ lại đến như vậy, một lát sau Hải Lan vỗ tay tỏ ý vui mừng: "Nguyên lai chúng ta không cần động thủ thì ông trời cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta đâu"
Đêm nay, Như Ý đi đến Trường Xuân cung thăm hỏi Đế hậu đang bi thương cực kỳ, lúc nàng ra trở ngoài Trường Xuân cung thì đã thấy một chút ảnh lửa màu hồng chợt lóe lên, rồi thấy quần áo màu trắng của Mai tần đang nhìn ánh lửa kia, Mai tần thản nhiên mỉm cười diễm lệ nhưng lại có chút quỷ dị. Không biết sao Như Ý liền nghĩ tới ngày Mai tần sinh hạ hài tử quái dị kia, cái nụ cười diễm mỹ kia, đã lâu rồi vẫn chưa thấy xuất hiện trên khuôn mặt nàng ta. Như Ý đang suy nghĩ thì nghe tiếng Tam Bảo đứng bên cạnh thúc giục: "Nương nương, việc siêu độ ở Bảo Hoa điện vẫn đang còn đợi nương nương đến chủ trì đấy ạ". Nàng lắc đầu rồi cũng rời đi.
Từ lúc Vĩnh Tông chết yểu đến sau năm mới một tháng, Hoàng hậu nằm ở trên giường cứ như u hồn, suốt ngày cứ rơi nước mắt mang theo sự tuyệt vọng, Tề Lỗ đang chẩn mạch cho Hoàng hậu rồi cũng chỉ lắc đầu nói: "Hoàng hậu nương nương, năm đó vì nương nương muốn mang thai sớm cho nên nóng vội quá mức, lại có được Hoàng tử lúc đang lớn tuổi cho nên Hoàng tử sinh non, trời sinh gầy yếu mà nương nương cũng bị tổn thương nguyên khí, vi thần và các thái y ở Thái y viện đã chẩn trị qua và thấy việc nương nương có lại đích tử, e rằng là chuyện không thể"
Lúc Hoàng hậu nghe được điều này thì trong ánh mắt nàng đều đã khô cằn, nàng thản nhiên cười khổ thê thảm, nàng trừng mắt nhìn vào tấm rèn bên cạnh, nói: "Làm phiền thái y"
Rốt cuộc cái bi thương và tuyệt vọng quá nhiều lại giống như trở thành con mối dần dần hủy hoại thân thể của nàng. Hoàng hậu già như người 40 tuổi, tóc tai đã có sợi bạc. Tố Tâm thay nàng dùng tóc đen che lại sợi tóc bạc nhưng dù che như thế nào cũng không được, Tố Tâm nhất thời nhịn không được liền chảy nước mắt xuống. Hoàng hậu nghiêng người nằm ở trên giường, mắt nhìn Tố Tâm đang khóc, chỉ thản nhiên nói, không chút lo lắng bi ai: "Có gì mà phải khóc chứ? Ta vốn đã già rồi"
Đây là lần đầu tiên kể từ sau sắc phong Hoàng hậu, nàng mới tự xưng là "Ta", Tố Tâm biết kể từ sau khi trở thành Hoàng hậu, Hoàng hậu yêu quý nhất hai chữ "Bổn cung", thế nhưng giờ phút này đây nàng lại nói ra từ "Ta", Tố Tâm mới giật mình, nữ tử mà nàng phụng dưỡng nhiều năm rốt cuộc cũng đã thê thảm đến mức này.
Hoàng hậu nghiêng người, hơi có tiếng động sột soạt, giọng nói nàng mệt mỏi đến cực điểm: "Bây giờ không thể sinh dục được nữa rồi, dưới gối Hoàng hậu đã không còn có con thì chuyện già đi, chết đi thì còn quan trọng gì nữa chứ?"
Tố Tâm rưng rưng nước mắt, hai tay có chút run rẩy: "Hoàng hậu nương nương không cần lo lắng, nương nương tích phúc tích đức nhiều, trời cao thương xót, nhất định sẽ còn có được Hoàng tử!"
Thần sắc Hoàng hậu bình tĩnh như một người sắp tạ tế, nàng trầm mặc rất lâu, bỗng nhiên nở một nụ cười nhẹ, tiếng cười thê lương kia vang vọng khắp trong điện các đen tối: "Không thể, thân thể của ta không thể nữa rồi. Tố Tâm, Vĩnh Liễn và Vĩnh Tông của ta đều đã chết rồi, chẳng lẽ đây là báo ứng sao?"
Tố Tâm quỳ trước giường Hoàng hậu, lắc đầu nói: "Hoàng hậu nương nương, không phải, không phải đâu. Nương nương chỉ là đề phòng người khác, không muốn hại chết bọn họ cho nên cái gì mà báo ứng hoặc không báo ứng chứ ạ?"
Ngoài điện vang lên một tiếng khóc nhỏ nhẹ, Hoàng hậu ngưng thần nghe một lát: "Là ai đang khóc? Sao lại sớm khóc thương cho ta như vậy chứ?"
Tố Tâm vội nói: "Hoàng hậu nương nương, Tam công chúa đang ở bên ngoài. Công chúa đang muốn đi vào thăm nương nương nhưng cứ nghĩ nương nương đang ngủ cho nên không dám bước vào. Công chúa đã đợi ở bên ngoài lâu rồi"
Hoàng hậu than nhẹ một tiếng: "Vậy cho công chúa vào đi"
Hoàng hậu nhắm mắt một chút, giọng nói nhẹ nhàng: "Con là công chúa duy nhất của con vợ cả và Hoàng thượng, đứng ở trước Trường Xuân cung mà khóc lóc như vậy thì thật không nên"
Hòa Kính đau xót nói: 'Hoàng ngạch nương, nhi thần lo lắng cho Hoàng ngạch nương"
Thần sắc Hoàng hậu lạnh như băng, không có độ ấm, giọng nói mang điều răn dạy: "Con là công chúa ruột thịt Đại Thanh, bất cứ thời khắc nào cũng không được quên thân phận của mình. Với lại các đệ đệ con đều đã chết thì khóc lóc còn có ích lợi gì chứ?"
Nước mắt Hòa Kính ồ lên như vỡ đê: "Hoàng ngạch nương, Nhị a ca và Vĩnh Tông tuy rằng đã rời bỏ khỏi Hoàng ngạch nương nhưng Hoàng ngạch nương vẫn còn có nữ nhi. Nữ nhi sẽ là nơi để Hoàng ngạch nương dựa vào, sẽ khiến Hoàng ngạch nương không chịu thua kém ai"
Hoàng hậu nghe vậy, đột nhiên mở to tai mắt, cố gắng hết sức để ngồi thẳng dậy, rồi nhìn từ trên xuống dưới cơ thể Hòa Kính. Hòa Kính chưa bao giờ thấy Hoàng hậu nhìn mình như vậy cho nên bất giác sợ hãi. Hoàng hậu cười nhạo lạnh lùng: "Nữ nhi sao? Nữ nhi có ích lợi gì chứ? Nếu có con trai, nữ nhi chỉ là điểm xuyết dệt hoa trên gấm, nếu không có con trai, nữ nhi chỉ là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, về điểm này vẫn đều thua kém thán hỏa, bất quá chỉ là có chút ít còn hơn không có mà thôi"
Tuy Hoàng hậu yêu thương nữ nhi không nhiều bằng Hoàng tử nhưng nàng chưa bao giờ giảng giải bằng những suy nghĩ như vậy. Hòa Kính cao ngạo, cũng chưa từng nghe nói như vậy, liền có chút nước mắt rơi xuống: "Hoàng ngạch nương cứ khinh thường nữ nhi như vậy sao?"
Hoàng hậu bi thương lắc đầu, vươn tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt nữ nhi, chỉ là cái hành động đó không mang theo một chút ôn nhu nào cả, mà là mang theo một một tia thăm dò: "Không phải Hoàng ngạch nương khinh thường nữ nhi mà là Hoàng ngạch nương khinh thường chính mình. Ngay cả ta mà cũng không bảo vệ được đứa con của mình, khó trách Hoàng a mã của con lại luôn thương tâm như vậy, mấy ngày nay cũng không đến Trường Xuân cung"
Hòa Kính đang thương hại, nghe Hoàng hậu nói vậy, bất giác phẫn nộ, nắm chặt đôi tay nói: "Vĩnh Tông chết chưa được một tháng mà Hoàng a mã suốt ngày cứ ở trong cung của Thuần quý phi và Gia phi. Rốt cuộc các nàng cũng chỉ là thiếp thị, bọn họ dựa vào cái gì mà không để Hoàng a mã đến thăm an ủi Hoàng ngạch nương chứ?"
Hoàng hậu chạm vào khuôn mặt tiều tụy của mình, cái khuôn mặt khô khốc đến mức ngay cả chính mình cũng thấy kinh hãi, nàng cười khổ nói: "Hoàng a mã con không thích đến thì người bên ngoài cũng chẳng khuyên nhủ được. Hoàng ngạch nương hoa tàn ít bướm, ngay cả một đứa con trai cũng không có, Hoàng a mã con đương nhiên là thích con trai và bộ dạng xinh đẹp thanh xuân của nữ nhân rồi. Hoàng a mã con có những Hoàng tử khác làm bạn cho nên sẽ sớm quên Hoàng ngạch nương và Vĩnh Tông mà thôi"
Hòa Kính nhịn không được, bất giác rơi lệ: "Sao Hoàng ngạch nương lại nản lòng đến mức này chứ? Hoàng ngạch nương là Hoàng hậu, là chính thất duy nhất của Hoàng a mã! Nếu ngay cả chính Hoàng ngạch nương thấy chán nản thất vọng như vậy thì sao có thể dạy dỗ được nữ nhi chứ ạ? Hoàng a mã có Gia phi, có Thuần quý phi, có Nhàn quý phi, có các A ca khác nhưng nữ nhi chỉ có mình Hoàng ngạch nương mà thôi".
Hòa Kính buồn bã quay mặt đi: "Hoàng ngạch nương đã bệnh đến mức này mà Hoàng a mã lại định đi đông tuần, muốn đưa Nhàn quý quý phi và Thuần quý phi cầm đầu lục cung tần phi đến tế bái Thái Sơn, bái tế Khổng miếu. Từ ngày Hoàng a mã đăng cơ đến nay, đây là lần đầu tiên đi đông tuần. Hoàng ngạch nương là thiên hạ chi mẫu thì sao lại không đi chứ ạ?"
Trong nháy mắt Hoàng hậu cảm thấy mơ hồ, nghi hoặc nhìn Tố Tâm nói: "Đông tuần là cái gì, bổn cung sao lại không biết chứ?"
Tố Tâm có chút sợ hãi: "Kỳ thật Hoàng thượng vẫn luôn hi vọng Hoàng hậu nương nương có thể đi đông tuần, chỉ là lo lắng nương nương bi thương quá độ, bệnh chưa thể lành, đi xe mệt mỏi cho nên vẫn không nói với nương nương..."
Trong đáy mắt Hoàng hậu có hai hàng nước mắt chảy ra: "Bổn cung vẫn chưa đi theo Vĩnh Tông mà mọi người đều đã nghĩ bổn cung chết rồi sao?"
Hòa Kính thấy Hoàng hậu bi nộ như vậy, tự giác cười nói: "Tất nhiên là không thể! Hoàng ngạch nương có thể hỏi như vậy thì nhi thần liền thấy vui mừng". Nàng cầm chặt hai tay Hoàng hậu, quỳ trước mặt Hoàng hậu nói: "Hoàng ngạch nương, không có việc gì cả, cho dù Nhị ca và Vĩnh Tông không có ở đây thì Hoàng ngạch nương vẫn là Hoàng hậu, không ai có thể dao động được ngôi vị Hoàng hậu của Hoàng ngạch nương. Tuy rằng nhi thần vô dụng nhưng tốt xấu cũng là nữ nhi duy nhất của Hoàng a mã và Hoàng ngạch nương, nhi thần nhất định sẽ giúp đỡ Hoàng ngạch nương, mẹ con chúng ta nhất định sẽ tốt thôi mà. Hoàng ngạch nương yên tâm đi"
Hoàng hậu nhìn ánh mắt kiên định của Hòa Kính, liền trầm giọng nói: "Tố Tâm, đi truyền Tề thái y đến đây, bổn cung muốn hắn xem ta một chút"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT