Hoàng đế quay về Dưỡng Tâm điện, hắn ngồi trên Bộ Liễn thượng, ngẩng mặt nhìn ánh trăng mênh mang mà nhớ tới lời của Hi Nguyệt vừa nói, hắn chỉ cảm thấy mọi chuyện trước mắt cứ mờ mịt. Lý Ngọc dò xét tâm tư Hoàng đế, liền nói: "Hôm nay Hoàng thượng vẫn chưa lật bài tử, không biết giờ này Hoàng thượng muốn đi đâu?"

Ánh mắt Hoàng đế không biết đang nhìn ở đâu, chỉ cảm thấy thân thể mệt mỏi, chỉ hỏi: "Lý Ngọc, từ trước đến nay, có đúng là trẫm đã sủng ái Tuệ quý phi không?"

Lý Ngọc không biết Hoàng đế muốn ám chỉ điều gì, chỉ phải tươi cười nói: "Dạ. Nhưng Hoàng thượng cũng sủng ái Thư tần, sủng ái Gia phi, mưa móc lục cung..."

Hoàng đế cắt ngang lời Lý Ngọc, nói: "Ngươi hầu hạ trẫm nhiều năm như vậy, ngươi có thấy trẫm có nên sủng ái một người nào đó không?"

Lý Ngọc hoảng sợ, chỉ là không dám không trả lời, hắn chỉ phải nói: "Có nên sủng ái hay không đều phụ thuộc vào phúc phận và bản lĩnh của các tiểu chủ, Hoàng thượng nhân hậu, các tiểu chủ ở hậu cung, Hoàng thượng chưa từng lạnh nhạt một ai, cũng không thấy đặc biệt chuyên sủng ai". Hắn vừa nói vừa nơm nớp lo sợ, chỉ sợ có câu nào vô ý mà chọc giận Hoàng thượng.

Hoàng đế chỉ nhợt nhạt mỉm cười như nước chảy, giọng nói Hoàng đế mang theo vô hạn tịch liêu: "Có lẽ như vậy, trẫm biết chuyên sủng các nàng ta thế nào nhưng lại không biết nên yêu các nàng ta như thế nào cho nên hôm nay mới rơi vào tình thế như vậy"

Lý Ngọc hầu hạ Hoàng đế nhiều năm, biết rõ tâm tính hắn khó có thể đoán được, lại càng không dám tùy tiện phát ngôn cho nên chỉ phải tỏ vẻ đau khổ nói: "Hoàng thượng, sao nô tài có thể hiểu được những lời này chứ ạ? Hoàng thượng nói những lời này với nô tài cũng chỉ là đàn gảy tai trâu thôi. Nô tài chính là con trâu kia". Hắn nói nhẹ nhàng "Ò" lên một tiếng.

Hoàng đế nhịn không được mà bật cười, rồi nói: "Xem bộ dáng trẻ con của ngươi kìa, mà thôi, đi Dực Khôn cung đi"

Hoàng đế tiến vào là khi Như Ý đang thay y phục đi ngủ, nàng thấy Hoàng đế bước vào, liền nói: "Đêm đã khuya như vậy, sao Hoàng thượng còn đến đây?"

Hoàng đế kéo tay nàng lại, nói: "Nơi này của nàng khiến người khác tâm tĩnh lại cho nên trẫm mới đến đây ngồi một chút".

Ngón tay hắn chạm vào cổ tay Như Ý và trúng chiếc vòng tay mà nàng đang đeo, trong mắt hắn chợt lóe một tia căm thù đến tận xương tủy, hắn lấy chiếc vòng tay của nàng xuống rồi ném ra ngoài cửa, nói: "Kiểu dáng của chiếc vòng này cũ rồi, về sau nàng đừng đeo nữa. Ngày mai trẫm sẽ lệnh cho Lý Ngọc đến Nội vụ phủ chọn cho nàng một chiếc vòng tay tốt nhất, rồi sẽ lệnh cho Thái y kê cho nàng vài phương thuốc bổ để bổ ích thân thể"

Như Ý không có bất cứ đáng nghi nào, dịu ngoan nói: "Dạ". Nàng kéo tay Hoàng đế ngồi xuống: "Hoàng thượng có đi thăm Tuệ quý phi không?"

Hoàng đế ngồi xuống nói: "Có. Nàng ta nói rất nhiều với trẫm"

Như Ý lấy một hộp cao bạc hà từ trên bàn trang điểm xuống, thay Hoàng đế nhẹ nhàng xoa huyệt Thái dương nói: "Trước khi người ta chết, đều luôn nói thật cho nên cũng khó tránh khỏi việc nói nhiều"

Hoàng đế nắm tay nàng rồi vỗ về nàng, thấp giọng nói: "Như Ý, có ngày nào đó nàng tính kế với người bên ngoài hay không?"

Như Ý thản nhiên nhìn về phía hắn: "Có. Nếu người đó làm những việc mà thần thiếp tuyệt không thể dễ dàng tha thứ thì thần thiếp sẽ tính kế"

"Tính tình của nàng thật thẳng thắn, chuyện gì cũng không gạt trẫm". Hoàng đế ngưng mắt nhìn nàng, tựa hồ như muốn nhìn rõ tâm ý của nàng: "Vậy nàng có tính kế với trẫm không?"

Trong lòng Như Ý run lên, có vô hạn ý nghĩ khó xử, ủy khuất, hỗn loạn và áy náy đang dâng trào trong người nàng, nàng trả lời không được và cũng không biết trả lời thế nào.Thật lâu sau, nàng ngẩng mặt, nhìn thẳng vào Hoàng đế, ôn nhu mà kiên định: "Chỉ mong vĩnh viễn tin tưởng lẫn nhau"

Hoàng đế nhìn nàng một hồi lâu, nhẹ nhàng ôm nàng nói: "Có những lời này của nàng, trẫm liền cảm thấy an tâm". Hắn thở dài nói: "Như Ý, hôm nay trẫm đi gặp Hi Nguyệt, nghe nàng ấy nói nhiều chuyện như vậy, trẫm vẫn luôn cảm thấy nghi hoặc, ai ai cũng đều nói rằng trẫm sủng ái Hi Nguyệt, ngay cả Hi Nguyệt cũng cảm thấy như vậy nhưng rốt cục là chỉ có chân tâm lẫn nhau vài phần thôi sao?"

Hắn cầm tay Như Ý đặt vào trước ngực hắn, nàng cảm thấy y phục của hắn thật mềm mại, bên trong y phục đó là tiếng tim đập nặng nề. Hoàng đế có chút mê man: "Như Ý, trẫm biết cách làm thế nào để khiến cho một nữ nhân vui vẻ, biết cách làm thế nào để cho một nữ nhân dùng hết tâm tư để khiến trẫm yêu thích nhưng bỗng nhiên trẫm cảm thấy, không biết nên yêu một nữ nhân thế nào, chưa từng có ai nói với trẫm nghe, cũng không có ai dạy dỗ cho trẫm. Trời sinh trẫm ra thì đã còn không nhìn thấy tình cảm cha mẹ, tình cảm phu thê thì lại không biết bắt đầu yêu như thế nào"

Như Ý nhìn thần sắc của hắn, phảng phất giống như một đứa bé đang lạc đường, đang cật lực đi tìm phương hướng nhưng lại không biết phải làm sao. Nàng không nói gì, chỉ ôm chặt hắn vào lòng, lấy nhục thân áp sát vào, tìm kiếm chút ấm áp để dựa vào. Một lát sau, thần sắc Hoàng đế với dần an tĩnh trở lại, nhìn về phía ngoài nói: "Lý Ngọc, truyền ý chỉ của trẫm"

Lý Ngọc vội chạy vào, đáp ứng một tiếng, lẳng lặng chờ đợi.

Hoàng đế bình tĩnh nói: "Qúy phi Cao Giai thị có xuất thân vọng tộc, hầu hạ hậu cung, hiếu kính tính thành cho nên tấn phong Hoàng quý phi. Nhàn phi, Thuần phi và Du tần, phụng thị cung đình, thận cần uyển thuận. Nhàn phi, Thuần phi tấn phong thành Qúy phi, Du tần tấn phong chức Phi"

Như Ý vội quỳ xuống nói: "Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng ưu ái"

Hoàng đế đỡ lấy nàng nói: "Nàng và Thuần phi cùng nhau tấn phong ngôi vị quý phi đã là ủy khuất của nàng. Nhưng Thuần phi vì trẫm mà sinh dục được hai vị Hoàng tử, lại nuôi nấng Vĩnh Hoàng, trẫm không thể không chiếu cố nàng ta". Hắn thoáng dừng lại: "Sau khi Du tần sinh dục vẫn chưa thể thị tẩm, trẫm cũng không muốn cưỡng ép nàng ta, dù sao thì nàng ta cũng sinh ra Vĩnh Kỳ, cũng làm cho trẫm và nàng có chút an ủi"

Như Ý hơi động tình, ấn nhẹ vào cái bụng bằng phẳng, sầu não không thôi: "Là do thần thiếp vô năng, không thể vì Hoàng thượng mà sinh dục hài tử"

Hoàng đé vỗ về bả vai của nàng nói: "Sẽ có thôi mà, về sau nhất định sẽ có"

Hai ngày sau, ngày 25 tháng giêng năm Càn Long thứ 10, Hoàng quý phi Cao Giai thị tạ thế. Tất cả mọi người đều nói, lúc Cao Giai thị chết ở trong Hàm Phúc cung đều hướng ra ngoài, ngóng trông Hoàng đế như mấy năm nay nhưng nói như vậy cũng chỉ lưu truyền trong chốn cung đình, vĩnh viễn không lưu truyền đến tai người bên ngoài. Ở trong mắt người ngoài, bọn họ đều thấy Cao Hi Nguyệt được truy phong thành Tuệ Hiền Hoàng quý phi, sách văn truy phong cũng được ca ngợi hết sức,

Ở trong mắt người ngoài, bọn họ nhìn đến, là Cao Hi Nguyệt bị truy phong làm Tuệ Hiền hoàng quý phi. Truy phong sách văn cũng hết sức quá khen ngợi chi từ, tự tay Hoàng đế viết bài ai điếu "Tuệ Hiền Hoàng quý phi vãn thi điệp cựu tác xuân hoài thi vận" rồi tự mình đốt cháy trong nghi thức tế lễ, tần phi lục cung nhìn thấy liền thấy cực kỳ hâm mộ. Ngay cả Hoàng hậu cũng nói: "Hoàng thượng đối đãi với Hoàng quý phi tình thâm ý trọng, trước khi chết Hoàng quý phi thỉnh cầu lấy chữ "Hiền" ban cho thụy hào, Hoàng thượng cũng đã đồng ý. Chỉ mong ngày sau, Hoàng thượng cũng lấy chữ "Hiền" ban tặng cho thần thiếp, thần thiếp dù có chết cũng sẽ không thấy nuối tiếc"

Hoàng đế nói: "Xuân thu Hoàng hậu đang khỏe, sao lại nói ra những lời thương cảm như vậy chứ?"

Hoàng hậu rơi lệ nói: "Sau khi Hoàng quý phi qua đời, Hoàng thượng bi thống không thôi, lại chưa muốn bước vào Trường Xuân cung của thần thiếp, thần thiếp nghĩ chắc Hoàng thượng thấy thần thiếp và Hoàng quý phi thân cận làm bạn nhiều năm cho nên mới sợ thấy cảnh mà thương tình"

Hoàng đế hờ hững cười trừ: "Hoàng hậu có thể trấn an mình như vậy, thật sự rất tốt"

Hoàng hậu hạ thấp thân người xuống nói: "Mấy ngày nay ngoại trừ Nhàn quý phi, Hoàng thượng rất ít triệu phi tần khác thị tẩm, thần thiếp cầu xin Hoàng thượng hãy nén bi thương"

Hoàng đế cũng chẳng nhìn Hoàng hậu, chỉ nói: "Trẫm hiểu tâm tư Hoàng hậu. Trẫm cũng nghĩ vì Hoàng hậu và Tuệ Hiền Hoàng quý phi làm bạn nhiều năm, bây giờ nàng ấy tạ thế, chắc chắn nàng cũng bi thương không thôi cho nên trẫm không muốn đến quấy rầy Hoàng hậu. Còn đối với sự thương nhớ mà trẫm đối với Hoàng quý phi, hằng năm vào ngày Hoàng quý phi qua đời, trẫm đều sẽ tự tay viết ai điếu để nhắc nhở vì sao Hoàng quý phi qua đời"

Khuôn mặt Hoàng hậu tái nhợt, cảm thấy thân thể hơi choáng một chút, miễn cưỡng cười nói: "Hoàng thượng tình thâm ý trọng..."

Như Ý đứng ở bên cạnh, nói: "Tất nhiên Hoàng thượng tình thâm ý trọng cho nên chỉ sợ tối nay Hoàng thượng vẫn còn thương tiếc Hoàng quý phi mà sẽ tự tay vẽ bức họa Hoàng quý phi để thổ lộ tâm tìnhi. Có lẽ trước lúc lâm chung Hoàng quý phi vẫn chưa nói hết cho nên trong mộng chắc cũng sẽ gặp lại, muốn nói hết chuyện cùng với Hoàng thượng"

Hoàng hậu miễn cưỡng, chống đỡ tươi cười: "Hoàng quý phi sớm tạ thế, bây giờ chỉ còn vướng bận cả nhà nàng ấy. Thần thiếp cầu xin Hoàng thượng, nếu đã chiếu cố quý phi thì cũng nên chiếu cố cả nhà nàng ấy, làm cho quý phi cũng được nhắm mắt nơi cửu tuyền"

Hoàng đế không muốn trả lời, chỉ là ngưng mắt nhìn Hoàng hậu: "Hoàng quý phi phúc bạc cho nên tạ thế sớm, không thể hầu hạ trẫm được nữa, trẫm đau xót không thôi nhưng chuyện về cả nhà nàng ấy là chuyện triều chính, chứ không phải là chuyện hậu cung. Nếu như huynh đệ Hoàng hậu phạm pháp, trẫm sẽ giải quyết thế nào đây? Bất quá chỉ là xử lý công bằng mà thôi, như vậy nếu cả nhà Hoàng quý phi không dâng sớ tấu thì trẫm cũng sẽ niệm tình Hoàng quý phi mà bỏ qua"

Thần sắc Hoàng hậu càng thêm xấu hổ, Như Ý hòa nhã nói: "Trong ngoài Hoàng thượng đều phân minh, không lấy tư tình mà giải quyết chuyện triều chính. Hoàng hậu nương nương làm bạn với Hoàng thượng nhiều năm, tất nhiên phải hiểu rõ. Hoàng thượng chưa có ngoại lệ bao giờ. Còn nữa, cũng chính vì Hoàng thượng coi trọng Hoàng hậu nương nương cho nên đệ đệ của Hoàng hậu là Phó Hằng đại nhân vẫn còn tại chức như bây giờ"

Hoàng đế mỉm cười như thường: "Đúng vậy. Hoàng hậu không cần phải suy nghĩ nhiều"

Hoàng hậu hạ thấp người thi lẽ: "Phó Hằng còn trẻ cho nên vẫn còn nông cạn, nếu Hoàng thượng ma luyện đệ đệ thì thật là tốt biết bao. Nếu không thì dù cho đệ đệ là người nhà của thần thiếp, hắn có làm sai thì thần thiếp cũng không thể dung tha cho hắn". Ánh mắt Hoàng hậu bị kiềm hãm, bỗng nhiên chăm chú nhìn vào cổ tay Như Ý, cười dài nói: "Nhàn quý phi, vòng tay mà bổn cung đã thưởng cho muội đâu rồi? Sao muội lại không đeo?"

Dường như Hoàng đế phảng phất lơ đãng, nói: "Vòng tay kia là một đôi với của Hoàng quý phi, vì Hoàng quý phi đã tạ thế, với lại vòng tay cũng đã cũ kỹ rồi cho nên trẫm đã đổi vòng tay khác cho Nhàn quý phi. Đúng rồi, còn có một việc nữa, trẫm nghĩ đến Triết phi mẹ đẻ của Đại a ca mà cảm thấy đáng thương cho nên trẫm hạ chỉ truy phong Triết phi thành Triết Mẫn Hoàng quý phi"

Hoàng hậu ngắc ngứ nói: "Vậy cũng tốt..."

Hoàng đế cũng không cho nàng nói xong, ngữ khí lạnh lùng: "Nàng quỳ xuống đi"

Hoàng hậu vẫn không rõ thâm ý trong đó, dưới chân lảo đảo một cái, cuối cùng vẫn nhờ có Tố Tâm và Liên Tâm đỡ lấy, trong lòng nàng đau khổ không thôi. Lúc quay về Trường Xuân cung, Liên Tâm ra ngoài chuẩn bị nước ấm cho Hoàng hậu rửa mặt, lúc này thấy bên cạnh không còn ai, Hoàng hậu mới lộ ra kinh sợ đang cố nén trong lòng, giữ chặt tay Tố Tâm không yên nói: "Ngươi nói đi, có phải trước khi chết, Cao Hi Nguyệt có nói gì với Hoàng thượng không? Hoàng thượng nói Triết phi chết thật đáng thương, sao lại đáng thương cơ chứ? Lời đồn đãi ngày đó đều hướng về bổn cung, bổn cung còn cố ý cho người đi tra hỏi, Thái y cũng nói là chết bất đắc kỳ tử, đều không có nghi ngờ cơ mà"

Tố Tâm vội an ủi, tươi cười nói: "Nô tỳ có đi hỏi Thải Châu, trước khi chết đúng là Hoàng quý phi có nói chuyện riêng với Hoàng thượng nhưng nói cái gì thì không ai biết. Còn về phần Hoàng thượng nói Triết phi chết thật đáng thương, thì có thể Hoàng thượng thương tiếc tuổi trẻ của nàng ấy mà thôi, ngoài ra không có ý gì cả!"

Thần sắc Hoàng hậu hoảng hốt, có chút đau xót tràn ngập cả khuôn mặt, nàng gắt gao nắm chặt cổ tay Tố Tâm, cơ hồ như xuất hiện dấu vết xanh tím, nàng cố gắng chống đỡ thân thể: "Bổn cung và Hoàng thượng là phu thê nhiều năm nhưng lúc Triết phi chết đi thì Hoàng thượng dần dần lạnh nhạt với bổn cung, Hoàng thượng đăm chiêu suy nghĩ điều gì, bổn cung hoàn toàn không biết. Thái hậu đối đãi với bổn cung cũng có chút phòng bị, nếu không phải như thế thì bổn cung cần gì an bài Thành Hãn ở bên cạnh Thái hậu chứ? Hoàng thượng đối đãi với bổn cung vừa gần vừa xa, bổn cung vĩnh viễn đều không biết chính mình có hợp với tâm ý của Hoàng thượng hay không, có chút bất trắc nào mà làm mất đi toàn bộ cái sở hữu đang có hay không! Bổn cung vĩnh viễn đều phỏng đoán mờ mịt mà thấp thỏm lo âu. Nếu không phải như thế, bổn cung cũng đã không khiến Vương Khâm lung lạc, buộc Liên Tâm gả cho Vương Khâm, muốn Vương Khâm dòm ngó tâm ý Hoàng thượng từng chút một"

Tố Tâm vỗ về cánh tay gầy ốm của Hoàng hậu, ôn nhu khuyên giải: "Nương nương làm hết mọi chuyện cũng đều vì Hoàng thượng, sẽ có ngày Hoàng thượng hiểu rõ mà thôi!"

Hoàng hậu lã chã rơi nước mắt, liên tục lắc đầu: "Có lẽ bổn cung đã sai lầm rồi, Liên Tâm không chịu nổi sự phó thác cho nên việc gả cho Vương Khâm cũng thật uổng phí, ngược lại còn khiến Vương Khâm mất mạng. Có lẽ ngày đó ngươi nên gả cho Vương Khâm mới đúng, chu toàn khéo léo đưa đẩy, mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp, chỉ tiếc cái suy nghĩ ngày đó của bổn cung đều là sai lầm, cũng do bổn cung nghe Gia phi nói ngươi đắc lực, lại thấy Liên Tâm có xuất thân Hán quân kỳ cho nên mới làm chủ đem Liên Tâm gả cho Vương Khâm"

Đáy mắt Tố Tâm chợt lóe lên một tia khiếp sợ, cái vỗ về lên tay Hoàng hậu bất giác cũng tăng thêm khí lực, miễn cưỡng cười nói: "Hoàng hậu nương nương đừng nói như vậy, là nô tỳ vô dụng, không thể phân ưu cùng với nương nương". Lòng đen con mắt nàng chuyển động, cười dài nói: "Hoàng quý phi là người hồ đồ, luôn luôn kính sợ mà thuận theo nương nương. Nàng ta cũng hiểu rõ, nếu như nàng ta bán đứng nương nương thì cũng chính là bán đứng chính nàng ta, lại khiến toàn tộc Cao Giai thị bị liên lụy. Nàng ta không dám! Nương nương thấy đó, Hoàng thượng truy phong nàng ta làm Hoàng quý phi, cũng có nghĩa là Hoàng thượng vẫn chưa biết rõ điều gì cả"

Hoàng hậu ấn ngực, buồn bã cười nói: "Nàng ta không dám! Chỉ mong nàng ta không dám!" Thần sắc của Hoàng hậu đột nhiên trở nên thê lương: "Cho dù nàng ta dám, bổn cung cũng là Hoàng hậu duy nhất, vĩnh viễn là thê tử duy nhất của Hoàng thượng! Ai ai cũng đừng nghĩ đến chuyện dao động bổn cung!"

Hoàng đế dần dần lạnh nhạt với Hoàng hậu kể từ sau khi Tuệ Hiền Hoàng quý phi chết đi. Liên tục 3 tháng sau, ngoại trừ những bữa tiệc quốc yến thì hắn chưa bao giờ đặt chân đến Trường Xuân cung một bước, đôi khi chỉ đi bên cạnh Hoàng hậu hỏi thăm chuyện qua loa mà thôi. Cái loại lạnh nhạt kia cực kỳ giống với loại mà Tuệ Hiền Hoàng quý phi khi còn sống nhưng mà Hoàng hậu bị lạnh nhạt như vậy vẫn chưa bị lục cung chỉ trích nhiều bởi vì cứ ngỡ Trường Xuân cung bị lạnh nhạt thì Hoàng đế sẽ bước chân đến lục cung nhưng mà thân thể hắn đang ốm bệnh cho nên không rảnh bận tâm đến việc mưa móc ban đều lục cung tần phi, hắn chỉ ở trong Dưỡng Tâm điện dưỡng bệnh.

Căn bệnh này tới cũng thật kỳ quái, sau khi Tuệ Hiền Hoàng quý phi tạ thế được nửa tháng thì Hoàng đế mới bắt đầu phát bệnh, lúc đầu cũng chỉ là da thịt bị ngứa, dần dần trên người xuất nhiều rất nhiều đổm hồng đốm đỏ như bệnh sởi, lúc này xuất hiện ở ngay đùi, lúc sau lại xuất hiện ngay lưng, ngực rồi cuối cùng cái đốm kia biến thành mụn nước, cơn sốt dần dần xuất hiện, lúc đầu Hoàng đế chỉ cảm thấy khó mở miệng cho nên cũng không muốn nói cho Thái y, rốt cuộc bệnh nặng đến mức đó, hắn lại càng không thể nói.

Tất nhiên người đầu tiên phát hiện Hoàng đế bị bệnh là Như Ý, ngay từ đầu nàng còn có thể ngày đêm hầu hạ bên cạnh hắn, vì Hoàng đế lấy vải bông sạch sẽ chấm lấy mụn nước và nước mủ kia cho nên nàng không biết, rốt cuộc nàng cũng mắc bệnh như bệnh Hoàng đế, lúc đó mới biết cái đốm hồng kia là bệnh truyền nhiễm mà Như Ý ngày đêm chăm sóc vất vả mà cơn sốt của Hoàng đế ngày càng nặng hơn so với của nàng cho nên cũng không tiện hầu hạ bên cạnh, liền đến phía sau Dưỡng Tâm điện cùng dưỡng bệnh với Hoàng đế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play