Bố trí trong Trường Xuân cung thanh nhã nhẹ nhàng, không hề mang chút xa hoa, so với các cung của đám tần phi trẻ tuổi thì càng đơn giản. Thời tiết mưa gió như vậy, khiến cho bên trong tối đen mông mông, may mắn Hoàng hậu lại thích hoa cỏ cho nên ngoài hành lang bố trí đầy hoa thảo, cũng vì thế mà Trường Xuân cung không thiếu cái sắc màu tươi đẹp. Nhị Tâm đỡ tay Như Ý đi vào cửa cung, quay đầu dặn nhũ mẫu: "Ôm Ngũ a ca cẩn thận chút, coi chừng bậc thang"

Ngọc Nghiên đứng ở ngoài hành lang ngắm mưa, thấy Như Ý bước vào liền cười: "Tuy không phải thân sinh A ca nhưng Nhàn phi lại yêu thương như vậy, thật là hiếm có"

Như Ý thấy Ngọc Nghiên, rồi cùng với nàng hành lễ. Ngọc Nghiên chỉ nhìn nơi khác, mười ngón tay chạm vào đóa mẫu đơn bạch hoa, cười dài thi lễ với Như Ý. Như Ý biết tính tình của nàng cho nên cũng không muốn so đo, thản nhiên nói: "Gia phi có Tứ a ca, tất nhiên lại càng thương yêu hơn rồi"

Ngọc Nghiên nói: "Hài tử của chính mình thì sao chứ? Tuy rằng cũng thương yêu, cũng đau lòng nhưng dù sao cũng phải nghiêm khắc chút, rốt cuộc cũng là Hoàng tử, nuông chiều quá không tốt. Cũng bởi vì Nhàn phi tỷ tỷ vẫn chưa tự mình sinh con thì nhất thời vẫn chưa hiểu được yêu thương là thế nào cho nên cũng không trách được Nhàn phi tỷ tỷ"

Lời nói mang theo mũi nhọn rõ ràng, Như Ý cũng không để ý, chỉ hỏi Liên Tâm đang đứng ở ngoài: "Hoàng hậu nương nương đâu rồi?"

Liên Tâm cười nói: "Hoàng hậu nương nương nương đang nói chuyện cùng với công chúa" Nàng nói xong liền hướng vào trong hô to: "Nhàn phi nương nương xin thỉnh an Hoàng hậu nương nương". Nàng dứt lời, liền vén mành đưa Như Ý đi vào.

Trong điện Hoàng hậu không khí thoải mái, vì Hoàng hậu không thích xa hoa, trong điện cũng không để nhiều đồ bằng vàng cho nên mang phần nhẹ nhàng khoan khoái thông thấu. Hoàng hậu đang nói chuyện cùng với Hòa Kính công chúa, thấy Như Ý tiến vào, liền ngừng nói mà mỉm cười: "Bên ngoài đang mưa, sao Nhàn phi lại đến đây vậy?"

Như Ý lắc nhẹ đầu, ý bảo đám nhũ mẫu ôm Vĩnh Kỳ hành lễ, trong miệng nói: "Vĩnh Kỳ thỉnh an Hoàng ngạch nương"

Hoàng hậu vội nói: "Mau ôm đến đây cho bổn cung xem nào, cẩn thận ngã". Nàng nhìn Vĩnh Kỳ, cười nói: "Vĩnh Kỳ đúng là khả ái trắng trẻo, xem ra Nhàn phi dưỡng dục vô cùng tốt", lại nói: "Cảnh Sắt, mau xem Ngũ đệ của con đi"

Hòa Kính liếc mắt nhìn, lạnh lùng thản nhiên nói: "Đúng là khả ái trắng trẻo nhưng tần phi dưỡng dục cũng chỉ là tần phi dưỡng dục, nếu không tự mình sinh ra mà dưỡng dục thì tất cả đều không bằng Đoan Tuệ thái tử tuấn tú thông minh"

Nhị a ca Vĩnh Liễn là người anh của Hòa Kính công chúa, chỉ vì Vĩnh Liễn chết yểu cho nên nàng luôn không thích Hoàng tử. Hoàng hậu nghe vậy, liền có chút không vui, giận tái mặt nói: "Cảnh Sắt, con mệt rồi, để đám ma ma dẫn con đi ngủ"

Như Ý thấy Hòa Kính lui xuống, khiêm tốn cười nói: "Thần thiếp vẫn chưa tự mình sinh dưỡng cho nên Vĩnh Kỳ tráng kiện cũng là nhờ có Du tần chăm sóc tốt khi còn ở trong bụng, lại có Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương phù hộ"

Hoàng hậu nói: "Nói đến mới nhớ lúc Du tần mang thai, khẩu vị Du tần rất tốt cho nên ăn uống rất nhiều cho nên mới sinh sản khó khăn như vậy. Cũng may Vĩnh Kỳ được sinh hạ trôi chảy, nếu không thì không biết sẽ thế nào nữa? Đúng rồi Nhàn phi, muội hay đi thăm Du tần, bây giờ muội ấy đã khỏe lên chưa?"

Như Ý đang muốn trả lời, liếc mắt nhìn thấy Ngọc Nghiên đi đến, nhớ tới lời Tam Bảo đã nói, lúc Hải Lan sinh sản, đám thái y trợ sản có gặp qua Trinh Thục, thị tỳ bên cạnh Ngọc Nghiên cho nên nàng chỉ cười nói: "Khỏe thì cũng có chút khỏe, chỉ là thái y nói lúc Du tần sinh Vĩnh Kỳ, thân thể bị tổn thương cho nên cần phải điều dưỡng vài năm, chỉ là lúc trợ sản Du tần cũng là thái y, bây giờ chăm sóc điều dưỡng cho Du tần cũng là Thái y, cái miệng của Thái y, lúc mở lúc đóng thì chẳng ai biết được hắn đang suy nghĩ điều gì"

Ngọc Nghiên liếc mắt nhìn Hoàng hậu, trên mặt hơi trầm xuống, khiến chuỗi hạt ngọc Lưu Tô hồng hào nhẹ nhàng đánh vào nhau, vang lên tiếng đinh đinh. Nàng khẽ cười nói: "Nhàn phi tỷ tỷ nói như vậy là không tin thái y sao? Cũng đúng, muội muội cũng nghe nói chuyện trợ sản Du tần, Du tần phải đi qua Qủy môn quan một vòng thì mới sinh hạ được hài tử vạn toàn. Đám thái y kia thật là đáng thương, chỉ vì dùng thuốc trợ sản khiến thân thể Du tần bị tổn thương cho nên đều bị đuổi ra khỏi cung. Nói đi cũng nói lại, Du tần cũng thật là, đang mang thai mà không lưu ý chuyện ăn uống cho nên lúc sinh hạ hài tử mới khiến thân mình bị tổn thương như vậy"

Như Ý thấy Ngọc Nghiên xoi mói Hải Lan như vậy, trong lòng sớm đã tức giận nhưng trên mặt lại mỉm cười ôn nhiên: "Đúng là có chút kỳ lạ. Du tần vốn không phải là người tham ăn, sao lại không để ý như vậy chứ? Ta nghe nói lúc Gia phi mang thai Vĩnh Thành, khẩu vị luôn tiết chế, không giống như Du tần"

Ngọc Nghiên che miệng khẽ cười nói: "Cái này gọi là đồng nhân bất đồng mệnh"*

[* Nghĩa là cũng là người nhưng số mỗi người một khác]

Hoàng hậu hơi oán trách, liếc mắt nhìn Ngọc Nghiên một cái, nói: "Chuyện sinh hạ hài tử là chuyện nguy hiểm, thái y và ma ma đỡ đẻ cũng chỉ có thể ở bên cạnh tương trợ mà thôi, chung quy là đều nhờ vào chính bản thân mình. May mắn mẫu tử Du tần đều bình an". Nàng nhìn cổ tay ba tấc của Như Ý, liền nói: "Năm đó bổn cung có thưởng cho muội một chiếc vòng tay phỉ thủy xích kim liên hoa, hôm nay nhìn thấy muội đeo thì lại nhớ tới Tuệ quý phi, nàng ta bệnh đến mức thành bộ dáng như vậy, thật là đáng thương"

"Chiếc vòng tay phỉ thúy xích kim liên hoa này là được Hoàng hậu nương nương ban thưởng, thần thiếp luôn mang nó trên người, vì Hoàng hậu nương nương luôn tiết kiệm, với lại mạ vàng trên vòng tay có chút nặng nề cho nên thần thiếp cũng mới đi sửa lại một chút". Sắc mặt Như Ý trầm tĩnh như nước, không chút tia gợn sóng, nói: "Còn về phần Tuệ quý phi, theo như lời Gia phi nói thì đó đúng là đồng nhân bất đồng mệnh"

Ba người đang nói chuyện, liền thấy Liên Tâm đưa Yến Uyển tiến vào nói: "Hoàng hậu nương nương, nhà ấm trồng hoa có sai người đưa một chậu hoa mẫu đơn đến"

Yến Uyển để chậu hoa xuống, liền lùi xuống đứng sang một bên hành lễ. Hoàng hậu chỉ nhìn đóa hoa mẫu đơn, rồi nhìn Như Ý và Ngọc Nghiên khen ngợi nói: "Diêu Hoàng đúng là hiếm thấy"

Ngọc Nghiên thấy Hoàng hậu thích thú như vậy, liền cười nói: "Thần thiếp chỉ thấy nó đẹp chứ không biết Diêu Hoàng là cái gì cả?"

Hoàng hậu ngồi trên chiếc ghế phượng mẫu, từ từ nói: "Diêu Hoàng Ngụy tử là mẫu đơn đẹp nhất của chốn Lạc Dương mẫu đơn, vốn có danh xưng là "tuyệt phẩm vạn hoa vương" [vua của các loài hoa]. Thời tiết giá rét mà vẫn trồng được Diêu Hoàng, đúng là có công lao"

Ngọc Nghiên đang chăm chú nhìn, bỗng nhiên chỉ vào y phục Như Ý nói: "Ai gia, mới vừa rồi nhìn không kỹ, bây giờ mới thấy đóa hoa màu vàng nhạt trên cổ tay áo Nhàn phi tỷ tỷ thật giống với mẫu đơn Diêu Hoàng"

Khóe môi Như Ý khẽ cong lên, dường như cười khẽ khinh thường, nàng liếc mắt nhìn, lúc này mới thấy đúng là giống nhau, liền đứng dậy nói: "Xiêm y này của thần thiếp là do Nội vụ phủ hôm qua mới đưa tới, thần thiếp nhìn thấy xiêm y xanh nhạt hợp với màu vàng của đóa hoa cho nên mới mặc vào, vẫn chưa nghĩ đến có phải hình dáng của mẫu đơn Diêu Hoàng hay không"

Ngọc Nghiên cười nhẹ: "Thật không? Thần thiếp nghĩ Nhàn phi đúng là vô tâm, chỉ có Hoàng hậu nương nương mới xứng dùng mẫu đơn, không bằng Nhàn phi xin lỗi Hoàng hậu nương nương một tiếng đi rồi trở về hãy thay xiêm y khác, nếu làm như vậy Hoàng hậu nương nương sẽ không để ý đâu"

"Hoàng hậu nương nương tất nhiên sẽ không để ý. Bởi vì hoa vương chi chủ hậu cung đều do ở lòng người mà thôi", Như Ý vẫn kính cẩn quỳ gối nói: "Sau khi thần thiếp trở về sẽ cởi bỏ chiếc xiêm y này ra rồi sẽ đưa đến Trường Xuân cung, mọi chuyện thỉnh Hoàng hậu nương nương xử trí"

Hoàng hậu tươi cười mờ mịt, chỉ là liếc mắt nhìn Như Ý, quay đầu nhìn chậu hoa Diêu Hoàng đang nở rộ: "Được rồi, muội quay về đi"

Thần sắc Như Ý nghiêm nghị, yên lặng lui ra, chỉ là cái quật cường, thủy chung trong ánh mắt kia vẫn không hề biến mất. Hoàng hậu thấy Như Ý ra ngoài, khuôn mặt mới chậm rãi trầm xuống, một lát sau lãnh đạm nói: "Người mang chậu hoa này tới hãy đem đốt cháy chậu hoa đi"

Yến Uyển nghe thấy ngữ khí Hoàng hậu không tốt cho nên liền tiến lên, cúi đầu ôm chậu hoa rón rén ra ngoài. Ngọc Nghiên cẩn thận dò xét thần sắc Hoàng hậu, căm giận nói: "Chậu Diêu Hoàng này đẹp đúng là có đẹp nhưng lại đưa tới đây, thật sự không thích hợp vì chói mắt quá. Cái chói mắt như vậy không hợp ở trong cung Hoàng hậu nương nương"

Hoàng hậu vỗ nhẹ hộ giáo mã não châu tử trong tay, ngưng thần một lát, ngậm hàn ý nói: "Nhàn phi..."

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe trước cửa điện vang lên một tiếng: "Loảng xoảng", Hoàng hậu cả kinh, tức khắc nhíu mày ngẩng đầu lên. Tố Tâm quát lớn: "Lớn mật! Ở trước mặt nương nương mà dám quấy nhiễu như vậy, ngươi chán sống rồi sao?"

Yến Uyển sợ tới mức dập đầu không thôi, mang theo tiếng khóc nói: "Hoàng hậu nương nương thứ tội, là nô tỳ vô tâm"

Hoàng hậu ngưng mắt nhìn thấy, mới biết đó là cung tỳ mới đưa chậu mẫu đơn ra ngoài, mới ra cửa điện bị vướng chân vào bậc thềm cho nên làm rơi chậu hoa trong tay. Tố Tâm thấy Hoàng hậu không vui, bước lên nắm lấy cổ áo Yến Uyển, bắt nàng ngẩng đầu lên rồi tát nàng hai tát: "Hoàng hậu nương nương và Gia phi nương nương ở đây mà ngươi cũng dám làm càn như vậy! Ngươi nghĩ Trường Xuân cung là nơi nào chứ?"

Yến Uyển khóc lóc biện bạch: "Cô cô thứ tội, là nô tỳ bất cẩn mà quấy nhiễu hai vị nương nương, làm sai quy tắc. Nô tỳ không bao giờ dám làm vậy nữ, thỉnh cô cô tha thứ"

Ngọc Nghiên khinh xuy một tiếng, vỗ về chậu hoa hồng bên cạnh nói: "Một chậu hoa cũng ôm không xong thì có chết cũng không đáng tiếc. Thần thiếp cũng biết cung nữ hầu hạ ở nhà ấm trồng hoa thấp kém nhưng không ngờ tay chân lại còn vụng về như vậy. Dù sao thì quy tắc cũng là quy tắc, đem xử lý nô tỳ khinh cuồng kia đi"

Tố Tâm lập tức nói: "Gia phi nương nương đừng nóng giận, nô tỳ sẽ cho đám nô tài xử lý ngay lập tức". Nàng giương giọng: "Tiểu Thuận Tử, kéo nha đầu này ra ngoài, vả miệng thật mạnh vào. Xem ai còn dám ở trước mặt nương nương mà không chú ý hầu hạ không!"

Tiểu thái giám đứng ngoài điện đáp ứng dứt khoát một tiếng, liền tiến lên đưa Yến Uyển ra ngoài.

Hoàng hậu nói: "Đợi đã! Tố Tâm, đưa nàng ta đến trước mặt bổn cung đã"

Tố Tâm không hiểu có chuyện gì nhưng cũng không dám trái lệnh, liền dùng tay kéo mạnh Yến Uyển đến trước mặt Hoàng hậu. Yến Uyển sợ tới mức cả người run rẩy, Hoàng hậu thản nhiên nói: "Ngẩng đầu lên"

Yến Uyển chưa định thần lại, co quắp ngẩng đầu, Hoàng hậu chăm chú nhìn một chút rồi mỉm cười nhẹ: "Gia phi, muội xem kỹ đi, đôi mắt và chiếc cằm của nô tỳ này trông giống ai?"

Ngọc Nghiên chăm chú nhìn cẩn thận, thần sắc liền xuất hiện chán ghét, khinh thường nói: "Tiện tỳ, bộ dạng này chính là bộ dạng hồ mị cho nên phải ăn tươi nuốt sống, đánh chết mới được"

Yến Uyển sợ tới mức không nói nên lời, chỉ cúi xuống dập đầu không thôi. Hoàng hậu cười hạ thấp người xuống, dùng hộ giáp nâng nhẹ nhàng khuôn mặt của nàng. Hộ giáp sáng bóng chiếu sáng khuôn mắt xinh đẹp của Yến Uyển, Hoàng hậu ôn nhu nói: "Gương mặt xinh đẹp mỹ miều như vậy, nếu đánh chết nàng ta cũng thật là đáng tiếc!"

Ngọc Nghiên khinh thường nói: "Trong cung đã có người đáng ghét rồi, hầu gái này tuy rằng bộ dạng không giống như kẻ kia nhưng nhìn kỹ cũng có giống ba bốn phần. Nương nương muốn lưu giữ lại hầu gái này ở Trường Xuân cung, như vậy càng chuốc thêm phiền phức sao ạ?"

Hoàng hậu ôn hòa nhìn Yến Uyển: "Ngươi tên gì? Trong nhà làm cái gì?"

Hai má tuyết trắng của Yến Uyển in dấu tay đỏ bừng, đáy mắt mang theo lo sợ nghi hoặc, giọng nói cũng run rẩy đứt quãng: "Nô tỳ là Ngụy Yến Uyển, a mã từng là Chính Hoàng kỳ Hán quân kỳ bao con nhộng Nội quản lĩnh Thanh Thái"

Hoàng hậu gơi gật đầu: "Xuất thân trong sạch lắm. Người nhà vẫn còn chứ?"

Yến Uyển khóc lóc nức nở nói: "A mã đã không còn nữa"

Ngọc Nghiên bất mãn nhìn Yến Uyển: "Cho dù xuất thân trong sạch nhưng cuối cùng cũng chỉ là nô tài hồ mị mà thôi, ngay cả cái tên cũng mang yêu khí như vậy"

Hoàng hậu trầm ngâm một lát, rồi chợt lóe lên một suy nghĩ: "Bổn cung sẽ sửa lại tên cho ngươi". Nàng trầm ngâm nói: "Thanh Anh, Thanh Anh..."

Đôi mắt phượng của Ngọc Nghiên liếc xéo, chứa đầy chê cười: "Đúng là cùng bộ dáng hồ mị như Nhàn phi, cứ gọi Anh nhi đi"

Hoàng hậu mỉm cười: "Vẫn là trí tuệ Gia phi biết điều. Tố Tâm, ngươi đưa Anh nhi đi xuống, rửa mặt chải đầu rồi sau đó đưa đến Khải Tường cung hầu hạ Gia phi đi"

Yến Uyển kinh hồn, không kịp ngẩng đầu lên: "Nô tỳ, nô tỳ..."

Hoàng hậu ôn tồn nói: "Được rồi, Anh nhi. Mặc kệ ngươi phạm vào điều gì, làm sai cái gì thì bổn cung đều đem ngươi ban cho Gia phi". Dứt lời nàng nhìn Ngọc Nghiên nói: "Muội muội băng tuyết thông minh, tất nhiên sẽ biết dạy dỗ nha đầu kia thế nào đúng không?"

Tố Tâm hiểu ý, mím môi mỉm cười sung sướng khi thấy người khác gặp họa: "Phúc khí ngươi tốt lắm, còn không mau tạ ơn ân điển Hoàng hậu nương nương đi"

Trong lòng Yến Uyển biết không tốt nhưng không thể không cung kính dập đầu tạ ơn, rồi theo Tố Tâm lui xuống.

Ngọc Nghiên thấy thế, không khỏi có chút ảo não: "Hoàng hậu nương nương cần gì phải đối tốt với cái tiện tỳ như vậy chứ? Thần thiếp thấy nàng ta trước mặt cũng đã nổi giận rồi..."

Hoàng hậu xoay mặt mỉm cười nhìn nàng mà không nói gì, Ngọc Nghiên giật mình tỉnh ngộ: "Anh nhi Anh Nhi, nguyên lai là như vậy..." Sắc mặt nàng vui mừng: "Vẫn là nương nương cơ trí, có người bên cạnh như, Nhàn phi cho dù có tâm khí cao ngạo thì cũng khiến nàng ta chán ghét đến chết mà thôi"

Hoàng hậu hơi mỉm cười: "Cho nên bổn cung mới đem Anh nhi ban thưởng cho muội, muội thấy vui không?"

Ngọc Nhiên vui thích liền thi lễ tạ ơn: "Thần thiếp tạ ân điển của Hoàng hậu nương nương, thần thiếp sẽ không cô phụ thịnh tình nương nương"

Hoàng hậu cười nói: "Tuệ quý phi lỗ mãng vội vàng xao động, lá gan lại nhỏ, càng không có phúc khí có được hài tử. Phúc khí của muội tốt hơn của nàng ta cho nên bổn cung mới thích muội, thích Vĩnh Thành, muội cũng nên tích phúc mới phải"

Ngọc Nghiên hiểu ý gật đầu, nghiêm chỉnh cung kính: "Thần thiếp xuất thân dị tộc, có thể có được hôm nay là đều nhờ vào nương nương chăm sóc. Thần thiếp sẽ vì nương nương tận tâm tận lực"

Hoàng hậu mỉm cười ý bảo Ngọc Nghiên đi vào bên trong ngồi, thân thiết nói: "Mấy năm nay vì bổn cung mà muội muội làm được nhiều việc, trong lòng bổn cung đều luôn ghi nhớ. Ngày đó Nhàn phi bị phế vào lãnh cung, bổn cung cứ nghĩ rằng cả đời này của nàng không thể thoát ra đó được cho nên mới cho nàng ta một cái tính mạng, cũng xem như cái từ bi. Nếu không phải lúc muội thị tẩm, phát hiện trên người Hoàng thượng luôn giữ chiếc khăn tay Thanh Anh hồng lệ kia thì làm sao bổn cung biết được Hoàng thượng vẫn luôn để ý tới nàng ta chứ?"

Ngọc Nghiên thở dài nói: "Hoàng hậu nương nương thiện tâm, từ khi còn ở Vương phủ, Nhàn phi luôn nhận được ân sủng nhiều nhất, luận về xuất thân thì nàng ta và nương nương đều xuất thân từ đại tộc. Cô mẫu của nàng ta lại là Hoàng hậu của tiên đế, chúng ta không thể không kiêng kị nàng ta được. Dù là như vậy, lúc Nhàn phi bước vào lãnh cung, Hoàng hậu nương nương cũng chỉ hạ lệnh lên đồ ăn của nàng ta, khiến nàng ta nếm chút khổ sở, chung quy vẫn không làm khó nàng ta. Nếu không phải bởi vì Nhàn phi ở trong lãnh cung mà không an phận, nguyền rủa Nhị a ca thì chúng ta cũng không nói Tuệ quý phi sai khiến Song Hỉ đùa nghịch đám rắn kia đâu chứ"

Hoàng hậu ngưng thần một chút rồi nói: "Song Hỉ là nô tài của Tuệ quý phi, thế nhưng Tuệ quý phi không biết bản lĩnh ấy của hắn, cũng may nhờ có muội tinh mắt quan sát thận trọng cho nên mới khiến hắn dùng sở trường đó. Chỉ là bổn cung vẫn không biết, lúc Di tần mang thai, suýt chút nữa bị rắn làm kinh động thai khí, đám rắn kia rốt cuộc là do ai làm?"

Ngọc Nghiên nói: "Di tần cũng thật đáng thương, thần thiếp nghe nói việc này là do Nhàn phi an bài, nếu không sao nàng ta đi cứu Di tần đúng lúc được chứ? Lại còn khiến Hoàng thượng yêu thích, cũng may ngày đó có Hoàng hậu nương nương an bài, đem Di tần đến an thai ở Diên Hi cung của Nhàn phi, nếu không thì chúng ta sẽ không thoát được liên can"

Hoàng hậu thở dài một tiếng, nói: "Không phải bổn cung sợ phiền phức liên can, chỉ là lúc đó Vĩnh Liễn bị bệnh mà hài tử Mai tần lại khác thường như vậy, Di tần vốn là thị nữ bên cạnh của bổn cung cho nên việc an thai vốn là bổn phận của bổn cung, nếu như có chút sơ sẩy thì bổn cung sẽ tự đưa mình vào đám đầm lầy. Nếu đã như vậy, không bằng giao cho Nhàn phi mà thôi"

Ngọc Nghiên dịu ngoan phục tùng, hạ thấp người nói: "Hoàng hậu nương nương suy nghĩ chu đáo. Thần thiếp chỉ là nhìn thấy Nhàn phi là liền thấy tức giận"

Hoàng hậu mỉm cười: "Được rồi. Trời không còn sớm nữa, muội cũng nên quay về nghỉ ngơi đi. Còn chuyện nha đầu kia, tùy muội dạy dỗ"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play