Bởi vì đám Thái y dùng loại thuốc nặng cũng như thay phiên dốc lòng chăm sóc cho nên bệnh của Nhị a ca cũng thoáng dần khởi sắc, Thuần tần sau khi đi đến A ca sở quay về nói: "Bổn cung thừa dịp đám cung nhân đi phơi chăn cho nên đã đổi chiếc gối kia, không có ai nhìn thấy. Chỉ là đã nhiều ngày trôi qua, thời tiết cũng dần ấm lại, chẳng lẽ chiếc gối kia quá dầy cho nên không có tác dụng sao?"

Hải Lan cười khuyên nhủ nói: "Nương nương chớ sốt ruột, đợi đến lúc thời tiết lạnh lẽo sẽ thấy thôi"

Thuần tần đã tận lực, bây giờ cũng đành phải bình tĩnh xem mọi chuyện xảy ra, oán hận nói: "Nhất định phải khiến cho Hoàng hậu lo lắng mệt mỏi thì oán hận trong lòng bổn cung mới được giải tỏa"

Vào một đêm Hoàng đế ở lại Diên Hi cung của Hải Lan, Hoàng đế mệt mỏi nằm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Hải Lan, trẫm thấy ở nơi này của nàng có mùi hương rất khác biệt, không giống như người bên ngoài"

Hải Lan nằm trong tay Hoàng đế duyên dáng, khẽ cười nói: "Hoàng thượng đã đến chỗ nào tìm? Hoàng hậu? Tuệ quý phi hay là Mai tần?"

Hoàng đế im lặng thở dài: "Hoàng hậu luôn luôn lo lắng bệnh tình Vĩnh Liễn, ngày đêm bất an, trẫm lâu rồi cũng không ngủ lại ở Trường Xuân cung"

Hải Lan nói: "Hoàng hậu nương nương không phải vẫn cầu xin Hoàng thượng đem Nhị a ca quay về Trường Xuân cung đó sao? Hoàng thượng sao không bằng lòng, hai người họ cũng thuận tiện chăm sóc nữa"

Hoàng đế nói: "Hoàng hậu có cầu xin trẫm nhưng mà trẫm suy nghĩ, bệnh Vĩnh Liễn tuy có chút tiến triển nhưng lại dễ cảm lạnh, thái y cũng thấy chữa trị được. Với lại tính tình Hoàng hậu hảo cường như vậy, vào lúc mùa xuân, Vĩnh Liễn ở lại Trường Xuân cung, bệnh hơi có chút khởi sắc là Hoàng hậu liền bắt hắn đọc sách viết chữ, bắt hắn trở thành một hảo hài tử, nghiêm khắc như vậy". Hoàng đế nhắc đến chuyện Hoàng tử, liền có chút cảm khái nói: "Trẫm có ba người con trai, Nhị a ca quản giáo quá nghiêm, Tam a ca quá mức phóng túng, chỉ có Đại a ca chăm chỉ học hỏi, chỉ tiếc thân nương qua đời quá sớm, trẫm lại cũng không có chiếu cố chăm sóc nhiều"

Hải Lan nằm ở trên cánh tay Hoàng đế, mồ hôi dính vào da thịt khiến nàng có chút không quen, trên môi nàng mỉm cười, để lộ má lúm đồng tiền như hoa, giống như thiếu nữ đang làm nũng: "Đại a ca không phải có dưỡng mẫu nuôi nấng đó sao?"

Hoàng đế im lặng thở dài: "Thuần tần tuy rằng tốt thì có tốt nhưng vẫn thua kém với..." Hắn theo bản năng dừng miệng lại, hít sâu một hơi, khẽ cười nói: "Thơm quá. Hình như trên người nàng cũng có hương khí"

Trong lòng Hải Lan hơi chấn động, nàng liền cười nói: "Lúc mùa xuân vừa mới qua, thần thiếp có thu thập chút hoa Diệp tử để chà xát đặt vào bên trong bông tơ, loại hương khí của loài hoa này tuy nhẹ nhưng lại bền bỉ lâu dài, người đang ngủ sẽ bị hoa khí nhuộm dần cho nên thần thiếp lúc ngủ cũng mơ thấy chính mình hóa thân thành một con bướm bay lượn trong bụi hoa vậy"

Hoàng đế chạm vào chiếc mũi nàng nói: "Tâm tư nàng nhẵn nhịn như vậy, rõ ràng là người cũ nhưng lại khiến trẫm cảm giác thấy mới mẻ, tầng tầng lớp lớp vui vẻ và mới lạ, thật không giống như con người lúc trước của nàng"

Hải Lan si ngốc cười: "Chỉ mong Hoàng thượng đừng để mới biến lại thành cũ mà vứt đi"

Hoàng đế cười ôm chầm lấy nàng nói: "Sao có thể quên được chứ? Nói cho trẫm nghe, là ai dạy nàng cái này? Rõ ràng chỉ có nữ nhi Giang Nam mới có tâm tư linh hoạt như vậy"

Hải Lan lặng lẽ liếc mắt nhìn Hoàng đế, ánh mắt nụ cười hắn đang chứa say mê, nàng liền đánh bạo thử thăm dò nói: "Là Như Ý tỷ tỷ..." Nàng giả vờ làm như lỡ lời, không hề nói tiếp, giả vờ kinh sợ thăm dò thần sắc Hoàng đế, nhưng mà Hoàng đế chỉ xoay người quay sang chỗ khác, lẳng lặng nói: "Rất nhiều chuyện không thể như ý... Hải Lan, trẫm mệt rồi"

Hải Lan dùng tay vuốt ve đôi vai Hoàng đế, thân mật nói: "Thần thiếp biết, thần thiếp đều hiểu rõ"

Thanh âm Hoàng đế nặng nề ủ rũ: "Gia tần chỉ mong sinh được một Hoàng tử, nàng ta không thích công chúa, Tuệ quý phi cũng đang mong muốn sinh hạ được một hài tử, Thuần tần thì chỉ nghĩ đến Tam a ca mà ít quan tâm đến trẫm, Hoàng hậu cũng vậy, tâm tư nàng ta cũng toàn dành cho Vĩnh Liễn. Trẫm chỉ có nàng, mới cảm giác thoải mái một chút, bởi vì nàng cái gì cũng đều không cầu"

Hải Lan ở phía sau ôm lấy vai hắn, đôi môi chạm vào chiếc áo trên người hắn. Thanh âm Hải Lan nỉ non: "Hoàng thượng sao biết Hải Lan cái gì cũng không cầu chứ?"

Hoàng đế đã buồn ngủ nhưng vẫn trả lời: "Trẫm muốn ban cho nàng vị phân, nàng lại chối từ, trẫm ban thưởng cho nàng châu báu trang sức tinh xảo, nàng cũng chỉ mỉm cười cho qua, trẫm thường đến đây, tất nhiên nàng thấy vui vẻ nhưng nếu không đến, nàng cũng không thầm oán trẫm. Trẫm cảm thấy nàng không giống như những nữ nhân khác trong cung, nàng không cầu cái gì, hoặc là nàng cầu điều gì trẫm lại không cho được, thậm chí không biết..."

Nói đến câu này, Hoàng đế mới nhớ tới lời mình nói hàm hồ, Hải Lan dùng tay vuốt ve cánh tay hắn, muốn thử thói quen dựa vào trên người hắn nhưng vẫn còn cảm giác xa lạ mà chần chờ. Cho dù da thịt nàng chạm vào người Hoàng đế nhưng nàng cũng hiểu được, linh hồn và thể xác nàng lại cách xa nhau, nàng chỉ dùng đôi mắt lạnh để giữ cự ly, có như vậy nàng mới an toàn. Đúng như Hoàng đế đã nói, nàng rất khác xa với các nữ nhân khác, nàng đơn giản đạm bạc như cái thất sủng nhiều năm mà nàng chịu đựng, tình yêu của đế vương, tình yêu của nam nhân, từ trước đến nay đều không đáng tin cậy.

Một đêm đầy mộng, nàng luôn mơ về những chuyện trước kia, lúc còn ở Vương phủ, lần đầu tiên nàng bị thất sủng, không ai để ý đến nàng mà giờ phút này thì người bên ngoài lại hâm mộ nàng. Nàng tỉnh lại khi sắc trời vẫn còn đen, nàng lặng yên đứng dậy phủ thêm áo khoác, uống một chén trà để giảm bớt cái mệt mỏi đêm qua, nàng chậm rãi uống xong, liền quay đầu nhìn nam nhân đang ngủ say trên gường, nàng nghĩ cả đời này của nàng sẽ không vì cái gương mặt tuấn mỹ nam tử này mà thương tâm rơi lệ. Nàng ngưng thần suy nghĩ, nhịn không được dùng thay vuốt ve khuôn mặt Hoàng đế, bình tĩnh mà xem xét, hắn đúng là một nam tử trong sáng, khó trách trong cung từ hậu phi cho đến cung nữ, ngay cả Như Ý tỷ tỷ vẫn còn ở tại lãnh cung vẫn yêu thích hắn. Nàng nghĩ cả đời này của nàng chắc chắn sẽ không chiếm được ân sủng mãi mãi, nàng cũng chỉ có thể học được sự uyển chuyển hầu hạ hắn một thời gian mà thôi.

Nàng đang suy nghĩ, bỗng nhiên có tiếng khóc thê lương vang đến, Hải Lan hoảng hốt, còn tưởng rằng ở nơi nào có tiếng mèo hoang thê tuyệt kêu rống, cơ hồ muốn xé rách lỗ tai người khác. Nhưng tiếng khóc kia như muốn xé rách đêm dài ở Tử Cấm thành đang an bình, một tiếng lại một tiếng, tiếng khóc càng phát ta nặng nề thảm thiết, xa xa truyền tới. Hoàng đế có chút mê man tỉnh lại hỏi nàng: "Âm thanh gì vậy?"

Hải Lan cũng đang mê man, lại nghe tiếng Lý Ngọc bên ngoài gõ cửa. Lý Ngọc luôn là người vững chắc, nếu không phải có chuyện quan trọng cần bẩm báo, tuyệt đối sẽ không làm phiền vào lúc canh ba thế này, hắn luôn giữ thế chừng mực, gõ vang đại môn tẩm cung của Hoàng đế tần phi. Hải Lan vội khoác thêm chiếc áo cửu ra mở cửa điện, dưới chân Lý Ngọc mềm nhũn, cơ hồ bò đến trước mặt Hoàng đế, khóc nói: 'Hoàng thượng, Hoàng thượng... Chuyện lớn rồi..."

Hoàng đế cảnh giác ngồi dậy: "Tiếng khóc bên ngoài là sao vậy?"

Lý Ngọc nằm trên mặt đất gào khóc nói: "Là A ca sở... Là A ca sở..."

Hoàng đế có chút sợ hãi liền đứng lên, theo bản năng chạy đến bên cửa sổ, đẩy mạnh cửa sổ ra nhìn về hướng A ca sở. Bên ngoài cửa số gió lạnh sắc bén xuyên vào, Hoàng đế liền rùng mình một cái, Hải Lan vội thay hắn choàng thêm chiếc áo cừu nói: "Hoàng thượng bảo trọng, kẻo bị phong hàn"

Hoàng đế dường như đang khóc, bả vai run run, thanh âm mang theo sự hoài nghi: "Có phải Tam a ca đã xảy ra chuyện gì hay không? Lý Ngọc, là Tam a ca đúng không?"

Lý Ngọc quỳ trên mặt đất, khóc rống thất thanh: "Hoàng thượng, Hoàng thượng nén bi thương. Là Nhị a ca, Nhị a ca tạ thế rồi."

Hoàng đế không tin liền từng bước lảo đảo đi ra ngoài, cơ hồ chịu không nổi liền ngã xuống giường, thì thào hỏi: "Sao lại là Nhị a ca? Sao lại như vậy?" Hắn ngửa mặt lên trời nói: "Vĩnh Liễn là đích tử của trẫm, là đích tử của trẫm! Là đứa con trời ban của trẫm, ông trời sẽ không lấy đi đích tử của trẫm như vậy! Nó mới 9 tuổi thôi, về sau nó còn phải kế thừa đế duệ của trẫm, nó..." Hoàng đế nghẹn ngào mà thở hồn hển không nói nên lời.

Hải Lan vội mang chén nước đến bên cạnh Hoàng đế, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng hắn. Lý Ngọc khóc liên tục dập đầu nói: "Hoàng thượng, Hoàng thượng nén bi thương. Hoàng hậu nương nương đã từ Trường Xuân cung đến A ca sở rồi, Hoàng thượng..."

Hoàng đế không kịp lau nước mắt, giận dữ hét: "Thay quần áo cho trẫm! Trẫm không tin, trẫm không tin!"

Hải Lan đứng một bên canh giữ, nghiêng tai lắng nghe tiếng khóc bên trong bi ai muốn chết, trên mặt Hoàng đế cũng lộ ra thần sắc bi thương nhưng chỉ có nàng biết, chỉ có chính nàng biết, trong một khắc kia, trong lòng nàng cảm thấy vui mừng thế nào.

Năm Càn Long thứ 3, ngày 12 tháng 10 giờ Tỵ, Nhị a ca Vĩnh Liễn mất, vào lúc 9 tuổi. Đế hậu đau thương muốn chết, truy phòng làm Hoàng thái tử, bạn hiệu Đoan Tuệ.

Hải Lan nghe được tin tức, liền đổi quần áo và trang sức đơn giản, ngồi trong Noãn các chậm rãi lựa chọn kim ngân Nguyên Bảo cùng giấy vàng tiền mã, nói: "Chết đi mà lễ tang trọng thể có ích lợi gì chứ, ta lại không tin hài tử đã chết của Mai tần và Di tần đang ở dưới đất khi gặp được Nhị a ca, thì có thể xưng hắn bằng hai từ: "Thái tử"

Diệp Tâm đứng ở bên cạnh giúp đỡ, nói nhỏ: "Tiểu chủ chuẩn bị nhiều giấy tiền vàng mã như vậy là muốn đi thiêu sao ạ? Trong cung không cho làm những điềm xấu như vậy"

Hải Lan chậm rãi nói: "Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ đưa giấy tiền vàng mã này đến cho Như Ý tỷ tỷ, chúng ta sẽ cùng đốt với nhau"

Diệp Tâm lo lắng nói: "Tiểu chủ lại muốn đi lãnh cung sao?"

Hải Lan liếc mắt nhìn nàng một cái: "Làm sao?"

Diệp Tâm có chút lo lắng: "Bây giờ trong cung đang rối loạn... lại đang siêu độ cho Đoan Tuệ Thái tử, tiểu chủ không nên đi là tốt nhất"

Hải Lan khinh xuy một tiếng, trầm ổn nói: "Ta còn không sợ, ngươi thì sợ gì chứ?"

Hai người đang nói chuyện thì thấy cửa Noãn các bị đẩy ra, Thuần tần trên người mang y phục màu xanh vội vàng tiến vào, trên khuôn mặt bình thản nhưng dường như lại lộ ra chút lo sợ nghi hoặc, hoang mang, Hải Lan nâng mặt ý bảo Diệp Tâm ra ngoài, cũng không đón chào Thuần tần, chỉ vội vàng làm việc đang làm nói: "Bây giờ trong cung nhiều chuyện, trên mặt Thuần tần nương nương kinh hoảng như thế, ở tại cung thần thiếp cũng thế, nếu bị người bên ngoài nhìn thấy thì sẽ nghĩ quỷ hồn Nhị a ca đang theo đuổi nương nương đấy"

Thuần tần ngồi xuống trước mặt Hải Lan, đổ ly trà vội vàng uống xong, ấn ngực nói: "Muội còn nói như vậy nữa sao? Muội có biết Nhị a ca chết như thế nào không? Nó nửa đêm hô hấp ngưng trệ, tươi sống chết nghẹn mà nguyên nhân hắn chết nghẹn là trong mũi hắn có phát hiện một ít hoa lau cùng với sợi bông"

Hải Lán lắc đầu, thương hại thở dài nói: "Thật sự không cẩn thận. Mùa này mùa hoa lau, A ca sở lại gần Ngự Hoa viên, trận gió nào thổi cỏ lau bên ngoài bay vào cũng không biết. Còn những sợi bông kia, cung nhân thái y ra ra vào vào nhiều như vậy, mùa đông ai ai cũng dùng sợi bông sưởi ấm, những cung nhân hầu hạ này không cẩn thận rồi"

Thuần tần vỗ ngực, chậm rãi trấn tĩnh lại, nhìn chằm chằm Hải Lan nói: "Chắc chắn muội là người hiểu rõ nhất, hoa lau và sợi bông trong mũi Nhị a ca là đến từ đâu đúng không?"

Hải Lan dịu dàng cười nói: "Đương nhiên là tự tay nương nương đổi trắng thay đen đi thay chiếc gối Phúc Thọ kia mà thôi"

Thuần tần ngẩn người ra, vội quát lên: "Chiếc gối kia vẫn còn có đường may của muội muội, xem muội muội còn dám chống chế nữa không"

Hải Lan nhẹ nhàng ôn nhu nói: "Nương nương đừng có gấp gáp, chẳng lẽ bây giờ nương nương đến gặp Hoàng hậu nương nương vạch tội thần thiếp sao? Dùng đường may đó để làm vật chứng sao? Hoàng hậu sẽ tin sao? Từ lúc lần cuối thần thiếp cùng với nương nương đến A ca sở thì kể từ đó đến nay thần thiếp đâu có đặt chân đến đó nữa"

Thuần tần vừa tức lại vừa kinh sợ, chỉ tay run run vào nàng nói: "Muội..."

Hải Lan ôn nhu vươn tay, cầm chiếc ngón tay đang run run của Thuần tần, cười nói: "Thần thiếp và nương nương chỉ nói giỡn mà thôi. Việc như vậy nương nương chưa hiểu rõ vì sao ư?"

Thuần tần sửng sốt: "Cái gì?"

Hải Lan thôi cười, nói: "Nương nương chỉ cần nói cho Hoàng thượng nghe là do đám cung nhân ma ma ở A ca sở không chăm sóc chu toàn cho nên mới khiến Nhị a ca chết yếu cho nên thỉnh cầu Hoàng thượng cho nương nương giữ Tam a ca ở lại bên cạnh nuôi nấng. Nương nương cần phải biết, nếu có người chú ý đến Tam a ca thì nương nương khó lòng mà phòng bị nữa"

Thuần tần hiểu ý, lập tức nói: "Được được được! Bổn cung sẽ đi bẩm bảo cho Hoàng thượng và Hoàng hậu nghiêm trị đám nô tài hầu hạ không chu toàn kia, hi vọng Hoàng thượng sẽ không cần lưu ý đến bổn cung"

Hải Lan bình tĩnh cười nói: "Hoàng thượng đương nhiên sẽ không lưu ý đến nương nương. Buổi trưa hôm nay đốt cháy di vật Nhị a ca, cái gối kia cũng sẽ được đốt đi, tất cả đều im lặng biến mất. Mà nương nương tự tay chăm sóc nuôi nấng Tam a ca, Tam a ca ngày sau nếu trở nên nổi bật, nhất định sẽ cảm kích nương nương hôm nay vì hắn mà khổ hết bao nhiêu tâm tư"

Thuần tần rất là an ủi, lòng cười, lập tức chần chờ nhìn nàng cảnh giác: "Vậy muội..."

Hải Lan cung kính nói: "Hai tay thần thiếp tất nhiên không thể sạch sẽ bằng nương nương cho nên nương nương thật sự không cần lo lắng thần thiếp sẽ nói ra điều gì, bởi vì thần thiếp hy vọng về sau, nương nương yêu thương Tam a ca thì cũng nên yêu thương thần thiếp. Thần thiếp cũng hi vọng có thể dính chút hào quang của Tam a ca mà ngày sau có thể an ổn, hưởng phúc thanh nhàn"

Thuần tần cười nói: "Nếu thật sự có ngày đó, bổn cung tất sẽ không phụ muội muội"

Hôm qua mây đen kéo đến đầy trời, vì Đoan Tuệ thái tử tạ thế cho nên trong cung đều treo đèn lồng màu trắng, số lượng cũng ít hơn một nửa so với ngày thường, Tử Cấm Thành tràn ngập mưa gió u sầu. Hoàng hậu khóc đến hôn mê bất tỉnh đến mấy lần, may mà có Hoàng Thái hậu vỗ về an ủi, mọi chuyện trong hậu cung đều do Thái hậu quản lý, không một chút thiếu sót. Kể từ đó, Hoàng Thái hậu trong hậu cung uy vọng càng ngày càng nhiều.

Đêm nào đám tần phi cũng thay phiên nhau túc trực bên linh cữu, mọi chuyện đều hỗn loạn cả lên, Tam a ca cũng không còn giữ lại A ca sở mà được đưa về bên cạnh Thuần tần, làm bạn với Đại a ca. Tam công chúa cũng tạm thời đến chỗ của Tuệ quý phi ở. Gia tần đang mang long thai cho nên cũng không thích hợp ở lại túc trực bên linh cữu, nàng hành lễ xong thì quay về cung nghỉ ngơi.

Hải Lan đứng ngoài cửa lãnh cung, Lăng Vân Triệt sớm lấy cớ để khiến Triệu Cửu Tiêu đi uống uống rượu, hắn cũng biết ý mà lui ra để cho Hải Lan và Như Ý thoải mái nói chuyện. Hải Lan chậm rãi đốt cháy giấy tiền vàng mã, nói: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ có nghe được tiếng khóc trong cung không? Tỷ tỷ có thấy dễ nghe không? Muội muội chưa bao giờ nghe âm thành nào dễ nghe như vậy"

Như Ý chậm rãi đốt giấy tiền, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt nàng, khiến khuôn mặt nàng đỏ rực: "Muội làm lưu loát như vậy, tiếng khóc tất nhiên là dễ nghe rồi".

Hải Lan cười: "Hảo hài tử à, đừng trách các di nương ác độc, ai bảo ngạch nương con khi dễ người khác như vậy chứ? Có ngạch nương như vậy, cho dù số mệnh con có sống đến trăm tuổi thì Diêm Vương gia cũng sẽ giảm tuổi thọ của con mà thôi. Vĩnh Liễn, hảo hài tử, con hãy xuống dưới kia tìm hai vị đệ đệ mà con chưa từng gặp mặt đi. Bọn họ đang chờ con đó, chờ lâu lắm rồi". Nàng thiêu vài tờ giấy có hình thù con người trong tay nói: "Để di nương thiêu cho con vài người bạn, con ở dưới đất cũng sẽ không thấy cô đơn"

Gương mặt tái nhợt của Như Ý bị ánh lửa chiếu sáng lên, nói: "Bộ gối kia cũng đã đốt đi rồi sao? Không có ai phát hiện ra chứ?"

"Không có ai. Thật sự cho dù người phát hiện thì tỷ tỷ ở trong lãnh cung, muội thì một bước cũng không đến A ca sở thì ai có thể nghi ngờ chúng ta chứ? Cũng coi như Thuần tần không chịu thua kém, lúc ấy muội mới nghĩ, nếu chuyện này thành công thì cũng coi như thành toàn tiền đồ của Thuần tần và Tam a ca; nếu chuyện này thất bại thì xem như Thuần tần là một ngạch nương vô dụng, chúng ta cũng không còn cách nào khác"

Như Ý nhẹ nhàng cười: "Phàm là một người ngạch nương, vì nhi tử thì không thể không tận tâm tận lực làm việc"

Hải Lan đem một bó to giấy tiền vàng mả đổ vào trong đống lửa, nàng biếng nhác cười nói: "Cũng may tỷ tỷ chỉ điểm cho muội muội biết, loại vải Hàng trù thưa thớt mỏng manh hơn loại vải bình thường, cũng nói cho muội biết hoa lau nếu để trong bông tơ thì sẽ bay ra chậm rãi, bệnh tình của Vĩnh Liễn sẽ không chịu nổi thứ này"

Như Ý đứng trong cánh cửa nhẹ nhàng cười: "Nếu muội không nói cho ta biết bệnh tình của Vĩnh Liễn thì ta sao có thể nghĩ đến cái này chứ?" Nàng đem miếng giấy tiền vàng mã cuối cùng đem đốt, nhìn đám tro tùy ý bay trong gió, cười: "Ta bây giờ đã là người ở trong lãnh cung, ếch ngồi đáy giếng chỉ có thể đợi chờ cái chết mà thôi. Thế nhưng Hải Lan, ta tuyệt đối sẽ không để muội trở thành Như Ý thứ 2"

Tinh thần Hải Lan trấn tĩnh lại, đáy mắt chợt lóe lên một tia quyết tuyệt nói: 'Tỷ tỷ, chỉ cần muội tìm ra cách, muội nhất định sẽ giải thoát cho tỷ tỷ. Muội nhất định sẽ không để tỷ tỷ cả đời ở trong lãnh cung này, cả đời không thấy được ánh mặt trời"

"Cả đời này của ta cũng không dám mơ ước như vậy, Hải Lan à, ta chỉ hi vọng muội được bình an mà thôi". Như Ý cười, nhẹ nhàng dựa sát vào cánh cửa nói: "Ta cũng đã nói cho muội biết Hoàng thượng thích cái gì và không thích cái gì rồi đúng không?"

Hải Lan hơi xuất thần, có chút ảm đạm: "Tỷ tỷ nói cho muội biết những điều này là muốn muội muội hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, khiến cho Hoàng thượng cảm thấy thư thái sung sướng đúng không?"

Như Ý ngơ ngẩn lắc đầu: "Không phải. Hắn đã không còn tin ta... Hắn..."

Nàng không thêm gì nữa, bởi vì nàng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, là Lăng Vân Triệt vội vã chạy tới nói: "Tiểu chủ không nên ở lâu, hình như có người từ Sấu Phương Trai đang đến đây"

Hải Lan vội vàng đứng dậy: "Tỷ tỷ, muội sẽ đến thăm tỷ tỷ. Còn chứng phong thấp của tỷ tỷ.... Muội sẽ ghi tạc trong lòng, chỉ là thái y của Thái y viện không dám đến lãnh cung, muội muội cũng chỉ là bất đắc dĩ"

Như Ý gật đầu nói: "Muội có thể thường xuyên đưa đến y phục chống lạnh và thuốc trị phong thấp là tốt lắm rồi".

Nhị Tâm đứng bên cạnh canh giữ, nghe được câu này, không khỏi ảm đạm thở dài: "Hải quý nhân. Ở trong Thái y viện có một tiểu thái y, tên gọi là Giang Dữ Bân. Nếu người khác không dám đến thì quý nhân thử hỏi xem hắn... Hắn có dám đến nơi này không?:

Hải Lan vui vẻ hỏi: "Người này có đáng tin không?"

Nhị Tâm chần chờ nói: "Nếu như hắn chịu đến đây thì là người đáng tin cậy, còn không thì nô tỳ cũng không thể nói gì được nữa"

Hải Lan vội vàng rời đi, Như Ý đứng ở trong nói vọng ra ngoài với Lăng Vân Triệt: "Ngươi hãy đem tiền giấy của Hải quý nhân đi giấu đi, đừng để lộ dấu vết"

Hải Lan nghe có tiếng người đến gần, nàng vội vàng thổi tắt đèn lồng trong tay, tìm chỗ ẩn nấp. Lại nghe tiếng vài tiểu cung nữ nhìn xung quanh, hô: "Tam công chúa, Tam công chúa, công chúa đang ở nơi nào vậy ạ?"

Có một giọng nói nữ nhân đùng đùng nổi giận: "Bổn cung lệnh cho các ngươi chăm sóc để ý đến Tam công chúa, các ngươi nhiều người như vậy mà cũng không giữ nổi được một tiểu nữ hài, đúng là toàn phế vật"

Một cung nữ nói: "Tuệ quý phi nương nương bớt giận. Lúc nãy Tam công chúa có nói do túc trực bên linh cữu mệt mỏi cho nên muốn đến Ngự Hoa viên chơi đùa, ai ngờ xoay người một cái là đã không thấy bóng dáng đâu. Đám nô tài đáng chết"

Tuệ quý phi ngẩng cao đầu, mang theo nộ khí: "Hoàng hậu nương nương đem Tam công chúa phó thác cho bổn cung, là vì Hoàng hậu nương nương tín nhiệm bổn cung, Hoàng hậu nương nương đã mất đi Đoan Tuệ thái tử, nếu có xảy ra thêm chuyện gì thì sao Hoàng hậu có thể chịu đựng được nữa chứ? Còn không mau đi tìm công chúa đi"

Hải Lan thừa dịp đám người đi về phía đông, vội vàng xoay người biến mất trong bóng đêm mờ mịt. Đám cung nhân tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cùng tìm thấy, vội la lên: "Công chúa, sao công chúa lại ở chỗ này vậy?"

Tam công chúa mặc bào phục màu bạc túc trực bên linh cữu Thái tử, bên ngoài chỉ thêu một đóa hoa mẫu đơn nho nhỏ, trong tay đang cầm một mảnh gì đó. Tuệ quý phi nghe tiếng kêu của đám cung nhân, vội hoan hỉ nói: "Công chúa, sao công chúa lại đứng nới đó chứ, mau đến đây với Tuệ nương nương nào"

Tam công chúa cúi đầu một chút, cầm thứ trong tay đưa cho Tuệ quý phi: "Tuệ nương nương, nương nương mau nhìn cái này đi, cái này là cái gì vậy ạ?"

Tuệ quý phi tiếp nhận, dựa theo ánh đèn lồng, nàng vừa thấy là nổi giận, là một miếng giấy có hình thù con người, đã bị thiêu cháy một nửa, cứ nghĩ đã thiêu xong nhưng ai ngờ gió lại thổi bay đến đây, khó trách Tam công chúa lại say mê như vậy. Tuệ quý phi cảm thấy nghi hoặc, biết thứ này dung để thiêu đốt cho người dưới âm phủ dùng cho nên liền hỏi Song Hỉ: "Song Hỉ, trong cung đã có lệnh cho người đến chỗ này thiêu đốt giấy tiền vàng mã sao?"

Song Hỉ nói: "Không có ạ. Nơi này dẫn đến lãnh cung, ai lại ra lệnh thiêu đốt giấy tiền vàng mã nơi này ạ."

Tuệ quý phi suy nghĩ, lấy chiếc khăn tay gói miếng giấy kia cẩn thận, cười nói với Tam công chúa: "Công chúa, trong cung Tuệ nương nương còn có thứ vui hơn, mau cùng Tuệ nương nương trở về đi"

Chung quy Tam công chúa vẫn là đứa trẻ nhỏ, nghe thấy câu đó liền thấy vui vẻ mà rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play