Những ngày giam cầm ở lãnh cung là những ngày đều đổ mưa, tuy rằng nơi này có người ở nhưng chỉ là vô thanh vô tức, người cũng thành quỷ hồn, không có chút động tĩnh. Như Ý và Nhị Tâm bận rộn quét tước, tuy rằng từ nhỏ sống trong an nhàn sung sướng, không có chút vất vả nhưng vì chính mình đứng vững thì chỉ đành phải cố gắng. Nàng cùng Nhị Tâm đang bận rộn, cảm giác rõ ràng có ánh mắt đang nhìn các nàng nhưng đột nhiên quay đầu lại thì không thấy ai. Nhị Tâm có chút kinh hoảng: "Nương nương, ở nơi này là người hay là quỷ vậy ạ?"

Như Ý cố gắng trấn tĩnh lại, trầm giọng nói: "Tất nhiên là người rồi, trên đời này làm gì có quỷ chứ?"

Nhị Tâm có chút bất an: "Nếu biết vậy thì lúc đến đã mang thêm nhiều nến rồi, nơi này không phân biệt được là ngày hay đêm, lúc nào cũng đen tối như mực, khiến người ta thấy sợ"

Vào ban đêm, cuối cùng hai người cũng dọn dẹp sạch sẽ, vì mỗi ngày chỉ dùng ít nến cho nên hai người đành phải tích góp tiết kiệm, với lại cũng mệt mỏi cả ngày cho nên trời vừa tối thì cả hai người đều nằm xuống ngủ, mới nằm xuống thì trên người cảm thấy lạnh, phảng phất là gió bắt đầu thổi. Gió tự do đi qua đi lại khắp hành lang, miếng giấy trên cửa sổ không chịu nỗi đành phải theo gió bay đi. Ở ngoài điện chợt có ánh sáng lóe lên, rõ ràng có bóng người bỗng nhiên thoáng qua. Nhị Tâm sợ tới mức la hét ầm ĩ: "Có quỷ... Có quỷ..."

Như Ý không kịp thay áo, đốt ngọn nến lên rồi vội mở cửa, chạy thẳng ra ngoài, bốn phía tối đen như mực, chỉ có vài cái lồng đèn cung đình cũ nát mang theo ánh lửa mỏng manh. Như Ý lớn tiếng nói: "Mặc kệ các ngươi là người hay là quỷ, ta đã đến nơi này thì không thể rời khỏi đây được, là người cũng tốt, là quỷ cũng được, ta đều cùng các ngươi sống chung chỗ này, nếu có bản lĩnh thì hãy lộ diện để ta nhìn mặt đi, chứ đừng giả thần giả quỷ, chẳng lẽ một nữ nhân đã bị vứt bỏ chỉ biết làm chuyện như vậy sao?"

Nhị Tâm ở sau chạy tới, choàng một chiếc áo lên người nàng: "Nương nương, nương nương, gió lên rồi chắc trời sắp đổ mưa, nương nương cẩn thận chớ để cảm lạnh!"

Như Ý lấy xuống chiếc áo vừa mới được choàng lên mà cầm trong tay, lạnh lùng nói: "Nếu có bản lĩnh thì lộ diện đi, cần gì phải dọa người khác! Nếu ta có chết nơi này thì cũng biến thành quỷ mà thôi, các ngươi lúc đó có thấy ta cũng chỉ sẽ né tránh, cho dù né tránh thì cũng không kịp nữa rồi"

Trên thềm điện xẹt qua những khuôn mặt già nua bị tàn phá mơ hồ hiện lên, Như Ý xoay người đi vào trong phòng lấy chút điểm tâm, nhìn khuôn mặt vừa xuất hiện mà ném vào, rất nhanh sau đó, có mấy người phụ nhân lớn tuổi đi từ hành lang đi ra, lấy hết điểm tâm, cười ha ha, cảm thấy mỹ mãn rồi rời đi.

Như Ý thoáng an tâm, Nhị Tâm vội la lên: "Nương nương..."

Như Ý nói: "Người cũng như quỷ, chỉ biết tham ăn tham uống thì sợ hãi gì chứ?"

Một tiếng cười lạnh thê lương từ sau chiếc cột ở hành lang từ từ chậm rãi tiến đến, Như Ý nhờ vào ánh đèn mờ nhạt của chiếc lồng đèn mà nhìn kỹ lại, là một người lớn tuổi đang bước đến, quần áo trang điểm của nàng khá sạch sẽ, chỉ là mái tóc đã bạc trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn, tuổi già sức yếu, nhìn qua chắc khoảng sáu bảy mươi tuổi. Như Ý thấy nàng ta bình tĩnh tiến đến, không giống những người lúc nãy thèm muốn điểm tâm, trong lòng Như Ý biết rõ nhất định người này không phải tầm thường, liền cúi lạy nói: "Vãn bối Ô Lạp Na Lạp thị Như Ý thỉnh an tiền bối"

"Tiền bối sao?" Lão nữ nhân kia sờ mặt mình, điềm nhiên nói: "Ta thật sự đã già rồi sao?"

Như Ý thấy lời nói của nàng ta trúc trắc, cũng không khỏi có sợ hãi, chỉ phải thản nhiên nói: "Nếu đã đến nơi này thì cho dù thanh xuân mạo mỹ thì có ích gì chứ? Ngược lại trường thọ lớn tuổi mới là tốt nhất"

"Trường thọ lớn tuổi sao?" Nữ nhân kia liên tục cười lạnh: "Ở cái nơi này hằng ngày không thấy được mặt trời, sống không bằng chết thì có gì tốt chứ?"

Trong lòng Như Ý chợt lóe lên một tia kiên cường chí khí: "Tuy nói như vậy nhưng tiền bối không có tìm đến cái chết, cho nên vẫn thấy được tiền bối vẫn còn muốn sống sót"

Lão nữ nhân kia tuy rằng tuổi đã già nhưng ánh mắt lại còn rất rõ ràng: "Đúng vậy, đã đến lãnh cung này thì chẳng có ai trụ mà sống sót được, ngươi vừa mới đến đã nhìn thấy những người điên điên khùng khùng kia là đang cố gắng không được, sớm muộn gì cũng thắt cổ tự sát mà thôi. Vong hồn lãnh cung không thiếu, ngươi không sợ sao?"

Như Ý ảm đạm nói: "Sớm hay muộn gì cũng sẽ trở thành một vong hồn, nếu đã nghĩ như vậy thì còn có gì đáng sợ nữa chứ?"

Lão nữ nhân kia thôi cười mà mờ mịt rời đi. Như Ý lui về sau một bước, cảm giác áo ngủ đều đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nàng thở dài một hơi, vỗ nhẹ tay Nhị Tâm nói: "Có thể an tâm ngủ được rồi"

Nhị Tâm sợ hãi nhìn Như Ý, Như Ý cười nói: "Ngươi và ta hãy cùng nhau ngủ chung đi"

Một đêm mưa gió thật lớn nổi lên, cuối cùng trời cũng sáng, Nhị Tâm nhắm mắt đi theo phía sau Như Ý, hỏi: "Nương nương thật muốn đi xem sao?"

Như Ý thay một xiêm y đơn giản, cố ý trang điểm đơn giản: "Đêm qua những người đó kiềm chế tò mò không được mà đến gặp ta, chẳng lẽ ta không đi thăm lại các nàng ta sao?"

Kỳ thật nơi này của nàng và những người khác chỉ cách nhau một cái sân, đi qua đi lại từng khúc hành lang, liền nghe thấy phía trước có tiếng âm thanh sột soạt, hình như có vài người đang vây quanh chỗ đó đang nhìn điều gì. Như Ý bước tới nhanh một chút, liền thấy chuyện trước mắt sợ tới mức lùi một bước, nguyên lai bên trong điện trống trơn có một nữ nhân đã treo cổ lên mái nhà, chỉ còn một đôi chân lắc qua lắc lại, Nhị Tâm sợ tới mức hét lên một tiếng, chỉ vào nói: "Nương nương, nương nương, có người treo cổ"

Đám nữ nhân đang vây quanh chỉ liếc mắt lạnh lùng nhìn các nàng rồi lại nhìn nữ nhân đang treo cổ kia, có người không kiềm được chút hâm mộ cười rộ lên: "Thật tốt, cuối cùng nàng ta cũng đã đi gặp tiên đế. Tiên đế thấy nàng ta, nhất định sẽ sủng hạnh nàng ta, thật là có phúc"

Lão nữ nhân trong đêm qua bước ra trong đám người, liếc mắt nhìn Nhị Tâm: "Không cần ngạc nhiên, mỗi ngày đều có người tự sát, ngươi càng ở lâu thì càng quen mà thôi"

Nhị Tâm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, run rẩy không nói nên lời, lão nữ nhân kia thản nhiên nói: "Ngươi cũng sẽ có lúc không chịu đựng được mà treo cổ lên mà thôi"

Như Ý cảm thấy cơ thể mình không nhẫn nhịn được run rẩy, nàng nhìn vào nữ nhân đang treo cổ kia nói: "Nàng kia sẽ làm thế nào đây?"

Lão nữ nhân cười quái dị: "Sẽ có thị vệ kéo nàng ta ra ngoài để hỏa thiêu rồi chôn đi. Thật tốt, cuối cùng cũng thoát được cái nơi này rồi"

Nhị Tâm giật mình nói: "Nơi này cũng có thị vệ sao?"

Lão nữ nhân kia liếc mắt khinh thường nhìn nàng một cái: "Tất nhiên rồi. Nếu không có thì sao có thể đưa những người tự sát này ra ngoài được chứ? Bọn họ đều ở bên ngoài cả"

Nhị Tâm thất kinh chạy đi gõ cửa, kinh hô: "Người đâu! Người đâu! Bên trong có người thắt cổ tự vẫn!"

Thật lâu sau đó, có vóc dáng lười biếng của thị vệ tiến vào, phất tay nói: "Lăng Vân Triệt, Triệu Cửu Tiêu, hai người các ngươi đi thu thập một chút đi"

Rõ ràng là con người mà lại bị xem như là đồ vật, cho dù đến chết mà cái tôn nghiêm cũng không có, chỉ là bị "thu thập một chút". Như Ý thấy hai nam nhân thân thể to lớn muốn ôm thi thể nữ nhân kia đặt xuống đất, vội la lên: "Các ngươi là nam nhân, sao có thể tiếp xúc vào thân thể của tần phi tiền triều được chứ? Làm vậy là mạo phạm bất kính"

Lúc này Lăng Vân Triệt mới nhìn kỹ Như Ý, hắn hơi nheo mắt lại, dường như bị dung mạo của nàng làm cho kinh sợ, hắn nhín thở một chút rồi thu tay lại, không hề chạm vào thi thể nữ nhân kia. Triệu Cửu Tiêu miễn cưỡng cười nói: "Không được chạm vào, được thôi! Hai huynh đệ chúng ta không làm nữa, cô tự làm đi"

Như Ý thấy hắn khích bác vậy, nghĩ đến sau này mình cũng sẽ có kết cục như vậy, liền rút ra bên hông hắn một trường đao ném vào tay Nhị Tâm nói: "Nhị Tâm, ngươi đứng lên ghế chém đứt sợi dây đi, ta ở dưới sẽ ôm đỡ lấy nàng ta"

Nhị Tâm có chút run run nhưng thấy Như Ý lựa chọn đứng dưới ôm lấy thi thể, nàng đành phải đứng lên trên ghế chém đứt dây thừng kia, lực thi thể rớt xuống thật lớn, Như Ý ôm không nổi, liền lảo đảo ngã lăn ra đất. Nàng và thi thể kia cách nhau rất gần, cơ hồ có thể chạm được da thịt đã mất đi sinh khí của thi thể lạnh lẽo đã tử vong kia. Nàng buông tay, nhịn không được cúi người nôn khan vài tiếng. Triệu Cửu Tiêu thì thấy liền cười nói: "Nếu đã sợ như vậy thì mạnh mẽ làm gì chứ? Nếu cô không cho huynh đệ chúng ta chạm vào thi thể này thì chúng ta không đưa thi thể này ra ngoài"

Như Ý ngẩng mặt lạnh lùng nhìn hắn nói: "Ta chỉ muốn các ngươi không được dùng tay trực tiếp chạm vào thi thể chứ không phải không để các ngươi đưa ra ngoài"

Lăng Vân Triệt thấy kỳ quái, liếc mắt nhìn nàng một cái: "Vậy cô nên nói nên làm sao bây giờ?"

Như Ý xoay người, đi xung quanh tìm một cái bao bố lớn, lão nữ nhân kia thờ ơ lãnh nhạt nãy giờ, bây giờ thấy nàng như thế, xoay người đi lấy một miếng vải trắng cực lớn đến nói: "Miếng vải trắng này vốn ta để dành cho mình, thôi bây giờ cứ để nàng ta dùng đi, chỉ là ngày sau nếu ta chết đi thì các ngươi nhất định phải lấy y phục chính các ngươi bao bọc ta mà đưa đi đấy"

Như Ý cảm kích nói: "Dạ" Nàng cùng Nhị Tâm dùng miếng vải trắng gói kỹ lưỡng thi thể lại, rồi chừa lại hai đầu hai khúc vải để có thể khiêng đi: "Làm phiền hai vị"

Triệu Cửu Tiêu thấy nàng phiền toái như thế, vốn liền sinh khó chịu, lười biếng nhìn lên trời không chịu khiêng đi, Lăng Vân Triệt nhìn không được, đẩy tay hắn nói: "Khiêng đi, làm xong còn có việc khác nữa"

Triệu Cửu Tiêu hiểu ý, cười hì hì nói: "Chỉ có ngươi còn có chuyện khác, ta thì không có"

Lăng Vân Triệt cũng không để ý, dùng tay nâng thi thể một đầu, Triệu Cửu Tiêu thấy thế, liền nâng đầu còn lại khiêng ra ngoài. Như Ý lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nàng vội vàng quay về phòng rửa mặt rửa tay, lại thay một xiêm y sạch sẽ.

Lão nữ nhân kia bước vào phòng nàng như phòng không có ai, rồi lại tìm nơi sạch sẽ rớt ra một chén nước uống: "Nếu đã sợ như vậy thì đừng nên chạm vào"

Như Ý rửa sạch tay: "Một ngày nào đó vãn bối cũng sẽ như thế đúng không?"

Lão nữ nhân kia không để ý tới, chỉ nói: "Ngươi không nghĩ tới việc thoát ra khỏi đây để mà sống sao?"

Như Ý do dự một lát: "Tiền bối ở nơi này bao lâu rồi?"

Lão nữ nhân kia liếc mắt nhìn nàng: "Tiền bối? Ta không có tên sao?"

Như Ý thấy tính tình lão nữ nhân cổ quái, vội cung kính nói: "Thỉnh lão nhân gia chỉ giáo"

Lão nữ nhân kia phủi phủi quần áo: "Ta là Cát tần của tiên đế".

Nàng liền xua tay nói: "Nhưng cả đời này ta chưa từng được sủng hạnh nhưng lại giữ được danh vị và bị nhốt nơi này"

Như Ý vội vàng đứng dậy nói: "Vãn bối là Ô Lạp Na Lạp thị Như Ý xin thỉnh an Cát Thái tần"

"Thái tần sao?" Nàng cười ảm đạm: "Đúng vậy, tiên đế đã mất, ta không phải phải trở thành Thái tần sao? Đáng tiếc, người được phong Thái tần nhưng được bảo dưỡng ở Thọ Khang cung, tôn quý như phượng hoàng trên trời; còn ta lại bị nhốt nơi này, khổ sở năm tháng" Nàng bỗng nhiên cảnh giác: "Ngươi nói ngươi là Ô Lạp Na Lạp thị sao? Hoàng hậu Ô Lạp Na Lạp thị của tiên đế là gì của ngươi?"

Như Ý nói: "Hai vị Ô Lạp Na Lạp thị Hoàng hậu đều là cô mẫu của vãn bối"

"Hai vị?" Cát Thái tần cười lạnh nói: "Một vị đã đủ lợi hại lắm rồi nhưng mà cho dù lợi hại hay không lợi hại thì cũng không bằng đương kim Thái hậu, nếu không thì vì sao ngay cả ngươi cũng bị nhốt tại lãnh cung này chứ? Ta ở đây cũng đã 8, 9 năm rồi, chưa bao giờ thấy ai có thể ra khỏi nơi này, ngươi nghĩ xem nữ nhi của gia tộc Ô Lạp Na Lạp thị thì có thể ra khỏi đây được không?"

Như Ý giật mình nói: "Cát Thái tần đã ở lãnh cung 8, 9 năm, vậy năm nay..."

Cát Thái tần vuốt ve khuôn mặt mình, đau thương nói: "Ngươi nghĩ ta đã bảy mươi, tám mươi tuổi rồi sao? Ta bị lão yêu bà Thái hậu kia nhốt ở cái nơi quái quỷ này lúc ta 26 tuổi, năm nay ta cũng chỉ mới có 35 tuổi mà thôi" Như Ý thấy cả kinh trong cổ họng, không nói được lời nào, chỉ đành nhìn trừng trừng vào Cát Thái tần. Cát Thái tần khôi phục lại vẻ lạnh lùng nói: "Ở nơi này, một ngày ngoài kia bằng cả một năm trong nay, ngươi hãy tự nhìn lại chính mình đi"

Như Ý thấy Cát Thái tần đi ra ngoài, lòng tràn đầy kinh hoàng, rốt cuộc cũng thấy bất an ưu sầu nói: "Nhị Tâm, ta xin lỗi, ta lại khiến ngươi đến một nơi như vậy"

Nhị Tâm có chút sợ hãi nhưng vẫn trấn định: "Nương nương ở đâu, nô tỳ cũng sẽ đi theo nơi đó"

Như Ý rốt cuộc nhịn không được sự đau xót đang tràn đầy trong lòng, loại đau xót kia kéo dài như là con kiến đang chậm rãi cắn vào tâm can, từ khi đi vào lãnh cung, nàng đã gặp bao nhiêu kinh sợ, nàng không dám nghĩ còn bao nhiêu gian nan đau thương còn ở phía trước nữa, giờ đây nàng như một người sắp chết, nàng chợt cúi đầu, mới phát hiện da tóc thân thể chính mình đã tàn tạ hơn một chút, cái tàn tạ kia làm cho nàng thấy khiếp sợ, làm cho nàng không đành lòng nhìn tiếp, cũng không nhẫn nhịn mà suy nghĩ. Nguyên lại, nàng thật sự đã mất đi nhiều thứ như vậy: địa vị, gia tộc, vinh diệu và ngay cả niềm tin tưởng của nàng dành cho Hoàng đế cũng mất đi. Nàng cái gì không có nhưng mà lại không còn cách nào khác. Ai ai cũng đều đang có hy vọng, như Gia tần hi vọng sinh hạ được Hoàng tử, Tuệ quý phi hi vọng có được ân sủng như trước, A Nhược hi vọng chiếm được thánh quyến không suy, còn nàng, nàng chỉ hi vọng có thể sống sót được nơi này, chỉ là sống sót mà thôi.

Ngoài cửa Lăng Vân Triệt đã đem thi thể tần phi ở lãnh cung đi thiêu, hắn còn đang mong muốn chờ đợi điều gì nữa? Khuôn mặt hắn đỏ bừng, ngửa đầu chờ đợi một thiếu nữ tươi đẹp đang vội vàng chạy đến gặp hắn, thiếu nữ kia chạy đến nhẹ nhàng một một con bướm bay trong lãnh cung, tuy rằng chỉ mặc một y phục màu xanh cung nữ tầm thường nhưng khuôn mặt nàng lại xinh đẹp. Vân Triệt thấy nàng chạy tới gần, vội thân thiết nói: "Yến Uyển, chạy chậm một chút, chạy mệt như vậy mà còn đi hầu việc thì sẽ mệt mỏi lắm"

Yến Uyển vội dừng lại, ôm chiếc eo bé nhỏ, thở gấp nói: "Muội muốn chạy thật nhanh để gặp huynh một chút. Vân Triệt ca ca, huynh đợi muội có lâu không?"

Vân Triệt vội nói: "Không có. Huynh chỉ đến sớm một chút thôi, mới đến thì đã thấy muội chạy tới, huynh đã nói với Cửu Tiêu một tiếng rồi, huynh ấy sẽ thay huynh trong chốc lát"

Yến Uyển thoáng yên tâm, khuôn mặt liền xuất hiện lúm đồng tiền: "Vậy là tốt rồi, muội có nói bụng muội không được tốt cho nên mới xin cô cô ở Tứ Chấp khố cho nghỉ một chút".

Nàng nhìn xung quanh, thở dài nói: "Ngày thường chỉ có huynh và Triệu Cửu Tiêu huynh canh giữ, đúng là vất vả thật. Mỗi ngày chỉ có thể làm việc canh giữ ở cửa, hoặc là đi khuân vác thi thể, Vân Triệt ca ca, vì sao chúng ta đều có mệnh khổ như vậy, biết đến khi nào mới thấy được ánh mặt trời chứ?"

Vân Triệt hỏi: "Muội vẫn muốn rời khỏi Tứ Chấp khố* sao?"

* Tứ Chấp khố là nơi chuyên chuẩn bị sắp xếp các phục sức của Hoàng đế, các quan bào Hoàng đế đều do Nội Vụ phủ Tứ Chấp khố quản lý.

Yến Uyển ảm đạm nói: "Tuy rằng muội lo việc y phục của Hoàng thượng nhưng mỗi ngày chỉ giao tiếp cùng với xiêm y, thì sao còn tiền đồ được chứ? Vân Triệt ca ca, muội mới mười bốn tuổi, muội không muốn cả đời ở tại Tứ Chấp Khố bị người ta quát mắng, đến khi nào muội trở thành một cung nữ hầu hạ một tiểu chủ sủng ái thì muội sẽ đưa huynh ra khỏi nơi này, như vậy chúng ta sẽ..."

Vân Triệt lắc đầu nói: "Để làm gì chứ? Tiểu chủ được sủng ái ở trong cung có nhiều thị phi, muội không biết cái người hôm qua bước vào lãnh cung là ai không, là Nhàn phi nương nương của Hoàng thượng mà phải phải ở lãnh cung cả đời, huống chi chỉ là một tiểu cung nữ, nếu không cẩn thận sẽ bị chủ tử đánh chết mà thôi, nếu đã như vậy thì hãy ở Tứ Chấp khố lẳng lặng sống yên ổn cả đời là tốt rồi"

Yến Uyển nói: "Muốn sống thanh tĩnh, sống yên ổn chỉ ở đó đến năm 25 tuổi, sau đó muội sẽ bị tống xuất cung. Tuy rằng muội có xuất thân Hán quân kỳ bao con nhộng* nhưng nếu không phải vài năm trước a mã của muội phạm lỗi mà mất đi chức quan thì muội muội cũng là cách cách rồi nhưng hôm nay muội chỉ là một cung nữ, nếu muội không có nơi nào tốt để đi, không có một chủ tử tốt thay muội chỉ hôn, muội ở đây cùng với huynh... Muội và huynh..." Nàng thẹn thùng không nói ra được, chỉ nhìn hắn hỏi: "Vân Triệt ca ca, tâm ý của huynh không có thay đổi chứ?"

* Bao con nhộng: trong lịch sử xã hội Mãn Thanh Trung Quốc, Bao con nhộng là giai cấp hạ đẳng nhất. Theo ngôn ngữ Mãn Thanh, có tên đầy đủ là Bao con nhộng A cáp, gọi tắt là A cáp. Bao con nhộng nghĩa là "gia" [nhà], A cáp nghĩa là "Nô lệ". Vì theo Mãn Thanh, giai cấp thống trị là giai cấp quý tộc, bắt những người không có nhân thân tự do mà lao động nặng nề, nơi lấy nguồn lao động này chủ yếu là tù binh chiến tranh, tội phạm hoặc các gia đình bị mắc nợ mà phá sản. Đến khi triều Thanh được thống trị, có những người xuất thân Bao con nhộng tuy vẫn lập được chiến công hiển quý nhưng cho dù trở thành chủ tử thì vẫn còn giữ lại thân phận nô tài.

Vân Triệt khẩn thiết nói: "Tất nhiên là không có rồi. Tuy rằng huynh vào cung sớm hơn muội 3 năm, lại lớn hơn muội 6 tuổi nhưng có thể gặp được người bạn cùng quê hương với muội thật không dễ dàng gì, ngược lại huynh và muội... Tình đầu ý hợp, tâm ý của huynh tuyệt sẽ không thay đổi"

Yến Uyển cao hứng đứng lên, liền mỉm cười thoải mái: "Vậy là tốt rồi. Hôm qua là lễ sắc phong của Gia tần, Mai tần và Thận thường tại, qua vài ngày nữa Nội Vụ phủ chắc chắn sẽ chọn lựa cung nữ đi hầu hạ, nếu muội có thể đi hầu hạ Gia tần nương nương hoặc là Thận thường tại cũng tốt, bây giờ ở trong cung chỉ có nàng ta là được sủng ái" Nàng đè cổ tay áo nói: "Muội đã tiết kiệm được chút bạc, đến thời điểm thích hợp sẽ mua chuộc Phân cô cô, tất nhiên nàng ta sẽ để muội ra đi". Nàng có chút khó xử, nhìn Vân Triệt: "Chỉ sợ chút bạc đó của muội vẫn chưa đủ..."

Vân Triệt khó xử nhíu mày, nói: "Muội đừng vội, huynh vẫn còn lương bộc, huynh sẽ tìm cách khác cho muội"

Yến Uyển cao hứng gật đầu, trong mắt chợt lóe lên một tia quật cường cứng cỏi: "Vân Triệt ca ca, trong cung muội không còn ai khác, chỉ có thể dựa vào huynh". Nàng vươn hai tay ra, để lộ ra vết thương mới cũ trên ngón tay, đau khổ nói: "Vân Triệt ca ca, mỗi ngày muội đều không ngừng may xiêm y, đã được hơn hai năm. Đám quản sự cô cô nếu thấy chút không vui thì đều dùng than nóng ném vào muội, muội thật sự không muốn nghĩ đến chuyện cả đời làm cung nữ ở Tứ Chấp khố nữa, cũng không muốn nghĩ đến việc cả đời huynh ở lãnh cung hầu việc. Muội biết huynh vẫn muốn trở thành một thị vệ Thần Võ môn đường đường chính chính, thậm chí muốn ở trước ngự tiền hầu việc, huynh yên tâm, chỉ cần chúng ta bắt lấy được cơ hội, nhất định sẽ không chịu sự ủy khuất nữa"

Vân Triệt gật đầu, thay nàng băng bó vết thương cẩn thận nói: "So với việc ở tại lãnh cung không có khát vọng này, lãng phí tuổi trẻ, huynh càng đau lòng hơn khi thấy muội bị người khác khi dễ. Muội yên tâm, huynh nhất định sẽ nghĩ cách"

Yến Uyển thấy hắn cẩn thận băng bó vết thương, trong lòng thấy ấm áp giống như một ánh mắt trời bay xuống vạn trượng soi sáng cả thân người nàng. Nàng sờ cái nhẫn màu đỏ ảm đảm trên tay trái, đó là chiếc nhẫn không đáng giá bao nhiêu tiền nhưng đó là tâm ý mà Lăng Vân Triệt đã tặng nàng. Bọn họ là một đôi bần hàn ở Tử Cấm thành, có thể có được tâm ý như vậy thì đã muốn đầy đủ ấm áp, nàng ôn nhu nói: "Có đôi khi muội thấy mệt mỏi nhưng nhìn cái nhẫn mà huynh đã tặng muội là liền thấy trong lòng vui sướng lên"

Khuôn mặt Vân Triệt hơi đỏ lên, một lát sau mới bình tĩnh nói: "Yến Uyển, huynh biết huynh không có gì, chỉ có thể tặng muội một chiếc nhẫn nhưng nếu huynh có cái gì tốt nhất, nhất định huynh sẽ tặng cho muội, muội hãy tin tưởng huynh"

Khuôn mặt Yến Uyển đỏ ửng, cùi đầu hôn lên ngón tay Vân Triệt, thẹn thùng quay đầu chạy đi. Vân Triệt đợi Yến Uyển chạy đi một lúc lâu thì ánh mắt lại nhìn cánh cửa loang lổ của lãnh cung, hắn dần dần hiểu được, hắn nguyện ý giúp nữ nhân quật cường có chút kỳ quái ở trong lãnh cung kia là bởi vì khuôn mặt nàng mỹ mạo như Yến Uyển, thật sự có ba phần tương tự nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play