Mai quý nhân thất sủng, tựa hồ kết cục đã định, bởi vì sinh hạ tử thai bất thường như vậy cho vinh sủng lúc còn mang thai hầu như đã không còn. Không có bất cứ ai an ủi cũng không có ai đến thăm hỏi, Vĩnh Hòa cung rực rỡ sắc màu như vậy cũng rơi vào yên lặng, không có một người đặt chân đến, ngay cả Hoàng hậu hiền lành cũng không hề lui tới.

Sợ gặp mặt sẽ gây ra thương tình, Hoàng hậu vẫn không cho Mai quý nhân rời khỏi Vĩnh Hòa cung nửa bước, qua tháng sau pháp sư ở Bảo Hoa điện vẫn lui tới cầu phúc, chỉ có tiếng vang của gió tuyết tịch mịch làm người bạn với Mai quý nhân đang tịch mịch mà bi thương.

Có vài ngày thật khó có được thời tiết đẹp đẽ cho nên đám cung tần đi theo Đế hậu đi đến Từ Ninh cung thỉnh an. Thái hậu thấy oanh oanh yến yến trong điện, liền cười nói: "Mấy ngày trước mưa gió vẫn rơi không ngừng cho nên mới miễn các ngươi lui tới thỉnh an. Hôm nay Hoàng đế và Hoàng hậu có tâm, đưa các ngươi cùng nhau đến đây"

Mọi người nói: "Có thể thỉnh an Thái hậu là vinh hạnh của chúng thần thiếp"

Thái hậu cười nói: "Hôm qua Phúc Gìa đưa ai gia đến Ngự Hoa viên nói là thưởng thức Hồng Mai. Kỳ thật Hồng Mai đang nở rộ nhưng so với các ngươi trăm hoa đua nở đều kém xa, không chỉ có ai gia mà ngay cả Hoàng đế cũng thấy vui mừng. Hoàng đế có nói thật không?

Hoàng đế cười làm lành nói: "Hoàng ngạch nương nói đúng"

Thái hậu sửa lại áo thượng thùy châu Lưu Tô, chậm rãi nói: "Trăm hoa đưa nở nhưng hình như đang thiếu một đóa hoa nào đó, thiếu một đóa thì cũng không được xem là thắng cảnh xuân ý. Hoàng đế, đừng trách bà lão ai gia này nhiều lời, Mai quý nhân cũng đã ở trong Vĩnh Hòa cung mấy tháng rồi, sao không cho nàng ta ra ngoài thỉnh an ai gia?"

Hoàng đế có chút ảm đạm, Hoàng hậu vội mỉm cười kính cẩn nói: "Mai quý nhân đang thương tâm cho nên ý của nhi thần là muốn muội ấy tĩnh dưỡng nhiều nhiều một chút"

"Thương tâm quá độ, Mai quý nhân cũng không đúng" Thái hậu thở dài, lập tức nghiêm mặt nói: "Đối với tần phi mà nói, con cái tất nhiên là quan trọng nhưng phụng dưỡng quân thượng càng quan trọng hơn. Đây là quy củ của tổ tông vì sao các ngươi sinh hạ hài tử thì phải đưa đến A ca sở hoặc là được tần phi có chức vị cao nuôi nấng, bởi vì sợ các ngươi chỉ lưu tâm hài tử bên cạnh mà quên đi Hoàng đế". Nàng nói xong liếc mắt nhìn Hoàng đế, sinh ra thân thiết nói: "Mai quý nhân vô phúc không để đảm đương sinh dục Hoàng tự cho nên Hoàng đế ngươi cũng không nên thương tâm quá mức. Hoàng đế còn trẻ, hậu phi của Hoàng đế vẫn còn trẻ, với lại Mai quý nhân cũng có cơ hội sinh dưỡng lại cho nên ngàn vạn Hoàng đế không cần phải thương tâm quá độ, làm tổn thương long thể"

Hoàng đế vội vàng đứng dậy: "Nhi thần đa tạ Hoàng ngạch nương quan tâm"

Thái hậu thở dài nói: "Hoàng ngạch nương quan tâm cũng chỉ là lời nói, vẫn là muốn chính Hoàng đế tự giải u sầu trong lòng. Ai gia mỗi ngày đều thấy Hoàng đế gầy gộc ốm yếu, hốc mắt đã hắc đen cả rồi, Hoàng đế buồn bực không vui như vậy, ai gia thấy cũng lo lắng". Giọng điệu Thái hậu hơi có chút bất mãn: "Hoàng hậu, nghe nói mấy ngày nay Hoàng hậu ở bên cạnh Hoàng đế làm bạn nhiều, sao lại không khai giải trấn an thánh tâm chứ? Hoàng hậu là chi chủ lục cung, việc vặt trong cung tất nhiên quan trọng nhưng phải đặt Hoàng đế lên đầu, Hoàng hậu không phân biệt được đâu là việc nặng nhẹ sao?"

Những lời này nặng nề, Hoàng hậu hơi có chút lo sợ nói: "Hoàng ngạch nương thứ tội, là nhi thần vô năng không thể làm cho Hoàng thượng thấy thoải mái cho nên mấy ngày nay cũng có an bài các tần phi bên cạnh. Nhàn phi và Tuệ quý phi cũng ở bên cạnh Hoàng thượng, Hoàng ngạch nương nếu không tin thì có thể lệnh cho Nội vụ phủ đến để tra hỏi"

Như Ý cùng Hi Nguyệt vội đứng dậy nói: "Cung thỉnh Hoàng Thái hậu vạn an, đúng là thần thiếp phụng mệnh Hoàng hậu phụng dưỡng bên cạnh Hoàng thượng"

Thái hậu vỗ về Tử Ngọc như ý trong tay một cái thở dài nói: "Sau khi Hoàng đế đăng cơ tuy rằng có thêm vài người mới nhưng nhận được thánh tâm chỉ có Mai quý nhân. Kỳ thật sinh ra cái tử thai như vậy nhưng nếu cố gắng dưỡng hảo thân thể thì cũng sẽ sớm có hài tử lại mà thôi, Hoàng đế cũng nên an tâm"

Hoàng đế và Hoàng hậu liếc mắt nhìn nhau, lại liếc mắt nhìn Như Ý, ba người đều cúi đầu xuống. Lát sau Hoàng hậu ngưỡng mặt cười nói: "Kỳ thật nhi thần cũng đã an bài vài vị tần phi chăm sóc Hoàng thượng". Nàng hạ thân mình xuống mỉm cười nhìn Thái hậu và Hoàng đế: "Chúc mừng Thái hậu, chúc mừng Hoàng thượng, Di quý nhân cũng đã mang long thai hơn một tháng"

Hoàng đế cả kinh, có được đại hỉ như thế, liền cầm tay Hoàng hậu: "Hoàng hậu nói thật chứ?"

Hoàng hậu mỉm cười ấm áp như gió xuân: "Hài tử chính xác đang nằm trong bụng Di quý nhân, thần thiếp không dám vọng ngôn. Hơn nữa thần thiếp cũng xem qua sổ sách Kính sự phòng, đúng là hơn một tháng trước Di quý nhân nhận được sủng ái cho nên mới thụ thai được"

Di quý nhân đầy mặt đỏ ứng, đứng dậy nói: "Thần thiếp thâm thụ phúc trạch Hoàng thượng và Hoàng hậu, Hoàng hậu nương nương vì sợ có sai lầm cho nên đã thỉnh ba bốn vị Thái y bắt mạch, thần thiếp thật là đã mang long thai"

Như Ý chỉ cảm thấy trong lồng ngực có tiếng nói, đều chua xót cực điểm, loại chua xót kia mạnh mẽ mà thản nhiên tùy ý tản ra, bò khắp ngũ tạng lục phủ của nàng. Như Ý theo bản năng ấn bụng mình lại, chỗ đó vẫn bằng phẳng như thường, nàng vẫn không có phúc khí như vậy, vẫn chưa mang long thai. Nàng có chút khó chịu, Mai quý nhân đã giam cầm trong Vĩnh Hòa cung, bây giờ lại trơ mắt nhìn thấy Di quý nhân hưởng thụ thai khí, hy vọng và niềm vui sướng nhất ngày càng càng xa nàng. Hoàng đế vui không kiềm chế được, nhìn về Thái hậu nói: "Hoàng ngạch nương, Hoàng ngạch nương..."

Thái hậu vẫn mỉm cười tự nhiên, nụ cười mơ hồ như ánh trăng mông lung ẩn hiện trong mây khói, cơ hồ nụ cười kia không biết có phải chân chính hay còn ý tứ hàm xúc nào khác hay không: "Chuyện này đương nhiên là chuyện tốt, hơn nữa Di quý nhân là người thân cận bên cạnh phụng dưỡng Hoàng hậu cho nên Hoàng hậu hiểu rõ, thật không có gì tốt hơn". Phúc cô cô đỡ tay Thái hậu đứng lên: "Trời không còn sớm nữa, ai gia cũng mệt rồi, ai gia đi vào nghỉ ngơi. Các ngươi ngồi một lát rồi quay về đi"

Mọi người nhìn Thái hậu đi vào tẩm điện.

Hoàng hậu nhìn vào bụng Di quý nhân, vui sướng vạn phần: "Việc quan trọng nhất của hậu cung chính là vì Hoàng gia mà khai chi tán diệp, sinh sôi nảy nở, phúc trạch vạn năm." Nàng cười dài quay đầu phân phó: "Liên Tâm, Tố Tâm, đêm nay các ngươi chuẩn bị cùng bổn cung đi đến Bảo Hoa điện dâng hương cầu khẩn, đáp tạ thần ân"

Hoàng đế vui mừng vỗ tay Hoàng hậu, ôn hòa nói: "Làm phiền Hoàng hậu".

"Hoàng thượng sao lại nói vậy chứ?" Hoàng hậu cười giận: "Các tần phi đều sẽ sinh dục, tất nhiên là mẹ đẻ của các hài tử, thần thiếp mà mẹ cả của các hài tử, cũng có thân phận ngạch nương. Chút cao hứng đó là vì các muội ấy cũng là vì bản thân thần thiếp cơ mà"

Hoàng đế có chút cảm khái, đáy mắt chợt lóe lên một tia trơn bóng: "Hoàng hậu hiền lành"

Hoàng hậu nhìn xung quanh nói: "Thần thiếp có một chuyện muốn bẩm báo với Hoàng thượng. Kỳ thật tần phi ở hậu cung thì có Tuệ quý phi và Nhàn phi có vị thứ tối cao, phụng dưỡng Hoàng thượng đã lâu..."

Như Ý nghe nhắc tới tên mình, bỗng nhiên rùng mình nhìn về phía Hoàng hậu. Nàng ngẩng đầu nhìn sang Tuệ quý phi, đôi mắt hai bên chạm nhau rồi lộ ra một vẻ tươi cười khéo léo vô cùng. Hoàng hậu mỉm cười nhìn hai nàng, trong mắt ấm áp thân thiết chi tình: "Kỳ thật không chỉ có Tuệ quý phi và Nhàn phi mà còn có Hải quý nhân, Gia quý nhân cũng chưa được sinh dục cho nên thần thiếp nghĩ, không bằng thỉnh Thái y viện kê chút phương thuốc mang thai, khiến cho các tần phi hậu cung đều uống xong cũng sớm mang long thai, trong cung cũng náo nhiệt một chút"

Hoàng đế vui mừng nói: "Hoàng hậu thật có tâm chu toàn"

Nhàn thoại vài câu như thế, mọi người cũng lui ra quay về. Di quý nhân có thai, Hoàng đế cũng phá lệ coi trọng lệnh cho Hoàng hậu đưa nàng quay về Cảnh Dương cung, còn mình trở về Dưỡng Tâm điện. Như Ý cùng Hi Nguyệt đi thong thả ra ngoài Từ Ninh cung, Hi Nguyệt tự giễu cười nói: "Di quý nhân ân sủng không nhiều, Hoàng thượng một tháng cũng qua chỗ nàng ta cùng lắm là một lần, thế nhưng lại mang được long thai. Bổn cung và Nhàn phi cô cuối cùng vì chuyện cầu con cái mà cũng phải nhờ đến Hoàng hậu chế thuốc mang thai"

Như Ý cũng đau buồn, miễn cưỡng cười nói: "Hoàng thượng lui tới chúng ta cũng nhiều, hóa ra chúng ta lại không có phúc khí"

Hi Nguyệt ảm đạm cười: "Lúc còn ở Vương phủ, gia thế cô tốt hơn bổn cung, ân sủng cũng nhiều hơn bổn cung. Nay đã vào trong cung, tình cảnh đã đổi khác, bổn cung chẳng quan tâm có bao nhiêu người không thích cô nhưng có một chuyện không thể không thừa nhận, bổn cung và cô đều giống nhau trong việc vẫn chưa có con cái. Chuyện bổn cung và cô vẫn chưa có con thì thôi đi nhưng lúc Mai quý nhân mang long thai, ai ai cũng nói nàng ta thân thể khỏe mạnh, dù có bệnh tật thì cũng chỉ ngoài miệng lở loét một chút mà thôi. Thái y cũng nói Mai quý nhân đang mang một nam thai, nếu sinh hạ ra một công chúa thì cũng được nhưng cuối cùng lại thành tử thai. Tử thai thì tử thai nhưng sao Hoàng thượng đã hơn mấy tháng không muốn gặp lại nàng ta vậy chứ?"

Như Ý thản nhiên cười nói: "Đó là thánh ý của Hoàng thượng, tỷ tỷ và muội muội phỏng đoán thì có ích gì?"

Hi Nguyệt cười mang theo bí ẩn, phất tay ý bảo cung nhân phía sau lui ra, nói nhỏ vào tai Như Ý: "Nghe nói hài tử của Mai quý nhân không phải là một tử thai đơn giản, đêm hôm đó cô cũng có mặt tại Vĩnh Hòa cung, chẳng lẽ không thấy điều gì bất thường sao?"

Như Ý cười nhẹ: "Có gì bất thường đâu chứ, chỉ là Hoàng thượng chính mắt thấy hài tử kia cho nên thương tâm mà thôi"

"Thương tâm thì thời gian trôi qua cũng có thể quên hết, hơn nữa dù sao cũng là tình cũ, Hoàng thượng không phải đối xử với Mai quý nhân như vậy, nhất định còn có duyên cớ gì khác có phải hay không?"

Tia sáng mặt trời chiếu lên trên người nhưng Như Ý mảy may không cảm thấy chút ấm áp, nàng từ từ nói: "Còn có duyên cớ gì nữa chứ, tình cũ đau buồn, Di quý nhân lại mang long thai, Hoàng thượng lại có tình mới cho nên Mai quý nhân mới chịu cô quạnh như vậy mà thôi"

Lời nói của Như Ý không sai, Diên Hi cung của nàng và Vĩnh Hòa cung đều trải qua ân sủng thất sủng, nhìn thấy môn đình vắng vẻ có thể thấy được một tấc bên trong đều tịch mịch cô độc. Quân ân như nước chảy về đông, được sủng ái rồi cũng thất sủng, nữ tử trong cung đều phải cố gắng trải qua từng ngày. Hi Nguyệt bước lại gần, kề miệng vào tai Như Ý nói: "Nhưng bổn cung nghe nói Hoàng thượng lệnh cho đại sư Bảo Hoa điện đến Vĩnh Hòa cung tụng kinh siêu độ cầu phúc một tháng là bởi vì Mai quý nhân sinh hạ một yêu nghiệt hài tử!"

Như Ý vội vàng ý bảo im lặng, thần sắc bình thản mà gợn sóng không chút sợ hãi: "Hàm Phúc cung của quý phi nương nương khác những nơi khác cho nên những lời nói như vậy đừng bao giờ để ý!"

Hi Nguyệt tươi cười, lạnh lùng xua tay: "Đâu phải chỉ có cung của bổn cung nghe thấy đâu lời đồn đãi đó đâu! Chỉ sợ Mai quý nhân mà bước ra ngoài, sớm hay muộn gì cũng sẽ biết mà thôi".

Như Ý rùng mình: "Trong cung ai ai cũng truyền như vậy sao?"

Hi Nguyệt cười lạnh nói: "Còn không phải sao? Ai muốn gạt cô làm gì, nếu cô không tin thì tự mình đi nghe một chút sẽ biết mà thôi". Hi Nguyệt dứt lời liền truyền cung nữ rời đi.

Chủ tử Vĩnh Hòa cung tự sát.

Vĩnh Hòa cung bế tuyệt hơn một tháng, cuối cùng cửa cung cũng được mở ra lần nữa, Như Ý biết được tin là lúc đang uống trà điểm tâm sau khi ngủ trưa dậy. A Nhược đến bẩm báo, Như Ý cả kinh, chén trà trong tay cũng đổ ra ngoài, vội vàng nắm tay A Nhược và Nhị Tâm đi đến Vĩnh Hòa cung.

Lúc Như Ý đến thì Hoàng đế và Hoàng hậu đều ở nơi đó, nàng thỉnh an xong liền đến bên cạnh ngồi xuống. Mai quý nhân bị Tố Tâm và Liên Tâm đè xuống giữ ngồi ở trên giường, vẫn khóc lóc nức nở. Hoàng đế buồn bực, không khỏi có chút đau lòng, giọng điệu lại mang ý nghiêm khắc: "Phi tần trong cung tự sát là tội lớn, trong lòng nàng có gì khúc mắc thế nhưng nếu ở trong Tử Cấm thành tự sát thì sẽ khiến trong cung xui xẻo mà thôi"

Mai quý nhân chỉ mặc y phục màu trắng, bên ngoài chỉ khoác chiếc áo màu xanh nhạt, khuôn mặt không có huyết sắc, chỉ có dấu vết của sợi dây nằm trên chiếc cổ tuyết trắng, nàng là vừa bị người khác kéo về từ Qủy môn quan. Mai quý nhân khóc nức nở: "Thần thiếp vốn là người xui xẻo rồi. Hoàng thượng thứ tội thần thiếp, hãy cho thần thiếp đi tìm cái chết đi ạ"

Hoàng đế tức giận quay đầu đi chỗ khác, Hoàng hậu cũng không khỏi tức giận: "Cho dù muội không có người nhà để bận tâm hay cũng không sợ liên lụy nhưng Hoàng thượng sao lại không thấy đau lòng muội được chứ? Muội thiếu tự trọng như vậy, dễ dàng hủy hoại tính mạng chính mình chẳng phải là cô phụ tâm ý xưa nay của Hoàng thượng dành cho muội sao?"

Mai quý nhân khóc lóc càng thêm u thê: "Chỉ có tự thần thiếp xin lỗi Hoàng thượng. Thần thiếp không còn lời nào để nói, thần thiếp không thể phụng dưỡng Hoàng thượng!"

Hoàng hậu nhìn đám cung nhân đang quỳ dưới đất nói: "Các ngươi cũng không hầu hạ tốt Mai quý nhân cho nên mới khiến Mai quý nhân thương tâm như vậy, bổn cung phải phạt nặng các ngươi mới được"

Đám cung nhân kia sợ hãi đập đầu thật mạnh nói: "Hoàng hậu nương nương thứ tội! Hoàng hậu nương nương thứ tội! Đám nô tài cũng không biết vì sao mà cảm xúc quý nhân lại kích động đến như vậy". Trong đám cung nhân có một cung nữ nói: "Đã nhiều ngày tâm tư quý nhân tiểu chủ không được tốt, buổi tối gặp ác mộng liên tục, ngủ cũng không được ngon! Hôm nay sau giờ ngọ, tiểu chủ vốn là muốn ngủ trưa nhưng tiểu chủ không muốn đám nô tỳ hầu hạ cho nên lệnh cho đám nô tỳ ra ngoài, nô tỳ ở bên ngoài không nghe thấy điều gì thì cũng thấy yên tâm nhưng lúc sau lại nghe tiếng ghế rơi xuống, sợ xảy ra chuyện cho nên mới xông cửa vào thấy quý nhân tiểu chủ đang treo mình trên trần nhà"

Nhự Ý vội nói hỏi: "Tiểu chủ các ngươi tự sát như vậy là do trong lòng khúc mắc sao? Hay là vì chuyện hài tử?"

Cung nữ kia sợ hãi lắc đầu, cúi đầu lui xuống.

Hoàng đế tức giận, liên tục hỏi: "Sao nàng không nghĩ thông chút nhỉ? Nếu không nói được với trẫm và Hoàng hậu thì nàng và Nhàn phi ở gần nhau như vậy thì cũng có thể nói cho nàng ấy biết chứ"

Mai quý nhân khóc nói: "Không phải Hoàng thượng sợ thần thiếp nghe được người khác nói gì sao? Cho nên Hoàng hậu nương nương mới nhốt thần thiếp trong Vĩnh Hòa cung này để không gặp ai, thần thiếp biết mệnh của thần thiếp giờ đây nhẹ như tờ giấy, cho dù đến nói chuyện gì giúp được gì chứ?"

Hoàng đế nắm chặt chén trà trong tay, quát: "Hoang đường!"

Như Ý vội lấy lại chén trà, thổi thổi nói: "Chén trà đang nóng, Hoàng thượng cẩn thận"

Hoàng đế hơi gật đầu, đang muốn nói chuyện thì đã thấy ngoài tẩm điện có một nữ tử mang y phục hồng hạnh đang bước – là Tuệ quý phi – cung nữ hầu hạ nàng giúp nàng cởi áo choàng ra, thanh âm lạnh lẽo nói: "Thần thiếp nghe những lời nói của Mai quý nhân mà cũng thấy đau lòng. Đang yên đang lành thì hài tử lại chết, chết thì cũng thôi đi lại còn bị người khác nói là song sinh yêu nghiệt, trên đời này làm gì có mẫu thân nào chịu được điều đó chứ?"

Thần sắc Hoàng đế đại biến, nhíu mi nói: "Nàng nghe ở đâu những lời nói vô căn cứ đó mà còn chạy đến đây nói như vậy chứ?"

Tuệ quý phi cũng không sợ, thi lễ nói: "Thần thiếp có đi nghe ngóng nơi nào đâu mà là trong cung ai cũng đồn như vậy"

Mai quý nhân hét một tiếng thê lương chói tai rồi khóc một tiếng, từ trên giường giãy dụa quỳ tới trước mặt Hoàng đế, ôm chặt long bào của hắn nói: "Hoàng thượng, thần thiếp thỉnh Hoàng thượng nói rõ cho thần thiếp được biết có phải hài tử đó là một yêu nghiệt, có phải không phân biệt được rõ là A ca hay công chúa hay không? Cho nên Hoàng thượng mới chán ghét thần thiếp như vậy, đã mấy tháng rồi mà không đến gặp thần thiếp có đúng không?"

Hoàng đễ miễn cưỡng cười nói: "Bên ngoài người ta nói thế nào thì nàng cũng có nghe! Trẫm không đến gặp nàng cũng bởi vì muốn nàng an tâm hảo dưỡng thân thể mà thôi!"

Mai quý nhân khóc nói: "Thần thiếp sao có thể hảo dưỡng thân thể được chứ? Cho dù thần thiếp bị nhốt tại Vĩnh Hòa cung này nhưng cũng có thể nghe được lời nghị luận ngoài kia. Khó trách Hoàng thượng không đến gặp thần thiếp một lần, nguyên lai cũng bởi vì thần thiếp sinh ra cái yêu nghiệt kia!"

Hoàng đế có chút khó chịu, quát: "Vương Khâm!"

Vương Khâm vội vàng chạy từ bên ngoài vào nói: "Hoàng thượng, có nô tài"

Hoàng đế lạnh lùng nói: "Ngươi đi tra rõ cho trẫm, rốt cuộc là ai đã đồn nói Mai quý nhân sinh ra yêu nghiệt. Một khi đã tra được, cho dù bất cứ là người của cung nào, lập tức đưa vào Thận hình tư, cả đời cũng không được đi ra". Lời này của Hoàng đế tuy lạnh nhưng ánh mắt lại càng lợi hại, chỉ nhìn trên gương mặt Vương Khâm, làm cho hắn mồ hôi chạy ra đầy mặt, vội vàng cúi đầu nói: "Hoàng thượng yên tâm, bên cạnh nô tài không có người nào đồn những lời đó, lại càng không có ai nghe qua cái này, nô tài lập tức đi thăm dò ngay"

Hoàng đế "Ừ" nhẹ một tiếng, nói: "Mai quý nhân, lời người bên ngoài phỏng đoán thế nào cũng không quan trọng nhưng nàng là mẫu thân hài tử, nếu nàng luôn nghi ngờ như vậy mà tự sát, chẳng phải ngay cả chính nàng cũng nghĩ hài tử mình như vậy sao? Trẫm nói cho nàng biết, nếu nàng muốn tự sát lần nữa thì ai ai cũng không thể cứu được nàng mà hài tử kia cũng không trở về được"

Hoàng đế không nói hai lần, đứng dậy rời đi, mới đi đến trong đình viên, đã thấy Tuệ quý phi chạy theo nói: "Hoàng thượng, thần thiếp có chuyện muốn nói, không biết cho nên nói hay không?"

Hoàng đế nói: "Có chuyện gì cứ nói đi"

Tuệ quý phi hành lễ, vội nói: "Thần thiếp nghĩ đến một chuyện, mặc kệ Mai quý nhân sinh ra hài tử thế nào nhưng dù sao đó cũng là tử thai, với lại Mai quý nhân tìm cái chết như vậy cũng là điềm xấu. Bây giờ Di quý nhân mang long thai, lại ở gần Vĩnh Hòa cung nên nếu điềm xấu này ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng thì sẽ không tốt"

Hoàng đế nói: "Vậy ý nàng thế nào?"

Tuệ quý phi nói: "Hoàng thượng có nhiều con cái, ai ai cũng vô sự, chỉ có hài tử của Mai quý nhân có chuyện cho nên Mai quý nhân có điều bất thường. Nếu hậu cung giữ lại một người bất thường như vậy thì không bằng đưa Mai quý nhân ra ngoài cung, không được ở lại Tử Cấm thành".

Hoàng đế thản nhiên "À" một tiếng: "Chỉ còn cách đó thôi sao? Trẫm thì muốn mời vài vị pháp sư siêu độ hóa giải cho Mai quý nhân"

Tuệ quý phi lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Thần thiếp không dám nhiều lời, mặc kệ Mai quý nhân sinh ra tử thai hay là yêu nghiệt hay là Mai quý nhân tự sát cũng được nhưng nếu trong cung lây dính cái xui xẻo của muội ấy, trong cung nếu có thêm một hài tử như vậy thì sao có thể tốt lành chứ? Đại Thanh khai quốc trăm năm đều luôn có điềm lành, chẳng lẽ chỉ vì muội ấy mà cái điềm lành đó biến mất sao?"

Như Ý đang cùng Hoàng hậu đi ra, nghe được câu này, bất giác tiến lên một bước. Hoàng hậu nắm chặt tay nàng, chậm rãi lắc đầu. Như Ý cảm thấy lo lắng không thôi, quay đầu nhìn lại thấy Mai quý nhân còn đang khóc lóc bi ai trong tẩm điện.

Hoàng đế bất động thanh sắc: "Muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi".

"Mai quý nhân bất thường, sinh ra một hài tử như vậy đúng là họa thủy hung ác nham hiểm, hoàn toàn không thể lưu giữ lại được. Thần thiếp nghĩ dù sao trong lòng Mai quý nhân luôn muốn tự sát, không bằng Hoàng thượng cứ thành toàn cho muội ấy, làm cho muội ấy ở bên cạnh hài tử kia, coi như là tích âm đức". Tuệ quý phi đỡ lấy cánh tay Hoàng đế, cẩn thận dò xét thần sắc Hoàng đế, ý vị sâu xa nói: "Cho dù hài tử kia trông như thế nào thì Hoàng thượng cũng đã chính mắt nhìn qua. Hài tử như vậy tuyệt đối không được có đứa thứ hai trong cung"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play