Như Ý ngẩn người ra, lập tức hiểu được, liền nói: "Có người rơi xuống nước!"

Như Ý nghe thấy động tĩnh, cảm thấy bối rối, vội vòng qua hòn giả sơn chạy đến hồ bước. Bọt nước trong ao càng ngày càng nhỏ, không chút tiếng động kêu cứu, Tam Bảo hoảng sợ, nhanh chóng kêu lớn: "Cứu người nào..."

Như Ý lập tức quát mắng: "Kêu cái gì chứ, không tự mình cứu mình đi"

Tam Bảo cắn chặt răng, cũng bất chấp nước lạnh thấu xương liền nhảy dựng xuống nước, theo hướng gợn sóng mà bơi đến. Rất nhanh sau đó, Tam Bảo vớt được một người từ trong nước đưa lên, nàng vẫn ho khan thở dốc, gánh nặng trong lòng Như Ý liền được giải thoát, vội gọi Nhị Tâm cùng đưa nàng lên bờ nằm xuống. Trời tối chỉ nhìn thấy mông lung phục sức của cung nữ, Nhị Tâm soi đèn lồng chiếu vào khuôn mặt nàng, bất giác cả kinh kêu lên: "Nương nương, là Liên Tâm!"

Như Ý thấy rõ gương mặt Liên Tâm cũng kinh hãi cả lên, thấy cả người nàng đầy nước, ngực mỏng manh phập phồng, nhất thời không nói nên lời, Như Ý cùng Nhị Tâm liều mạng ấn mạnh vào ngực nàng để khiến nước trong bụng Liên Tâm thoát ra. Tam Bảo lạnh đến run cả người, xoay người nói: "Nương nương, nô tài đi thỉnh thái y!"

Như Ý quát: "Hồ đồ!" Nàng im lặng một chút: "Ngươi mau đi tìm một bếp lửa nào đó rồi mang đến Dưỡng Tính Trai, sau đó đến phòng thái giám tìm một xiêm y sạch sẽ mang đến đây. Nhớ kỹ, không được để lộ ra!"

Tam Bảo vội vàng đáp ứng liền chạy đi. Như Ý cùng Nhị Tâm dùng hết sức ấn mạnh vào ngực Liên Tâm, trong miệng Liên Tâm trào ra nước xanh, nàng mở mắt, chần chờ một chút rồi nói: "Nhàn phi..."

Như Ý nhẹ nhàng thở ra, lấy áo khoác trên người choàng cho Liên Tâm: "Nói được là tốt rồi". Nàng thấy bốn bề vắng lặng, liền nói: "Nhị Tâm, nơi này gió lớn quá, với bộ dạng này của Liên Tâm thì không thể để người khác thấy được, mau đưa nàng ta vào Dưỡng Tính Trai đi"

Nhị Tâm đáp ứng, đỡ lấy Liên Tâm đi về hướng Dưỡng Tính Trai. Dưỡng Tính Trai nguyên là lầu các hai tầng ở Ngự Hoa viên phía Tây Nam, xưa nay nơi này không có người ở, chỉ có cung nhân quét tước, đây là nơi nghỉ chân tạm thời của đám tần phi dạo chơi Ngự Hoa viên cho nên tất cả đồ đạc bố trí đều đẩy đủ. Tam Bảo cũng tìm được vài chậu than, thấy các nàng tiến vào cũng liền vội cáo lui ra ngoài. Như Ý thấy Liên Tâm ngồi xuống, nói: "Nhị Tâm, ngươi đi về cung tìm ít xiêm y cung nữ sạch sẽ đến cho Liên Tâm thay, nhớ kỹ không được để ai biết chuyện này"

Nhị Tâm vội vàng chạy đi. Như Ý hỏi Liên Tâm: "Ngươi không muốn sống nữa sao?"

"Sống không bằng chết thì sống làm gì nữa chứ, nếu nô tỳ không được tự sát thì chỉ có thể giả vờ trượt chân xuống nước mà chết như vậy thôi! Chết thì có gì đáng sợ chứ? Chết sớm thì siêu sinh cũng sớm mà thôi!"

Như Ý ngưng mắt nhìn nàng: "Cho nên đêm tân hôn bữa đó mới có tiếng thét chói tai như vậy sao?"

Liên Tâm nghĩ tới tiếng khóc thét đêm hôm đó liền khóc nức nở nói: "Từ ngày nô tỳ cùng với Vương Khâm đối thực thì cả đời này của nô tỳ đều đã chấm dứt. Ban ngày nô tỳ là đại cung nữ yêu thích nhất của Hoàng hậu nương nương nhưng đến ban đêm, chỉ cần trời đen tối một chút là nô tỳ đều thấy kinh sợ. Hắn quả thật không phải là người, hắn là cầm thú!

Như Ý hỏi: "Hắn đánh ngươi sao?"

Liên Tâm chịu đựng nước mắt, nghiến răng nói: "Đánh nô tỳ sao? Cung nữ nào mà chẳng bị đánh chứ, nô tỳ còn sợ gì nữa?" Nàng nói xong, liền vén ống tay áo lên liền thấy vết thâm của dấu răng chứ như có thâm cừu đại hận gì mà dấu răng kia cắn thẳng vào huyết nhục bên trong. Vết cắn chỗ này chưa lành thì đã có vết cắn mới, cơ hồ không còn một chỗ nào lành lặn.

Như Ý kinh hoàng hỏi: "Vương Khâm hận ngươi như vậy thì sao lại cầu xin Hoàng hậu ban ngươi cho hắn chứ?"

Liên Tâm cười lạnh, nước mặt ngưng tụ tại khóe mắt nàng biến thành hàn băng, phát ra ánh sánh: "Bởi vì hắn cần một nữ nhân để mang lại thể diện của hắn, buổi tối hắn có thể tra tấn nữ nhân". Nàng cười lạnh ha ha: "Hắn không thân mật được với nữ nhân cho nên mới cắn nô tỳ. Hắn không còn cách nào khác để thể hiện cái nam nhân của hắn cho nên hắn dùng kim đâm vào cơ thể nô tỳ. Hắn cực kỳ muốn trở thành nam nhân cho nên dùng đủ loại thuốc bổ để làm nô tỳ thấy khổ sở, nô tỳ cầu xin hắn, nô tỳ khóc, hắn lại càng thêm cao hứng! Nhàn phi nương nương có biết mỗi ngày nô tỳ đều phải chịu đựng khổ sở thế nào không?"

Trong lòng Như Ý phát ra một trận gió lạnh, nàng không dám tưởng tượng đến điều đó, nàng cảm thấy vô cùng ghê tớm, tâm can đều run rẩy cả lên. Liên Tâm thấy nàng che ngực, bỗng nhiên sinh ra bị thương nói: "Nhàn phi nương nương, thấy sắc mặt của nương nương, nô tỳ cũng biết nương nương đang thấy ghê tởm. Đa tạ nương nương đã thương xót nô tỳ, bởi vì nô tỳ cũng đã từng đi bẩm báo Hoàng hậu nương nương nhưng Hoàng hậu nương nương mới nghe một câu thì chỉ niệm A di đà Phật, muốn nô tỳ lấy chồng thì phải theo chồng".

Như Ý nhẫn nhịn sóng lớn trong lòng, kinh ngạc nói: "Hoàng hậu nương nương cũng biết nhưng lại không chịu giúp ngươi sao?"

Liên Tâm co quắp cơ thể lại, bên trong đôi mắt chỉ còn lại tro tàn tuyệt vọng: "Hoàng hậu nương nương nguyện ý đem nô tỳ gả cho Vương Khâm cũng bởi vì còn có nhiều điều tính toán riêng tư của Hoàng hậu. Nếu nô tỳ không chịu được chuyện này mà còn muốn Hoàng hậu nương nương rat ay cứu nô tỳ thì mọi chuyện Hoàng hậu tính toán đều hỏng hết sao? Hoàng hậu tuyệt đối sẽ không vì nô tỳ mà làm mất thể diện Vương Khâm. Vương Khâm và Hoàng hậu nương nương đã từng nói với nô tỳ rằng nô tỳ không thể tự sát, nếu không sẽ liên lụy đến người nhà. Nhưng thật sự nô tỳ không thể sống nỗi nữa rồi, chỉ hy vọng cái trượt chân rơi xuống nước kia có thể giải thoát được mọi chuyện".

Như Ý trầm giọng nói: "Nếu Vương Khâm không muốn ngươi chết, không muốn đánh mất việc vui của hắn thì cho dù ngươi tự sát hay là trượt chân thì hắn cũng cho rằng ngươi tự sát, sẽ kéo theo cả nhà ngươi xuống địa ngục. Nếu mãnh thú đả thương ngươi, ngươi lấy thân dâng lên cho mãnh thú mà nó còn muốn ăn thịt người nhà của ngươi thì ngươi nên làm thế nào?"

Liên Tâm lưỡng lự nói: "Nương nương muốn nói giết mãnh thú để trừ hậu hoạn sao? Nhưng nô tỳ cũng chỉ là cung nữ thì có thể làm gì được chứ?"

Như Ý ngưng mắt nhìn nàng, bình tĩnh nói: "Bất cứ người nào muốn sinh tồn thì đều có cách hết. Vương Khâm tra tấn ngươi, làm tổn thương ngươi, tất nhiên hắn là loại vô sỉ mà ngươi cũng không dám phản kháng vì nếu để lộ ra thì càng thêm xấu hổ. Nếu đã như vậy thì ngươi chỉ cần giả vờ phục tùng hắn, bởi vì ngươi nếu muốn cầm đao giết thú thì ngươi không đủ sức, vì vậy chỉ còn có cách đào bẫy, hạ độc dược, thậm chí mượn tay người khác giết hắn mà thôi, tới lúc đó ngươi cũng được sạch sẽ, sẽ không có ai làm phiền ngươi cũng chẳng có ai cười nhạo ngươi".

Liên Tâm có chút khiếp đảm, nghi hoặc lo sợ nói: "Nhàn phi nương nương cho rằng nô tỳ có thể làm được điều đó sao?"

Như Ý cười nói: "Ngươi chết còn không sợ thì còn có cái gì không làm được chứ? Nhưng dù sao đi nữa ngươi cũng phải nhẫn nhịn trước đi đã, nếu ngươi không có kiên nhẫn, nhẫn nhịn không được thì bất cả mọi tính toán kia đều sẽ bất thành mà thôi"

Liên Tâm dường như vẫn còn e ngại Vương Khâm, chần chờ một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời. Trong lúc do dự thì Nhị Tâm đã ôm đến cái xiêm y sạch sẽ nói: "Nương nương, nô tỳ đã tìm được một xiêm y vừa với vóc dáng Liên Tâm cô cô rồi, thỉnh cô cô đi thay liền đi"

Như Ý liếc mắt nhìn nàng một cái, ý bảo Nhị Tâm lấy lại áo khoác của mình đang ở trên người Liên Tâm. Như Ý xoay người rời đi, chậm rãi nói: "Tóc đã gần khô rồi, ngươi muốn đổi xiêm y sạch sẽ này hay là lại nhảy xuống hồ nước một lần nữa thì tùy ngươi quyết định"

Như Ý đi được vài bước, đang muốn mở cửa ra ngoài thì liền nghe thấy tiếng đập đầu xuống đất của Liên Tâm, mang theo lời nói quyết tuyệt: "Đa tạ Nhàn phi nương nương ban cho y phục, nô tỳ sẽ thay xiêm y và sẽ ra ngoài"

Như Ý mỉm cười, cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài, Như Ý nói với Nhị Tâm: "Đi nói cho Lý Ngọc biết chuẩn bị đi, nói thời cơ của hắn sắp đến rồi".

Lý Ngọc còn chưa lộ diện thì Như Ý nhớ rõ ràng vào một đêm khuya tháng chạp, Mai quý nhân đột nhiên sinh non.

Hoàng đế và nàng ngồi ở trong Noãn các cùng xem những danh sách phong hào mà Nội vụ phủ đưa đến, trong Noãn các im ắng vô cùng, chỉ nghe được tiếng than trong chậu than nổ sáng vài tia. Như Ý thấy mệt mỏi, liền đứng dậy đến cạnh Hoàng đế cười nói: "Bây giờ Mai quý nhân còn chưa sinh con thì làm sao mà biết nam nữ mà Nội vụ phủ dâng phong hào lên để Hoàng thượng lựa chọn chứ?"

Hoàng đế không kìm được lòng, cười nói: "Thái y có nói chắc chắn là A ca nhưng nếu là công chúa cũng tốt. Chỉ là trẫm không thấy nóng vội mà là người Nội vụ phủ cảm giác đây là đứa con đầu tiên mà trẫm đặc biệt mong đợi cho nên mới nghĩ đến việc lựa chọn tên mà thôi"

Như Ý nói: "Nếu Nội vụ phủ cũng đang mong đợi thì chắc chắn những tên kia đều rất hay"

Hoàng đế nắm tay nàng nói: "Nàng thay trẫm xem qua thử đi". Hoàng đế đọc: "A ca thì có 3 phong hào: Vĩnh Hi, Vĩnh Thành, Vĩnh Giác; công chúa thì có 2 cái là Hòa Ninh và Hòa Nghi, nàng thấy cái nào hay nhất?"

Như Ý cười đẩy Hoàng đế ra nói: "Hoàng thượng phải đi hỏi Mai quý nhân mới đúng, sao lại hỏi thần thiếp chứ?"

Hoàng đế cười nói: "Sớm hay muộn gì thì chúng ta cũng sẽ có con sớm thôi, lúc đó trẫm sẽ cho nàng ban tên cho con"

Như Ý cười mắng một ngụm: "Mai quý nhân có thai mà Hoàng thượng cứ trêu đùa thần thiếp".

Hoàng đế nói: "Trẫm cũng đã có ý muốn hỏi qua ý kiến của Mai quý nhân nhưng trên người nàng ta không được khỏe, lúc nào cũng thấy đầu choáng váng, miệng lại có nhiều vết bỏng rộp cho nên trẫm mới hy vọng nàng ta cố gắng giữ gìn thân mình mà bình an sinh hạ hài tử mà thôi"

Như Ý mang theo vài phần thẹn thùng, chỉ vào một cái nói: "Nếu Hoàng thượng kỳ vọng vào hài tử của Mai quý nhân như vậy thì hãy chọn Vĩnh Hi đi. Nếu là công chúa thì cái tên Hòa Ninh và Hòa Nghi cũng đều rất tốt, lại nghĩ nếu khuê danh mang phần độc đáo thì càng tốt hơn nữa"

Hoàng đế vỗ tay nói: "Trẫm cũng rất thích cái tên Vĩnh Hi này"

Như Ý rúc người vào trong lòng Hoàng đế, nghe tiếng gió đánh vào cành trúc chuyển động ngoài cửa sổ, liền cảm thấy bình thản và an bình. Như Ý dựa vào người Hoàng đế nói: "Lúc còn ở Vương phủ, có một năm thần thiếp cùng Hoàng thượng đi đến tháp Kinh Giao để ngắm sao, lúc đó chúng ta không dám nói lớn vì sợ làm người trên trời kinh sợ"

Hoàng đế hôn vào vành tai nàng, nói: "Bây giờ chúng ta ở trong cung thì ra ngoài cũng không tiện nhưng trẫm hứa với nàng, sau này trẫm sẽ đưa nàng đi ngao du thiên hạ"

Như Ý nói: "Thần thiếp thích nhất là Giang Nam"

Hoàng đế ôn nhu nói: "Nàng nói điều gì trẫm cùng đều nhớ rõ. Trẫm nghĩ tới nghĩ lui, nếu muốn ngắm cảnh sơn thủy thì Giang Nam là thích hợp nhất cho nên nếu trẫm đến nơi này chắc chắn sẽ đưa nàng theo". Hắn nói, thoáng nhìn qua khăn thêu Như Ý mới thêu nói: "Tay nghề của nàng càng ngày càng tinh tiến nhưng lúc trước nàng có hứa sẽ tặng trẫm một cái khăn thêu, sao lâu rồi mà nàng không đưa ta?"

Như Ý cười, trong mắt mang theo vài phần bướng bỉnh: " Đã lâu như vậy rồi mà bây giờ mới hỏi. Thần thiếp thấy không đẹp cho nên ném đi rồi"

Hoàng đế cười xoa bóp chiếc mũi nàng: "Bởi vì không đẹp cho nên càng phải trân quý, về sau tú công của nàng càng ngày càng giỏi thì muốn tìm vật ban đầu đều không được"

Như Ý nhẹ giọng nói: "Tuy rằng không đủ hoàn mỹ nhưng chứa đầy tâm ý của thần thiếp. Thanh Anh, Hoằng Lịch"

Hoàng đế mỉm cười nhẹ nhàng, bỗng nhiên nghe bên ngoài phảng phất có tiếng người, giống như vội vàng kinh phá mặt hồ đang yên tĩnh, Như Ý có chút không vui, hỏi: "Ai ở bên ngoài vậy?"

Đại thái giám Vương Khâm bước vào, trời lạnh như vậy mà trên trán hắn vẫn đổ mồ hôi, Như Ý nhìn khuôn mặt hắn lại nhớ tới vết thương trên người Liên Tâm, trong lòng thấy không thoải mái liền quay đầu nhìn đi nơi khác. Vương Khâm gấp gáp đến độ giọng nói cũng lạc điệu: "Vĩnh Hòa cung cho người đến bẩm báo, Mai quý nhân muốn sinh sớm!"

Hoàng đế đột nhiên cả kinh, sắc mặt thay đổi: "Không phải Thái y nói tháng sau mới sinh sao?"

Vương Khâm vội vàng nói: "Đám nô tài hầu hạ nói lúc Mai quý nhân dùng bữa tối thì còn rất tốt, còn uống hết một chén canh tổ yến táo đỏ mà Thái hậu ban thưởng. Dùng bữa tối xong thì đang định ra ngoài tản bộ, kết quả mới đi ra ngoài một chút thì ở đâu có một con mèo đen từ trên tường nhảy xuống, Mai quý nhân kinh sợ, lập tức liền động thai khí!"

Hoàng đế quát lớn: "Hoang đường! Đám cung nhân hầu hạ nhiều như vậy mà lại không chu toàn sao?"

Như Ý vội vàng khuyên nhủ: "Bây giờ Mai quý nhân đang bị động thai khí, Hoàng thượng mau đến Vĩnh Hòa cung đi"

Hoàng đế vội vàng đứng dậy, Như Ý thay hắn khoác chiếc áo Hải Long lên người. Hoàng đế nắm tay nàng nói: "Nàng cùng đi với trẫm đi". Như Ý trầm tĩnh gật đầu: "Dạ"

Vĩnh Hòa cung cũng không cách xa Diên Hi cung, từ cửa sau Diên Hi cung vòng qua Nhân Trạch môn và Đức Dương môn là đến. Chưa đến cửa Vĩnh Hòa cung đã nghe thấy tiếng nữ nhân kêu gọi thê lương, quả thật khiến cho người khác run sợ. Hoàng đế nắm chặt tay Như Ý, trong tay thoát ra mồ hôi lạnh, Như Ý đưa khăn tay của mình cho Hoàng đế, nhẹ giọng nói: "Nữ nhân sinh hài tử đều là như vậy, lúc Thuần tần sinh cũng đau đớn như vậy"

Hoàng đế có chút lo lắng nói: "Sao trẫm lại nghe tiếng kêu Mai quý nhân thê lương đặc biệt như vậy nhỉ?"

Hai người vội vàng tiến vào cửa cung, đám cung nhân ra ra vào vào bận rộn, người thì mang một chậu nước ấm, người thì mang theo khăn mặt, Hoàng đế ngăn một người lại nói: "Mai quý nhân thế nào rồi? Thái y đâu? Thái y có đến không?"

Người nọ gấp gáp đến mức khóc lóc: "Thái y cũng đã đến vài người, ma mã đỡ đẻ cũng đã đến nhưng bụng quý nhân còn chưa thấy động tĩnh gì". Hoàng đế liền nghe xong, vội la lên: "Không có động tĩnh gì mà đau đớn như vậy sao? Mau đi gọi Thái y ra đây, trẫm muốn hỏi hắn"

Người nọ đáp ứng chạy nhanh vào rồi thấy một Thái y rất nhanh đi ra, là Tề Lỗ đại nhân của Thái y viện, Tề Lỗ không kịp thỉnh an Hoàng đế, Hoàng đế đã hỏi: "Mai quý nhân không được tốt sao?"

Tề Lỗ vội nói: "Hoàng thượng an tâm. Chuyện sinh sớm hơn một tháng không phải chuyện lớn, chỉ là... chỉ là thai nhi vẫn chưa ra ngoài cho nên vi thần muốn dùng thuốc trợ sản"

Hoàng đế phân phó nói: "Khanh mau đi đi! Cố gắng hầu hạ cái thai của Mai quý nhân, trẫm sẽ ban thưởng"

Tề Lỗ vội vàng đi vào, giây lát sau Hoàng hậu cũng mang theo vài người tới. Hoàng hậu vội vã hỏi qua vài câu, liền phân phó dặn dò Tố Tâm nói: "Ngươi gọi thêm vài người vào hầu hạ đi, chỉ sợ không đủ người mà thôi"

Tố Tâm lập tức đi an bài. Hoàng hậu nhỏ giọng nói: "Thần thiếp nghe nói Mai quý nhân bị mèo đen làm kinh sợ. Mèo đen xui, không mang lại may mắn. Thần thiếp cầu mong Mai quý nhân có thể sinh hạ hài tử thuận lợi cho nên đã đến Bảo Hoa điện tụng kinh cầu phúc, phù hộ mẫu từ bình an"

Hoàng đế hơi buông lỏng một hơi, vui mừng nói: "Hoàng hậu hiền lành, mọi việc đều thật sự vất vả"

Hoàng hậu tươi cười: "Thần thiếp là chi chủ lục cung, hết thảy đều là chức trách bổn phận của thần thiếp"

Bên trong tiếng kêu gào càng thê thảm như da thịt bị cắt, làm cho người nghe thấy sởn tóc gáy, đám cung nhân hầu hạ không ngừng ra vào, mang ra một chậu nước tanh mùi máu. Sắc mặt Hoàng đế ngày càng khó coi, cơ hồ nhẫn nhịn không được, liền đi về phía trước một bước. Hoàng hậu lập tức kéo cánh tay Hoàng đế giữ lại, mang theo ngữ khí nhu hòa nhưng kiên quyết: "Phòng sinh đầy máu, Hoàng thượng không nên đi vào"

Hoàng đế suy nghĩ một lúc rồi dừng bước lại.

Vương Khâm vội vàng khuyên nhủ: "Bên ngoài trời lạnh, không bằng Hoàng thượng đi vào Noãn các chờ đợi xem sao". Hoàng đế "Ừ" một tiếng, Như Ý bước đi sau vào Noãn các, chỉ có Như Ý biết hắn đang dùng nắm chặt tay mình để chống đỡ lại tiếng kêu kinh sợ kia.

Thời gian lo lắng chờ đợi, tuy rằng trong điện có hơn mười chậu than nhưng hàn khí vẫn xuất hiện xung quanh, cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc cũng nghe được tiếng khóc mỏng manh của đứa bé.

Hoàng đế đột nhiên đứng lên, Vương Khâm vui vẻ tiến vào nói: "Hoàng thượng nghe xem, đã sinh rồi"

Hoàng đế vui sướng vô hạn. Hắn vội chạy nhanh ra ngoài, thấy Tề Lỗ đi ra hỏi: "Sao rồi? Là A ca sao?"

Tề Lỗ không nói lời nào, chỉ ngập ngừng không dám ngẩng đầu, nụ cười của Hoàng đế cũng giảm nhẹ xuống bớt nói: "Công chúa cũng được". Hoàng hậu khẽ nhíu mày, nghiêng tai hỏi: "Sao tiếng khóc lại yếu như vậy nhỉ? Thần thiếp lúc sinh Vĩnh Liễn, Vĩnh Liễn khóc lớn lắm cơ mà". Lời còn chưa nói xong, chỉ nghe trong tẩm điện vang lên một tiếng thét chói tái, là âm thanh của mẫu thân của đứa nhỏ.

Hoàng đế không biết đã xảy ra chuyện gì, liền phân phó nói: "Vương Khâm, ôm đứa nhỏ ra đây cho trẫm xem nào"

Vương Khâm vội vàng chạy đi, một lát sau liền ôm ra một cái tã lót nhưng Vương Khâm chỉ dám đứng ở dưới hành lang, không dám đến gần Hoàng đế. Lúc này sắc mặt Hoàng đế thay đổi hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Vương Khâm sợ hãi, hai chân run rẩy nói: "Mai quý nhân ngất đi rồi. Nàng ta..."

Hoàng đế chỉ nói: "Hài tử kia đâu rồi? Mau đưa cho trẫm xem nào"

Vương Khâm chần chờ bước tới trước mặt Hoàng đế nhưng lại không muốn buông tay. Hoàng hậu và Như Ý cùng liếc mắt nhìn nhau, đều mang theo cảm giác không tốt.

Vương Khâm quỳ xuống nói: "Hoàng thượng, mặc kệ Hoàng thượng thấy cái gì thì cũng nên đứng vững vàng. Hoàng thượng còn có nhiều con cháu nữa mà..."

Hắn nói chưa xong, Hoàng đế đã lấy tay gạt cái tã lót ra, mỉm cười nói: "Không biết hài tử này tốt đẹp ra sao đây?". Hắn lật nhẹ cái tã lót lên xem, Vương Khâm cơ hồ sợ tới mức run rẩy lập bập, cái vật trước mặt đập vào đôi mắt Hoàng đế khiến hắn sững sờ, giống như kim đâm vào da thịt. Như Ý liếc mắt nhìn thấy liền thấy sợ hãi tới mức muốn lảo đảo, muốn kêu thét lên mà không được. Hài tử trong tã lót tay chân đều gầy guộc, toàn bộ cái bụng đều có màu xanh quỷ dị nhưng chỗ kia lại không biết là nam hay nữ.

Bốn phía xung quanh yên tĩnh càng làm cho người ta sợ hãi, bỗng nhiên tiếng gió xuyên qua đình viện càng giống như có một quái vật đang ẩn nấp trong bóng đêm phát ra tiếng thở nhỏ nhẹ rùng mình. Tất cả mọi người đều giật mình, trong lòng rung động khiến Như Ý hơi lảo đảo một chút, cơ hồ muốn phun ra tiếng kinh hô sợ hãi.

Hoàng đế sợ tới mức hai tay run lên, cơ hồ mà muốn đẩy hài tử ra ngoài, may mà Vương Khâm giữ chặt được. Trên khuôn mặt hắn đầy sự e ngại, hai tay run run không biết nên xử lý hài tử trong tay thế nào. Hoàng hậu nhất thời cũng thấy rõ, cả kinh hô nhỏ một tiếng, dung nhan biến sắc, nắm chặt áo long bào của Hoàng đế. Như Ý không biết có sắc mặt mình có giống như sắc mặt khó coi của Hoàng hậu hay không nhưng nàng lại cảm thấy tâm mình đột nhiên đập liên hồi, phảng phất không chịu nổi cái vật trước mắt. Nàng và gia tộc của nàng đã gắn bó với Hoàng thất nhiều năm, tuy cũng biết rằng chuyện sinh dục ở hậu cung khó khăn, có nhiều hài tử chết non nhưng kể từ Đại Thanh khai quốc đến nay cũng được trăm năm, chưa bao giờ có chuyện sợ hãi như vậy.

Hài tử kia, rõ ràng có gương mặt không khác như những hài tử bình thường, khuôn mặt nho nhỏ ửng hồng, lộ ra một tia tươi cười thỏa mãn nhưng thân hình của hắn thật sự kinh hãi. Bên trong cơ hồ có tiếng nữ nhân tỉnh lại sau khi hôn mê, cái âm thanh mệt mỏi: "Hài tử, hài tử của ta đâu rồi?"

Thân thể Hoàng đế chấn động mạnh mẽ, không biết phải làm thế nào, đôi mắt chứa đầy đau thương và hoảng sợ. Thanh âm nữ nhân bên trong lại vang lên lần nữa, mang theo chờ đợi cùng hi vọng: "Đem hài tử đến cho ta xem nào..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play