Khi đêm đã khuya, tiểu thái giám ở bên ngoài tẩm điện gác đêm, A Nhược đi một vòng phân phó đám cung nhân tắt ít đèn lồng rồi nàng đi tạm. A Nhược trở lại phòng mình, tuy rằng là phòng của cung nữ nhưng đẹp đẽ hơn nhiều, cũng bởi vì trong nhà nàng không thua kém ai, với lại là hồi môn của Như Ý. Nhà mẹ đẻ nàng từng bước thăng chức cho nên ngày sau nàng cũng còn có thể trông cậy vào. A Nhược nghĩ như vậy càng phát ra đắc ý, vừa bước vào cửa là liền ngồi trước chiếc gương đồng, chậm rãi rửa tay. Nàng thấy Nhị Tâm bước vào, liếc mắt nói: "Tuy rằng ta và cô đều là cung nữ hầu hạ nương nương nhưng hôm nay ta nói cho cô biết, từ nay về sau, ta với cô có sự khác biệt"
Nhị Tâm không muốn cùng tranh cãi, chỉ khiêm tốn cười nói: "Chúc mừng tỷ tỷ, nhà mẹ đẻ có tiệc vui như vậy"
A Nhược chấm chút hạnh phấn hoa thoa mặt, nghiêng mắt nhìn Nhị Tâm nói: "Phấn hoa hạnh này thật tốt, có thể chăm sóc được da mặt. Ta cố ý cho người nhà bên ngoài mang vào đấy, mà dù có như vậy thì ngày thường nương nương thưởng cho ta cũng không thiếu thứ gì".
Nhị Tâm nói: "Tất nhiên nương nương thích tỷ tỷ nhiều nhất"
A Nhược hơi gật đầu, lấy chiếc trâm cài tóc xuống nói: "Tuy rằng chúng ta cùng ở một chỗ nhưng trên dưới có khác. Ta có xuất thân cao quý, còn cô chỉ dùng 200 quan tiền mua về cho nên về sau trong phòng này, cô nên tìm chỗ khác ngủ đi"
Ngón tay Nhị Tâm khẽ run lên, nói: "Biết"
A Nhược gật đầu: "Cô ra ngoài múc nước đến cho ta lau người đi. Còn nữa, lấy ngải cứu đốt lên, đừng làm muỗi nửa đêm cắn ta"
Đây là việc của tiểu nha đầu làm, A Nhược tuy bình thường ngông cuồng chút nhưng cũng không đến mức sai vặt Nhị Tâm như vậy. Nhị Tâm chỉ cảm thấy có chút ẩm ướt lạnh lẽo trong bàn tay trắng mịn mà lan ra, Nhị Tâm chỉ phải đáp ứng ra ngoài.
Sang ngày hôm sau, Hoàng đế phải đi lên triều, Như Ý hầu hạ Hoàng đế đứng dậy, liền nhắc nhở Tiểu Phúc Tử đi gọi Vĩnh Hoàng tỉnh dậy, chuẩn bị đi đến Thượng Thư phòng đọc sách. Hoàng đế đang muốn đi thì tâm niệm Như Ý vừa đồng, cười nói: "Bím tóc Hoàng thượng có chút rối, canh giờ thiết triều còn sớm cho nên thần thiếp muốn chải đầu cho Hoàng thượng"
Hoàng đế mỉm cười, ngồi trước gương đồng nói: "Lúc trước còn ở Vương phủ, nàng hay thay trẫm chải đầu, nay nàng cũng chây lười rồi"
Như Ý lấy cái lược, đem chải mái tóc rời rạc của Hoàng đế mà chải, cẩn thận từng chút một. Hoàng đế thấy nàng dùng nước hoa thoa lên mái tóc, liền hỏi: "Nàng dùng loại nước hoa gì vậy? Không phải loại nước bình thường hay dùng sao?"
Như Ý cười nói: "Loại nước đó có gì tốt chứ? Thần thiếp không thích mùi hương đó. Nước hoa này có bỏ thêm bạc hà, ô tinh, khổ tham, đương quy, hà thủ ô, gừng khô, thiên ma, quả dâu tử, cây dẻ, hạch đào nhân, trắc bá diệp và mấy vị dược liệu, ngoại trừ có mùi hương thanh nhã thì nếu dùng chải đầu thường xuyên thì có thể dưỡng huyết ôn thân, làm cho tóc thêm đen"
Hoàng đế cười rộ lên: "Cứ nghĩ rằng nàng muốn dùng nước hoa này cho tinh tế, hóa ra lại nhiều tâm tư như vậy"
Như Ý cười nói: "Tâm tư nữ nhân nhiều nhưng không thể so được với thiên địa kinh vĩ trong lồng ngực của Hoàng thượng".
Hoàng đế nhìn chiếc lược trong tay nàng: "Trẫm nhớ rõ chiếc lược này của nàng đã dùng rất nhiều năm rồi, nàng xem chiếc lược này vẫn còn sáng bóng sạch sẽ, xem ra nàng vẫn luôn dùng cái này"
Như Ý vỗ về chiếc lược yêu quý: "Thần thiếp thích cái gì có thể lâu dài"
Hoàng đế cầm tay nàng, khuôn mặt mang theo xuân sắc: "Mọi người đều nói đầu bạc đến già. Nếu trẫm cả ngày dùng nước hoa chải đầu của nàng, chẳng phải nàng không muốn cho đầu của hai chúng ta bạc trắng sao?"
Như Ý ôn nhu liếc hắn một cái, vừa cười vừa giận: "Hoàng thượng cứ quen trêu chọc thần thiếp". Như Ý liền nhìn ánh mặt trời nói: "Hoàng thượng mau khởi giá đi, trời không còn sớm nữa rồi".
Vừa vặn bên ngoài có tiếng cửa vang lên, Vĩnh Hoàng ở bên ngoài kêu lên: "Mẫu thân"
Như Ý vội mở cửa, thấy A Nhược và Tiểu Phúc tử đang nắm tay Vĩnh Hoàng. Vĩnh Hoàng tiến vào cung kính thỉnh an: "Nhi thần thỉnh an Hoàng a mã, thỉnh an mẫu thân"
Như Ý vội vàng nâng hắn đứng lên, vuốt nhẹ mái tóc hắn: "Ngủ mà tóc rối tung lên cả rồi, để mẫu thân chải tóc cho con".
Vĩnh Hoàng chớp mắt cứ như vừa đạt được âm mưu gì đó: "Mẫu thân, nhi thần cố ý để tóc rối như vậy để cho mẫu thân chải tóc cho nhi thần đó"
Hoàng đế đứng ở một bên nhìn, cũng bất giác sinh ra tình ý: "Tay mẫu thân con chải đầu có thấy thoải mái không?"
Vĩnh Hoàng dùng lực gật đầu, khuôn mặt đầy vẻ hạnh phúc nắm chặt tay Hoàng đế. Hoàng đế cảm thấy yêu thương, nắm tay Vĩnh Hoàng nói: "Hoàng a mã đi lên triều đây nhưng trời vẫn còn sớm, con theo đi Hoàng a mã đến Thượng thư phòng xem sư phó có dạy dỗ tốt cho con không"
Bên trong mắt Vĩnh Hoàng chợt lóe lên một tia vui mừng nhưng cũng lấy lại trầm ổn: "Nhi thần đa tạ Hoàng a mã".
Hoàng đế trước khi ra khỏi cửa, quay lại nhìn Như Ý nói: "Trẫm có chuyện muốn nói với nàng. Mai thường tại là tần phi đầu tiên mang long thai sau khi trẫm đăng cơ, trẫm thấy thật vui mừng cho nên muốn phong nàng ấy làm quý nhân". Hắn nói nhỏ vào tai Như Ý: "Nhưng trẫm vẫn ngóng trông nàng, con trai con gái gì trẫm cũng thích hết"
Trong lòng Như Ý nóng bỏng nhưng cũng không dám để lộ ra nửa phần thần sắc, chỉ phải cố gắng giữ vững nói: "Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng"
Vĩnh Hoàng nắm chặt tay Hoàng đế đi ra ngoài, nói liên miên: "Hoàng a mã, nhi thần đã học thuộc Luận ngữ rồi..." Hắn nói, quay đầu nhìn lại Như Ý một cái rồi theo Hoàng đế mà đi về phía trước.
A Nhược đưa đến cửa cung, lại quay về, vui vẻ nói: "Đại a ca thật sự thông minh. Hoàng thượng đưa Đại a ca đến Thượng thư phòng thì về sau Đại a ca sẽ không chịu sự ủy khuất nữa"
Như Ý mỉm cười, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại trên người A Nhược, băn khoăn mãi không thôi. A Nhược bị Như Ý nhìn, liền có chút ngượng ngùng, đành mỉm cười nói: "Sao nương nương lại nhìn nô tỳ như vậy?"
Ánh mắt Như Ý mất đi sự ôn hòa ấm áp mà chỉ có lãnh đạm nói: "Ngươi trang điểm như vậy như là mới được phong đáp ứng. Ngươi tiến cung thì cũng đã biết được cung huấn, quần áo trang điểm cung nữ phải mộc mạc, nói chuyện hành động không được lỗ mãng nhưng ngươi nhìn lại ngươi xem, ngươi trang điểm như vậy để làm cái gì chứ?"
A Nhược đỏ mặt, ngập ngừng nói: "Nô tỳ cũng vì nương nương cao hứng cho nên mới trang điểm đậm hơn một chút mà thôi".
Như Ý nói: "Ngươi vì ta cao hứng hay là cao hứng vì công lao của ngươi? Ngươi cũng như Nhị Tâm đều có thân phận cung nữ ở tại Diên Hi cung này. Đặc biệt Hoàng hậu không thích trong cung xa hoa, tuy rằng nay cũng thoải mái hơn so với trước nhưng chỉ có tần phi mới được dùng kim sức, còn nếu như cung nữ trang điểm thì sẽ chịu trách phạt".
A Nhược thấy thần sắc Như Ý khoan dung một chút, mới than thở nói: "Nô tỳ cũng biết mình là chỉ cung nữ nhưng mà lại ỷ vào việc hầu hạ gần gũi với nương nương cho nên mới..."
Như Ý thấy nàng không biết chuyện, sầu não nói: "Ngoài trừ tháng giêng và tiết vạn thọ thì cung nữ không được mặc đồ đỏ. Ngươi nhìn ngươi xem, xiêm y và đôi giày đều có màu đỏ, nếu người bên ngoài nhìn thấy thì sẽ dùng hình phạt ai trúc bản tử. Ai trúc bản tử là hình phạt lệnh cho thái giám lột ra hết xiêm y trên người cung nữ, không chút lưu tình, nhục nhã đến chết mà thôi"
A Nhược hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống nói: "Nô tỳ chỉ là cao hứng, không suy nghĩ như vậy. Nương nương, nô tỳ..."
Như Ý phiền não nói: "Mau đi thay y phục, giày dép đi"
A Nhược hoảng sợ, vội vàng lui xuống. Như Ý liếc mắt nhìn Nhị Tâm một cái: "Nàng ta ỷ vào có chút gia thế thì lại càng khinh cuồng ngạo mạn. Ngươi ở bên cạnh A Nhược thì cũng nên nhắc nhở nàng ta một chút". Như Ý thấy Nhị Tâm chỉ im lặng, bất giác cười khổ: "Tính tình nàng kia như vậy, ta nói cũng không nghe, huống chi là ngươi. Thôi ngươi lui xuống đi"
Nhị Tâm quay lại vào phòng, A Nhược chỉ mặc y phục đơn giản, nằm dài trên bàn trang điểm mà khóc. A Nhược thấy Nhị Tâm bước vào, vội lau nước mắt nổi giận nói: "Nhị Tâm, cô nói thật đi, ta trang điểm như vậy có đẹp không?"
Nhị Tâm cười nói: "Rất đẹp, chỉ là..."
"Chỉ là nương nương thấy ta quá đẹp cho nên mới sợ ta chiếm lấy sự nổi bật của nương nương mà thôi. Lúc vừa rồi ta đưa Đại a ca đi vào tẩm điện của nương nương, nhìn thấy nương nương đang soi gương, trong chiếc gương kia cũng có thân ảnh của ta, không ngờ nương nương lại thấy ta chướng mắt". Nàng nức nở tức giận nói: "Rõ ràng trước khi ra ngoài, ta cũng đã hỏi cô rằng ta trang điểm như vậy có được hay không cơ mà".
Nhị Tâm tươi cười nói: "Tỷ tỷ, ta nghĩ về sau tỷ tỷ không được trang điểm như vậy, nếu không sẽ gặp phiền phức mà thôi"
A Nhược đành phải nín khóc, đổi xiêm y ra ngoài.
Mai quý nhân vừa mang long thai vừa được tấn phong, cũng thấy được nàng được sủng ái vô cùng. Ai ai cũng nghĩ rằng cho dù nàng sinh con trai hay gái thì vẫn chiếm được thượng phong. Vĩnh Hòa cung náo nhiệt như vậy, Hàm Phúc cung cũng không thanh tĩnh, Tuệ quý phi toàn tâm toàn ý điều trị cơ thể, lúc nào cũng thỉnh thái y bắt mạch điều trị, lại cho người đi dò la thăm hỏi cách cầu con của dân gian, cuối cùng ngày ngày tháng tháng cũng không thanh tĩnh. Chớp mắt một cái đã đến Trung thu, Trường Xuân cung cũng bận rộn chuyện hôn sự của Liên Tâm, tuy là chuyện cung nữ thái giám đối thực nhưng Hoàng hậu lại cực kì coi trọng, mọi chuyện đều hỏi đến, đám cung nhân cũng không ngờ Hoàng hậu lại coi trọng một cung nữ như vậy.
Vào một ngày hoàng hôn, đám tần phi và Hoàng hậu cùng đứng ngoài cửa Trường Xuân cung để đưa tiễn Liên Tâm. Hoàng hậu cố ý cho Liên Tâm mặc y phục màu hồng, trang điểm rực rỡ, hiền hòa nói: "Tuy rằng ngươi được gả trong cung nhưng nữ nhi xuất giá thì sao không thể mặc y phục màu hồng chứ?"
Lời Hoàng hậu vừa nói ra, mọi người lại khen ngợi ân đức Hoàng hậu. Liên Tâm rung rung nước mắt, quỳ trên mặt đất, Vương Khâm cũng quỳ xuống theo sau nàng, ngàn ân vạn tạ nói: "Nô tài đa tạ ân điển của Hoàng hậu nương nương, nô tài nhất định sẽ đối đãi tốt với Liên Tâm"
Hoàng hậu lại cười nói: "Tuy rằng các ngươi không phải là phu thê đúng nghĩa nhưng về sau đều có thể làm bạn, nhất định phải tôn trọng lẫn nhau, yêu thương lẫn nhau, có như vậy mới không uổng công tâm ý của bổn cung"
Liên Tâm nắm chặt áo bào Hoàng hậu, dập đầu lạy ba cái, nước mắt lưng tròng, không chịu buông tay. Tuệ quý phi cười nói: "Liên Tâm quả nhiên biết lễ nghi, kết hôn ở dân gian trước khi gả đi thì phải khóc lóc, khóc một phen như vậy mới khiến cho mẫu gia vui mừng, quả nhiên ngươi coi trọng Hoàng hậu".
Hoàng hậu cúi lưng, động tác tuy nhẹ nhưng lại mạnh bạo khi gạt tay Liên Tâm ra, dịu dàng cười nói: "Ngươi đi đi, đừng quên sự mong đợi của bổn cung dành cho ngươi"
Tố Tâm vội cười nói: "Chúc mừng Liên Tâm tỷ tỷ. Về sau đã có Vương công công chiếu cố tỷ tỷ rồi'
Như Ý từ Trường Xuân cung quay về, trong lòng không thấy thoải mái mà chẳng thấy buồn ngủ. Khó khăn lắm nàng mới dỗ Vĩnh Hoàng đi ngủ, sau đó liền chống má xem một quyển sạch. Nhị Tâm đem một chén canh táo đỏ ngân nhĩ đến nói: "Thái y có dặn sáng sớm mỗi ngày đều phải uống tổ yến, trước khi đi ngủ phải dùng táo đỏ ngân nhĩ, nương nương mau uống đi".
Như Ý cũng không ngẩng đầu lên nói: "Cứ để đó đi, chút nữa ta sẽ uống"
Nhị Tâm đem ngọn nến ra xa một chút: "Nương nương đang cái gì mà xuất thần vậy? Cẩn thận không kẻo ánh nến đốt cháy lông mi"
Như Ý chậm rãi ngâm nga: " Phi nhứ phi hoa hà xử thị, tằng băng tích tuyết tồi tàn, sơ sơ nhất thụ ngũ canh hàn. Ái tha minh nguyệt hảo, tiều tụy dã tương quan. Tối thị phồn ti diêu lạc hậu, chuyển giáo nhân ức xuân sơn, tiên quần mộng đoạn tục ứng nan. Tây phong đa thiểu hận, xuy bất tán mi loan" *. Nàng xúc động: "Làm khó Nạp Lan Dung Nhược hầu môn công tử, tướng trọng phu thê chi tình như vậy. Lục Y thương nhớ vợ chết, vô hạn thương nhớ"
*Lược nghĩa: (Cánh hoa rời cành đã bay vội đến phương nào, tuyết đọng rồi lại tàn, năm canh lạnh kéo dài đằng đẵng. Thương cho vầng nguyệt ấy, tiều tụy suốt đêm tàn. Sinh rồi lại tử, tươi đẹp rồi cũng sẽ đến lúc tàn phai, ai khiến người nhớ lại núi xuân, cũng chỉ trong mộng mới có thể gặp được hồng nhan. Gió tây mang hận nhiều hay ít, sao mà xuy mãi không tan mi sầu.)
Nhị Tâm lấy canh ngân nhĩ ra nói: "Nương nương, hôm nay là ngày lành Liên Tâm xuất giá, nương nương đọc cái này không hợp với cảnh cho lắm"
Hai người đang cười nói, A Nhược liền tiến vào thay Như Ý tung sa trướng, chuẩn bị cho Như Ý đi ngủ. Bỗng nhiên trong đêm lặng, không biết ở nơi nào truyền đến một tiếng quát to bén nhọn, phảng phất giống như ai đang chịu hành hình thống khổ, tiếng gào kia xuyên phá cả bầu trời đêm yên tĩnh. Như Ý nhất thời không phản ứng, chỉ cho rằng mình nghe nhầm; nàng đang muốn nói điều gì đó thì lại nghe một tiếng kêu vang lên, mang theo thê lương rồi chợt tắt, vô thanh vô tức. Ba người sửng sốt một lúc sau, A Nhược mới sợ hãi nói: "Thanh âm kia giống như đến phòng của thái giám truyền đến". Nàng chần chờ rồi nói: "Chắc chắn là không sai, Diên Hi cung này của chúng ta là gần nơi đó nhất"
Nhị Tâm lẳng lặng soi đèn, thấp giọng nói: "Âm thanh này là của..."
Mắt A Nhược sáng lên, mang theo nụ cười bí ẩn: "Liên Tâm"
Sáng sớm hôm sau, Như Ý nằm trên giường suy nghĩ đến hai tiếng âm thanh của đêm qua mang theo phẫn uất cùng với bất lực đau đớn. Nàng thấy khó chịu, vội vàng đứng lên rửa mặt chải đầu để đến Trường Xuân cung thỉnh an. Liên Tâm tuy là cô dâu nhưng cũng đã sớm có mặt ở Trường Xuân cung hầu hạ. Mọi người thấy nàng vẫn ăn mặc y phục cung nữ như xưa, chỉ có búi tóc hơi khác một chút, thần sắc bình tĩnh như thường. Đám tần phi nói câu: "Chúc mừng" rồi lại ngồi xuống ghế. Lien Tâm tạ ơn rồi an phận đứng bên cạnh Hoàng hậu.
Hoàng hậu mỉm cười uống ngụm trà, thoáng nhìn trên tay nàng có đeo thêm một cái vòng ngọc, liền nói: "Nhìn trang điểm này của ngươi, chắc Vương Khâm cũng đối đãi ngươi thật tốt"
Trên mặt Liên Tâm ngẩn ngơ, lộ ra vài phần đau khổ, nhưng cũng rất nhanh cười nói như thường: "Nhờ có hồng phúc của Hoàng hậu nương nương mà mọi chuyện đều tốt đẹp"
Hoàng hậu cực kì vui vẻ: "Nếu đã tốt đẹp thì cũng không uổng công tâm ý của bổn cung". Nàng gọi Tố Tâm mang ra một đôi trâm mạ vàng Phúc Thọ nói: "Bổn cung là chủ tử của ngươi thì cũng không thể bạc đãi ngươi. Đôi trâm này tặng ngươi, hi vọng ngươi và Vương Khâm Phúc Thọ song an, đầu bạc đến già"
Trên người Liên Tâm rùng mình một cái, vội vàng tạ ơn lui xuống. Đám tần phi thỉnh an xong cũng vội vàng cáo lui.
Di quý nhân cười tủm tỉm nói: "Hoàng hậu nương nương từ tâm, đối với bọn hạ nhân thật tốt"
Gia quý nhân nói: "Liên Tâm cũng chỉ là cung nữ, cho dù chỉ hôn cũng không thể tìm được một người tử tế đoàng hoàng, chi bằng gả cho Vương Khâm, dù sao hắn cũng có vinh hoa phú quý".
Thuần tần mang theo vài phần tiếc hận: "Đáng tiếc Vương Khâm chỉ là thái giám, Liên Tâm nàng ta..."
Gia quý nhân khinh thường nói: "Thái giám thì sao chứ, hắn có thiếu cái gì đâu? Liên Tâm nếu gả cho người bên ngoài, nếu gặp kẻ nghèo hàn thì phu thê sẽ như thế nào? Nếu đã như vậy, không bằng sống trong vinh hoa không tốt hơn sao"
Thuần tần ngượng ngùng, cười đỏ mặt: "Lời này mà Gia quý nhân cũng dám nói, chúng ta cũng chẳng dám nghĩ nhiều"
Mai quý nhân đến muộn, nói: "Chẳng lẽ các vị tỷ tỷ tối qua không nghe thấy âm thanh gì sao?"
Di quý nhân mở to hai mắt, thần bí nói: "Chẳng lẽ... Mai quý nhân cô cũng nghe thấy sao?"
Mai quý nhân cười bí ẩn: "Âm thanh lớn như vậy sao lại không nghe được chứ, dường như âm thanh kia là của nữ nhân đến từ phòng thái giám"
Di quý nhân vội vàng giữ nàng lại nói: "Ta cũng nghe thấy. Nhưng Cảnh Dương cung của ta lại ở xa, nghe cũng không rõ lắm"
Mai quý nhân cười, lấy khăn tay che miệng, lại thấy mọi người chăm chú lắng nghe, liền nói: "Vĩnh Hòa cung của ta ở cuối, Diên Hi cung của Nhàn phi nương nương ở gần nơi thái giám cung nữ nhất, theo lý thuyết Diên Hi cung phải là nơi nghe rõ ràng nhất"
A Nhược vội hưng phấn nói: "Chính xác..."
Như Ý lập tức ngắt lời: "Chính xác chúng ta hôm qua đã ngủ say, không nghe thấy cái gì"
Di quý nhân liền có chút phẫn nộ: "Lúc đó còn chưa quá muộn, Nhàn phi nương nương đã đi ngủ rồi sao?" Nàng nhìn A Nhược nói: "A Nhược, ngươi hầu hạ Nhàn phi nương nương chắc chắn sẽ lúc đó vẫn chưa ngủ. Ngươi có nghe thấy gì không?"
A Nhược hàm hồ lắc đầu. Hải Lan nói: "Các tỷ tỷ đừng đoán mò. Âm thanh kia cũng chưa chắc là của nữ nhân, có thể là của thái giám"
Mai quý nhân cười nói: "Thái giám là thái giám, nữ nhân là nữ nhân, việc đó mà còn không phân biệt được sao? Các tỷ nghĩ xem, trong phòng thái giám lại có nữ nhân, vậy thì đó là..."
Thuần tần vội niệm câu Phật hiệu, thở dài nói: "Không nên nói bậy, đây là ân điển của Hoàng hậu nương nương. Chúng ta cứ phỏng đoán như vậy càng khiến cho Hoàng hậu nương nương mất vui mà thôi".
Gia quý nhân cười nói: "Hiện tại chúng ta đều đang ở ngoài Trường Xuân cung, chẳng lẽ không cho chúng ta nghị luận sao? Ta cực kì muốn biết, Liên Tâm vì điều gì mà la hét như vậy?" Nàng đè thấp thanh âm, cười nhẹ: "Cho dù chưa thấy qua nam nhân thì gặp cái của thái giám cũng không cần cao hứng đến mức như vậy"
Mai quý nhân nhíu mày, lấy khăn tay xoa lỗ tai: "A di đà Phật, tiếng kêu kia ở trong đêm nghe rất dọa người! Muội sợ đến mức long thai trong bụng cũng chấn động, thiếu chút nữa là phải truyền Thái y đến"
Di quý nhân lập tức phụ họa: "Mai quý nhân nói đúng, tiếng kêu kia thật thê lương. Muội cứ nghĩ đó là tiếng chim cú kêu chứ"
Gia quý nhân khó hiểu nói: "Thái giảm thì làm gì có bản lĩnh, nàng ta lại không chịu thì sao có thể sợ đến mức đó chứ?"
Thuần tần nhịn không được, vội nói: "Gia quý nhân xuất thân Triều Tiên, tất nhiên không biết việc này rồi".
Tú đáp ứng bỗng nhiên cười bí dị, vẫy tay áo ý bảo mọi người tới gần nói: "Đúng vậy! Lúc trước đại thái giám Ngụy Trung Hiền của Minh triều, đùa giỡn cung nữ không từ thủ đoạn nào, cùng đối thực với nhũ mẫu Khánh thị của Hoàng đế, sau này còn giết chết thêm vài tiểu cung nữ nữa"
Gia quý nhân kinh ngạc nói: "Chuyện này cũng giết chết người sao?"
Tú đáp ứng gật đầu nói: "Đúng vậy! Còn có thái giám bỏ tiền mua kỹ nữ bên ngoài làm vợ, cưới xong kỹ nữ đó liền chết, ngay cả kỹ nữ còn chịu không nổi thì huống chi là người bình thường!"
Như Ý thật sự không muốn nghe, cùng Hải Lan đi nhanh, không cùng nói chuyện với các nàng. Đang đi nhanh thì bỗng nhiên nghe được tiếng gọi phía sau: "Nhàn phi nương nương xin dừng bước!". Nàng quay đầu lại liền thấy Liên Tâm, trên tay cầm một chiếc khăn tay vội chạy đến nói: "Nhàn phi nương nương, khăn tay của nương nương rơi ở Trường Xuân cung. Hoàng hậu nương nương lệnh cho nô tỳ trả lại cho nương nương".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT