Một đêm dị biến trôi qua rất nhanh liền biến thành trò cười trong cung. Từ ngày sinh thần của Như Ý đến chừng một tháng sau, Hoàng đế không đặt chân đến Diên Hi cung. Hàm Phúc cung, Vĩnh Hòa cung, Khải Tường cung, Trường Xuân cung, Chung Túy cung, Cảnh Dương cung nơi nào Hoàng đế cũng đến mang theo xuân ý, ân sủng, chỉ có Diên Hi cung là cô độc lãnh lẽo. Hoàng đế lạnh lùng với Diên Hi cung thì Như Ý cùng Hải Lan cũng bị liên lụy. Ngay từ đầu ngày xuân, xiêm y chất vải không được đưa tới, các nàng chỉ phải lấy xiêm y năm cũ mà mặc, may mắn Hoàng hậu còn chủ thưởng một ít, mới miễn cưỡng có cái mới. Như Ý và Hải Lan như thế thì bọn hạ nhân càng không được chu toàn, khó tránh khỏi oán than. Dần dần, Ngự thiện phòng đưa đồ ăn tới cũng không được mới mẻ, tươi ngon. Món nào ngày nào cũng như ngày nào, Như Ý lại không thể bẩm bảo mọi chuyện cho Hoàng hậu làm chủ, vừa chọc người khác chê cười, lại đắc tội Ngự thiện phòng cho nên nàng đành dùng ít ngân bạc cho tiểu nhà bếp nấu thêm vài món nhưng vạn sự cũng không chu toàn. A Nhược cuối cùng chịu không nổi, liền đến Nội vụ phủ tranh cãi liền bị sỉ nhục quay về.
A Nhược tức giận đến mức không nói nên lời, liền bước vào Noãn các liền thấy Như Ý chỉ lo vẽ vời, càng phát ra tức giận không biết nói sao, hốc mắt đỏ lên nói: "Tiểu chủ nghe chuyện này đi, người Nội vụ phủ lại dám sỉ nhục chúng ta"
Như Ý bình tĩnh, nói: "Ta hiểu ủy khuất của các ngươi cho nên nếu bạc không đủ, thì ta đã đem một ít xiêm y năm cũ đi đổi chút tiền mà tiêu dùng"
A Nhược suy nghĩ nói: "Trong cung nơi nào không cần dùng bạc chứ? Nô tỳ nghĩ nếu đã gian nan như vậy thì tiểu chủ nên đi thương lượng nói với nhà mẹ đẻ..."
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Như Ý đã trầm xuống: "Chuyện xấu hổ trong cung còn chưa đủ hay sao mà còn muốn nói cho người nhà mẹ đẻ để bọn họ lo lắng chứ? Huống chi Ô Lạp Na Lạp thị không còn như trước, bọn họ đều trông cậy vào ta, ta sao có thể khiến bọn họ không yên lòng được chứ?"
A Nhược nghẹn họng, không nói nên lời, chỉ phải ngượng ngùng nói: "Nô tỳ nghĩ dù sao cũng là cốt nhục chí thân..."
Như Ý xua tay nói: "Bởi vì là cốt nhục chí thân cho nên ta mới không thể làm bọn họ liên lụy"
A Nhược không nói gì, chỉ phải nhẫn nhịn. Nhị Tâm ngồi bên không nói gì, chỉ im lặng hầu hạ nói: "Tiểu chủ, nô tỳ mới vừa sửa sang lại xiêm y, tìm thấy những xiêm y năm cũ, tuy có bạc màu nhưng chất vải lại vô cùng tốt, chỉ bằng cấp cho kẻ dưới làm xuân sam, cũng khiến cho người trong cung khỏi ồn ào nữa"
Như Ý nói: "Cũng tốt. Chuyện ta nói ngươi làm, ngươi làm xong chưa?"
Nhị Tâm nhẹ giọng nói: "Nô tỳ biết đám ma ma của Đại a ca không đáng tin cậy cho nên theo như lời tiểu chủ phân phó, cách vài ngày là đưa chút đồ ăn đến cho Đại a ca"
"Vậy là tốt rồi. Ta cố gắng cung chỉ có thể làm thế này. Cũng do ta lỗ mãng, đi nước cờ nguy hiểm cho nên mới làm phiền hà các ngươi"
Nhị Tâm thản nhiên cười nói: "Trong cung này, hung suy cũng là điều bình thường. Người bên ngoài xem thấp chúng ta cũng bởi vì nhãn lực bọn họ không đủ mà thôi"
Như Ý lắc đầu, có chút cảm khái nói: "Ngươi bên ngoài như thế mà A Nhược cũng lại thiếu kiên nhẫn như vậy".
Hai người đang nói chuyện, Tam Bảo tiến vào nói: "Tiểu chủ, nô tài mới vừa ở bên ngoài đang đi trên đường thì gặp Lý Ngọc, hắn nói đang muốn đi truyền chỉ"
Như Ý nói: "Truyền chỉ gì?"
Tam Bảo nói: "Không biết sao mà tâm huyết dâng trào, nói báo cáo Hoàng thái hậu, muốn thay tiên đế phong thưởng cho các Thái phi"
Như Ý cơ hồ không phản ứng, liền hỏi: "Nói rõ ràng xem nào"
Tam Bảo không nghĩ Như Ý lại có hưng phấn như vậy, liền nói rõ: "Mấy ngày trước đây, Hoàng thượng có đi đến Thái Miếu tế tổ tông, liền trở về thấy thương cảm, nói với Thái hậu rằng Hoàng thượng chưa từng thể hiện hiếu đạo cho tốt. Thái hậu trấn an Hoàng thượng vài câu cho nên Hoàng thượng mới nói bây giờ lấy thiên hạ dưỡng Thái hậu, lại tặng Thọ Khang cung cho các Thái phi, Thái tần. Mặt khác, cũng tưởng niệm truy phong các tần phi qua đời của tiên đế, cùng nhập phi lăng, cùng tiên đế làm bạn"
Trong lòng Như Ý đang nặng như chất chứa hằng chục viên đá lớn, nay bỗng chốc nới lỏng ra rồi biến mất. Nàng nhịn không được mỉm cười: "Tiên đế băng hà, đến khi tạ thế cũng không có nhiều người phụng dưỡng. Người chôn ở phi lăng quá ít cho nên Hoàng thượng có hiếu tâm như vậy, chắc chắn Hoàng thái hậu sẽ không nói gì"
Tam Bảo cười nói: "Tiểu chủ nghĩ vậy mà Thái hậu cũng nói như vậy. Cho nên Đôn Túc Hoàng quý phi của tiên đế đã qua đời cũng nhập vào Thái lăng, các vị quý nhân, thường tại, đáp ứng nay các vị quan nữ tử ở Viên Minh Viên và Nhiệt Hà hành cung đã từng hầu hạ tiên đế cũng được truy phong thành Thái tần, cũng nhập vào Thái lăng"
Trong lòng Như Ý vô cùng vui sướng, nước mắt tự nhiên rơi ra. Nhị Tâm vội vàng đưa khăn tay lau nước mắt nàng, nói: "Tiểu chủ mệt mỏi rồi nên mau nghỉ ngơi một chút đi. Tam Bảo, ngươi cũng lui xuống đi".
Tam Bảo đáp ứng lui xuống, Như Ý không khỏi vui mừng mà khóc: "Cuối cùng Hoàng thượng đã làm như vậy". Nước mắt nóng bỏng từ đáy mắt mà rơi xuống trên hai gò má, loại nước mắt ướt át ấm áp kia nhắc nhở Hoàng đế để ý đến hiếu tâm. Nhiều năm như vậy, Hoàng đế luôn kiêng dè thân thế của chính mình nhưng trong lòng hắn làm sao khác với người bình thường được chứ? Hắn luôn nhớ tới mẹ đẻ của chính mình, nhiều năm tâm sự cùng với hắn, nỗi niềm đó của hắn cũng dần trở thành tâm sự của nàng. Nhị Tâm cười rạng rỡ, nhịn không được cũng rơi nước mắt vui mừng: "Tiểu chủ, cuối cùng tâm nguyện của tiểu chủ cũng đã hoàn thành. Hoàng thượng... Hoàng thượng sẽ sớm đến mà thôi".
Nhưng mà Hoàng đế không đến Diên Hi cung. Tuy rằng, hằng ngày các tần phi đều đến thỉnh an Hoàng hậu, Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng chỉ nói với nàng vài câu cũng như nói các phi tần khác cũng vậy. Tuy rằng Như Ý thấy nóng lòng nhưng cũng không biết vì sao. Vài lần nàng triệu Lý Ngọc tới hỏi, người thông minh như Lý Ngọc mà cũng không thể nói rõ duyên cớ, Như Ý biết rõ nóng lòng cũng vô dụng, chỉ còn nước miễn cưỡng đợi chờ. Chỉ nghe nói mơ hồ, Hoàng đế lại nạp vài cung nữ phong làm đáp ứng, dù vậy Mai thường tại vẫn được sủng ái như trước. Tuy rằng Hoàng đế có người mới nhưng nàng lại chiểm hết nửa phần sủng ái. Chuyện như vậy, trong lòng Như Ý không khỏi có chút khổ sở. Nàng bây giờ cũng đã mười chín tuổi, là độ tuổi đẹp nhất của nữ nhân nhưng mà nàng lại cảm thấy cô độc, chỉ có Hải Lan thường đến làm bạn với nàng; lại còn Thuần tần, tuy rằng sủng hạnh của Thuần tần đạm bạc nhưng dù sao vẫn có A ca, trong tối ngoài sáng cũng có thể giúp Như Ý một chút.
Vào một thời gian rất lâu, Lý Ngọc mới đến gặp Như Ý truyền chỉ Hoàng đế, hắn vui sướng nói: "Truyền khẩu dụ, thỉnh Nhàn phi nương nương đến Trường Xuân cung Hoàng hậu gặp Hoàng thượng"
Như Ý vội vàng đứng dậy nói: "Vội vàng đi truyền bổn cung, Lý công công có biết chuyện gì không?
Lý Ngọc vội nói: "Nô tài không biết. Chỉ biết Vương công công cùng nô tài đi truyền chỉ, hắn đi tới Hàm Phúc cung truyền khẩu dụ như vậy cho Tuệ quý phi nương nương. Tiểu chủ, tiểu chủ nhanh chóng đi đi, liễn kiệu đang đợi bên ngoài"
Như Ý lập tức thay xiêm y trang điểm. Đến Trường Xuân cung, Liên Tâm đang vén mành hầu hạ bên ngoài, thấy Như Ý liền cười nói: "Nhàn phi nương nương đến, quý phi nương nương cũng vừa mới đến"
Như Ý thấy Tuệ quý phi cùng Hoàng hậu ngồi bên trái bên phải của Hoàng đế, tựa như đang nói cười cái gì, cực kỳ hòa hợp. Đã lâu rồi nàng mới gặp Hoàng đế, bất giác trong mắt nóng lên, cúi đầu tiến vào thỉnh an.
Hoàng đế vẫy tay nàng, bảo nàng ngồi xuống, nói: "Đến vội như vậy, các nàng không mắc phải mưa chứ?"
Như Ý và Tuệ quý phi thuận miệng đáp ứng. Hoàng đế nghiêm mặt nói: "Hôm nay gọi các nàng đến cung Hoàng hậu gấp như vậy là vì có chuyện muốn thương lượng cùng các nàng"
Mọi người đáp: "Dạ". Hoàng đế lại nói: "Hôm nay trẫm tra hỏi bài vở của Vĩnh Hoàng, thấy hắn gầy đi nhưng trên người lại có mặc y phục mới, trẫm mới cao hứng bảo nó viết vài chữ, hài tử kia không viết mà chỉ nhìn chằm chằm vào đĩa trái cây trên bàn mà thôi"
Hoàng hậu hơi rùng mình, vội vàng đứng dậy nói: "Hoàng thượng chớ trách tội. Vĩnh Hoàng tuổi còn nhỏ, đọc sách cũng có lúc phân tâm, thần thiếp nhất định sẽ bảo sư phó quản giáo nghiêm túc, chuyện như vậy sẽ không có nữa ạ".
Hoàng đế chậm rãi uống ngụm trà nói: "Trẫm cũng nghĩ như vậy, hài tử còn nhỏ tuổi cho nên ham chơi cũng là điều dễ hiểu. Nhưng lúc trẫm nhìn nó viết vài chữ thì thấy ở cổ tay nó lại có vài vết thương. Trẫm nhiều lần hỏi thì mới biết hôm nay Vĩnh Hoàng chơi đùa ở Ngự Hoa viên cho nên mới bị té ngã". Sắc mặt hắn trầm xuống, chợt bình tĩnh nói: "Nhưng cung nhân hầu hạ Vĩnh Hoàng đế mấy chục người, sao lại không có ai biết việc này chứ?"
Tuệ quý phi "Ai da" một tiếng, nhân tiện nói: "Đám nô tài kia không cẩn thận rồi, thay y phục cho Vĩnh Hoàng thì sao không nhìn thấy vết thương kia chứ? Hoặc là bọn họ sơ ý hoặc là xiêm y kia căn bản bọn họ không thay đổi cho Vĩnh Hoàng"
Qúy phi nói xong, Hoàng hậu yên lặng liếc mắt nhìn nàng một cái nhưng quý phi vẫn chưa phát hiện, Như Ý liền nhìn thấy chỉ bất động thanh sắc, ngồi lấy miếng bánh điểm tâm từ từ ăn. Hoàng đế gật đầu nói: "Lời này quý phi không sai. Bởi vì trẫm phát giác, tuy bên ngoài Vĩnh Hoàng mặc đồ mới nhưng xiêm y bên trong đã ba bốn ngày chưa thay, vết dầu mỡ trên áo đều biến thành màu đen"
Hoàng hậu đầy mặt áy náy cùng bất an: "Đều do thần thiếp không tốt. Vĩnh Hoàng không có ngạch nương chăm sóc cho nên thần thiếp cũng thấy đau lòng cho nên mới cho ít người đến chiêu cố nó nhưng ai biết được nhiều người như vậy lại không đối xử tốt. Hoàng thượng yên tâm, khi nào thần thiếp đến A ca sở thì sẽ trách phạt, răn đe đám nô tài kia"
Hoàng đế lạnh lùng nói: "Đám nô tài kia, trẫm đương nhiên sẽ xử lý. Nàng không cần phải nhọc tâm, bọn họ khi dễ Vĩnh Hoàng vì nó không có ngạch nương mà thôi, cho nên trẫm nghĩ tới nghĩ lui, phải tìm cho Vĩnh Hoàng một ngạch nương chiếu cố chăm sóc nó"
Hoàng hậu ngẩn người ra, chưa kịp phản ứng thì Tuệ quý phi đã mỉm cười: "Thần thiếp không con nên suốt ngày đều thấy tịch mịch. Thần thiếp thỉnh Hoàng thượng thành toàn cho thần thiếp, đem Vĩnh Hoàng giao cho thần thiếp nuôi nấng đi. Thần thiếp nhật định sẽ tận tâm chăm sóc"
Hoàng đế nhìn Như Ý, chậm rãi nói: "Nhàn phi có tâm tư như vậy không?
Như Ý suy nghĩ, liền lại cười nói: "Nếu được như vậy, thần thiếp vạn phần vui sướng"
Hoàng hậu nói: "Nếu quý phi và Nhàn phi đều thích Vĩnh Hoàng, vậy thì..."
Hoàng đế thở dài nói: "Các nàng đều thích có con, cái này trẫm đều biết nhưng hài tử phải hợp ý với các nàng thì mới tốt, cho nên trẫm đã cho ngươi đưa Vĩnh Hoàng đến đây, Vĩnh Hoàng nguyện ý chọn ai làm dưỡng mẫu, ai có phúc khí làm ngạch nương của Đại a ca của trẫm đều sẽ do chính Vĩnh Hoàng quyết định"
Hoàng đế nói xong, liền có người đưa Vĩnh Hoàng tiến vào, Vĩnh Hoàng đã 8 tuổi, vóc người tuy cao nhưng lại gầy ốm, sắc mặt không có chút sinh khí. Như Ý thấy hắn tuy cúi đầu nhưng thấy dáng vẻ của hắn có vẻ như hắn không hiểu rõ thế sự. Hoàng đế ôn hòa, ngoắc tay ý bảo Vĩnh Hoàng đến gần rồi cùng nhìn về chúng hậu phi: "Vĩnh Hoàng, đây là Hoàng ngạch nương, Tuệ nương tương và Nhàn nương nương. Con nói cho Hoàng a mã biết, con thích ai làm ngạch nương của con?"
Vĩnh Hoàng nhìn từng nàng một lát rồi nói: "Hoàng a mã, nhi thần có ngạch nương rồi. Ngạch nương là Phú Sát Chư Anh, Hoàng Triết phi"
Hoàng đế trìu mến vuốt tóc hắn: "Hảo hài tử, Hoàng a mã biết không ai có thể thay được ngạch nương ruột thịt của con, Hoàng a mã thầm nghĩ muốn tìm một ngạch nương chiếu cố tốt cho con, sẽ thương yêu con như mẫu thân ruột thịt"
Vĩnh Hoàng hiểu chuyện gật đầu, quý phi cười khẽ lên tiếng, vươn hai tay ra làm bộ muốn ôm hắn: "Vĩnh Hoàng đến đây, Tuệ nương nương bên này! Cho Tuệ nương nương ôm con một cái nào"
Như Ý cũng mỉm cười, lấy miếng bánh điểm tâm nói: "Hảo hài tử, muốn ăn thì cứ qua đây lấy đi"
Vĩnh Hoàng nhìn trái phải, bỗng nhiên cười, liền chạy tới lấy miếng bánh điểm tâm và ôm Như Ý, chỉ nhìn nàng không nói lời nào. Thần sắc Tuệ quý phi tối sầm, liền có chút miễn cường. Vẻ mặt Hoàng hậu ôn hòa, nhìn Như Ý cười nói: "Chúc mừng Nhàn phi có được quý tử"
Như Ý nắm chặt tay Vĩnh Hoàng, nói: "Hoàng thượng, Hoàng hậu yên tâm. Thần thiếp sẽ nuôi nấng đứa trẻ này, đây cũng là phúc khí của thần thiếp"
Ánh mắt Hoàng đế ấm áp như ánh mặt trời: "Tình cảm mẫu tử này là do duyên phận kiếp trước mà tu luyện thành, Vĩnh Hoàng chọn nàng thì về sau nàng sẽ ở cùng nó"
Tuệ quý phi vẫn có chút không phục: "Vĩnh Hoàng chỉ thích món bánh điểm tâm kia mà thôi. Như vậy không tính, Hoàng thượng cho Vĩnh Hoàng chọn lại một lần nữa đi ạ, thần thiếp cũng sẽ lấy bánh cầm trong tay"
Ánh mắt Hoàng đế nhu hòa: "Được rồi. Thân nàng không được tốt, sẽ không chịu nổi hài tử bướng bỉnh này đâu. Huống chi nàng cũng hay hầu hạ trẫm, so với nàng, Nhàn phi thanh nhàn rất nhiều, Vĩnh Hoàng do Nhàn phi chăm sóc cũng tốt"
Nguyên bản Như Ý hai tháng nay chịu ủy khuất, nghe được những lời này của Hoàng đế, vừa cảm thấy cảm động, vừa phảng phất hiểu rõ điều gì đó. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt Hoàng đế bất giác liền thấy sự ấm áp, trong trẻo sung sướng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT