Hoàng hậu thấy nàng thỉnh an, liền lệnh cho Tố Tâm đem chiếc ghế nhỏ đến cho nàng, nói: "Nhàn phi, mưa tuyết rơi xuống như vậy mà còn lệnh cho muội tới đây thật sự không nên nhưng có chuyện quan trọng muốn hỏi muội".
Hoàng hậu đang nói chuyện, Hoàng đế chậm rãi lấy một quả hạch đào ăn, lạnh nhạt nói: "Chuyện đêm qua, nàng và Hải thường tại đã khỏe chút nào chưa?"
Trong lòng Như Ý ấm áp, hạ thấp người nói: "Thần thiếp không sao nhưng Hải thường tại chịu kinh hách rất lớn, với lại chân đang mang trọng thương cho nên cần phải nghỉ ngơi mới khỏe".
Hoàng đế nói: "Nếu nàng ta đã ở trong cung của nàng thì nàng phí chút tâm tư chiếu cố nàng ta một chút, nói với nàng ta đừng suy nghĩ chuyện đêm qua nữa".
Như Ý đáp ứng, Hoàng hậu tươi cười khiêm tốn, nhìn Hoàng đế nói: "Sau giờ ngọ đáng lý ra Mai đáp ứng nên đến đàn một bản tỳ bà mới đúng nhưng năm sáu ngày rồi mà muội ấy vẫn không chịu diện thánh".
Hoàng đế cười nhẹ nói: "Nàng ta nói vết thương trên mặt vẫn chưa lành lặn cho nên không thích hợp diện thánh, cứ tùy nàng ta đi".
Hoàng hậu mỉm cười nói: "Ngày ấy quý phi nộ khí hơi lớn nhưng Mai đáp ứng cũng có điều không phải, trong lòng Hoàng thượng nhớ thương Mai đáp ứng, lại không dung túng nàng, thần thiếp thật sự vui mừng".
Hoàng đế bưng chén trà trong tay, thản nhiên uống một ngụm: "Tuy rằng không gặp nhưng trong lòng luôn nghĩ đến nhau".
Kể từ lúc Như Ý vào cung thì mới được diện kiến Hoàng đế một lần, lâu rồi vẫn chưa được gặp mặt, tuy rằng trong lòng luôn nhớ rõ lời dặn dò của Hoàng đế nhưng như vậy lại khó tránh khỏi việc thấy cô đơn tịch mịch. Cho đến đêm hôm qua vội vàng gặp lại, cứ nghĩ rằng Hoàng đế sẽ che chở cho nàng nhưng hắn chỉ nhìn nàng vài lần rồi thôi. Trong cổ họng Như Ý đang ngậm một viên toan thấu mơ, nhả không ra nuốt cũng không được, trên mặt nàng miễn cưỡng cười nhẹ, nhịn không được hỏi: "Mai đáp ứng hầu hạ Hoàng thượng chỉ mới được vài ngày, vì sao Hoàng thượng lại thích muội ấy như vậy?"
Nụ cười của Hoàng đế dần dần mang theo vài phần ấm áp: "Chính là bởi vì nàng ta đi theo bên cạnh trẫm không lâu cho nên mọi chuyện đều như ý, trẫm mới cảm thấy nàng ta là tri kỷ".
Như Ý nghe câu này xong, trong lòng thấy buồn bã liền cúi mặt xuống. Hoàng hậu cũng thôi cười nhẹ, ngưng một lát rồi lại cười: "Nói đến chuyện này, thần thiếp có câu không biết có nên nói hay không"
Hoàng đế mỉm cười nói: "Hoàng hậu và trẫm thì còn có cái gì không nói được chứ?"
Ý cười của Hoàng hậu hơi bị kiềm hãm: "Giờ Ngọ mới qua, Mai đáp ứng có đến gặp thần thiếp, cho thần thiếp nhìn thấy khuôn mặt của muội ấy, thần thiếp nhất thời không dám định đoạt, đành phải đưa muội ấy đến đây để gặp Hoàng thượng. Mai đáp ứng khóc lóc sướt mướt, hiện tại cũng không dám bước vào điện, ngày đó Mai đáp ứng bị tát có Nhàn phi tận mắt chứng kiến, sau đó Nhàn phi đưa muội ấy quay về Vĩnh Hòa cung cho nên mới triệu Nhàn phi đến đây. Thần thiếp cũng thỉnh Hoàng thượng nhìn khuôn mặt Mai đáp ứng một chút đi".
Hoàng đế có chút ngoài ý muốn, liền hỏi: "Nhị Cơ đâu? Nàng ấy đâu rồi?"
Hoàng hậu nói: "Đang ở trong điện chờ nhưng mà muội ấy không dám tới gặp Hoàng thượng". Hoàng hậu thấy Hoàng đế lo lắng, nhân tiện nói: "Tố Tâm, ngươi đi thỉnh Mai đáp ứng vào đi, có gì ủy khuất thì tự mình nói ra".
Tố Tâm đi ra ngoài một lát rồi cùng Mai đáp ứng đi vào. Mai đáp ứng vẫn mặc xiêm y kiều diễm như thường, chỉ là trên khuôn mặt dùng một tấm khăn thuần trắng che lại, khuôn mặt như đóa phù dùng đẹp đẽ cũng bị che đi hơn phân nửa. Ánh mắt nàng chứa đầy lệ, chân thì vẫn hành lễ quy củ thỉnh an, Hoàng đế không chờ nàng hành lễ xong liền kéo lại nói: "Làm sao vậy? Mặc dù bị nhận 2 tát thì mấy ngày nay cũng lành hẳn rồi chứ".
Mai đáp ứng chống đỡ không được đành khóc lên, nũng nịu yếu ớt nói: "Trên mặt thần thiếp bị thương thì Hoàng thượng sao còn thấy vui vẻ gì chứ, cảm giác sưng đỏ vẫn còn rất nhiều".
Như Ý thấy Hoàng đế và nàng ta nói chuyện như vậy, bỗng nhiên nhớ tới thời điểm chính mình được gả cho Hoàng đế, lúc nàng soi gương trang điểm, nàng cùng Hoàng đế cũng từng vui đùa như vậy, cũng không e ngại tôn ti chi phận. Năm ấy đúng là thời điểm vô tư vô lo trong cuộc đời, chỉ là năm tháng trôi qua trong nháy mắt, giờ đây nàng không dễ dàng gặp mặt được Hoàng đế, lại trơ mắt nhìn hắn cùng với tân nhân hoan hảo thân cận, cứ như chính mình ngày. Nàng nghĩ vậy, liền giương mắt nhìn Hoàng hậu, khuôn mặt Hoàng hậu như bức tượng trong miếu thờ, trang nghiêm vô hỉ vô bi.
Mai đáp ứng khóc lóc, liền đem chiếc khăn tháo xuống, Như Ý liếc mắt nhìn, gần như hoảng sợ. Nguyên bản khuôn mặt Mai đáp ứng chỉ bị tát đến sưng đỏ, khóe miệng đổ máu nhưng giờ phút này đây khuôn mặt không chỉ sưng thành màu xanh tím loang lổ từng khối mà khóe miệng cũng tổn hại đến mức thối rữa. Hoàng đế cả kinh biến sắc: "Mặt của nàng...". Hắn không nói gì liền cùng Hoàng hậu liếc mắt nhau, Hoàng hậu liền nói: "Bộ dạng này, không phải do cái tát tạo thành mà là do dùng cái gì đó sai lầm hoặc là không kiêng cử cái gì".
Mai đáp ứng lập tức quỳ rạp xuống đất, khóc kể: "Thần thiếp yêu quý dung mạo, không dám làm hỏng dung mạo mà khiến Hoàng thượng mất hứng. Đắc tội quý phi là thần thiếp không phải, ai đánh thần thiếp cũng chịu đựng nhưng thần thiếp ăn uống thanh đạm, uống thuốc đúng giờ. Nhưng khuôn mặt ngày càng hư hỏng như vậy, trong lòng thần thiếp hoảng sợ vô cùng, không dám gặp mặt Hoàng thượng, chỉ dám nói cho Hoàng hậu nương nương biết".
Hoàng hậu lo lắng nói: "Thần thiếp có hỏi qua cung nhân hầu hạ Mai đáp ứng, đều nói muội ấy hằng ngày đếu chú ý đến ẩm thực, đều có uống nước đều đặn để giảm sưng tấy, cũng không quên lấy trứng gà nấu chín xoa mặt, coi như đầy đủ".
Hoàng đế trầm ngâm nói: "Nàng nói nàng dùng thuốc sao? Là thuốc ở chỗ nào?"
Mai đáp ứng ngừng khóc: "Là lấy từ Thái y viện, nói là quý phi đánh thần thiếp, cũng nguyện ý nhân nhượng cho khỏi phiền phức cho nên cố ý đưa thuốc đến để thể hiện xin lỗi".
Ánh mắt Hoàng đế lạnh lùng: "Thuốc đó nàng có mang đến không?"
Mai đáp ứng lấy từ trong tay áo một lọ thuốc nhỏ, Tố Tâm vội vàng mở ra, nói: "Ngày đó là nô tỳ đi đến Thái y viện lấy thuốc, đúng là cái này".
Ánh mắt Hoàng đế hơi có chút nghi hoặc, Hoàng hậu nhân tiện nói: "Ngày ấy thần thiếp cũng có mặt, vì hậu cung hòa thuận cho nên thần thiếp mới khuyên quý phi đưa thuốc cho Mai đáp ứng, cũng là thần thiếp lệnh cho Tố Tâm lấy danh nghĩa quý phi mà đi lấy thuốc".
Trong mắt Hoàng đế chợt lóe lên một tia sáng rọi: "Hoàng hậu có tâm, nàng thật chu toàn mới khiến cho hậu cung an ổn như vậy".
Hoàng hậu an nhiên cười nói: "Là chức trách của Hoàng hậu thì sao dám làm sai được ạ? Chỉ là thần thiếp làm tốt bổn phận mà thôi".
Hoàng đế không nói gì, chỉ hỏi: "Vương Khâm, trẫm nhớ rõ mới vừa có thái y đến bắt mạch cho trẫm, thái y còn ở ngoài không?"
Vương Khâm cung kính nói: "Là Triệu Minh Triệu thái y của Thái y viện, giờ phút này đây vẫn còn ở ngoài điện".
"Gọi hắn lại đây, xem thuốc này có gì không ổn hay không".
Vương Khâm lập tức đi thỉnh Triệu thái y tiến vào, Triệu thái y làm việc cực lưu loát, thỉnh quan xong liền thấy khuôn mặt Mai đáp ứng sưng đỏ, lại nghe đến thuốc mỡ cho nên dùng ngón tay chấm ít thuốc mỡ kiểm tra rồi vội quỳ xuống nói: "Thuốc này có xuất xứ từ Thái y viện, chỉ là bị người khác bỏ thêm chút bạch hoa đan, khiến cho da mặt không thể giảm sưng mà còn thêm sưng đỏ nữa ạ".
Hoàng hậu nhíu mi nói: "Bạch hoa đan ư? Sao nghe quen tai như vậy nhỉ?"
Triệu thái y kính cẩn nói: "Dạ. Vào mùa đông, các cung đều lấy bột phấn bạch hoa đan hòa chung với diệp tử đằng để làm thuốc trị phong thấp và giảm đau. Trong cung hơi ẩm lớn cho nên Hoàng hậu nương nương ân điển, đều ban đầy đủ trong cung làm thành hương bao đeo ở trên người. Chỉ có Mai đáp ứng gần đây thừa sủng, mới ban cho Vĩnh Hòa cung cho nên vẫn chưa có".
Như Ý nói: "Đúng rồi. Trong cung thần thiếp cũng được nhận thứ này".
Hoàng hậu tiếp tục nói: "Thần thiếp cùng Nhàn phi cũng đang đeo hương bao trên người".
Hoàng đế không nhìn Mai đáp ứng, chỉ nói: "Bạch hoa đan đó rốt cuộc là cái gì?"
Triệu thái y nói: "Bạch hoa đan nếu biết cách dùng thì đó một dược liệu rất tốt nhưng nếu dùng sai cách thì sẽ trở thành độc dược. Chỉ cần làn da đụng với bạch hoa đan, chỉ cần một chút thôi thì sẽ sưng đỏ tróc da, hình thành vết loét. Về sau, vết loét càng ngày càng lớn sẽ khiến da chuyển sang màu xám trắng hoặc tối hồng, tràn đầy mùi hôi, thối không chịu nổi. Miệng vết thương càng ngày càng nặng đến mức có thấy thấy được xương cốt bên trong."
Mai đáp ứng nghe thấy liền khóc lên, chỉ vào Tố Tâm nói: "Hoàng thượng, Hoàng thượng, thần thiếp không biết đã đắc tội với ai mà sai khiến Tố Tâm mang độc dược đến hại thần thiếp như vậy chứ?" Nàng tuy nói Tố Tâm nhưng ánh mắt lại trừng trừng nhìn Hoàng hậu, giọng căm giận nói: "Thần thiếp tự biết xuân thân nghèo hèn, nếu có người không muốn thần thiếp phụng dưỡng Hoàng thượng, thần thiếp thà rằng đập đầu vào tường chết đi cho rồi, chứ không chịu được những thủ đoạn hèn hạ như vậy!"
Thần sắc Hoàng hậu đại biến, lập tức đứng dậy nói: "Hoàng thượng minh giám. Thuốc tuy rằng thấp thiếp lệnh cho Tố Tâm đi lấy nhưng nếu thần thiếp có thủ đoạn này thì trời đất không tha, thần thiếp còn sao dám đưa Mai đáp ứng đến Dưỡng Tâm điện mà diện kiến Hoàng thượng được ạ".
Hoàng đế uống một ngụm trà rồi đỡ lấy Hoàng hậu nói: "Trẫm biết Hoàng hậu luôn luôn hiền lành. Chỉ là Tố Tâm..."
Tố Tâm hoảng sợ, hai đầu gối mềm nhũn, lập tức quỳ rạp xuống đất: "Hoàng thượng minh giám, Hoàng hậu nương nương minh giám, đúng là ngày đó nô tỳ tự mình đi lấy thuốc, tự mình giao đến cho Mai đáp ứng nhưng nô tỳ không dám can thiệp vào loại thuốc kia!". Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, vén tay áo lên nói: "Ngày ấy nô tỳ đến lấy thuốc ở Thái y viện thì bị cây kéo gây ra sát thương, lúc ấy các thái y mới dùng thuốc này bôi lên cho nô tỳ, nói là có công hiệu cầm máu. Lúc đó nô tỳ có dùng nhưng giờ đây da thịt không chút thối rữa".
Trên cổ tay Tố Tâm đúng là còn lưa lại vết sẹo màu hồng, hiển nhiên là vài ngày trước có bị thương. Nàng vội vàng nói: "Nô tỳ không dám nói dối, chuyện này thái y ở Thái y viện đều nhìn thấy, đều có thể làm chứng cho nô tỳ".
Triệu thái y nhân tiện nói: "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, ngày ấy vi thần cũng có mặt tại Thái y viện, đúng là có chuyện này. Vì loại thuốc mỡ này phối chế không dễ cho nên ngày ấy chỉ có một lọ này, cho nên mới cho Tố Tâm cô cô dùng một ít".
Hoàng hậu ngưng thần suy nghĩ: "Lúc ấy dùng không có việc gì. Tố Tâm, ngươi đi dọc đường có ai chạm qua thuốc mỡ này không?"
Tố Tâm vội nói: "Tuyệt không có ai, nô tỳ vội vàng đến Vĩnh Hòa cung, lúc đó chỉ có Nhàn phi nương nương cùng Mai đáp ứng đang ngồi nói chuyện".
Mai đáp ứng đeo lại tấm khăn, hận đến mức cắn răng nói: "Đúng vậy. Ngày ấy Tố Tâm mang thuốc đến, chỉ có Nhàn phi cùng thần thiếp ngồi nói chuyện. Sau đó không có người bên ngoài đến thăm hỏi thần thiếp".
Ánh mắt Hoàng đế nhìn trên khuôn mặt Như Ý, mang theo ý tứ điều tra hàm xúc: "Nhàn phi, nàng ở chỗ đó làm gì?"
Sắc mặt Như Ý trầm tĩnh như nước: "Hoàng hậu nương nương lệnh cho thần thiếp đưa Mai đáp ứng quay về Vĩnh Hòa cung, thần thiếp có nói chuyện vài câu rồi đi, không có ở lâu".
Sóng mắt Hoàng hậu tự nhiên, nói: "Như vậy ngoại trừ Nhàn phi thì không có người nào khác đụng tới lọ thuốc mỡ kia. Vĩnh Hòa cung cũng không có ai biết cái này. Nhàn phi, muội có thể nói cho bổn cung biết sao lại như thế này được không?"
Như Ý chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh từng đợt đổ ra, nàng chưa bao giờ nghĩ qua có sự tình như vậy, lần đó Mai đáp ứng bị tát cho nên mới đưa nàng ta quay về Vĩnh Hòa cung thì thuốc mỡ có đưa tới, đủ chuyện vô tình nhưng lại dệt thành một cái mật lưới, cuốn lấy nàng không chút kẽ hở, không thể thoát thân. Trong lòng hồi hộp kinh đảo, trên mặt nàng không để lộ chút sắc giận, chỉ nhìn Hoàng đế nói: "Hoàng thượng, thần thiếp không làm chuyện này, càng không biết ngọn nguồn việc này".
Hoàng hậu khó xử, chần chờ nói: "Hoàng thượng, Mai đáp ứng có xuất thân Ô Lạp Na Lạp thị phủ đệ, chắc chắn Nhàn phi cố niệm tình nghĩa, nhất định sẽ không làm việc như vậy". .
Truyện Đoản VănMai đáp ứng quay sang nhìn Như Ý, ngữ khí áp bức người khác nói: "Ai ai cũng có ghen tị trong tâm, tần thiếp cũng biết từ lúc nhận được ân sủng Hoàng thương thì sẽ cũng có người có tâm hãm hại nhưng lại không nghĩ đến Nhàn phi nương nương! Dám hỏi nương nương một câu, ngày ấy ngoại trừ nương nương thì còn có ai nhân cơ hội mà cho bột phấn bạch hoa đan cho vào thuốc mỡ của thần thiếp chứ?"
Như Ý nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt không chút lảng tránh, bình tĩnh nói: "Ngày đó bổn cung vẫn ở trước mặt muội, nói vài câu rồi đi, nếu muội cứ nhận định bổn cung hại muội thì bổn cung cũng không còn lời nào để nói".
Hoàng đế nhìn Như Ý, nói: "Nếu gây ra chuyện lớn như vậy, còn làm bị thương dung nhan Mai đáp ứng thì trẫm cũng không thể không tra rõ".
Hoàng hậu áy náy nói: "Ghen tị chính là tội lớn của tần phi, huống chi còn âm thầm đả thương người khác. Quản giáo hậu cung không nghiêm chính là lỗi của thần thiếp".
Hoàng đế ngưng mi nói: "Hoàng hậu có khuyết điểm nhưng nàng không có tội".
Hoàng hậu suy nghĩ một lát nói: "Nhàn phi, vô luận có phải muội làm hay không nhưng đành mời muội đến Thận hình tư, chỗ đó sẽ có ma ma tra hỏi ra sự thật".
Trên người Như Ý rùng mình, Thận hình tư là hình ngục của hậu cung, từ tần phi đến cung nhân, một khi phạm sai lầm thì đều đưa vào bên trong nơi đó. Nàng chịu đựng lông tơ trên người dựng đứng, cố gắng chống đỡ thân thể cúi người nói: "Sự tình liên quan đến trong sạch của thần thiếp, thần thiếp không thể không đi. Chỉ mong Hoàng thượng tin tưởng, thần thiếp không phải là loại người này".
Hoàng đế hơi gật đầu, ý nghĩa lời nói nặng nề: "Nàng yên tâm".
Chỉ là ba chữ nhưng trong lòng Như Ý vững chãi trở lại, Nhị Tâm nhịn không được, khóc lóc van xin: "Hoàng thượng, cho dù muốn tra hỏi tiểu chủ thì cũng nên đưa đến Thận hình tư. Tối qua tiểu chủ muốn bị phong hàn thì sao còn chịu nổi sự ép buộc như vậy đó được chứ, Hoàng thượng!"
Hoàng đế ôn hòa nói: "Nếu là phong hàn, trẫm sẽ lệnh thái y chẩn trị. Nhưng quy củ không thể phá bỏ".
Hoàng đế chưa nói xong thì liền nghe bên ngoài vang lên một tiếng ngã, có người dùng thân thể đẩy cửa cung chạy vào nói: "Hoàng thượng, tỷ tỷ không làm việc đó! Không phải! Là thần thiếp làm, Hoàng thượng đưa thần thiếp đến Thận hình tư đi!"