Ngày xuân chậm chạp đến, trong những người mới đến thì chỉ có Tuân tần Hoắc Thạc Đặc Lam Hi và Dự tần Bác Nhĩ Tế Cát đặc Ách Âm Châu là hoa hồng màu trắng, chia đều cảnh xuân trong chốn hậu cung.
Được Hoàng đế sủng ái nồng nhiệt, Dự tần Ách Âm Châu đã 30 tuổi cảm thấy vui mừng vô cùng, hận không thể ngày ngày làm bạn bên cạnh Hoàng đế mà thôi. Tuy rằng Ách Âm Châu không còn trẻ nhưng tướng mạo lại đẹp đẽ, vừa có thân hình to lớn đẹp đẽ của nữ tử Mông Cổ mà vừa có thêm cái ngây thơ đáng yêu si ngốc, lúc nào cũng quấn lấy Hoàng đế. Ngược với Dự tần thì nhan sắc Tuân tần lúc nào cũng đạm mạc, giống như đám rêu xanh trên cách đá, hằng ngày hướng về phía mặt trời, đến thì nhận, đi thì thôi, chứ không chút nào để ý trong lòng. Nàng tuy đẹp nhưng lúc nào cũng lãnh đạm như đóa Đàm Hoa – nở rộ lặng yên trong đêm.
Tất nhiên nếu muốn lấy lòng Hoàng đế thì ai ai cũng phải nở rộ nhiệt tình. Bộ tộc Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thấy Dự tần được Hoàng đế sủng ái cho nên cũng kiêu ngạo tự cao tự đại. Lúc Như Ý xem sổ ghi chép của Kính sự phòng thì luôn xuất hiện cái tên "Dự tần" cho nên trong lòng nàng sinh ra cái nghi hoặc, Hải Lan nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ không biết thật sao? Dự tần lúc nào cũng khoe mã, có mấy lần rõ ràng Dự tần thấy Tuân tần đang ở Dưỡng Tâm điện hầu hạ Hoàng thượng nhưng Dự tần vẫn mặc kệ, cầu kiến Hoàng thượng mà quấn quýt si mê, khiến cho Tuân tần bị đưa quay về"Như Ý nhíu mày nói: "Có chuyện như vậy? Sao bổn cung không biết chứ?"
Hải Lan nói: "Tuân tần không giống như người muốn tranh giành tình cảm. Chuyện làm tổn thương thể diện như vậy nhưng dường như Tuân tần chẳng ngượng ngùng gì cả. Muội muội có nghe Thành quý nhân ở cùng với Tuân tần kể lại thì mới biết được một ít"
Như Ý gật đầu, đùa giỡn với giọt sương trong suốt đọng lại trên cánh hoa mẫu đơn rồi ngưng thần nói: "Kỳ thật bổn cung cũng thấy có điều kỳ lạ, Hoắc Thạc Đặc bộ và Bác Nhĩ Tế Cát Đặc bộ chất chứa oán hận đã lâu, bây giờ lại đều đưa nữ nhi vào cung để cân bằng thế lực trong cung nhưng vì sao Tuân tần không để cái ân sủng này ở trong lòng như Dự tần chứ? Với lại nàng ta cũng không hay lui tới với các tần phi trong cung, xem ra ước nguyện của nàng ta khác với a mã của mình rồi"
Hải Lan mỉm cười nói: "Có lẽ tính tình của ai không giống như nhau. Nhưng mà muội muội lại thấy dường như Tuân tần cũng không kiêu ngạo gì. Có lẽ nàng ta xuất thân Mông Cổ, tâm tư sang sảng, không thích việc a dua lấy lòng như người khác"
"Tâm tư sang sảng sao?". Như Ý mỉm cười, để quyển sổ ghi chép của Kính sự phòng xuống bàn: "Đôi khi bổn cung thấy lúc không có ai, Tuân tần cứ xuất thần, xem ra là không thể gặp được người có tâm tư tâm sự cho nên đành phải sang sảng như vậy thôi. Với lại nàng ta cũng không thể tranh giành với Dự tần được, bởi lẽ lúc trước Hoắc Thạc Đặc bộ ủng hộ Chuẩn Cát Nhĩ, trong mắt Hoàng thượng, bọn họ ngày càng lụn bại suy tàn cho nên Tuân tần đành phải im lặng mà thôi"
Hải Lan mím môi cười, đem miếng tuyết lê đến trước mặt Như Ý: "So với người ngoài, nhãn lực của tỷ tỷ đúng là hơn hẳn, mới nhìn thì đều đã nhìn ra. Hoàng thượng đã nhận Tuân tần, xem ra đã khiến cho tộc Hoắc Thạc Đặc bộ an tâm, không biết tiếp theo là gì nữa đây?"
Như Ý nhắm mắt nói: "Tuân tần đã xong nhưng mà xem ra Dự tần không chịu an phận"
Hải Lan xòe ngón tay ra đếm: "Nếu đã có xuất thân Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thì tất nhiên là không chịu an phận rồi. Tái Tang vương gia xấu hổ giữ lại đứa con gái bảo bối 30 tuổi này, hóa ra là vẫn còn có chỗ trọng dụng". Bỗng nhiên Hải Lan mỉm cười, đến gần Như Ý, nói nhỏ bên tai: "Nghe nói lần đầu Dự tần được thị tẩm nhưng đã cào vào mặt mũi Hoàng thượng"
Như Ý nghe thấy, khuôn mặt chợt ửng hồng lên, vừa kinh ngạc vừa không tin, sẳng giọng nói: "Muội lại nói bậy gì đó? Sao lại biết việc này?"
Sắc mặt Hải Lan ửng đỏ, mắng một ngụm: "Cung nữ Lan Thúy bên cạnh Lệnh phi kể ra. Tỷ tỷ cũng biết nàng ta là người lanh mồm lanh miệng lại thích bất bình, nhất định là do nàng ta hỏi thăm mới biết được. Ngay cả Lệnh phi cũng oán giận nói Dự tần là hồ mị. Tuy rằng Dĩnh tần cũng có xuất thân Mông Cổ nhưng cũng chưa từng làm việc này. Muội muội nghĩ trong chuyện này cũng có 7, 8 phần là thật, nếu không thì vì sao Dự tần được sủng ái như thế chứ? Tái Tang vương gia nuôi dưỡng nàng ta được 30 năm, tất nhiên phải là một đại bảo bối, không giống như chúng ta". Hai người vừa nói vừa cười.
Nhưng mà những ngày kế tiếp đều xảy ra điều kỳ lạ.
Hoàng đế đã đến tuổi trung niên, tất nhiên là không thể so với lúc còn trẻ, tuy rằng theo lẽ thường vẫn hay lâm hạnh tần phi, thị tẩm luân chuyển nhưng rốt cuộc cũng dần dần ít đi.
Sau giờ ngọ vào một ngày, Như Ý đưa Vĩnh Cơ đến Dưỡng Tâm điện của Hoàng đế, ánh chiều tà chiếu vào trong phòng, tạo nên cảm giác yên tĩnh. Bên ngoài hoa mộc lan đang nở rộ, từng nụ hoa nở ra từng đóa hoa đỏ rực như thiêu cháy. Như Ý ngồi đối diện trước mặt Hoàng đế, mỗi người đều cầm một quyển Kinh Thi, giải đố lẫn nhau. Ai mà đoán được thì để đối phương ngâm nga, nếu có sai thì phải chịu phạt. Hoàng đế và Như Ý đều thông thuộc Hán văn cho nên Kinh Thi cũng không làm khó được bọn họ, bọn họ lần lượt đoán được rồi bỏ từng tờ xuống, khiến cho Vĩnh Cơ nóng lòng. Mỗi khi có một tờ để xuống thì Vĩnh Cơ đều chụp lấy mà đọc ngân nga. Bài thơ trong Đào Thiên, Thạc Thử hoặc Bội Phong cũng không làm khó hắn mà đọc lưu loát.
Hoàng đế liên tục gật đầu: "Vĩnh Cơ giỏi lắm. Ai đã dạy con vậy?"
Vĩnh Cơ ngưỡng mặt, nằm ở trong lòng Hoàng đế: "Hoàng ngạch nương và Ngũ ca dạy dỗ nhi thần"
Hoàng đế cao hứng nói: "Vĩnh Kỳ giỏi lắm, bây giờ đã có thê thất rồi mà cũng không quên chỉ bảo huynh đệ". Hắn vỗ về trên trán Vĩnh Cơ, ân cần dặn dò: "Lúc Ngũ ca còn nhỏ thì học hỏi rất nhiều, có thể ngâm nga nhiều văn chương, con đọc được không?"
Vĩnh Cơ thành thật nói: "Không được ạ, nếu bài thờ dài dưới 9 biến thì mới có thể đọc được. Nếu dài hơn 10 biến thì không được"
Hoàng đế khẽ lắc đầu, rồi lại gật đầu, cười nói: "Đúng là con không thể bằng được với Ngũ ca của con nhưng con nhỏ tuổi như vậy mà đã có thể đọc được nhiều thì cũng hiếm có". Hắn dứt lời rồi lại tán dương Vĩnh Kỳ: "Còn Vĩnh Kỳ rất tốt, sau khi lập gia đình vẫn kính trọng phúc tấn, lại không sa vào chuyện nữ sắc, đúng là dụng công". Hắn nói xong, dường như có chút mệt, liền đổi sang tư thế khác.
Như Ý nghe vậy liền cười nói: "Vĩnh Kỳ lớn tuổi, tất nhiên là phải như thế. Không kiêu ngạo không nóng nảy thì mới tốt".
Hai người đang nói chuyện thì Tề Lỗ theo thói quen đến thỉnh mạch bình an. Hắn đã già nua nhưng tinh thần vẫn còn tốt, hắn thỉnh an Hoàng đế và Như Ý rồi chẩn mạch, hắn chần chừ rồi nói: "Mạch của Hoàng thượng đập khỏe, tất cả đều rất tốt".
Như Ý biết hắn lão luyện cho nên nàng bình thản hỏi: "Bổn cung thấy sắc mặt Hoàng thượng có chút vàng khô, không biết là có chuyện gì"
Hoàng đế ho nhẹ một tiếng, Như Ý liền im lặng rồi nắm tay Vĩnh Cơ cáo lui: "Một chút nữa có phúc tấn của Vĩnh Kỳ tiến cung thỉnh an thần thiếp, thần thiếp xin đi về trước"
Hoàng đế đồng ý rồi Như Ý đưa Vĩnh Cơ bước ra ngoài. Bước đến ngoài điện, nàng giao Vĩnh Cơ vào trong lòng Dung Bội và ngẩng mặt lên. Dung Bội lập tức hiểu ý, liền đưa Vĩnh Cơ đi trước.Tề Lỗ đã già, nhĩ lực càng ngày càng kém, giọng nói lại có chút lớn. Như Ý nhìn về đóa hoa mộc lan trong điện mà xuất thần. Nàng lắng nghe giọng nói Hoàng đế: "Bên hông của trẫm có chút mệt mỏi đau đớn, hôm trước trẫm vẫn dùng loại thuốc kia nhưng mà không biết còn cách nào khác không"
Giọng nói Tề Lỗ khô cằn vang lên: "Thận khí Hoàng thượng hơi yếu cho nên phải cần bổ dưỡng. Vi thần đã điều chế một ít thuốc ích khí bổ thận..."
Giọng nói trong điện dần dần nhỏ xuống.
Như Ý nhíu mày, liếc mắt nhìn Lý Ngọc đang đứng hầu ở ngoài điện rồi chậm rãi đi xuống bậc thang. Lý Ngọc thông minh, liền đuổi theo Như Ý, Như Ý nhẹ giọng nói: "Ngày mấy gần đây Hoàng thượng uống thuốc gì vậy?"
Lý Ngọc khó xử, xoa tay nói: "Mấy ngày gần đây, Dự tần nương nương không còn như lúc trước nhưng mà... Hoàng thượng vẫn thích nàng ta. Còn các nương nương, tiểu chủ khác đều không còn được thị tẩm"
Lời này chứa thâm ý bên trong, đủ cho Như Ý hiểu rõ. Khuôn mặt nàng ửng hồng lên mà không nói câu nào.
Vào ban đêm, Hoàng đế lật bài tử của Khác quý nhân. Mấy ngày gần đây, Hoàng đế đều lâm hạnh tần phi trẻ tuổi. Như Ý cũng cảm thấy buồn ngủ, vì ban ngày phúc tấn Vĩnh Kỳ đến thỉnh an cho nên nàng liền mời Hải Lan đến Dực Khôn cung nghỉ ngơi, hai người vừa cắm hoa vừa nói chuyện như thường.
Xe phượng loan xuân ân của tần phi thị tẩm vừa đi qua được một canh giờ thì lại nghe bên ngoài có tiếng khóc vang lên, nghe thấy rất thê lương. Dung Bội khôn khéo, vội vàng chạy ra ngoài xem rồi quay về bẩm báo: "Là xe phượng loan xuân ân đưa Khác quý nhân quay về ạ".
Như Ý ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt nghi hoặc của Hải Lan, Hải Lan bật cười: "Chẳng lẽ lại có người giống với muội muội năm đó, thị tẩm không được mà bị đưa ra ngoài cho nên khóc lóc sao?"
Năm tháng dần dần trôi qua, giờ nghĩ lại đó cũng chẳng là chuyện xấu gì. Nhắc lại chuyện khó khăn ngày xưa cứ như là trò cười. Như Ý liếc mắt nhìn Hải Lan, hơi nhíu mày: "Khóc sướt mướt như vậy, chỉ sợ sẽ trở thành trò chê cười trong cung mà thôi".
Dung Bội hiểu ý: "Vậy thì nô tỳ sẽ đưa Khác quý nhân đến đây"
Một lát sau, Khác quý nhân liền bước vào Dực Khôn cung. Nàng là một nữ tử dịu ngoan, đôi mắt khóc đến ửng đỏ, khuôn mặt hồng hào như tôm luộc, nàng khó xử mà cứ nắm chặt vạt áo, lại nhịn không được mà khóc lóc.
Như Ý cho nàng ngồi xuống, rồi lệnh Lăng Chi dâng chén trà nóng lên cho nàng uống rồi ôn hòa nói: "Có chuyện gì thì cứ việc nói cho bổn cung nghe. Khóc lóc sướt mướt như vậy, chắc chắn có chuyện ủy khuất không nói nên lời rồi".
Khác quý nhân định mở miệng nói nhưng lại nuốt câu chuyện xuống, nàng quay đầu nhìn vào góc điện mà khóc. Hải Lan vỗ về đầu vai của nàng rồi "Ai gia" một tiếng: "Đêm xuân lạnh lẽo như vậy, nếu muội bị cảm lạnh thì người nhà cũng cảm thấy lo lắng. Bây giờ ở trong cung không có ai chăm sóc, nếu có chuyện gì thì đừng sợ mà nói trong Dực Khôn cung đi".
Đôi mắt Khác quý nhân sưng phù lên, nàng chỉ cúi mặt nhìn vào đôi giày thêu hoa dưới chân. Đôi giày màu hồng đẹp đẽ, hồn nhiên phảng chiếu cái thất vọng và ủy khuất của nàng. Giọng nói nàng nhỏ nhẹ như tiếng muỗi kêu: "Thần thiếp cũng không biết mình bị làm sao nữa? Thần thiếp hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm nay, vậy mà bây giờ lại không hiểu được hầu hạ"
Lời này có chút sai trái khó hiểu, Như Ý và Hải Lan cùng nhau liếc mắt nhìn, đều có chút bất an. Như Ý khuyên nàng: "Nói bậy bạ gì vậy, ngoại trừ khiến bản thân khó chịu thì còn khiến người bên ngoài khó hiểu nữa"
Khác quý nhân nhìn chằm chằm vào Như Ý rồi "bùm" một cái, nàng quỳ xuống ôm góc quần Như Ý khóc nói: "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp cũng không biết thần thiếp hầu hạ không tốt ở chỗ nào. Hoàng thượng xử lý triều chính mệt mỏi, tinh thần không tốt cho nên thần thiếp cũng không dám hồ mị Hoàng thượng, thần thiếp chỉ khuyên Hoàng thượng nghỉ ngơi sớm. Ai ngờ Hoàng thượng đẩy thần thiếp ra, còn nói thần thiếp không biết hầu hạ".
Trong Noãn các đều là các phi tần đã từng thị tẩm cho nên tất nhiên hiểu được: "Tinh thần không tốt" là sao chứ? Hải Lan sợ Khác quý nhân ngượng ngùng cho nên nàng đành phải giả câm giả điếc nhìn đi chỗ khác. Như Ý nghe chuyện này, liền biết dù có khuyên bảo thế nào cũng không được cho nên nàng đành phải kéo Khác quý nhân đứng dậy nói: "Được rồi, chuyện này cũng không trách được muội, tâm tư Hoàng thượng đều dành cho tiền triều, bây giờ lại xảy ra chiến sự ở biên giới phía Tây cho nên Hoàng thượng cũng đang không vui".
Nàng không biết phải khuyên thế nào cho nên nàng vừa dứt lời thì Khác quý nhân càng khóc lớn: "Thần thiếp biết thần thiếp không được Hoàng thượng yêu thích, mỗi tháng chỉ phụng dưỡng Hoàng thượng một hai lần nhưng mấy ngày gần đầy, không chỉ thần thiếp mà có rất nhiều tỷ muội đều phải nhìn sắc mặt Hoàng thượng. Có phải là do Dự tần vào cung cho nên thần thiếp không còn nơi sống yên ổn nữa không ạ?"
Như Ý nghe thấy, liền biết có chuyện liền hỏi: "Ngoại trừ muội ra thì còn có ai nữa?"
Khác quý nhân xòe ngón tay ra nói: "Cung quý nhân, Thụy quý nhân, Hi quý nhân, ngay cả Dĩnh tần tỷ tỷ cũng chịu liên lụy, chẳng qua mọi người đều cắn trộm góc chăn mà khóc thôi ạ, chỉ có
Tuân tần cho dù nàng ấy có bị đưa ra ngoài thì cũng không thèm để ý gì".
Khác quý nhân đều nói đến các tần phi Mông Cổ. Như Ý nghe thấy tim mình đập thình thịch nhưng nàng phải giữ lấy cái bình thản trên mặt: "Vậy Dự tần đã làm chuyện gì?"
Ánh mắt Khác quý nhân nhảy dựng, có chút khiếp sợ, nàng cắn chiếc khăn tay đỏ tươi trong tay, oán hận nói: "Hoàng thượng chỉ nói Dự tần là người biết cách hầu hạ, duy chỉ có nàng ta là không bị đưa quay về"
A, là Như Ý sơ sót, chỉ nhìn vào ngày thị tẩm trong sổ ghi chép của Kính Sự phòng mà không chú ý đến canh giờ. Như Ý an ủi Khác quý nhân vài câu rồi cho người đưa nàng quay về. Hải Lan liếc mắt nhìn Như, chỉ lắc đầu nói: "Khác quý nhân càng nói thì muội muội càng cảm thấy nghi ngờ Dự tần, không biết rốt cuộc có nội tình gì bên trong hay không"
Vào một ngày Lý Ngọc không hầu hạ Hoàng đế, Như Ý liền gọi hắn đến hỏi. Lý Ngọc thật sự cảm thấy xấu hổ, cả người không chút tự nhiên, hắn ấp a ấp úng nói ra từng lời. Hóa ra mấy ngày thị tẩm gần đây, chỉ có Dự tần nhận được ân sủng, Hoàng đế không muốn rời xa chút nào, mà nếu như đổi người khác đến thì ngày hôm sau Hoàng đế lại có chút nôn nóng, cho gọi Tề Lỗ đến.
Việc đã đến nước này, Như Ý không thể không hỏi đến chuyện ăn uống ngủ nghỉ của Hoàng đế. Như Ý có tâm sự tầng tầng, Hải Lan biết nàng lo lắng cho nên đành phải nói hoa ở Ngự Hoa viên đang nở rộ cho nên cố ý mời Như Ý đi đến Ngự Hoa viên chơi.
Như Ý và Hải Lan khoác tay đi, chậm chạp nhìn cảnh xuân như vậy rồi nói: "Ngồi ở trong cung cứ nghe người bên ngoài nhãn rỗi bàn tán đúng là mệt mỏi, không bằng hãy đi tới nơi này. Xuân sắc như vậy thì cũng đừng cô phụ"
Hải Lan cười nói: "Hoàng thượng không muốn cô phụ xuân sắc lục cung cho nên mưa móc ban đều". Nàng dứt lời thì bỗng nhiên nghe một câu nói: "Mẫu gia Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị của bổn cung lúc trước đã từng là Hoàng hậu*, bổn cung giờ chỉ có chức tần, đúng là ủy khuất quá rồi"[* Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị là tên một bộ tộc hùng mạnh đóng một vai trò quan trọng trong lịch sử Trung Quốc và Mông Cổ. Thành Cát Tư Hãn – người sáng lập ra đế chế Mông Cổ - và Hiếu Trang Văn Hoàng hậu - người có sức ảnh hưởng và đóng góp to lớn trong việc ổn định và xây dựng trong buổi ban đầu khi lập quốc của triều đại nhà Thanh, đều là người thuộc bộ tộc này. Các vị Hoàng hậu xuất thân Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị trong đời nhà Thanh bao gồm: Hiếu Đoan Văn Hoàng hậu ( Triết Triết), Hiếu Trang Văn Hoàng hậu (Đại Ngọc Nhi), Phế hậu của vua Thuận Trị ( Tĩnh phi), Hiếu Huệ Chương Hoàng hậu, Hiếu Tĩnh Thành Hoàng hậu (vợ vua Đạo Quang). Ngoài ra còn có Mẫn Huệ Cung Hòa Nguyên phi (hay còn gọi là Hải Lan Châu) là phi tần sủng ái nhất của Thanh Thái Tông Hoàng Thái Cực]
Tựa hồ có giọng nói của cung nữ vang lên: "Không phải Hoàng thượng đã đồng ý phong phi cho nương nương rồi sao ạ? Nương nương cố gắng có chức phi trước Tuân tần, không phải là vì muốn đánh vào thể diện Hoắc Thạc Đặc bộ sao? Nương nương vì Vương gia mà không chịu thua kém"
Dự tần vênh váo tự đắc: "Bổn cung không chỉ muốn chức phi mà còn là quý phi, Hoàng quý phi, Hoàng thượng còn sủng ái bổn cung thì dù người bên ngoài có không thích thì có sợ gì chứ?"Cung nữ kia nói: "Hoàng thượng sủng ái nương nương như vậy, người bên ngoài đều trở thành xấu phụ Đông Thi*, không đáng để chúng ta liếc mắt nhìn. Nếu có ngày Hoàng hậu bị phế thì chắc chắn nương nương là người có thể đứng đầu hậu cung, ai kêu Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị đều có Hoàng hậu làm chi!"
[*Tương truyền vào thời Xuân Thu, khi mĩ nữ nước Việt là Tây Thi sinh bệnh thường lấy tay ôm ngực, nhăn đôi mày lại. Một cô gái xấu xí bên hàng xóm tên là Đông Thi nhìn thấy, cho tư thái đó của Tây Thi là đẹp nên cũng bắt chước ôm ngực nhăn mày. Kết quả khiến mọi người sợ, có người đóng chặt cửa không dám ra, có người bỏ chạy thật xa, kể từ đó có câu:"Đông Thi hiệu tần"]
Dự tần hoan hỉ mà kiêu ngạo: "Cũng không phải sao? Hiếu Đoan Văn Hoàng hậu, Hiếu Trang Văn Hoàng hậu của Thái tông, Hiếu Huệ Chương Hoàng hậu của Thế tổ đều là xuất thân Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị của chúng ta, Hoàng hậu bây giờ cũng chỉ là kế thê tái giá của Hoàng thượng mà thôi, có ngồi vững hay không thì không thể biết chắc được đâu"
Hai người vừa nói vừa cười như vậy, Hải Lan ngừng chân nghe rồi cười lạnh một tiếng: "Hoàng thượng muốn phong Dự tần thành Dự phi sao? Sao tỷ tỷ và muội muội đều không biết chứ?"
Như Ý cúi đầu chạm vào chiếc hộ giáp trên tay, không mặn không nhạt nói: "Nói như vậy, tất nhiên là nói nhỏ bên gối rồi. Mà chỉ là phong phi thôi thì có gì đâu mà kiêu ngạo chứ? Bổn cung thấy nàng ta hận không thể ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu được mà thôi"
Hải Lan nhíu mày, ghét nói: "Một phi thiếp nhỏ nhoi mà dám lăng nhục trong hậu cung! Tỷ tỷ cũng nên cho nàng ta biết trời cao đất dày là thế nào đi"
Như Ý cười lạnh: "Bây giờ Dự tần là quả tim của Hoàng thượng, bổn cung cần gì phải đi chuốc lấy thị phi cơ chứ?". Thần sắc nàng lạnh nhạt, quay mặt nói: "Nghe nói Thuần quý phi không được khỏe, chúng ta đi thăm nàng ấy đi. Nàng ấy cũng thật đáng thương, ngày đêm vì con cái mà phiền muộn không ít, rốt cuộc cũng không thể chống đỡ được nữa rồi"
Tuy rằng Hải Lan vẫn còn để ý Dự tần nhưng nàng thấy Như Ý nói vậy cho nên đành phải theo Như Ý rời đi.
Hai người đi thăm Lục Quân là lúc chạng vạng. Lúc Như Ý đi qua Vĩnh Thọ cung thì nhìn thấy cái thái giám lục đục mang đồ ăn xuất nhập liên tục, thập phần chỉnh tề im lặng. Bữa ăn của Hoàng đế đều có đầy đủ món ăn Mãn Mông Hán, không thiếu món gì. Hải Lan bĩu môi thì thấy ở khúc rẽ trên đường có một cung nữ thò nửa đầu nhìn chằm chằm vào cửa Vĩnh Thọ cung. Vì bây giờ trời gần tối, với lại cung nữ kia mặc bộ xiêm y màu xanh nhạt cho nên nếu không nhìn kỹ thì sẽ không dễ phát hiện ra.
Dũng Bội khinh thường nói: "Càng ngày càng không có quy củ, muốn tranh giành tình cảm đều phải phái người đến nhìn chằm chằm vào cửa cung người khác, không có quản giáo gì"
Như Ý hỏi: "Ngươi biết nàng ta sao?"
Dung Bội gật đầu: "Chủ tử lén lút thì sẽ có nô tài lén lút, đó là cung nữ Đóa Vân của Dự tần"
Như Ý cũng không để ý nhiều, chỉ nhìn Tam Bảo nói: "Để ý đến người này". Tam Bảo nhận lời, mọi người liền hồi cung như cũ, cũng không nhắc lại chuyện này. Sau 2 ngày thì Tam Bảo liền bẩm báo: "Đóa Vân chưa làm gì cả, chỉ nhìn vào Hoàng thượng đã dùng bữa xong lúc nào rồi rời đi thôi ạ"
Như Ý suy nghĩ một lát: "Mấy ngày gần đây Hoàng thượng đã dùng cái gì, ngươi đều hỏi rõ rồi chứ?"
Tam Bảo lau mồ hôi trên trán: "Đều hỏi rồi ạ. Theo quy củ của Ngự Thiện phòng, mỗi bữa Hoàng thượng đều dùng món ăn, mỗi ngày đều không giống nhau. Nhưng mà Hoàng thượng đều thích ăn cơm trắng do ngự thiện phòng nấu cho nên mỗi ngày đều dùng". Hắn tới gần, thấp giọng nói: "Nô tài còn tra xét, người nấu cơm cho Hoàng thượng là Hoàng Xuẩn Thượng có họ hàng xa với Dự tần nương nương".
Ngày hôm sau, Hoàng đế đến Dực Khôn cung thăm Vĩnh Cơ, liền cùng Như Ý nói đến chuyện phong phi cho Dự tần: "Tuy rằng Tuân tần còn trẻ nhưng tính tình vẫn lạnh lùng thản nhiên, không bằng với Dự tần ôn nhu nhiệt tình, lại có xuất thân cao quý".
Trên mặt Như Ý không chút vui mừng: "Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị tôn quý hơn Hoắc Thạc Đặc bộ một chút"
Hoàng đế cho rằng nàng đồng ý cho nên liền nói: "Trẫm cho Dự tần chức phi cũng là muốn cho mẫu gia nàng ta có chút thể diện cho nên Hoàng hậu, lễ nghi phong phi cho Dự tần, nhất định phải long trọng một chút"
Như Ý đồng ý, khuôn mặt chứa đầy cái vui thích khéo léo: "Dự tần có được tâm ý Hoàng thượng, thần thiếp nhất định sẽ làm một cái lễ phong phi thỏa đáng"
Hoàng đế rời đi, Như Ý liền gọi Dự tần đến để bàn chuyện phong phi. Sắc mặt Như Ý khiêm tốn càng khiến cho Dự tần càng thêm đắc ý. Ngay cả Dung Bội dâng lên một đôi cây trâm san hô châu hoa cũng nói khách khí xin vui lòng nhận cho, Dự tần nói: "Hoàng hậu nương nương ưu ái như vậy, thần thiếp cũng không dám chối từ"
Như Ý mỉm cười: "Bổn cung càng ngày càng lớn tuổi, thấy các muội trẻ tuổi hầu hạ Hoàng thượng thỏa đáng như vậy, tất nhiên bổn cung cao hứng rồi".
Bên ngoài tiếng nhạc truyền đến, mềm mại như tơ, cuốn hút như lũ, du dương: ""Bảo kế thiên nghi cung dạng, liên kiểm nộn, thể hồng hương. Mị đại bất tu Trương Sưởng họa, thiên giáo nhập tấn trường. Mạc ỷ khuynh quốc mạo, giá thủ cá hữu tình lang. Bỉ thử đương niên thiếu, mạc phụ hảo thời quang"*
"Mạc ỷ khuynh quốc mạo, giá thủ cá hữu tình lang. Bỉ thử đương niên thiếu, mạc phụ hảo thời quang". Như Ý nghiêng tai lắng nghe, không khỏi rên khẽ xướng theo.
[* Đây là bài Hảo thời quang của Đường Huyền Tông. Dịch nghĩa: Búi tóc và lối ăn mặc đều là kiểu thịnh hành trong cung, khuôn mặt mềm mịn như hoa sen, thân thể hồng hào thơm ngát. Đôi hàng lông mày không cần ông Trương Sưởng thời Hán vẽ thêm, trời sinh đã dài và đẹp sẵn. Đừng ỷ vào nhan sắc khuynh thành của bản thân, hãy mau mau gả cho tình lang mà mình vừa ý. Lúc này đôi bên đều đang tuổi thanh xuân tươi trẻ, chớ nên lãng phí quãng thời gian tốt đẹp này]
Dự tần nghe vài lần, cũng cảm thấy hiếu kì: "Sao Hoàng hậu nương nương lại thích bài xướng này vậy?"
Khuôn mặt ôn nhu của Như Ý hiện lên cái thẫn thờ vô hạn: "Đây là bài khúc Hảo thời quang của Đường Huyền Tông. Bổn cung ở chung với Hoàng thượng nhiều năm, Hoàng thượng thích nhất là được nghe hát bài từ này vào lúc sáng sớm. Bây giờ bổn cung đã lớn tuổi, không thể so với các muội được hằng ngày gặp Hoàng thượng cho nên liền hát lên khúc này để giải buồn mà thôi"
Dự tần "Ai gia" lên một tiếng, lại nghiêng tai lắng nghe một lát rồi che miệng cười nói: "Nương nương là Hoàng hậu trong hậu cung thì sao không gặp được Hoàng thượng chứ ạ? Nương nương oán trách thần thiếp gặp gỡ Hoàng thượng quá nhiều sao?"
Như Ý vỗ về mái tóc, cười khổ nói: "Nhan sắc càng ngày càng mất đi, mỗi lần sáng sớm ngủ dậy đều thấy có thêm tóc bạc, cứ như là nhắc nhở bổn cung cũng không còn thanh xuân nữa rồi. Mà nữ tử trẻ tuổi nếu nuông chiều tùy hứng thì Hoàng thượng cũng không thích. Nếu được như muội, lúc nào cũng phong tình, lại có danh môn tôn quý như vậy thì rất thích hợp với tâm ý Hoàng thượng. Cho nên tân nhân có nhiều nhưng Hoàng thượng cũng chỉ phong phi cho muội"
Dung Bội nhịn không được chen ngang vào: "Đúng vậy ạ. Lệnh phi nương nương vào cung nhiều năm, có đầy đủ A ca công chúa, vậy mà cũng chỉ có chức phi. Xem ra Dự tần nương nương có tiền đồ vô lượng"
Như Ý càng lúc càng coi trọng, đỡ lấy hai tay Dự tần: "Vì muội, bổn cung sẽ an bài lễ sắc phong thật tốt, nhất định sẽ làm cho muội hãnh diện, sẽ cho Bác Nhĩ Tễ Cát Đặc thị có được vinh diệu"
Dự tần nghe vậy, trên khuôn mặt không che giấu được cái vui sướng, liền hạ thấp người cáo lui: "Vậy thì thần thiếp đa tạ Hoàng hậu nương nương".
Nàng dứt lời, liền nâng tay thị nữ rời đi. Dung Bội thấy Dự tần như vậy, càng cảm thấy lo lắng nói: "Mấy ngày gần đây Hoàng hậu nương nương thích nghe bài thủ khúc này, sao nương nương lại cho Dự tần nghe thấy chứ ạ? Lại còn nói cho Dự tần biết Hoàng thượng và nương nương thích bài này. Vậy thì không tốt lắm ạ"
"Tốt hay không tốt thì không thể biết vào lúc này". Như Ý nhẹ nhàng cười: "Bây giờ bổn cung cũng đã biết chỗ tốt của Dự tần là gì rồi, là khuê nữ nhưng lại có đầu óc trẻ con. Khó trách nam nhân đều thích như vậy". Nàng vươn tay lấy một cây kéo nhỏ, nhìn đóa hoa trong bình, nhẹ nhàng cắt tỉa và ngâm nga: "Đừng ỷ vào nhan sắc khuynh thành của bản thân, hãy mau mau gả cho tình lang mà mình vừa ý. Lúc này đôi bên đều đang tuổi thanh xuân tươi trẻ, chớ nên lãng phí quãng thời gian tốt đẹp này".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT