Hoàng hậu đang dặn dò Tố Tâm thì lại nghe âm thanh của thái giám bên ngoài truyền đến: "Tuệ quý phi đến"
Hoàng hậu gật đầu một cái: "Truyền đi".
Chỉ thấy một thân hình nhẹ nhàng chuyển động, một tiểu mỹ nhân đi vào, Tố Tâm đã quỳ gối xuống trước: "Tuệ quý phi vạn phúc kim an".
Tuệ quý phi vội cười nói: "Mau đứng lên đi. Hằng ngày đều gặp, không cần nhiều quy tắc như vậy".
Thị nữ Mạt Tâm giúp nàng cởi áo choàng ra, Tuệ quý phi mới nhẹ nhàng thỉnh an: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an".
Hoàng hậu cười nói: "Ban tọa. Bổn cung cũng sẽ dùng câu nói kia của muội... Hằng ngày đều gặp, không cần nhiều quy tắc như vậy".
Tuệ quý phi cảm tạ ân điển, nhẹ nhàng ngồi xuồng, vừa cười vừa nói: "Thần thiếp mới ngủ trưa dậy, nghĩ không có chuyện gì nên mới đến đây cùng trò chuyện với nương nương, thần thiếp không quấy nhiễu nương nương chứ?"
Hoàng hậu cười nói: "Đang nhắc đến muội thì muội liền đến". Nàng nhìn Tuệ quý phi, thời tiết tuy lạnh nhưng Tuệ quý phi sớm thay một bộ màu hồng phấn dày, dùng cẩm bảo Lan Quế tề phương mà may thành. Tuệ quý phi hiếu kì: "Hoàng hậu đang nói vì về thần thiếp vậy?"
Hoàng hậu thấy Tố Tâm dâng trà bánh lên, liền nói: "Nói là vừa có mấy đợt tuyết lạnh rơi, muội là người sợ lạnh nhất. Qủa nhiên liền thấy muội, nhìn thấy xiêm y phong mao của muội thì thật là tốt".
Tuệ quý phi cầm trong tay một lò sưởi nhỏ, một khắc cũng không chịu buông tay: "Hoàng hậu nương nương luôn hiểu rõ thần thiếp, luôn biết khí huyết thần thiếp hư hàn cho nên mỗi lần mùa đông đến đều cảm thấy lạnh không thể chịu nỗi".
Mạt Tâm cười nói: "Hoàng hậu nương nương không biết đâu. Tuy mới chỉ có tháng 11 mà tiểu chủ chúng nô tỳ đã cảm thấy lạnh đến mức không chịu được nổi, suốt ngày cầm theo lò sưởi tay, lò sưởi chân cũng mang theo, không một khắc rời xa".
Hoàng hậu thở dài nói: "Muội tuổi còn trẻ nhưng cũng nên bảo dưỡng cho tốt vào. Nay mặc dù không còn ở Vương phủ nhưng cũng đừng ỷ lại vào thái y. Muội nghĩ xem, nếu bảo dưỡng tốt thì cũng giống như Thuần tần mà vì Hoàng thượng sinh vài A ca mới là điều tốt". Nói đến con cái, Tuệ quý phi liền có chút thương cảm, vội vàng cuối thấp đầu nhẹ nhàng lên tiếng.
Hoàng hậu gọi Liên Tâm tiến lên nói: "Bổn cung nhớ trong khố phòng của Trường Xuân cung có một kiện da huyền hồ do Cát Lâm tướng quân tiến cống. Hôm kia Hoàng thượng có ban thưởng cho bổn cung, ngươi đi lấy tới đây". Liên Tâm vội vàng lui xuống, Hoàng hậu thấy người bên cạnh đều là tâm phúc cho nên mới nói thành thật: "Kỳ thật tuổi của muội trẻ hơn bổn cung một chút, phụng dưỡng Hoàng thượng lại lâu. Lời này không phải lời nói khách khí nhưng mà Hoàng thượng cũng ở trong cung của muội nhiều nhất nhưng sao đến nay vẫn chưa thấy động tĩnh gì vậy? Muội cũng nên lưu ý một chút".
Đôi mắt Tuệ quý phi ửng hồng, thấp giọng nói: "Hoàng hậu nói như vậy là lòng tràn đầy nỗi đau của thần thiếp, thần thiếp đều biết. Nhưng thái y cũng đang điều trị, vẫn là Hoàng thượng tự mình đi đến Thái Y viện lệnh cho Tề đại nhân chữa trị, không thể không nói có dụng tâm. Chỉ là thần thiếp phúc bạc mà thôi".
Hoàng hậu than một tiếng, cũng là cảm xúc: "Hoàng thượng mới có ba vị A ca, Nhị a ca của bổn cung không cần nói. Đại a ca cùng Tam a ca xuất thân đều bình thường, bổn cung hy vọng muội cũng có thể có một A ca để mà trông cậy vào, thông minh nhanh nhạy, Nhị a ca cũng có người bạn bên canh. Đó mới là huynh đệ chân chính"
Tuệ quý phi nghe được những lời này, lòng tràn đầy cảm kích, vội vàng quỳ xuống, rưng rưng nói: "Hoàng hậu nương nương vẫn là chiếu cố thần thiếp, thần thiếp đều biết. Có câu nói tri kỷ này của nương nương, thần thiếp có chết vạn lần cũng khó báo đáp được hết yêu mến của nương nương".
Hoàng hậu vội nâng nàng đứng dậy nói: "Đừng nói khách khí như vậy. Bổn cung cùng muội ở chung nhiều năm, bất quá cũng là hợp ý, mới xem muội như một tỷ muội ruột thịt". Nàng ngẩng đầu thấy Liên Tâm đưa tấm da huyền hồ tiến vào, Hoàng hậu nhân tiện nói: "Giao cho Mạt Tâm đi, bổn cung ban thưởng cho Tuệ quý phi".
Tuệ quý phi biết về hàng da có thuyết: "Nhất phẩm là huyền hồ, Nhị phẩm là điêu, tâm phẩm hồ điêu", lại thấy hồ da kia long sắc thâm hắc như mực, da long bóng loáng, lại là Cát Lâm tướng quân cống phẩm, một năm cũng chỉ có một hai kiện, tự biết là loại hàng đẳng cấp, bận rộn tạ ơn nói: "Thứ quý trọng như vậy, thần thiếp sao dám dùng được chứ? Đây cũng là vật Hoàng thượng ban thưởng cho nương nương".
Hoàng hậu nói: "Hoàng thượng thưởng cho bổn cung, giờ đây tất nhiên bổn cung có thể làm chủ. Muội nhận lấy đi, ngày mai gọi Nội Vụ phủ làm một xiêm y giữ ấm, làm ấm thân mình mới không uổng phí".
Tuệ quý phi nhiều lần tạ ơn, Mạt Tâm cẩn thận thu nhận. Hoàng hậu nhìn cái tấm hồ da, bỗng nhiên thở dài: "Kỳ thật bổn cung đưa cho muội cái gì tốt thì cũng là dạng cống phẩm mà thôi. Nếu năm nay không có huyền hồ thì sang năm, năm sau cũng còn có. Làm sao bằng cái tấm biển treo ở cửa cung, được Hoàng thượng ngự bút ban cho".
Hoàng hậu đang muốn trả lời nhưng nghĩ lại, chỉ vẫy tay nói: "Mà thôi, không có gì quan trọng đâu, bổn cung cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi".
Tuệ quý phi thấy nàng nhân nhượng cho khỏi phiền phức, càng thêm không chịu buông bỏ: "Nương nương nói cái gì mà cũng muốn gạt thần thiếp sao?"
Tố Tâm thấy chén trà của Tuệ quý phi bốc hơi nóng, vội vàng thêm nước, khó xử nói: "Nương nương sao lại muốn gạt tiểu chủ được chứ? Chỉ là sợ nói ra càng thêm ý giận thôi cho nên cũng lời biếng nhiều lời. Buổi sáng hôm nay Nội vụ phủ đến đây bẩm báo, nói Hoàng thượng ngực bút viết phúc tự cho Nhàn phi ở Diên Hi cung, Nhàn phi liền vội vàng không ngừng dặn dò cho người làm thành một tấm biển bằng vàng treo trong chính điện. Kỳ thật Hoàng thượng ban thưởng cho ai cũng không quan trọng nhưng mà nàng ấy dường như sợ người khác không nhìn thấy cho nên mới treo ở tại chính điện, cho rằng mình đang được nhận ân sủng hay sao? Kỳ thật nô tỳ thấy nếu Hoàng thượng ban cho ngự bút thì trước tiên phải treo trong cung của Hoàng hậu và tiểu chủ, sao lại đến phiên nàng ta chứ?"
Tuệ quý phi khẽ cắn hàm răng, cười lạnh một tiếng nói: "Thần thiếp còn tưởng rằng những ngày qua Hoàng thượng vẫn chưa triệu nàng ta thị tẩm, nàng ta sẽ an phận chút, hóa ra vẫn còn có tính cách mạnh mẽ như vậy. Thần thiếp không tin Hoàng thượng chỉ có ban cho nàng ta ngự bút không thôi". Nàng dứt lời đứng dậy, vội vàng cáo từ.
Hoàng hậu nhìn bóng dàng của nàng, chỉ là cười nhẹ nói: "Bổn cung nhớ thương Nhị a ca, ngươi cùng bổn cung may ít xiêm ý rồi đi đến A ca sở một chuyến".
Tố Tâm nói: "Không phải sáng hôm nay người Nội Vụ phủ đưa đến những xiêm y thượng hạng sao ạ? Nô tỳ nhìn thấy đều là đồ tốt, nương nương tự tay may xiêm y cho Nhị a ca nhưng cũng nên nghĩ đến chính mình mới tốt".
Hoàng hậu liếc mắt nhìn những xiêm y đủ loại màu sắc kia, lạnh lùng lắc đầu: "Người bên ngoài đưa cái gì tới, cho dù tốt nhưng bổn cung không thấy yên lòng. Thà rằng mình vất cả một chút nhưng có như vậy mới thấy lòng yên ổn".
Tố Tâm nghe vậy rùng mình, nói: "Nô tỳ đã hiểu".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT