Đợi đến lúc không có ai đề phòng, Như Ý liền triệu Giang Dữ Bân đến để hỏi thân thể Ý Hoan.

Giang Dữ Bân vừa sầu lo vừa nói: "Thư phi nương nương mang thai cho nên vẫn luôn nôn mửa, sau khi nôn mửa thì lại bị đau dạ dày, những bệnh trạng này cũng là bình thường. Vì bị đau dạ dày cho nên thái y dùng chu sa liên để chữa trị cho Thư phi nương nương, cũng xem như là đúng bệnh hốt thuốc. Chu sa liên là một dược liệu hiếm có cho nên cũng có thể thấy được Thái y dụng tâm, chu sa liên này kết hợp với nước ấm thì sẽ tạo ra hiệu quả nhanh nhất nhưng lại làm tổn thương thận. Mà Thư phi nương nương mang thai mấy tháng sau thì bệnh phù nề càng ngày càng nặng, vi thần đã nhìn qua đơn thuốc thấy có hai vị thuốc mộc thông và cam toại, hai vị thuốc đó đều có tác dụng trừ nóng ẩm, nhưng lại cùng dùng với chu sa liên cho nên gây ra thận hư. Thư phi nương nương lúc trước hay dùng thuốc mang thai, vốn đã làm cho thận khí hư nhược cho nên kết hợp với loại thuốc kia nữa thì cũng coi như kích thích bệnh cũ. Người mang thai vốn là hao phí thận khí, chỉ cần dùng một chút thuốc thì có thể khiến cho thận hư, dung nhan hủy hoại"

Như Ý nghe hắn nói nhiều như vậy, ngẫm nghĩ từng chút một rồi nói: "Ý của khanh là có người sai khiến thái y chẩn trị cho Thư phi sao?"

Giang Dữ Bân suy nghĩ một lát rồi cẩn thận nói: "Chuyện này cũng khó nói bởi vì tất cả đều dùng thuốc tốt, không phải là độc dược nhưng phàm đã là thuốc thì đều có hai mặt, nếu sơ sẩy một chút khi bào chế thì tất cả cũng ảnh hưởng đến dược tính"

Như Ý trầm ngâm nói: "Vậy thì tóc của Thư phi nếu muốn trở lại như cũ thì phải mất bao lâu?"

Giang Dữ Bân xòe ngón tay ra suy nghĩ rồi nói: "Ít thì phải 2, 3 năm, nhiều thì cũng 5, 6 năm"

Như Ý bất đắc dĩ, chỉ phải hỏi: "Vậy có ảnh hưởng tới hài tử trong bụng không?"

Giang Dữ Bân nói: "Chắc chắn sẽ có. Thân thể người mẹ bị thận khí hư nhược thì sao thai nhi có thể cường kiện được chứ? Cho nên Thập a ca trong bụng vẫn có thể bị ốm yếu, sợ là phải dùng đại khí lực để bảo dưỡng, chỉ là nếu như sinh hạ được ra ngoài thì vẫn phải điều dưỡng cho tốt thì mới ổn được"

Như Ý bóp trán, đau đầu nói: "Nguyên tưởng rằng đã đề phòng chuyện thuốc mang thai năm đó, vậy mà cuối cùng vẫn rơi vào tình cảnh này"

Giang Dữ Bân nói: "Thuốc mang thai kia căn bản cũng chỉ là thuốc tránh thai, rốt cuộc cũng không phải thuốc tuyệt dục, chỉ là sau khi thị tẩm đều dùng qua thì cũng mang lợi hại thập phần. Nữ tử mang thai tháng thứ 10, thận khí sẽ liên kết với thai nhi thì gây ra mệt mỏi, nếu lại dùng thuốc bổ thì lại gậy ra tổn thương, thật là họa vô đơn chí, vét sạch trụ cột. Hơn nữa vi thần mắc chứng đau bụng đi tả ở vùng Sơn Đông, trì hoãn chậm trễ hơn nửa tháng cho nên cũng không thể chữa trị cho Thư phi nương nương vào thời điểm tốt nhất"

Như Ý nói: 'Khanh cũng hiểu được khanh mắc bệnh ở Sơn Đông có điều kỳ lạ sao?"

Giang Dữ Bân gật đầu nói: "Vi thần đã suy nghĩ kỹ, tựa hồ như có người không muốn vi thần lập tức quay về cung, với lại cũng vì thân thể của Ngũ a ca không tốt cho nên nhất thời cũng không thể tận tâm tận lực với Thư phi nương nương"

Như Ý nhắm mắt lại, âm thầm gật đầu: "Bổn cung biết". Nàng hơi mở hai mắt: "Đúng rồi, nghe Du phi nói thân thể Mai tần không được tốt, rốt cuộc là sao vậy?"

Giang Dữ Bân nói: "Mai tần nương nương là do chuyện sinh con lần đó mà thân thể bị thương, mấy năm nay tuy có điều dưỡng nhưng cũng là vì thương tâm quá độ, thứ hai là thân thể đã hư hỏng rồi, việc mà vi thần và các thái y có thể làm chỉ là cố gắng duy trì cái thân thể này sống sót qua ngày mà thôi"

Như Ý kinh sợ nói: "Thân thể Mai tần hỏng đến mức như vậy sao?"

Giang Dữ Bân thương xót nói: "Dạ. Mai tần nương nương đã hỏng đến cùng cực rồi, lúc trước sắc mặt hoàn hảo nhưng giờ đây như hoa sắp tàn. Lời nói vi thần không dễ nghe nhưng mà chỉ sợ trong một hai năm nữa, Mai tần muốn cố gắng thì cũng không thể chịu nổi nữa rồi"

Như Ý suy nghĩ lặng im một lát, bỗng nhiên nhớ tới cái thời điểm mà Mai tần kiều diễm thanh lệ, một tay đánh đàn tỳ bà róc rách, một tay đoạt được sủng ái của Cao Hi Nguyệt. Lúc trước nàng chiếm hết ân sủng mưa móc trong cung, ai ngờ nàng lại là đóa hoa phù dung sớm nở tồi tàn, cái thời khắc tốt đẹp nhất của cả đời cũng vội vàng trôi qua như vậy, rốt cuộc chỉ là một cái thân thể thảm bại mà không chịu nổi tâm can trong lòng. Tuy rằng Như Ý cảm thán nhưng rồi cũng liền cho qua như xuân qua đông tới.

Ngày hôm sau, nàng đang chuẩn bị thay quần áo mà hợp cung tần phi thỉnh an thì chợt nghe bên ngoài có tiếng của một vật ngã xuống, rồi lại có tiếng kinh hô rối ren: "Khánh tần! Khánh tần! Nương nương làm sao vậy?"

Bỗng nhiên Như Ý đứng lên mà bước nhanh ra ngoài điện thì đã thấy Khánh tần ngất đi, bất tỉnh nhân sự. Như Ý lấy lại bình tĩnh, cố gắng tìm hơi thở Khánh tần rồi lập tức nói: "Lập tức đưa Khánh tần hồi cung, thỉnh Tề thái y đến xem sao, mọi người không được làm loạn"

Mọi người nhận lệnh rồi rời đi, vội đưa Khánh tần ra ngoài.

Như Ý lập tức phân phó: "Tam Bảo, đi bẩm báo cho Hoàng thượng biết rồi đi tra xem sao lại có chuyện này"

Sau giờ ngọ, Giang Dữ Bân đưa hộp đồ ăn bước vào, cười dài nói: "Nhị Tâm ở nhà không có chuyện gì làm cho nên mới làm chút cao hoa hồng mà đưa đến cho Hoàng hậu nương nương nhấm nháp"

Như Ý nhớ thương chuyện Khánh tần, liền nói: "Khanh đến đúng lúc lắm. Bổn cung đang muốn mới khanh đến Thái y viện xem kỹ phương thuốc mà Khánh tần xưa nay đã dùng"

Như Ý kể lại chuyện mới xảy ra, vừa vặn thì Tam Bảo chạy vào nói: "Hoàng hậu nương nương, chuyện của Khánh tần nương nương đã được tra rõ"

Mọi chuyện liên tiếp xảy ra, Như Ý không còn cảm thấy sợ hãi nữa, chỉ nói: "Có chuyện gì, mau nói đi"

Tam Bảo nói: "Khánh tần nương nương đã uống canh Ngưu tất thảo ô, bây giờ toàn thân rét run, sợ là không có chuyện tốt"

Giang Dữ Bân cả kinh nói: "Thảo ô vị đắng, lại nóng nhiều, có nhiều độc nhưng lại có công hiệu lưu thông khí huyết, còn ngưu tất có tác dụng lưu thông máu thông kinh, lại có công hiệu dẫn máu. Ngưu tất nếu uống bình thường thì không sao, chỉ là Khánh tần nương nương đã nhiều ngày không chỉ có kinh nguyệt mà còn bị rong huyết, mấy tháng nay đều phải điều trị thì giờ sao lại uống canh ngưu tất chứ?"

Như Ý nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Giang Dữ Bân nói: "Khanh chắc chắn chứ?"

Giang Dữ Bân liên tục nói: "Dạ, dạ! Vì phương thuốc điều trị của Khánh tần nương nương đều nằm ở Thái y viện, mà đã nhiều ngày, Khánh tần nương nương đang điều trị chứng rong huyết. Bây giờ lại dùng canh ngưu tất thảo ô, chỉ sợ chứng rong huyết ngày càng thêm nặng mà là sợ trong canh còn có độc nữa!"

Như Ý trầm giọng nói: "Tam Bảo, thái y đã tới chẩn trị chưa?"

Tam Bảo nói: "Sự tình xảy ra quá đột nhột, người trong cung Khánh tần cũng đã thỉnh thái y, Tấn tần nương nương cũng đã đi thỉnh Hoàng thượng rồi ạ"

Như Ý vốn muốn đứng lên nhưng lại suy nghĩ điều gì đó mà vẫn ngồi xuống, chán ghét nói: "Cái có độc như vậy, chắc chắn không phải tự Khánh tần muốn uống. Nói đi, là do ai làm?"

Tam Bảo hơi có chút khó xử rồi nói: "Dạ, là do Mai tần nương nương đưa đến"

Như Ý nhíu mày nói: "Kỳ lạ nhỉ, không phải Mai tần và Khánh tần luôn có giao hảo tốt sao?"

Tam Bảo nói: "Dạ tốt cho nên Mai tần nương nương mới tự mình đưa đến, nói là muốn chăm sóc chữa trị cho Khánh tần nương nương, Mai tần còn nói không tin tưởng người bên ngoài và Thái Y viện cho nên Khánh tần nương nương không chút nghi ngờ mà uống hết chén thuốc, rốt cuộc nửa canh giờ sau liền xảy ra chuyện"

Như Ý không cần nghĩ ngợi mà liền hỏi: "Vậy chuyện đó đã hỏi qua Mai tần chưa?"

Tam Bảo khom người nói: "Chuyện vừa xảy ra thì Mai tần nương nương đã bị tra hỏi, Hoàng thượng vừa hỏi thì chính Mai tần liền nhận và nói là do ghen tị Khánh tần có sủng cho nên nhất thời hồ đồ mà làm chuyện này nhưng nô tài có nhìn thấy, mỗi câu nói mỗi cử động của Mai tần dường như là đã sớm đoán được có kết cục cho nên không thấy sợ hãi một chút nào cả"

Có chút nghi ngờ nổi lên trong lòng, Như Ý thản nhiên cười nói: "Thật đáng thương, làm chuyện như vậy mà còn không sợ".

Nàng dứt lời liền ra lệnh: "Chuyện xảy ra như vậy cũng đáng thương, Dung Bội, ngươi đưa bổn cung đi thăm Khánh tần nào"

Lúc bước đến Cảnh Dương cung thì Khánh tần vẫn còn hôn mê, Như Ý thấy các ma ma lau người đem một chậu nước máu ra ngoài, trong lòng cảm thấy có chút kinh sợ. Trong Noãn các nồng nặc mùi máu, Thái hậu ngồi ở trên Noãn các, khuôn mặt bình tĩnh yên lặng như hồ nước, khuôn mặt Hoàng đế thì lại rầu rĩ không thôi, Tấn tần khe khẽ hầu hạ bên cạnh, không dám nói gì. Đám cung nhân thì càng sợ hãi mà cũng không lên tiếng. Như Ý liền hành lễ với Thái hậu và Hoàng đế, Tấn tần cũng hành lễ Như Ý rồi Như Ý hỏi: "Đang êm đẹp thì sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Khánh tần không có việc gì chứ?"

Hiển nhiên Tấn tần đang kinh sợ cho nên vội nói: "Bẩm Hoàng hậu nương nương, trong người Khánh tần vẫn còn thảo ô ngưu tất, các thái y vẫn còn ở bên trong cứu trị ạ"

Thái hậu buồn bực nói: "Mai tần phụng dưỡng Hoàng thượng nhiều năm như vậy, luôn luôn là người có chừng mực, sao hôm nay lại điên khùng mà làm ra chuyện này chứ?"

Trong giọng nói Hoàng đế mang theo cái chén ghét và lạnh lùng: "Hoàng ngạch nương nói Mai tần phát điên thì đó chính là phát điên. Nhi thần đã ra lệnh rồi, loại nữ nhân ngoan độc như vậy không cần phải giữ lại"

Thái hậu rùng mình: "Ý của Hoàng đế là..." Thái hậu hòa hoãn khẩu khí: "Mai tần là hồ đồ nhưng chung quy nàng ta cũng là người đã hầu hạ Hoàng đế nhiều năm, lại đã từng sinh được một hài tử..."

Hiển nhiên Hoàng đế không muốn nghe đến những chuyện cũ năm xưa cho nên liền lắc đầu nói: "Hài tử kia là điềm xấu, Hoàng ngạch nương không cần nhắc lại"

Thái hậu bị nghẹn một chút, chỉ phải ôn tồn nói: "A di đà Phật! Ai gia già rồi cho nên không muốn nghe những chuyện sống sống chết chết như vậy nhưng mà chung quy Mai tần cũng đã hầu hạ Hoàng đế mười mấy năm, không có công lao thì cũng có khổ lao mà Khánh tần vẫn chưa ảnh hưởng đến tính mạng. Nếu Thái y có thể cứu được Khánh tần thì Hoàng đế muốn đánh muốn phạt gì Mai tần cũng được, chỉ đừng lấy đi tính mạng của nàng ta, hãy giữ lại nàng ta bên cạnh để làm một cung nữ sai vặt cũng được". Thái hậu nghiêng mắt nhìn Như Ý: "Hoàng hậu, ngươi nói có phải hay không?"

Hoàng đế hiển nhiên là hận cực Mai tần, Thái hậu lại muốn giữ nàng ta tiếp tục ở bên cạnh Hoàng đế, đúng là khó xử, Như Ý chỉ chợt cười làm lành nói: 'Có Hoàng ngạch nương và Hoàng thượng ở đây thì sao thần thiếp dám xen vào chứ? Mà thần thiếp cho rằng, trước mắt nên xem thử thân thể Khánh tần thế nào đi ạ"

Thái hậu có chút không vui: "Ngày thường Hoàng hậu đều có chủ ý, sao hôm nay lại sợ hãi rụt rè như vậy? Không ra dáng một chi chủ lục cung gì cả"

Như Ý ngoan ngoãn cúi đầu, vừa lúc Tề Lỗ đi ra nói: "Hoàng thượng, Khánh tần nương nương đã không còn chảy máu nữa, chỉ là lần này chảy máu quá nhiều mà làm tổn thương thân thể, về sau cần phải bồi bổ nhiều ạ"

Thái hậu chắp tay lại, vui mừng nói: "A di đà Phật, người không sao là tốt rồi"

Tề Lỗ có chút bị kiềm hãm: "Vi thần bất tài, thân thể Khánh tần bị thương như vậy, chỉ sợ về sau không thể có thai được nữa ạ"

Khóe miệng tươi cười của Thái hậu thoáng chốc lạnh lại, Hoàng đế đau lòng nói: "Hoàng ngạch nương nghe đi, tiện nhân kia không thể vì Hoàng gia mà tự mình sinh được một Hoàng tử bình an khỏe mạnh mà còn muốn làm hại Khánh tần tuyệt hậu. Tâm tư ác độc như vậy không thể tha thứ được"

Phúc Gìa có chút không đành lòng, thở dài nói: "Hoàng thượng, Khánh tần sủng ái như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ có hài tử mà thôi. Với lại năm nay là đại thọ 60 của Thái hậu, Hoàng thượng hãy vì Thái hậu tích phúc mà hãy giữ lại cho Mai tần một cái tính mạng đi"

Mi nhãn Hoàng đế không có một chút động đậy: "Theo quy củ từ trước, loại người như Mai tần phải biếm vào lãnh cung". Sắc mặt Hoàng đế có chút nhu hòa: "Chỉ là trẫm đã đồng ý với Hoàng hậu, hậu cung không còn có lãnh cung nữa cho nên Mai tần chỉ có thể chết đi mà thôi. Với lại chính nàng ta cũng đã thừa nhận và cũng không còn lời nào để nói, nhi thần cũng nghĩ đến Hoàng ngạch nương nhưng cũng không thể nói gì hơn được nữa"

Bên trong ánh mắt Thái hậu chợt lóe lên một tia nghi ngờ mà băn khoăn trên người Hoàng đế. Một lát sau, thần sắc Thái hậu lãnh đạm nói: "Nếu tâm ý Hoàng đế đã quyết vậy thì ai gia cũng không còn gì để nói. Ai gia cũng coi như Mai tần tự làm tự chịu, không xứng để Hoàng đế sủng ái cho nên phải chịu xử tử".

Nàng lắc đầu nói: "Phong thủy Cảnh Dương cung đúng là không tốt, năm đó Di tần bị chết, bây giờ Khánh tần lại vô phúc như vậy". Thái hậu đứng dậy nói: "Phúc Gìa, đưa ai gia hồi cung".

Như Ý thấy Thái hậu rời đi, liền ngồi xuống bên cạnh Hoàng đế: "Hoàng thượng đừng quá thương tâm"

Hoàng đế không có nhiều khổ sở, chỉ là phiền chán không thôi: "Trẫm không có việc gì"

Như Ý ôn nhu nói: "Vậy Hoàng thượng muốn xử trí Mai tần thế nào?"

Hiển nhiên Hoàng đế không muốn nghĩ về Mai tần nữa cho nên chỉ ngắn gọn nói: "Còn xử trí thế nào nữa chứ? Dùng một ly rượu độc là xong việc thôi"

Như Ý gật đầu nói: "Thần thiếp hiểu rồi, vậy thần thiếp sẽ lập tức cho người đi xử lý ngay". Nàng suy nghĩ một chút: 'Chỉ là hôm nay đã muộn rồi, Hoàng thượng cũng đang nổi giận, vậy hãy cho Mai tần sống đến ngày mai được không ạ? Miễn là không cần kinh động đến bên ngoài, lại không được để truyền ra những lời không dễ nghe"

Hoàng đế miễn cưỡng gật đầu: "Cũng được. Mọi chuyện cứ giao cho Hoàng hậu, trẫm không muốn nghe đến chuyện này và người này nữa"

Như Ý uyển thuận đáp ứng, liền biết giờ phút này Hoàng đế không muốn có nhiều người bên cạnh cho nên dặn dò Lý Ngọc đưa Hoàng đế quay trở về Dưỡng Tâm điện. Nàng mới bước ra khỏi Cảnh Dương cung thì Dung Bội hiếu kỳ hỏi: "Hoàng hậu nương nương, Mai tần đã phạm vào chuyện lớn như vậy, nhất định là phải chết nhưng kéo dài sống thêm một ngày nữa, chẳng lẽ còn có cơ hội thay đổi sao ạ?"

"Không có bất cứ cơ hội nào cả, Mai tần nhất định phải chết". Như Ý than nhẹ một tiếng: "Chuyện đã xảy ra như vậy, không thể nói lý lẽ đầu đuôi sự việc thì cũng chỉ có con đường chết mà thôi, chỉ là trong cung người chết không minh bạch nhiều lắm, tuy rằng bổn cung không thể ngăn cản nhưng mà bổn cung vẫn muốn làm chút chuyện cho nàng để thỏa mãn tâm nguyện của nàng ta"

Như Ý nhìn xa xôi về phía chân trời, một màu hôn ám nặng nề như khối chì tầng tầng hạ xuống, nàng do dự một lát rồi thấp giọng nói: "Gọi Tam Bảo cho người ra ngoài, lệnh cho Nhị Tâm thay bổn cung làm một chuyện"

Đến ngày thứ hai, Nhị Tâm đã sớm vội vã vào cung, Như Ý dặn Tam Bảo đi chuẩn bị rượu, nàng thấy ngay cả mí mắt của Nhị Tâm cũng không nâng lên, chỉ thản nhiên hỏi: "Mọi chuyện đã làm thỏa đáng rồi chứ?"

Nhị Tâm vội nói: "Mọi chuyện đều đã thỏa đáng. Hôm qua nương nương phân phó thì nô tỳ suốt đêm đã chuẩn bị nghi tức lế lễ đi đến bãi tha ma, chỉ là đã nhiều năm trôi qua cho nên thứ rất khó tìm. Vẫn là nương nương cẩn thận, phân phó Tam Bảo thông báo cho nô tỳ tìm người kia năm đó đã làm việc cho nên giờ mới tìm được, vào giờ Tý nô tỳ lại mang theo một thầy địa lý tìm một nơi an táng thật tốt, cũng như làm một cái lễ hành bái, hi vọng nó... ở dưới đất có thể an bình"

Mi tâm Như Ý buông lỏng, an bình nói: "Tuy rằng bổn cung chỉ mới liếc mắt nhìn qua hài tử kia nhưng đến cùng trong lòng vẫn cảm thấy bất an, tuy rằng việc bây giờ là rơi vào điều kiêng kị phạm húy nhưng làm xong cũng cảm thấy an tâm một chút. Ngươi hãy lặng lẽ đi đến trong cung Mai tần, nói cho nàng ta biết chuyện này và hãy đợi bổn cung cho người đưa rượu tới, cũng xem như làm cho nàng ta an tâm lên đường"

Nhị Tâm đáp ứng rời đi, chỉ sau một nén nhang là liền vội vàng quay trở về nói: "Hoàng hậu nương nương, Mai tần nương nương biết mình nhất định sẽ chết cho nên khẩn cầu trước khi chết mà gặp nương nương một lần"

Lúc đó Như Ý đang ngồi bên cửa sổ, lật sổ ghi chép của Nội vụ phủ. Nàng nghe vậy, bỗng dưng cơ thể nhẹ nhàng run lên nhưng cũng chỉ thản nhiên hỏi: "Mọi chuyện cũng đã xong, bổn cung cũng làm cho nàng ta thỏa mãn tâm nguyện, chẳng lẽ nàng ta còn có điều gì không thể nói sao?"

Nhị Tâm trầm ngâm nói: "Mai tần nương nương chỉ cầu gặp một mình nương nương mà thôi". Nàng dứt lời lại năn nỉ: "Hoàng hậu nương nương, nô tỳ nhìn thấy Mai tần nương nương quả thật rất đáng thương, nương nương hãy đáp ứng cái khẩn cầu của nàng ta đi, nàng ta vẫn luôn mong trước khi chết mà gặp nương nương để nói vài câu. Dù sao nàng ta cũng phải chết, nương nương..."

Như Ý niệm tình Mai tần cũng ở trong cung nhiều năm, với lại thấy Nhị Tâm khẩn cầu van xin như vậy cho nên liền gật đầu nói: "Vậy bổn cung sẽ đi thăm nàng ta"

Vĩnh Hòa cung im lặng như thường, Mai tần ngồi ở chính điện, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như ngày xưa, ngay cả thần sắc cung nhân hầu hạ cũng vẫn giữ nét như thường, chỉ có thần sắc Qũy thường tại thì vẫn luôn hoảng loạn hoặc sung sướng khi gặp được người khác, lúc đó mới ám chỉ Vĩnh Hòa cung đang gợn sóng. Như Ý cũng không nhìn sắc mặt của các nàng ta, chỉ thản nhiên nói: "Cho dù có xảy ra chuyện gì, các ngươi cũng không cần chạy vào trong can thiệp"

Tam Bảo đang bưng một bình rượu rồi sợ hãi nhìn Như Ý, Qũy thường tại đáp ứng một tiếng, bĩu môi cười nói: "Hoàng hậu nương nương, tiện nhân kia vừa trở về thì đều nhốt mình trong phòng, không muốn ra ngoài. Mà cũng đúng thôi, làm chuyện bẩn thỉu như vậy cơ mà. Tiện nhân kia còn không an phận, lại cho thị nữ bên cạnh đến thỉnh nương nương đến, tiện nhân kia vẫn mong có thể cầu xin tha cho một cái mệnh đê tiện sao?"

Qũy thường tại là do Trắc phúc tấn của Ngũ Vương gia Hoằng Trú đưa vào cung, gương mặt đào hoa lại có giọng nói yêu yêu, xưa nay không hợp mắt với Như Ý, bây giờ đây mỗi lần mở miệng đều nhắc đến chữ "Tiện", Như Ý nghe thấy liền không vui mà nhíu mày, liếc nàng một cái: "Cho dù nàng ta đã làm chuyện gì thì cái miệng của ngươi đủ xứng để nói ra sao?"

Xưa nay Như Ý không cười nói lớn tiếng, Qũy thường tại nghe được câu này, liền thấy sợ hãi. Bình thường tại kéo tay áo Qũy thường tại và vội vàng đứng lui sang một bên mà không dám nói tiếp nữa. Như Ý cũng không muốn phí lời với các nàng ta mà liếc mắt nhìn Nhị Tâm và phân phó: "Ngươi đi nhìn một cái đi". Dứt lời, liền đi vào trong điện.

Bọn thái giám hầu hạ ở bên ngoài đẩy cửa chính điện ra, Như Ý bước vào thì trong chớp mắt có chút hoảng hốt, nàng nhớ lại rất nhiều năm về trước, nàng cũng đã từng bước đến nơi này, cùng Hoàng đế ở bên cạnh tân sủng Nhị Cơ. Mười mấy năm sau, trong cung vẫn như ngày thường, chỉ là kim phấn cũng dần ảm đạm, màu sắc chạm trổ hoa văn trên trụ cột cũng đã mờ đi. Nộ khí mờ mịt nặng nề quấn quanh trong đó, ngay cả cung nhân trong này cũng giống như vậy, người người già đi, hồng nhan mất đi.

Thời tiết có chút lạnh lẽo, trong điện lại bị bao vây bởi một hơi khí sắp chết. Đèn đuốc trong điện vẫn sáng như thường nhưng Như Ý chỉ cảm giác trước mắt có một thân ảnh u ám, trên bàn trang điểm có mấy đóa hoa cúc sắp sửa héo tàn như là trước khi chết mà nở rộ diễm lệ cuối cùng. Như Ý nhớ mang máng, đóa hoa kia là năm đó Mai tần được sủng ái, Hoàng đế ban thưởng cho nàng một kiện trang sức, nàng cực kỳ yêu thích cho nên vẫn hay thường đeo.

Như Ý đứng ở phía sau nàng, lẳng lặng nhìn nàng đang trang điểm, Như Ý chỉ cảm thấy đau xót, hòa nhã nói: "Hoàng thượng không phế bỏ vị phân của muội, muội trang điểm như vậy, trông rất đẹp mắt"

Mai tần nhìn thấy hình bóng nàng trong chiếc gương đồng, liền chậm rãi nói: "Hoàng hậu nương nương đến rồi". Nàng nói vậy nhưng lại không đứng dậy, cũng không hành lễ, chỉ lấy đôi mắt chào đón. Như Ý cũng không thèm để ý đến cấp bậc lễ nghĩa, chỉ vươn tay bẻ một đóa hoa cúc dại nhỏ mà cài lên mái tóc của Mai tần, ôn nhu nói: "Đang tốt lành, sao muội lại làm chuyện như vậy với Khánh tần chứ? Muội đã sống trong cung mười mấy năm rồi, chẳng lẽ bây giờ đã chán sống rồi sao?"

Mai tần nhẹ nhàng gật đầu, chiếc cổ trắng nõn như cổ thiên nga vẫn còn duyên dáng: "Mỗi ngày đều sống như vậy, quả thật đã chán sống rồi". Nàng nhìn Như Ý, bình tĩnh nói: "Hoàng hậu nương nương cũng đã biết muội muội, Khánh tần và Thư phi đều là người của Thái hậu đúng không?"

Như Ý kinh hoảng nhưng cũng chỉ yên lặng như nước: "À"

Mai tần lấy sơn móng tay ra, lại tinh tế mà sơn từng móng tay mà cười nói: "Đúng vậy, nữ nhân tôn quý nhất trong thiên hạ chính là lão Phật gia, là Hoàng Thái hậu, là ngạch nương của Hoàng thượng, vậy mà ở trong chốn hậu cung còn an bài người của mình, không phải rất đáng buồn cười sao?"

Ngược lại thần sắc Như Ý vẫn bình tĩnh: "Làm người thì ắt có điều cầu mong cho nên cũng có sự an bài, không có gì đáng cười cả"

Mai tần xuy cười: "Cũng đúng, cho dù Hoàng Thái hậu đứng trên vạn người nhưng cũng có lúc kinh sợ, an bài những người như chúng muội ở bên cạnh Hoàng thượng, xem xét thời điểm mà góp lời, cũng nên a dua đúng lúc để cho Thái hậu và Trưởng công chúa được vạn toàn cả đời"

Như Ý ngạc nhiên nói: "Nếu muội và Khánh tần đều là người của Thái hậu vậy thì vì sao muội lại còn muốn hại Khánh tần chứ?"

Mai tần nhìn móng tay vẽ hình hoa hồng, lộ ra vài phần đắc ý: "Dùng người của Thái hậu để ban thuốc độc cho người của Thái hậu, lại làm mất đi khả năng sinh con, lại làm bị thương thân mình, có phải kế sách đó hoàn hảo lắm không?" Nàng cũng biếng nhác mỉm cười, chỉ nói: 'Dù sao tất cả mọi người đều cho rằng tại đêm phong hà khúc viện ngày đó, Khánh tần chiếm hết phong cảnh, muội lại là vì người khác mà may xiêm y, làm nền cho nàng ta, dù sao muội cũng đã nhìn thấu, nói muội ghen tị thì ghen tị cũng được, cái gì cũng không quan trọng"

Như Ý nhíu mày, chăm chú nhìn nàng một lát: "Nếu muội thật sự ghen tị Khánh tần thì chỉ cần bỏ thảo ô hạ độc làm chết nàng ta thì cần gì phải bỏ nhiều ngưu tất như vậy? Làm cho nàng ta bị rong huyết không thôi, lại làm tổn thương thân thể mà không thể sinh được con cái. Muội cũng là người Thái hậu dạy dỗ, chắc chắn cũng biết nếu đã muốn diệt thì phải diệt tận gốc thì mới tốt, thủ pháp nửa vời như vậy, mọi người đều nghĩ muội là vô năng"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play