Arthur trở thành quán quân của vòng đấu này, lại được Hoàng đế khen ngợi, tương lai chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió, ai có chút mắt nhìn đều chạy qua chúc mừng y.
Arthur nở nụ cười, đáp lại những lời chúc mừng một cách khiêm tốn, trong lòng hơi buồn bực, những người này cứ vây quanh y như ruồi bu, bảo sao y tiếp cận Francois được đây?!
Lúc này, đám người bỗng dạt sang hai bên, Arthur nâng mắt nhìn lên, hoàng tử Repin khoác trên mình lễ phục màu trắng thuần đang tiến về phía y.
-Hoàng tử điện hạ... – Arthur đang định hành lễ, nào ngờ chưa kịp cúi người đã bị Repin vươn tay nâng dậy.
-Không cần đa lễ! Hôm nay cậu là anh hùng, bản điện hạ đặc biệt tới chúc mừng cậu.
Chẳng biết cố ý hay vô tình, khoảnh khắc được nâng dậy, Arthur thấy đầu ngón tay gã nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay y, mang tới cảm giác tê dại.
Arthur ngẩng phắt đầu, trong đôi mắt màu lam nhạt như băng thoạt nhìn giống hệt Joseph là chút mập mờ sâu xa, chuông báo động trong lòng y rung liên hồi. Khoảng cách của hai người lúc này cực gần, gần tới mức y có thể ngửi thấy tin tức tố Alpha trên người hoàng tử. Tin tức tố của Hoàng tử rất mạnh mẽ, nhưng chẳng hề tinh khiết, Arthur có thể ngửi được cả đám tin tức tố Omega xen lẫn trong hơi thở của gã, điều này khiến y nhíu mày trong vô thức.
Repin buông tay Arthur ra, điềm nhiên như không, cử chỉ tao nhã giúp gã che giấu sự mờ ám khác thường trong lòng. Hương vị của Beta thanh tú này còn tinh khiết hơn cả tưởng tượng của gã, tuy không phải sự ngọt ngào khiến làm người say mê như Omega, nhưng lại mang theo hương vị thanh nhã nhẹ nhàng khiến người ta thấy thoải mái vui vẻ, Repin càng thêm kiên định phải có được y!
Repin nhẹ nâng tay ra hiệu, người hầu bèn bưng tới hai ly rượu Champagne. Repin cầm một ly, đưa ly còn lại cho Arthur.
-Nào, ta mời ngôi sao tương lai của Đế Quốc!
-Đa tạ Điện ha,
Trước nay Arthur sống rất có nguyên tắc, không uống rượu, nhưng không có nghĩa là y không uống được rượu. Là một đặc công, bạn buộc phải thông thạo các kiểu xã giao, kể cả uống rượu. Y nhận chén rượu, uống một hơi cạn sạch!
Bên này nâng cốc chúc mừng tưng bừng, bên kia, trong một góc nhỏ phía xa xa, Joseph đang được điều trị nhìn anh họ Repin nịnh nọt Arthur, ánh mắt càng thêm tăm tối buồn phiền.
Có điều Arthur cũng đang âm thầm kêu khổ trong lòng, ý mời chào của Hoàng tử lồ lộ như vậy, thậm chí còn có cả chút mập mờ không rõ, Arthur vừa thấp thỏm nói mấy câu khách sáo ứng phó với Hoàng tử, vừa quét mắt nhìn Francois không ngừng thì thầm trao đổi gì đó với Hoàng đế trên đài chủ tịch.
Repin huyên thuyên cả buổi, thấy Arthur chỉ đánh thái cực, thái độ không nóng không lạnh, gã bèn quyết định huỵch toẹt ra luôn. Tuy Arthur rất xuất sắc, nhưng y không tốt nghiệp trường quân đội danh giá, dựa vào quyền thế và địa vị Hoàng tử duy nhất Đế Quốc của gã, thiết nghĩ chỉ cần gã mở miệng nói cần, phụ hoàng chắc chắn sẽ không từ chối gã.
Vì vậy, Repin lật bài ngửa:
-Arthur, quả thật không giấu diếm gì cậu, chức trưởng vệ sĩ bên cạnh bản Điện hạ đã bỏ trống từ lâu, ta vẫn luôn hi vọng có thể tìm thấy người phù hợp với nó. Cậu...
Đúng vào lúc Hoàng tử Repin ngỏ lời, Hoàng đế Muller và Francois đã chuẩn bị rời tiệc, vừa hay đi về phía con đường bên cạnh bọn họ.
Arthur biết mình không thể tiếp tục giả ngu nữa, y bất chấp lễ nghi, ngắt lời Repin:
-Điện hạ, xin chờ một chút.
Arthur mặc kệ sắc mặt khó coi của Hoàng tử, rảo bước tới trước mặt Hoàng đế và Francois, quỳ một gối xuống, nói với Hoàng đế:
-Bệ hạ tôn quý, thần nghe nói quan vệ sĩ đoạt được chức quán quân có thể xin Người một yêu cầu, có phải vậy chăng?
Hoàng đế Muller suy nghĩ một lát, quả thật là có chuyện này, tâm trạng ông lúc này không tệ, bèn cười đáp:
-Đúng vậy, có thể nói như thế. Sao hả? Cậu lại muốn xin trẫm ân điển gì sao?
Arthur trộm nhìn Francois đứng cạnh Hoàng đế, sắc mặt Nguyên soái vẫn bình tĩnh như thường, lạnh lùng nghiêm khắc, chỉ thiếu viết lên mặt mấy chữ "người lạ chớ gần" nữa thôi. Nhưng dù như vậy, Arthur vẫn cảm thấy dẫu bỏ qua thù hận quốc gia, nhìn thế nào cũng thấy gương mặt lạnh lùng của Fancois thuận mắt hơn cái tên Repin lúc nào cũng nở nụ cười mập mờ kia nhiều.
Hoàng đế Muller thấy Arthur không nói năng gì mà cứ nhìn trộm Francois mãi, ông không khỏi nhớ tới những gì cậu thanh niên này nói lúc mượn Thanh Điểu. Hoàng đế Muller tung hoành khắp nơi mấy trăm năm, chẳng lẽ lại không nhìn ra chút suy nghĩ nho nhỏ trong lòng Arthur ư? Rõ là cậu thanh niên này sùng bái Francois từ tận đáy lòng! Thật thú vị! Để xem y nói với ông gì nào.
Không chỉ riêng hoàng đế Muller, Repin cũng nhìn ra được suy nghĩ của Arthur, gã cảm thấy vừa ức vừa hận. Những năm gần đây, phụ hoàng càng ngày càng coi trọng, tin tưởng Francois, giao toàn bộ binh quyền cho hắn quản lý, gã thân là Hoàng tử, lại luôn dưới cơ Francois, bảo sao gã cam tâm được đây?! Nếu đến ngay cả một quan vệ sĩ nho nhỏ mà gã cũng không giành được thì thật sự quá mất mặt rồi!
Arthur biết chắc chắn sẽ đắc tội với Repin nếu y mở miệng, phiền phức sau này sẽ rất nhiều; nhưng sao y có thể trơ mắt nhìn cơ hội vụt qua chứ? Nói không chừng sẽ đạt được kết quả tốt!
-Bệ hạ, thần không có mong muốn nào khác, từ nhỏ thần đã hâm mộ Nguyên soái đại nhân, mong ước cả đời thần là có thể đi theo Nguyên soái, trở thành tùy tùng của Ngài. Cho nên, hôm nay thần xin cả gan xin Người hãy ban cho thần làm vệ sĩ của Nguyên soái. – Dứt lời, Arthur nhìn Francois thật sâu, dùng ánh mắt thể hiện sự hâm mộ cuồng nhiệt của bản thân.
Y vừa nói xong, ai nấy đều sửng sốt không thôi, tên nhóc Beta này to gan thật! Từ trước tới nay, quan vệ sĩ trực thuộc nơi nào đều do quân đội bố trí, thế mà y lại dám ngỏ lời muốn đi theo Nguyên soái trước mặt mọi người? Có ai không biết Francois là người máu lạnh vô tình, trở thành quan thị vệ của hắn sẽ phải theo hắn đông chinh tây chiến, chưa nói tới việc cực kỳ vất vả, nguy hiểm, đã vậy còn chưa chắc sẽ lập được công lao. Cứ nhìn quan vệ sĩ Brand hiện giờ của hắn là biết, đi theo hắn năm năm mà vẫn chỉ là một trung úy nhỏ nhoi. Trái lại, trở thành quan vệ sĩ của hoàng tộc chẳng những có đãi ngộ tốt, công việc nhẹ nhàng, thăng chức cũng dễ dàng hơn nhiều. Được Hoàng tử Repin coi trọng mà y lại dám phớt lờ lời mời của Hoàng tử, khăng khăng muốn đi theo Nguyên soái, đầu y không có vấn đề gì chứ?
Hoàng đế Muller không hề cảm thấy bất ngờ trước thỉnh cầu của Arthur, ông khá tán thưởng cậu thanh niên can đảm xuất sắc này. Lúc ông sắp mở miệng đồng ý thì Repin bỗng chen lời:
-Phụ hoàng, vị trí vệ sĩ trưởng bên cạnh nhi thần bỏ trống đã lâu, xin phụ hoàng ân chuẩn cho Arthur đảm nhiệm chức vị ấy.
Có câu "không ai hiểu con bằng cha", sự ân cần quan tâm vừa rồi của Repin không thoát khỏi đôi mắt lão luyện của Hoàng đế Muller, đồng thời cũng biết rõ suy nghĩ trong lòng con trai mình. Mấy năm nay, Repin tranh đấu đủ trò trong tối ngoài sáng với Francois, ông đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua, không so đo với gã. Nhưng hôm nay, chỉ vì một vệ sĩ nho nhỏ mà gã công khai gây mâu thuẫn trước mặt công chúng, điều này quả thật khiến Hoàng đế Muller thất vọng về đứa con trai này.
Hoàng đế Muller thầm than một tiếng, chuyển mục tiêu sang Francois vẫn im lặng nãy giờ, ông nhìn thoáng qua Brand phía sau hắn, nói:
-Ta nhớ không nhầm thì quan vệ sĩ sau lưng khanh sắp hết nhiệm kỳ rồi nhỉ? Đã chọn được ai kế nhiệm chưa?
Hoàng đế Muller rất gian xảo, lặng lẽ ném quả bóng da vào tay Francois. Quan hệ giữa Francois với Repin trước giờ khá tế nhị, hai người lần lượt đại diện cho lợi ích hai tập đoàn người: quân đội và quý tộc, sóng ngầm tranh đấu chưa từng ngơi nghỉ, có điều bề ngoài hai người vẫn giữ gìn lễ phép, không lật mặt nhau. Tuy rằng Francois cũng rất tán thưởng tài năng của Arthur, nhưng khiến Hoàng tử khó xử trước mặt nhiều người như vậy chỉ vì một vệ sĩ liệu có đáng?
Hắn trầm ngâm chốc lát, trả lời Hoàng đế Muller:
-Quả thật quan vệ sĩ của thần sắp hết nhiệm kỳ, thần vẫn đang trong quá trình cân nhắc lựa chọn người kế nhiệm.
Arthur biết Francois đang lưỡng lự, trong lòng hết sức lo lắng, mọi chuyện đã tới nông nỗi này, y đành được ăn cả, ngã về không vậy. Thế là y bèn vọt tới trước mặt Francois, sắc mặt chân thành, giọng điệu khẩn thiết:
-Nguyên soái, từ nhỏ tôi đã ngưỡng mộ ngài, sùng bái ngài, mục tiêu để tôi phấn đấu cả đời là trở thành thuộc hạ của ngài! Tôi nguyện vì ngài xông pha khói lửa, sống chết không từ! Cho nên, tôi cầu xin ngài, xin hãy cho tôi một cơ hội!
Trong sự nghiệp đặc công dài đằng đẵng của mình, vì để hoàn thành nhiệm vụ, Arthur đã từng nói dối vô số lần, nhưng chưa lần nào hoang đường bằng lúc này, thế mà từ đầu tới cuối, ánh mắt y cực kỳ chân thành, cực kỳ khẩn thiết, tình cảm nồng thắm chứa đựng trong đôi mắt màu lục bích khiến người ta phải động lòng. Cho dù là ai, nhìn thấy cảnh tượng này cũng sẽ chắc như đinh đóng cột rằng cậu thanh niên trước mắt này thực sự một lòng một dạ sùng bái tôn kính Nguyên soái Đế Quốc, thậm chí không chút do dự giao cả mạng mình ra chỉ vì một ánh mắt, một câu nói của Nguyên soái.
Ánh mắt của Francois và Arthur chạm nhau trên không, ánh lửa nhiệt thành trong đôi mắt màu lục xinh đẹp lấp lánh kia, đủ để hòa tan băng đá từ cổ chí kim, cũng khiến trái tim đã nguội lạnh từ lâu của hắn rung động! Cậu thanh niên ấy thể hiện tình cảm chẳng chút e ngại, bộc bạch nỗi lòng trước mặt hắn, thành kính như vậy, nhỏ bé như thế, gần như khiến người ta khó lòng từ chối, Francois bỗng có xúc động gật đầu đồng ý ngay tắp lự.
Có điều Francois dẫu sao cũng là một người vô cùng lý trí, hắn bình tĩnh nhìn Arthur hồi lâu, sau cùng nói với vẻ thản nhiên:
-Để ta suy nghĩ thêm đã.
Lúc này, ngay cả Brand đứng sau cũng cảm thấy sốt ruột, thằng ngu cũng nhận ra được sự sùng bái ngưỡng mộ của Arthur dành cho Nguyên soái, biết đi đâu tìm một vệ sĩ vừa có tài, có sắc lại trung thành tận tâm như y chứ? Rốt cuộc Nguyên soái còn lưỡng lự gì nữa chứ? Còn không ra tay sẽ muộn mất! Hoàng tử Repin đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, chỉ chờ cơ hội cướp người kia kìa!
Repin thấy Francois không lập tức đồng ý, thầm mừng rỡ, đang định mở miệng xin Hoàng đế thêm nữa thì bị Hoàng đế Muller lạnh lùng lườm một phát, ánh mắt tràn ngập ý cảnh cáo. Repin thấy phụ hoàng không vui, đành bấm bụng nuốt lời nói đã lên tới miệng xuống, trong lòng cực kỳ không vui.
Hoàng đế Muller thấy vậy, thầm thở dài trong lòng. Cậu thanh niên Beta kia đã thể hiện rõ ràng lòng trung thành và sự tôn kính với Francois như vậy rồi, dù Repin có cướp được người thì tấm lòng người ta cũng chẳng ở cạnh gã, khác nào để một quả bom nổ chậm bên người?
-Vậy khanh cứ suy nghĩ thêm đi. – Rồi Hoàng đế Muller quay sang nói với Repin:
-Trẫm đang định tìm mẹ con để bàn bạc chuyện tiếp đãi các vị khách nước ngoài vào ngày mai, con đi cùng trẫm đi.
Repin nghe hoàng đế Muller nói vậy, chỉ đành gật đầu đồng ý, hậm hực đi theo Hoàng đế rời khỏi đó. Trước khi đi hẳn, gã còn quay lại nhìn Arthur thật sâu, ánh mắt lạnh lẽo âm u ấy khiến Arthur không sao thoải mái cho nổi.