Liên kết hai câu này lại với nhau, có thể thấy rõ từ “bạn gái” là đang chỉ ai.
Một vài ánh mắt lập tức rơi xuống Khương Gia Di, giờ họ mới nhận ra mặc dù hai người trước mặt có giữ khoảng cách một chút, nhưng bất kể bầu không khí hay vị trí và góc độ đứng đều có ý đồ.
Chu Tự Thâm chỉ cần đưa tay ra là có thể ngăn trước người bên cạnh, đây là tư thế bảo vệ cô trong vô thức.
Nhưng mà… hai người này đang yêu nhau ấy hả? Sao lại thấy không chân thực thế nhỉ?
Hai người đều rất ưu tú nhưng thật khó để nghĩ họ sẽ đến được với nhau.
Trước đây là ai nói bạn trai của Khương Gia Di chỉ là đàn anh có tướng mạo trung bình, chẳng qua là có chút tài hoa, đã tốt nghiệp Hoài Đại thế?
Đây mà là tướng mạo trung bình hả? Đây mà là có chút tài hoa hả? Chỉ duy nhất câu “đàn anh ở Hoài Đại” mới đúng với tình hình thực tế thôi.
Thảo nào cô ấy vẫn luôn che giấu lén lút như vậy, thì ra không phải không dám khoe bạn trai, mà là bạn trai xịn quá không muốn khoe.
Nhưng không thể không nói, hai người đứng cùng nhau thật sự là cảnh đẹp ý vui.
Đây là thiên đường cho những người đam mê nhan sắc phải không?
Ánh mắt của một vài người bạn sáng rực lên, Khương Gia Di chỉ có thể bình tĩnh nở nụ cười ngầm thừa nhận suy đoán trong lòng họ.
“… Ồ được thôi”. Vài người vẫn còn kinh ngạc chưa kịp tỉnh lại, thấy thế thì cười trừ xua tay lui về phía sau: “Vậy bọn em không quấy rầy nữa”.
Nói xong, họ lập tức quay người chạy đi.
Trần Thiện và em gái khóa dưới đứng bên cạnh che mặt cười trộm. Khương Gia Di xấu hổ chọc cánh tay Chu Tự Thâm một cái, chỉ nghe thấy anh khẽ cười.
Cô hé miệng: “Sao anh…”
Nói được một nửa, giọng nói của cô lại nhỏ xuống, bởi vì anh đã trực tiếp nắm lấy tay cô.
“Anh làm sao?” Anh trầm mắt nhìn cô, ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhã.
Có thể nhìn ra tâm trạng của anh thật sự rất tốt.
Khương Gia Di lập tức lắc đầu nhẹ nhàng, ngón tay khó khăn luồn ra khỏi bàn tay to lớn của anh, lặng lẽ nắm lại tay anh.
Cô không ngờ anh sẽ trả lời những bạn học muốn chụp chung kia như vậy.
Hôm nay quả thực là một ngày rất đặc biệt đối với những sinh viên tốt nghiệp nên cô mới hy vọng có thể mặc áo choàng cử nhân để chụp ảnh với Chu Tự Thâm. Ở một mức độ nào đó thì suy nghĩ của những bạn học khác cũng rất giống cô.
Thế nên cho dù anh đồng ý thì cô cũng chẳng có ý kiến gì, sẽ không đến mức không vui; thế nhưng anh lại suy nghĩ đến việc này, chu đáo chỉ trao ý nghĩa đặc biệt này cho một mình cô.
Cho dù làm như vậy có hơi “cảm động”, không phù hợp với tác phong lịch lãm phong độ của anh.
Tầm mắt của Chu Tự Thâm chợt dừng lại, ánh mắt lặng lẽ mềm xuống, ngón tay chậm rãi vuốt ve mu bàn tay của cô.
Để ý vẫn còn Trần Thiện và em gái khóa dưới bên cạnh, Khương Gia Di mỉm cười tránh mắt đi, cả gan nhìn về nơi tụ tập của thầy trò.
Mấy nữ sinh vừa rồi đã hòa mình vào đám đông, tuy không thể đích thân nghe ở khoảng cách gần nhưng cũng có thể suy ra chủ đề lúc này thông qua phản ứng nóng vội của những người xung quanh.
Câu chuyện được truyền đi rất nhanh giống như cá bơi trong nước, trong nháy mắt đã làm náo động cả đám đông yên tĩnh. Rất nhiều người nhìn qua bên này, điện thoại của cô cũng nhận được rất nhiều tin nhắn Wechat.
Có lẽ chủ yếu là của Trịnh Nhạc Toàn và Uông Mộ gửi đến, còn những bạn học bình thường có quan hệ không tệ chắc cũng sẽ hỏi.
Thế nhưng tình hình thực tế còn khoa trương hơn so với tưởng tượng của cô. Nhóm chung của lớp và Khoa Quản lý Công nghệ đã bùng nổ, mọi người đều kêu gào như ăn mừng năm mới. Thậm chí cả giáo viên cũng bị ảnh hưởng bởi tin tức này, ai cũng nói cô giấu thật kỹ, đến giờ bọn họ mới biết.
Khương Gia Di mở tin nhắn nhóm ra, thoáng nhìn ánh mắt đầu tiên đã lập tức đỏ mặt.
(Truyện được đăng tại Vouusontrang.com)
Nội dung của tin nhắn trong nhóm đã từ kinh ngạc và khó tin nhanh chóng chuyển sang những lời trêu chọc và chúc phúc sôi nổi. Có lẽ vì bị ảnh hưởng bởi không khí chia tay sau tốt nghiệp nên mọi người bắt đầu “vui chơi điên cuồng” cứ như buông thả chính mình.
[Cảm ơn, cảm ơn bạn học Khương đã cho mình nghe được tin sốt dẻo lớn như vậy trong ngày tốt nghiệp hôm nay, quá viên mãn]
[Tốt nghiệp vui vẻ! Chúc hai người bên nhau dài lâu~]
[Khoa Quản lý Công nghiệp của chúng ta đúng là làm việc lớn trong im lặng, mình tuyên bố đã có ý tưởng tuyển sinh trong năm nay rồi nhé]
[Cẩn thận người khác nói cậu tuyên truyền giả dối đấy]
[Ôi, người ta tốt nghiệp thì cuộc sống viên mãn, còn mình vẫn độc thân, hơ hơ hơ]
Khương Gia Di xem đến nỗi hoa mắt, vừa trở về danh sách chuẩn bị trả lời tin nhắn của Trịnh Nhạc Toàn và Uông Mộ thì nhìn thấy Viện trưởng Hứa cũng đang hỏi cô tình hình cụ thể là gì.
Cô nhất thời ngây người.
“Sao vậy?” Chu Tự Thâm hỏi.
Cô không nói gì chỉ đưa điện thoại đến trước mặt anh.
Sau khi nhìn rõ nội dung, anh khẽ nhướng mày, trầm ngâm giây lát rồi nghiêm túc trưng cầu ý kiến của cô: “Có phải anh nên qua đó hỏi thăm không?”
Khương Gia Di bị dọa giật mình, căng thẳng lắc đầu: “Không được không được! Viện trưởng vẫn đang chụp ảnh”.
Đương nhiên đây chỉ là một lý do, quan trọng nhất là nếu bây giờ anh qua đó, cô cảm thấy mình có thể bị đốt cháy bởi những lời bàn tán và ánh mắt như lửa của các bạn cùng lớp.
Chu Tự Thâm bỗng nhiên bị cô chọc cười, giơ tay vén những sợi tóc lộn xộn ra sau tai cô.
“Lừa em đấy”.
Viện trưởng Hứa phải chụp ảnh tốt nghiệp với từng bạn sinh viên của Khoa Quản lý Công nghiệp, anh tùy tiện qua đó nói chuyện dĩ nhiên là không thích hợp, còn làm chậm tiến độ chụp ảnh.
Công khai cho mọi người biết quan hệ của bọn họ là đủ rồi, không cần thiết phải qua đó khoe khoang. Anh thì không quan tâm ánh mắt của khác nhưng da mặt cô quá mỏng.
“Thế chúng ta nhanh chóng tìm nơi chụp thêm vài tấm nữa đi”. Khương Gia Di thở phào: “Đến lúc đó chọn một bức đẹp nhất rồi rửa ra. Em đã nghĩ cả rồi, bức này sẽ đặt chung một chỗ với bức ảnh anh tốt nghiệp năm đó”.
Nghe vậy, anh sững sờ một lúc, cuối cùng trả lời “Được” một cách dịu dàng và nghiêm túc.
Bọn họ chọn một vị trí có nhiều ánh sáng bên hồ, sau khi chụp xong lại đi đến địa điểm mà Chu Tự Thâm đã chụp khi anh tốt nghiệp vào mười hai năm trước. Tình cờ hôm nay anh cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây màu đen, rất giống với bộ trang phục trong bức ảnh cũ kia.
Chỉ là mười hai năm trôi qua, vẻ ngoài và khí chất của anh đều có thay đổi. Bên cạnh anh còn có thêm một cô gái trẻ trung mặc áo choàng cử nhân với nụ cười rạng rỡ.
Hai người còn đeo cùng một kiểu nhẫn trên tay, trang phục trên người có hai màu đen trắng hài hòa, làn sóng trên mặt hồ phản chiếu ánh sáng lấp lánh trên lớp trang phục.
Em gái khóa dưới nín thở giơ máy ảnh lên, cảm thấy bức ảnh trước mắt chứa đựng một loại ý nghĩa không thể diễn tả được.
Có lẽ là một loại linh cảm khoảnh khắc tưởng chừng như không có gì nổi bật này sẽ trở thành phút giây đẹp đẽ và trang trọng trong cuộc đời của hai người họ.
Sau khi chụp xong, Khương Gia Di và Chu Tự Thâm tạm thời tách ra. Anh muốn đến văn phòng của Viện trưởng Hứa ngồi một lát, cô thì còn muốn cùng Trần Thiện và Uông Mộ tiếp tục chụp ảnh trong trường học.
Chưa tốt nghiệp thì không cảm thấy gì, bây giờ sắp phải rời giảng được đại học thì mọi ngóc ngách đều khiến người ta lưu luyến.
Chụp ảnh mệt rồi, họ ngồi bên hồ nghỉ ngơi, Khương Gia Di đột nhiên rơi vào trạng thái bâng khuâng ngẳn ngủi, không khỏi bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ của mình và những người khác vào nhiều năm sau.
Cũng không biết cô và Chu Tự Thâm sẽ trở thành dáng vẻ như thế nào.
“Khương Khương, cậu nghĩ gì mà ngẩn ngơ như vậy”.
Cô bỗng nhiên lấy lại tinh thần: “Không có gì, chỉ là ngây người một lúc thôi”.
Có lẽ là khi kết thúc một giai đoạn quan trọng nào đó của đời người, con người ta sẽ có giây phút nào đó khao khát và bất an về tương lai.
“Không phải là đang nghĩ đến bạn trai đấy chứ?” Trịnh Nhạc Toàn đùa giỡn.
Vừa nãy bọn cô vừa chụp ảnh vừa nói chuyện, hiện giờ đã được đương sự là Khương Gia Di thỏa mãn lòng hiếu kỳ, cũng từ từ tiếp thu được lượng thông tin cực lớn.
“Dĩ nhiên là không!” Khương Gia Di bất đắc dĩ: “Mình nghĩ đến rất nhiều người, các cậu cứ coi như mình đa sầu đa cảm đi”.
Gió thổi quanh rất nhẹ, sau một khoảng lặng ngắn ngủi, Uông Mộ lập tức cười hi hi phá vỡ sự im lặng tránh cho bầu không khí tiếp tục trầm xuống: “Đừng vội, làm trôi lớp trang điểm thì sao, tốt hơn hết là đợi đến buổi tối rồi lại đa sầu đa cảm”.
Lớp bọn họ đã có kế hoạch cả rồi, buổi tối phải liên hoan cùng nhau, đây là một trong những truyền thống của lễ tốt nghiệp.
“Ai muốn khóc chứ, còn lâu mình mới khóc nhé”. Cô chớp mắt, không nghĩ gì đã phản bác lại.
Nhưng sự thật đã chứng minh, có vài lời không thể nói quá sớm.
…
9 giờ tối.
Bàn tay lật sách của Chu Tự Thâm chợt dừng lại, anh cau mày nhìn lên đồng hồ treo tường, một lát sau lại cầm điện thoại mở Wechat ra xem.
Không có tin nhắn mới.
Buổi chiều, anh đưa Khương Gia Di và vài người bạn của cô đến địa điểm liên hoan, dặn cô gọi cho mình trước khi kết thúc, không nên tự mình gọi xe về; nhưng có vẻ đám sinh viên này vẫn còn tung tăng.
Không do dự, anh đứng dậy định lái xe qua đó đợi.
Thế nhưng vừa bước hai bước, điện thoại đột nhiên bắt đầu rung lên.
Chu Tự Thâm lập tức nghe điện thoại, vẫn chưa kịp nói gì thì giọng nói như khóc trong ống nghe đã khiến tim anh hụt một nhịp.
“Thầy Chu…”. Giọng cô không lớn, lời nói mơ hồ và âm mũi khiến giọng của cô trở nên ồm ồm, nghe có vẻ rất đáng thương.
Anh đứng yên một chỗ không nhúc nhích, nét mặt nghiêm túc rất đáng sợ nhưng anh phải kìm nén cảm xúc của mình, nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Người ở đầu dây bên kia không nói gì, tiếp tục nức nở nghẹn ngào.
Chu Tự Thâm suýt bị dây cung trong đầu siết chặt đến mức khó thở, bàn tay buông bên người vô thức nắm chặt lại.
“Đừng khóc”. Giọng điệu của anh bình tĩnh mà ổn định, vỗ về như đang dỗ dành cô: “Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì? Có phải em uống say rồi không?”.
Có lẽ là được tiếp một chút sức mạnh từ anh, cô gái nhỏ kìm nén không nức nở thành tiếng. Vì thế mà giọng nói trở nên run rẩy, cách nhả chữ mơ hồ. Giọng mũi sau cơn say rất khó nghe rõ khiến anh gặp phải khó khăn để phân biệt từng chữ.
Anh nhẫn nại giống như dỗ trẻ con, thấp giọng nói: “Chỗ em hơi ồn, nói lại với anh một lần nữa được không?”
Vài giây trôi qua, Chu Tự Thâm nghe thấy cô nói: “Em không nỡ xa Trần Thiện… hu hu hu…”.
Ngoan ngoãn nghe lời anh, cô cố gắng tăng âm lượng giọng nói lên to hơn nhưng kết quả lại không kìm được tiếng khóc nức nở.
Chu Tự Thâm giật mình, dây cung trong đầu đột nhiên buông lỏng.
Một lát sau, anh đưa tay lên che mắt, cúi đầu cười bất lực rồi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng.
Cho dù cô làm nũng hay rơi nước mắt đều có thể khiến anh đầu hàng, chưa kể đến loại uy lực một cộng một lớn hơn ba này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT