Cách gọi “Tiểu Di” này thật sự quá thân mật, anh gọi rất tự nhiên và thân thuộc. Hai từ ngắn ngủi mang theo một cảm giác thân thiết mà người khác không thể nào có được.

Cô đáp lại cũng quá mức tự nhiên và dứt khoát, như thể những cảnh này bình thường đã xảy ra không biết bao nhiêu lần.

Dĩ nhiên, sự thật cũng đúng là như vậy.

Khương Gia Di khóc không ra nước mắt, không ngờ bí mật mà mình đã giữ kín bấy lâu nay cuối cùng lại bại lộ trong gang tấc vì một thói quen nhỏ.

Thật may, bây giờ cô đã không còn là thực tập sinh của Duy Sâm nữa.

Nếu cô giải thích ý nghĩa của “Tiểu Di” và “Tiểu Khương” là như nhau thì mọi người có tin không?

Nụ cười khô khốc ngưng đọng trên khóe môi, cô cứng ngắc quay đầu nhìn người trợ lý bên cạnh. Người trợ lý vội vàng che giấu sự kinh ngạc, nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn lộ ra vẻ đánh giá cẩn thận, hiển nhiên đã nhận định giữa cô và Chu Tự Thâm có mối quan hệ “không thể nói cho người khác”.

… Được rồi, xem ra sẽ không ai tin đâu.

Suy cho cùng, các nhân viên xung quanh không ai dám nhìn chằm chằm vào cô. Dù họ có tò mò đi nữa cũng phải giả vờ như tất cả vẫn bình thường, khống chế lòng hiếu kỳ của mình nên việc mình mình làm, người nào người nấy đều cẩn thận nhìn nhau.

Trợ lý cũng rất thức thời không hề cố tách Khương Gia Di đi chỗ khác, mà quay người lẳng lặng bước đi, thậm chí còn bước đi rất nhanh.

Khương Gia Di lại nhìn về phía Chu Tự Thâm.

Anh bất đắc dĩ nhếch khóe môi, độ cong rất nhỏ không thể phát hiện: “Vào đi”.

Bất kể là giọng điệu hay vẻ mặt của anh đều thong dong bình tĩnh hơn so với vừa rồi. Mặc cho một đám người dò xét lén nhìn, trông anh có vẻ không hề để ý bọn họ sẽ nghĩ thế nào.

Mặc dù hiện giờ không có ai nhìn sang bên này nhưng cô vẫn cảm thấy như mọc gai sau lưng.

Nếu sức chú ý của mỗi người đều hóa thành một sợi dây thực sự, thì bây giờ cô có thể đã bị trói thành một dây bánh ú mất rồi.

Khương Gia Di kiên trì đi lên phía trước, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm mặt đất, đôi tay ôm chặt tập tài liệu trong lòng.

Đoạn đường ngắn ngủi trở nên dài vô tận.

Vừa bước đến cửa phòng làm việc, cửa thang máy sau lưng đột nhiên mở ra, Khương Gia Di bất chợt dừng lại, sau đó nhanh chóng bước về phía trước.

Chu Tự Thâm khẽ nghiêng người chừa một chỗ cho cô đi qua. Lúc cô đi ngang qua mình rồi bước vào, anh tự nhiên giơ tay đỡ sau lưng cô, nó không chỉ là “bàn tay lịch thiệp” mà thực sự đã đặt trên vai cô, thậm chí bao phủ cả bả vai mảnh khảnh.

Đây cũng là hành động theo bản năng.

Đám người thư ký Đào phía sau vừa bước ra khỏi thang máy đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.

Có người không nhịn được mà phát ra tiếng thở trầm trồ nhưng lập tức đã bị cái liếc mắt lạnh nhạt của anh khiến cho đứng hình, cuối cùng phải che miệng ho khan một tiếng.

Bên cạnh có người bị chọc suýt nữa cười ra tiếng, chỉ có thể ôm hai tay kiềm chế đến nỗi toàn thân run rẩy.

Một lát sau, Chu Tự Thâm thu lại tầm mắt, bình tĩnh đi vào văn phòng.

Âm thanh “Cạch” của tiếng đóng cửa vang lên như một loại tín hiệu khiến xung quanh bùng nổ. Đám người đó không còn giả vờ nghiêm túc làm việc nữa, không thể đợi thêm giây phút nào mà thì thầm bàn tán.

“Chuyện gì thế này? Thực tập sinh của NS có quan hệ gì với Chu tổng?”

“Chắc không phải là… dù sao bàn tay kia đã đặt lên rồi!”

“Cô ấy không phải là thực tập sinh sao? Sao có thể như thế với Chu tổng… tôi nhớ là cô ấy đến đây với tư cách là thực tập sinh”.

“Cô nói cô ấy từng thực tập ở Duy Sâm hả?”

“Đúng thế, được Hoài Đại giới thiệu đến, thực tập mấy tháng ở Bộ phận Nhân sự trong kỳ nghỉ đông”.

“Trước kia khi cô ấy đến Duy Sâm thực tập, có từng tiếp xúc với Chu tổng không?”

“Không có đâu. Bộ phận Nhân sự làm gì có cơ hội tiếp xúc chứ”.

“Không đúng, sao tôi nhớ là có nhỉ. Sau hoạt động Giáng sinh, tôi có thấy cô ấy lên đây, nói là tặng sách cho Chu tổng”.

“Tặng sách…”.

Mấy người đồng nghiệp nhìn nhau với ánh mắt sâu xa.

“Cô ấy còn từng đi ăn cùng với Chu Lâm nữa, tôi nhìn thấy mấy lần ở nhà ăn của công ty”.

“Điều này có chứng minh Chu Lâm có quan hệ với Chu tổng không?”

“Thế thì cô ấy khá thông minh đấy, vậy mà lại ra tay từ hướng này”.

“Đợi đã, không phải Chu tổng có bạn gái rồi sao? Chiếc nhẫn trên tay đã đeo được hơn nửa năm rồi nhỉ?”

“Cô không nói tôi cũng không nhớ, bắt đầu đeo từ khi nào nhỉ?”

“Từ Tết Dương lịch năm nay?”

“Tết Dương lịch? Khi đó kỳ thực tập vẫn chưa kết thúc, thế chẳng phải cô ấy biết rõ Chu tổng đã có bạn gái, mà còn…”

“Có khi nào chiếc nhẫn là do cô ấy…”

“Không đời nào! Chúng ta cũng nghĩ nhiều quá rồi, lỡ như không phải loại quan hệ đó thì sao”.

“Không phải loại quan hệ đó ấy hả? Một thực tập sinh không thân cũng chẳng quen làm sao lại có loại đãi ngộ như vậy được? Vừa nãy cô ấy dùng thang máy chuyên dụng lên đây đấy”.

“Có gì mà không thể chứ?”

Cuộc bàn tán bỗng nhiên dừng lại, vài người nhìn sang thư ký Đào bên cạnh.

“Khương tiểu thư là thiên kim của Lương tổng công ty chúng tôi”. Thư ký Đào nở nụ cười ẩn ý nói: “Chu tổng quan tâm cô ấy không phải là chuyện bình thường sao?”

Đám đông im lặng đưa mắt nhìn nhau kinh ngạc.

Thiên kim của Lương tổng?!

Một lúc sau, có người nghi ngờ hỏi: “Thư ký Đào, cô muốn nói đến người thực tập sinh vừa đi vào hả?”

Vừa dứt lời, bên cạnh có người lập tức đưa mắt liếc một cái, người hỏi nhất thời im bặt ngượng ngùng, cúi đầu cười trừ.

Mấy người còn đang bàn tán sôi nổi lúc nãy đã ngừng lại, chỉ dám dùng điện thoại mở nhóm Wechat ra, gõ màn hình lan truyền tin sốt dẻo.

Nực cười, đã nói đó là con gái cưng của Lương tổng, bọn họ sao có thể bàn tán trước mặt thư ký Đào kia chứ.

Mười mấy phút sau, ngay cả Bộ phận Nhân sự cũng đã nghe được chuyện này.

“Nói đùa phải không?” Cao Tranh trợn tròn mắt.

Thư Nghi vừa khéo đi ngang qua, nghe thế thì thuận miệng hỏi: “Sao thế?”

“Chị Thư Nghi… cái đó, chị nghe nói chuyện về Gia Di chưa?”

“Em nói chuyện này à”. Thư Nghi mỉm cười: “Vừa nãy bọn họ đã nói cho chị rồi, tin vỉa hè của em đến cũng nhanh thật”.

Cao Tranh lúng túng: “Là Tiểu Tinh ở quầy lễ tân nói cho em”.

“Cô ta ấy à? Chẳng trách, cô ta đam mê những chuyện này nhất”. Nếu không cũng sẽ không gần gũi với người như Hà An. Nghĩ đến đây, Thư Nghi lại nói: “Vừa nãy chị đi ngang qua lễ tân, cô ta cũng nói chuyện này với chị”.

Khi gặp nhau ở tầng một, nguyên câu của Phương Tinh là: “Khi cô ấy đến báo danh phỏng vấn, em thấy cô ấy ăn mặc như sinh viên đại học bình thường, ngay cả một món đồ xa xỉ cũng không có”.

Thư Nghi nhận xét một câu: “Điều đó chỉ có nghĩa là cô chưa gặp nhiều người giàu có”.

Không phải con nhà giàu nào cũng thích treo logo hàng hiệu khắp người. Ngoại trừ những thương hiệu và kiểu dáng thường gặp, còn có một loại khác là hàng đặt may riêng cao cấp.

Thấy Cao Tranh như đang suy nghĩ gì mà gật đầu, Thư Nghi lấy lại tinh thần: “Chị biết em và Khương Gia Di là bạn bè gần gũi, nhưng em ấy không nói với em chắc chắn cũng có nguyên nhân, thông cảm một chút”.

“Chuyện này đương nhiên em biết, chị Thư Nghi yên tâm”. Cao Tranh vội vàng lắc đầu.

Cô còn lâu mới nhỏ nhen như vậy, chỉ là có chút dao động. Bất ngờ biết được đồng nghiệp từng làm việc chung với mình có thân phận như vậy chẳng khác nào tự nhiên báo được trúng số.

“Vậy thì được, tiếp tục làm việc đi”.

Thư Nghi vẫy tay, quay người trở lại chỗ ngồi của mình.



Mười mấy phút sau, cuộc nói chuyện trong phòng làm việc kết thúc.

Lương Hà và những người khác đứng dậy đi đến phòng họp bên cạnh. Khương Gia Di cầm giấy bút đi theo phía sau, vừa ngẩng đầu thì phát hiện bước chân của Chu Tự Thâm dường như cố tình chậm lại.

Cô chớp mắt, quầng má hơi nóng, giả vờ như không biết gì, cụp mắt nhìn mặt đất.

Một lúc sau, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại nửa cánh tay.

“Họp xong ở lại đợi anh”. Anh nói nhỏ.

Cô không ngẩng đầu nhìn anh, chỉ gật đầu khẽ “Vâng” một tiếng.

Chu Tự Thâm giơ tay xoa đầu cô, sau đó anh bước tới tiếp tục nói chuyện với những người khác.

Lúc này Khương Gia Di mới ngước mắt nhìn dáng vẻ anh nghiêng đầu nghiêm túc lắng nghe người khác nói, tiếp theo nhớ lại tình huống trước khi bước vào phòng làm việc.

Hiện tại cô đã bình tĩnh lại rồi.

Lúc đầu, họ nói sẽ tự nhiên công khai chuyện ở bên nhau sau khi kết thúc thời gian thực tập. Thời điểm vừa rồi quả thực rất tự nhiên…

Người trong công ty hẳn đã có thể đoán được một chút manh mối, hơn nữa chuyện này đã bắt đầu, cô và Chu Tự Thâm sẽ không còn giấu giếm nữa, quan hệ của hai người sẽ sớm được công khai.

Chỉ là không biết mọi người sẽ phản ứng về chuyện này như thế nào, có lẽ bọn họ cũng chưa từng nghĩ bạn gái của Chu Tự Thâm sẽ là kiểu người như cô đâu.

Khương Gia Di hít một hơi thật sâu ổn định lại tâm tình, sau đó đi ra ngoài gặp thư ký Đào, hai người cùng nhau bước vào phòng họp.

Cô hỏi: “Chị Đào, vừa nãy… người ở bên ngoài có nói gì không?”.

Thư ký Đào an ủi cô: “Chỉ tò mò thôi, cả đám đứng đó đoán mò. Chị bất đắc dĩ mới phải nói với bọn họ về quan hệ của em với Lương tổng, xin lỗi nhé Gia Di”.

“Không sao, dù sao em cũng không định giấu giếm. Không sao đâu ạ”.

“Vậy thì được”.

Mọi người trong phòng họp về cơ bản đều đã nghe được phong thanh về lời đồn, nhưng ai nấy đều là người trưởng thành nên ngoài mặt che giấu rất tốt. Có điều, họ sẽ không coi Khương Gia Di như một thư ký thực tập bình thường nữa, mọi lời nói và hành động với cô đều ôn hòa và khách sáo hơn rất nhiều.

Suy cho cùng cô cũng là con gái cưng của Lương tổng, mặc dù không thể công khai lấy lòng nhưng cũng không thể đắc tội.

Khương Gia Di không để tâm đến những sự chú ý dư thừa kia. Cô không nói lời nào, trực tiếp ngồi xuống vị trí của mình, sau đó bật máy tính lên chuẩn bị bắt đầu ghi chép biên bản cuộc họp.

Cô chăm chú nhìn vào màn hình, không để ý đến một ánh mắt dịu dàng dừng lại trên khuôn mặt mình.

Cuộc họp diễn ra tròn một tiếng rưỡi.

Bước đầu hợp tác đã định, mặc dù các vấn đề còn lại cần phải được tiến hành từ từ trong khoảng thời gian tới, nhưng ít nhất có nghĩa là mọi thứ của ngày hôm nay đã kết thúc.

Hai bên đứng dậy bắt tay, bầu không khí thoải mái hơn nhiều so với khi diễn ra cuộc họp, mấy vị giám đốc bắt đầu nói chuyện với nhau.

Khương Gia Di thu dọn đồ đạc trước mặt, hơi do dự nhìn về phía vị trí của Chu Tự Thâm. Lương Hà đang đứng đối diện với anh, hai người vẫn tiếp tục nói chuyện.

Ở lại đợi anh? Là đợi ở phòng họp hay phòng làm việc?

Đang do dự, đột nhiên Lương Hà vẫy tay với cô. Khương Gia Di ngẩn người, chầm chậm đi tới bên cạnh họ trước ánh mắt của bao người, dường như linh cảm được gì đó khiến trái tim cứ đập thình thịch.

Lương Hà kéo cô cười tít mắt, nói: “Buổi tối mẹ có hẹn đi ăn với bạn, lát nữa con đi với Tự Thâm”.

Lời nói và cách cư xử của bà không chút e dè, rõ ràng là để tránh một số tin đồn tiêu cực cho nên bà mới cố ý chọn tiết lộ một số thông tin theo cách này.

Khương Gia Di hiểu ý của bà, mím môi tạo ra dáng vẻ ngoan ngoãn, giả vờ bình tĩnh trả lời: “Nhưng con không biết lát nữa anh ấy có kế hoạch khác hay không?”

Nói xong, cô ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nhịp tim vẫn đập rất nhanh.

Vốn dĩ Chu Tự Thâm vẫn luôn trầm mắt nhìn cô, nghe thế bỗng dưng lại bật cười. Mặc dù sự thay đổi trên nét mặt anh rất tinh tế, nhưng biểu cảm cưng chiều và bất đắc dĩ giữa hai hàng lông mày lại hoàn khác nhau.

“Ngoài em ra, anh còn có kế hoạch gì nữa đây?”. Anh cười đáp.

Một câu nói nghe có vẻ rất bình thường nhưng lại đủ làm cho người xung quanh kinh ngạc muốn rớt hàm.

Khương Gia Di cố nén khóe miệng muốn nhếch lên, ậm ừ mà “Vâng” một tiếng.

Ánh mắt Lương Hà tràn ngập ý cười, đúng lúc này thư ký Đào cầm điện thoại đi tới, báo có cuộc gọi đến. Lương Hà thuận thế ra ngoài nghe điện thoại, nhường lại không gian cho hai người trẻ.

Chu Tự Thâm đứng quay lưng về phía bàn họp, hành động này vừa vặn chắn ngang tầm nhìn của một số người, nhưng bản thân anh lại là tâm điểm chú ý của mọi người trong phòng họp, cho nên…

“Hay là em quay trở lại vị trí của em trước”. Khương Gia Di nắm chặt mu bàn tay sau lưng, giọng nói cực kỳ nhỏ bị lấn át bởi âm thanh của những người khác trong phòng họp.

Anh không nghe rõ nên cúi thấp người xuống rất tự nhiên, sau đó hơi cúi đầu để môi cô kề sát bên tai mình.

“Gì cơ?”

Mùi hương quen thuộc và dễ chịu bao quanh cô.

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh gần trong gang tấc, nhịp tim của Khương Gia Di lại hẫng một nhịp. Cô vô thức quay sang nhìn những người khác với vẻ mặt lo lắng.

Những ánh mắt nóng rực và lén lút lập tức thu lại.

“Anh, anh đừng dựa gần như vậy…” Cô lúng túng nói: “Người khác đều đang nhìn chúng ta”.

Chu Tự Thâm ngước mắt nhìn xung quanh, đám người nơm nớp lo sợ, giả bộ như đang bận rộn.

“Không sao”. Anh khẽ cười, quay mặt nhìn cô: “Vậy cứ để bọn họ nhìn đi. Anh đã đợi ngày hôm nay rất lâu rồi”.

Ở cự ly gần, anh có thể nhìn kỹ hàng lông mày được vẽ tỉ mỉ, cũng như sợi dây chuyền lấp lánh giữa xương quai xanh của cô, vầng sáng phản chiếu từ đôi bông tai và đôi mắt long lanh.

Mùi hương nhẹ nhàng thuộc về cô âm thầm xâm chiếm từng giác quan của anh.

Hương thơm rất giống hoa hồng, cô từng nói mình thích dùng mùi hương này khi tâm trạng vui vẻ.

Những thứ này đều là vì anh.

Khương Gia Di yên lặng, một lúc sau lại đỏ mặt nói nhỏ: “Anh muốn người cả công ty đều biết anh yêu đương sao?”

Chu Tự Thâm từ chối cho ý kiến: “Ít nhất cũng phải rửa nỗi oan keo kiệt của anh”.

“E là không còn cách nào”. Cô nhịn cười, lùi lại duỗi tay trái ra trước mặt anh: “Nhẫn lần này không có kim cương, cả công ty đều biết anh là bạn trai keo kiệt mất rồi”.

Ánh mắt Chu Tự Thâm chợt khựng lại, anh nâng bàn tay đang đeo nhẫn của cô lên nắm chặt, cụp mắt nhìn nó rồi lại chậm rãi nhíu mày. Cuối cùng, anh chỉ đành thở dài nở nụ cười phối hợp với cô.

“Hỏng bét”.

Hai bàn tay đan vào nhau, thế giới lặng lẽ của hai người bỗng chốc trở nên quá chói mắt.



Cùng lúc đó, đột nhiên có người gửi một hàng dài dấu chấm than trong nhóm Wechat của công ty cứ như bị lỡ tay ấn nhầm, những người khác hoàn toàn bối rối, trả lời bằng một chuỗi dấu “?”.

[Các bạn, tin sốt dẻo đây]

[Thực tập sinh NS tới công ty hôm nay, thiên kim của Lương tổng, bạn gái của Chu tổng]

[Ba thân phận này cùng thuộc về một người]

[????]

[?!!?]

Trong nhóm đã trở nên hỗn loạn, có thể so sánh vui như Tết, người khác thúc giục cô ấy tiếp tục nói, nhưng chờ một lúc lâu mới nhận được câu tiếp theo.

[Tôi đang ở hiện trường, đã bị nhét đầy một bụng cơm chó, chớ quấy rầy:)]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play