Tin tức về vụ án ga tàu điện ngầm có xác chết ầm ĩ như vậy, mấy tháng nay chắc các anh cũng để ý đến thông tin thời sự này chứ?" Một cảnh sát hình sự hỏi.

"Để ý chứ." Hai người đàn ông ngồi phía đối diện đồng thanh đáp.

"Trên mạng có ảnh nghi phạm sau khi bị bắt, còn có cả đoạn băng ghi hình đài truyền hình phỏng vấn anh ta, rất nhiều phần mềm nói chuyện còn có biểu tượng hình ảnh anh ta, mấy cái đó các anh đã thấy chưa?"

"Thấy rồi."

"Thời sự còn viết rất chi tiết là anh ta gϊếŧ người vào tối ngày 1 tháng 3, mà ngày 1 tháng 3, anh ăn tối với anh ta. Anh nói chuyện với anh ta ở quán cà phê đến rất muộn, khi xem thời sự, các anh có nhận ra vào thời gian xảy ra vụ án, người này đang ở cùng các anh, không có thời gian về thành phố Hàng Châu phạm tội không?"

Một người đáp: "Tôi hoàn toàn không ngờ được người trong bản tin thời sự lại chính là luật sư Lý, người ăn cơm cùng tôi vào ngày hôm đó."

"Đúng thế, tôi cũng không ngờ được."

"Luật sư Lý? Rõ ràng anh ta tên là Trương Siêu mà."

Người đó nhớ lại: "Hôm trước đó, văn phòng luật gọi điện thoại cho tôi, nói là có một vị luật sư họ Lý sẽ đến Bắc Kinh công tác, nhân tiện sẽ gặp tôi, trao đổi cụ thể. Ngày hôm sau, sau khi đến Bắc Kinh, anh ta gọi điện thoại cho tôi hẹn đi ăn cơm. Sau khi gặp, anh ta không đưa danh thiếp cho tôi, tôi cũng cứ gọi anh ta là luật sư Lý suốt, anh ta cũng không sửa lại, tôi cứ nghĩ anh ta họ Lý. Sau khi các anh liên lạc với tôi, tôi mới biết anh ta họ Trương, không phải là họ Lý."

"Anh ta có lừa anh là mình họ Lý không?"

Người đó nhớ lại rồi đáp: "Anh ta không tự nói thế, nhưng từ đầu đến cuối tôi cứ tưởng là anh ta họ Lý." cảnh sát hình sự phụ trách ghi chép liền tỉ mỉ ghi lại chi tiết này.

"Tôi cũng thế, hôm trước đó, văn phòng luật gọi điện thoại cho tôi nói là có một vị luật sư họ Lý sẽ đến. Lúc đó, tôi đã ủy thác cho một văn phòng luật ở thành phố Hàng châu xử lí vụ án của tôi, nên từ chối không gặp. Nhưng đối phương dường như rất muốn được làm vụ này, nên nhiệt tình tỏ ý muốn gặp tôi để nói chuyện cụ thể, chỉ để tìm hiểu tình hình, không thu bất cứ khoản phí tư vấn nào, nên tôi đồng ý. Nhưng sau khi nói chuyện, đến cuối cùng, anh ta lại bảo vụ án của tôi tốt hơn là đi theo hướng thỏa thuận, hoặc khuyên tôi nên tìm văn phòng luật khác, anh ta không nhận nữa, chẳng hiểu là thế nào."

"Tôi cũng thế, chúng tôi ăn cơm với nhau, anh ta còn tranh trả tiền, cuối cùng anh ta cũng bảo là vụ án quá nhỏ, không đáng để kiện ra tòa, không nhận nữa. Vụ án của tôi vốn không lớn, ngay từ đầu anh ta đã biết như vậy, nhưng vẫn nhiệt tình đến gặp tôi, kết quả sau khi nói chuyện xong lại không nhận nữa, tôi đề nghị tăng thêm mấy nghìn tệ chi phí luật sư, giúp tôi thắng vụ án này, anh ta vẫn từ chối, thực sự chả hiểu ra làm sao cả."

Cảnh sát hình sự lại hỏi: "Bản tin thòi sự có đưa ảnh của Trương Siêu sau khi bị bắt, còn có cả hình ảnh lúc anh ta tiếp nhận phỏng vấn trên truyền hình, các anh đã xem rồi, tại sao mấy tháng sau đó lại không để ý thấy nghi phạm trong tin thòi sự chính là vị luật sư đã gặp các anh?"

"Làm sao mà ngờ được lại là anh ta chứ, người trong bản tin thời sự rất lôi thôi, trông như một gã ăn mày, đoạn phỏng vấn trên truyền hình tôi cũng xem rồi, đầu cắt trọc, mặc áo tù nhân, thần thái cũng hoàn toàn khác với vị luật sư tôi đã gặp trước đó. Lúc đến gặp tôi, vị luật sư đó ăn mặc rất đẳng cấp, quàng khăn đỏ, đeo một chiếc kính cao cấp gọng bạc, tóc chải thẳng đừ, tay đeo đồng hồ hàng hiệu, còn có một chiếc cặp da hàng hiệu, phong cách nói chuyện để lại cho người ta cảm giác rất đặc biệt."

"Chiếc kính của anh ta là hàng xa xỉ của một thương hiệu lớn đấy, tôi đặc biệt có ấn tượng." Người kia bổ sung.

"Trong ảnh lúc bị bắt, anh ta không đeo kính, lúc phỏng vấn cũng không đeo kính, kiểu tóc cũng đã thay đổi, toàn bộ thần thái khí chất hoàn toàn khác. Nếu không phải là các anh đến hỏi tôi, đến bây giờ tôi cũng không biết cái người trong bản tin thời sự chính là vị luật sư đã ăn cơm cùng mình."

"Đúng thế, giống hệt như vợ tôi, buổi sáng ngủ dậy trông khác hẳn với sau khi trang điểm xong, ngoài tôi ra, đến mẹ cô ấy cũng gần như chẳng nhận ra cô ấy. Tôi cũng là các anh đến gặp tôi, vừa xem ảnh vừa nhớ kĩ lại, mới cảm thấy có hơi giống, trước đó, tôi làm sao ngờ được tên tội phạm gϊếŧ người trong bản tin thời sự toàn quốc lại đang uống cà phê với mình vào lúc gϊếŧ người, cảm giác ấy rất tuyệt!"

***

"Tôi chưa bao giờ nói rằng mình là luật sư Lý." Trương Siêu đeo chiếc kính nhựa xin trại tạm giam cho mang vào, thản nhiên nhìn điểu tra viên, "Tôi có thể đối chất trực tiếp với hai vị khách hàng."

"Nhưng từ đầu đến cuối họ đều gọi anh là luật sư Lý, anh không hề sửa lại."

"Có gì đáng sửa đâu chứ? Tự họ nhầm thôi mà, hôm trước đó, chính tôi gọi điện thoại cho họ, bảo là sẽ bố trí một luật sư họ Lý ở văn phòng luật của tôi đi một chuyến đến Bắc Kinh để gặp khách hàng, sau đó nhớ ra vụ án của một đương sự ở Ninh Ba đã có lịch hẹn vào ngày hôm sau. Vụ án đó vốn do luật sư Lý phụ trách, nên tôi để luật sư Lý đi Ninh Ba, tôi đi Bắc Kinh."

Điểu tra viên hỏi một cách nghi ngờ: "Anh cũng được coi là một luật sư bào chữa có tiêng trong giới ở thành phố Hàng châu, còn vụ của hai khách hàng ở Bắc Kinh đều là những vụ tranh chấp hợp đồng rất nhỏ, một luật sư lớn như anh, bỏ thời gian và tiền vé máy bay vì hai vụ này đều không đáng chứ?"

"Tất nhiên, chuyến đi Bắc Kinh của tôi mục đích chủ yếu không phải là để gặp hai vị khách hàng nhỏ đó. Trước đấy, vợ tôi rất nhiều lần nhắc là muốn ăn món vịt quay Toàn Tụ Đức[1] của Bắc Kinh chính hiệu, hôm chủ nhật lại chính là kỉ niệm ngày cưới của chúng tôi. Nên vừa nghĩ đến Bắc Kinh, tôi liền nổi hứng, đi một chuyến định tạo cho cô ấy một niềm vui bất ngờ thôi, hôm sau tôi cũng về nhà trước, cất vịt quay vào trong tủ lạnh, sau đó mới đến chỗ ở của Giang Dương, điểm này các anh có thể xác thực với vợ tôi. Đã đến Bắc Kinh rồi thì nhân tiện gặp luôn hai khách hàng. Mặc dù vụ án của hai khách hàng đó đều không lớn, mỗi vụ nhiều nhất cũng chỉ một hai trăm nghìn tệ gì đó, nhưng tiền có ít cũng là tiền, quy mô văn phòng luật của tôi không lớn, kể cả tôi, thì tổng cộng có ba luật sư và hai trợ lí thực tập, nhưng dù sao tôi cũng phải nuôi mấy người này. Đằng nào thì cũng đi Bắc Kinh một chuyến để mua vịt quay, bớt chút thời gian gặp khách hàng, thêm được một vài trăm nghìn tệ cũng tốt. Chắc hẳn các anh cũng biết, những văn phòng luật nổi tiếng sẽ từ chối không nhận các vụ án nhỏ, đối với một văn phòng luật nhỏ như của tôi thì tất nhiên là đơn hàng càng nhận được nhiều càng tốt rồi."

[1] Tên một tiệm vịt quay rất nổi tiếng ở Bắc Kinh.

Điểu tra viên nhìn vẻ mặt cười nhởn nhơ đối đáp của anh ta, không kìm được nổi giận, đột ngột đập bàn, quát lớn: "Đừng có bẻm mép, anh coi đây là chỗ nào hả?"

Trương Siêu làm ra vẻ ngạc nhiên, vừa vỗ vào ngực vừa liên miệng nói: "Làm tôi sợ chết khiếp."

Có thể nhận ra, anh ta không hề sợ tí nào, điều tra viên nghiến răng, trợn mắt nhìn anh ta, dồn ép: "Anh đáp máy bay đi Bắc Kinh chỉ để mua một con vịt quay, tại sao lại không mua qua mạng, lí do này của anh có thể thuyết phục chúng tôi được không hả?"

Trương Siêu nhìn điều tra viên một lúc lâu, bỗng nhiên bật cười: "Có thuyết phục được các anh hay không thì tôi không biết, quan niệm về giá trị của mỗi người vốn khác nhau mà. Người giàu ở nước ngoài bỏ tiền ra tài trợ cho các phi hành gia chỉ để lấy viên đá trên mặt trăng về tặng bạn gái, anh không hỏi thử người ta xem tại sao không bỏ ra mấy trăm tệ mua một mảnh thiên thạch, còn có cả chứng nhận giám định đi kèm nữa? Thu nhập của tôi cũng tàm tạm, một tấm vé khứ hồi thì có gì đâu, đi một chuyến bay chỉ để mua vịt quay, cảm xúc ấy với mua qua mạng, ha ha, hoàn toàn không cùng một kiểu chứ."

Anh ta nhìn đối phương, vẻ mặt thoáng nét cười, ánh nhìn của anh ta khiến điểu tra viên cảm thấy lúng túng. Dường như liên tưởng đến việc mình so đi tính lại trên trang Taobao[2], mất cả buổi tối chọn một chiếc áo, tiết kiệm được mấy đồng, một người giàu thoải mái quẹt thẻ chi ra mấy trăm nghìn tệ mua một chiếc áo giống hệt ở trung tâm thương mại thành phố Hàng châu. Mình còn ghé mũi vào hỏi, sao anh không mua loại giống thế ở trên Taobao ấy, chỉ mất một trăm tệ thôi? Người giàu cười ha hả đáp, này cậu nhóc, có những thế giới cậu không hiểu đâu.

[2] Một trang web thương mại điện tử nổi tiếng ở Trung Quốc.

Điểu tra viên ho một tiếng, gắng gượng lấy lại khí thế: "Anh nói là anh nhận đơn hàng thì càng nhiều càng tốt, tại sao sau đó anh lại từ chối cả hai vụ án của hai khách hàng ở Bắc Kinh?"

"Vấn đề này anh nên hỏi các bạn ở những văn phòng luật khác, xem có phải các vụ án cứ đưa tiền là nhận hay không. Hai vụ án này đều là tranh chấp hợp đồng, giá trị tranh chấp đều không lớn, song rất lằng nhằng rắc rối, hơn nữa bản hợp đồng đương sự đã kí không có lợi cho anh ta, mà yêu cầu thắng kiện của họ và cách hiểu của tôi rất khác nhau. Một vụ án một vài trăm nghìn tệ, các loại chi phí phải chi ra không ít, cuối cùng liệu có đạt được yêu cầu thắng kiện mà khách hàng đặt ra hay không còn chưa biết thế nào, cho nên tất nhiên là tôi từ chối."

Điểu tra viên nén cơn giận, trợn mắt nhìn anh ta, nhưng không thể phản bác được những cách giải thích của anh ta.

***

"Lúc đó trong tủ lạnh đúng là có một con vịt quay." Nghe câu hỏi của cảnh sát, vợ Trương Siêu tỏ ra rất bình thản.

"Chị có biết đó là vịt quay của Toàn Tụ Đức Bắc Kinh không?", cảnh sát hỏi.

"Ngoài bao bì có viết, nhưng, vịt quay của Toàn Tụ Đức thì sao hả?"

"Chị có biết anh ta đáp máy bay đi Bắc Kinh chỉ để mua con vịt quay này không?"

"Tôi biết đâu được là anh ấy đi Bắc Kinh mua, cứ tưởng là anh ấy đặt mua qua mạng. Buổi chiều hôm đó, cảnh sát gọi điện thoại cho tôi, nói là chồng tôi gϊếŧ người bị bắt, tôi lập tức đến cục công an, mấy ngày sau đó đều chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Anh xem, giờ là lúc nào rồi, tôi quan tâm đến người sống còn không xong, tâm trí đâu mà quan tâm đến chuyện con vịt quay chết tiệt bay từ đâu đến?" Vợ Trương Siêu có vẻ vô cùng bực mình.

Cảnh sát hơi bĩu môi, lúc ấy bất cứ một bà vợ bình thường nào, cho dù thường ngày có là một người thích ăn uống, suốt ngày đăng ảnh đồ ăn ngon khoe với bạn bè, cũng chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến một con vịt quay trong tủ lạnh thật, dù đó có là một con vịt quay Bắc Kinh chính hiệu.

"Anh ta đi Bắc Kinh có nói với chị không?"

"Không, tôi cũng là đến lúc phiên tòa diễn ra mới biết khi xảy ra vụ án anh ấy đã đi Bắc Kinh."

"Tối hôm trước anh ta không về nhà, chị không cảm thấy kì lạ sao?"

"Không, công việc của anh ấy rất bận, thường xuyên đi công tác, tôi cũng đi làm, có sự nghiệp của mình, hai chúng tôi đều tôn trọng công việc của nhau. Ngoài công việc ra, anh ấy là người rất quan tâm đến gia đình, rất tốt với tôi, tôi tất nhiên rất ủng hộ sự nghiệp của anh ấy. Chỉ có những người phụ nữ không tự tin mới đặt toàn bộ cuộc sống vào chồng, quản thật chặt, cái gì cũng phải hỏi từng chân tơ kẽ tóc, tôi không phải là người như vậy. Không lẽ mỗi lần anh đi làm nhiệm vụ vào buổi tối, vợ anh đều phải hỏi liên tục à?"

Người cảnh sát thấy hơi tức ngực, cảm giác người phụ nữ này giống hệt như chồng chị ta, đều rất khó đối phó.

***

"Đúng thế, hôm đó tôi phải đi Ninh Ba gặp một khách hàng, việc này đã sắp xếp xong từ mấy hôm trước rồi, vụ án đó rất quan trọng, tôi đã theo vụ này suốt." Nghe cảnh sát hỏi, luật sư Lý trả lời như vậy.

"Trương Siêu có nói với anh về hai vụ án ở Bắc Kinh không?"

"Không, tôi không biết là Bắc Kinh có hai khách hàng, hầu hết công việc đều là sếp tôi đích thân nhận, sau khi nhận được nguyện vọng ủy thác mới căn cứ vào tình hình, có những vụ giao cho chúng tôi, có những vụ đích thân anh ấy tiếp tục liên hệ với khách hàng."

"Cũng có nghĩa là anh ta chưa từng nói với anh về hai khách hàng ở Bắc Kinh, sau đó anh ta tự đi Bắc Kinh gặp khách hàng. Anh cảm thấy như vậy có bình thường không?"

"Không biết ý các anh là bình thường về mặt nào. Nếu là hai vụ án nhỏ, mới chỉ là nguyện vọng ủy thác, chưa kí thỏa thuận chính thức, mà sếp lại đi hẳn một chuyến đến Bắc Kinh thì tất nhiên là không bình thường."

"Chúng tôi muốn hỏi về trình tự công việc. Hai vụ án nhỏ này, kể cả là văn phòng luật của các anh đã nhận, thì cũng sẽ không phải là Trương Siêu đích thân xử lí chứ hả, sẽ giao cho các anh hoặc là trợ lí, anh ta không cần nói cho các anh biết trước tình hình, hỏi ý kiến của các anh, cứ thế tự đi trao đổi công việc?"

"Tất nhiên rồi, anh ấy là sếp mà, hơn nữa trình độ nghiệp vụ của anh ấy hơn tất cả chúng tôi, sếp rất rành trong việc phán đoán xem nên nhận hay không nhận một vụ việc ủy thác. Hầu như đều là anh ấy quyết định có nhận việc ủy thác hay không, sau đó tiếp tục phân công công việc, chỉ có những vụ án lớn mới cần mọi người cùng trao đổi xem nhận hay không nhận."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play