Tối ngày 2 tháng 3 năm 2013.

Tại phòng giám sát thẩm vấn của đội điều tra hình sự phân cục cảnh sát quận Hạ Thành, đội trưởng và cục phó bước vào cửa, hỏi cảnh sát trực ở bên trong: "Thế nào, đã khai chưa?"

Một cảnh sát chỉ vào người đàn ông đang bị còng tay trên ghế trong màn hình, đáp: "Nghi phạm đã thừa nhận hắn chính là kẻ gϊếŧ người, quá trình cụ thể còn đang tiếp tục khai, thái độ rất hợp tác. Người chết là bạn hắn, theo lời hắn, là vì mâu thuẫn nợ nần nên trong lúc nóng nảy nhất thời đã lỡ tay gϊếŧ người."

Cục phó nhìn camera giám sát, liên tưởng đến hành động ngày hôm nay của anh ta, nhếch môi bảo, "Thằng này đầu óc có vấn đề hả?"

"Đầu óc bình thường, còn là luật sư đấy."

"Luật sư?"

Anh chàng cảnh sát hình sự nói: "Hắn tên là Trương Siêu, là luật sư, có mở một văn phòng luật, bản thân hắn chuyên nhận các vụ án tố tụng hình sự, hình như cũng có chút tiếng tăm ở thành phố Hàng Châu."

"Luật sư bào chữa hình sự Trương Siêu?" Đội trưởng khẽ nhíu mày nhớ lại, "Người này tôi hình như có chút ấn tượng, đúng rồi, năm ngoái chúng ta có một vụ án chuyển giao cho viện kiểm sát, nghi phạm đã mời hắn ta làm luật sư bào chữa, nghe nói bào chữa khá tốt, cuối cùng tòa án xử mức án hình sự thấp nhất, khiến các đồng chí bên viện kiểm sát rất ấm ức."

Phó cục trưởng nhìn về phía Trương Siêu trong màn hình, quan sát kĩ hơn một chút, hỏi với giọng hồ nghi: "Sau khi gϊếŧ người, hắn đem xác chết đến ga tàu điện ngầm làm gì?"

"Vứt xác."

"Vứt xác?" Phó cục trưởng trợn mắt, "Đem xác chết đến ga tàu điện ngầm để phi tang?"

"Hắn định đi tàu điện ngầm đến hồ Tương ở núi Tiêu, đến đó rồi ném cả xác chết cùng va li xuống hồ."

Phó cục trưởng nghi ngờ nhìn Trương Siêu trong camera giám sát, nói: "Thế làm sao được? Sao lại có chuyện đi tàu điện ngầm để vứt xác? Tại sao hắn không lái xe đi?"

Anh cảnh sát hình sự giải thích: "Trương Siêu đã gϊếŧ đối tượng bị hại tại một căn hộ của hắn, sau khi gϊếŧ người, hắn rất sợ hãi, ở lại trong căn hộ đó một đêm, sáng nay, hắn quyết tâm chuẩn bị đến hồ Tương ở núi Tiêu để vứt xác, thủ tiêu chứng cứ. Trước khi vứt xác, hắn đã uống rất nhiều rượu để lấy can đảm, kết quả... Tửu lượng không tốt, hắn say rượu, nên không dám tự lái xe đi, sợ sẽ xảy ra tai nạn giao thông, nếu bị kiểm tra vì lái xe sau khi uống rượu, thì chắc chắn cả người lẫn xe đều sẽ bị đưa đi, xác chết trong xe theo đó cũng lập tức bị lộ. Cho nên, hắn chọn cách gọi taxi, nhưng rất không may, sau khi lên xe taxi, đi đến gần ga tàu điện ngầm, thì chiếc taxi bị một chiếc xe khác húc vào đuôi khi rẽ ngoặt, cả hai lái xe đều cho rằng trách nhiệm thuộc về đối phương, bèn báo cho cảnh sát giao thông đến xử lý, hắn sợ cảnh sát giao thông đến sẽ phát hiện ra sự việc chiếc va li, liền lấy cớ là có việc gấp, khiêng chiếc va li từ trong thùng xe ra, rời đi trước. Hắn bỗng nhớ ra là ga tàu điện ngầm vẫn đang thử vận hành, đoán là nhân viên bảo vệ có thể sẽ không gắt gao lắm, định trà trộn lên tàu, rồi đi thẳng đến hồ Tương để vứt xác, nên vào ga tàu điện ngầm thử xem thế nào. Kết quả là bị nhân viên bảo vệ ngăn lại ở cổng kiểm tra an ninh, hắn sợ hãi quay đầu bỏ chạy, bị nhân viên bảo vệ và cảnh sát xông tới vây lại."

Phó cục trưởng cau mày nói: "Thế tại sao lúc ở ga tàu điện ngầm, lúc thì hắn bảo có vũ khí sát thương, lúc lại nói chiếc va li sẽ phát nổ, làm cho lần đầu tiên tàu điện ngầm thành phố Hàng Châu phải dừng vận hành, để truyền thông đưa tin ầm ĩ."

Anh cảnh sát hình sự đáp: "Lúc đó hơi men bốc lên, đầu óc hắn đã không còn tỉnh táo, trong lòng lại sợ chiếc va li bị cảnh sát mở ra, trong lúc hoang mang sợ hãi, hắn nói năng lung tung, hoàn toàn mất kiểm soát. Bây giờ hắn đã tỉnh rượu rồi, nói là có nhớ được đại khái mọi việc xảy ra ở ga tàu điện ngầm, nhưng có chút mơ hồ."

Đội trưởng thở phào một tiếng: "Thảo nào lúc bị bắt về, bộ dạng say khướt, nói không rõ lời, cứ liên tục bảo trong va li không có gì."

Phó cục trưởng khẽ gật đầu, lại dặn dò cảnh sát cấp dưới: "Hắn là luật sư bào chữa, rất hiểu về công tác điều tra của chúng ta, không thể tin hết những lời hắn nói, cần thẩm vấn kĩ, đừng để hắn lợi dụng những lỗ hổng, lời khai trên giấy của hắn cần khám nghiệm điều tra cùng với chứng cứ phía sau – đối chiếu xác thực, ảnh hưởng của vụ án này rất lớn, không thể để xảy ra sai sót."

"Việc này thì nhất định rồi," Đội trưởng liếc nhìn bộ dạng đang nhận tội đáng thương của Trương Siêu trong camera giám sát, cười nhạt, "Đại luật sư bào chữa hình sự đấy, tự mình phạm tội, mà chả phải ngoan ngoãn khai nhận. Hắn hiểu rất rõ trình tự tư pháp, cả người và bằng chứng đều bị bắt sống, hiện trường bao nhiêu người chứng kiến, có giảo biện chối cùn cũng không có tác dụng, chỉ còn cách ngoan ngoãn nhận tội, hợp tác với chúng ta, có thể thì cuối cùng mới xin tòa án xử nhẹ được."

Trong phòng thẩm vấn, Trương Siêu mặt mũi ủ dột não nề, ánh mắt vô vọng, giọng nói cũng thều thào như hết hơi, dường như vô cùng tuyệt vọng trước tình cảnh hiện tại của mình.

Nhân viên thẩm vấn hỏi anh ta: "Khi anh dùng dây thừng thắt cổ khiến người bị hại chết, là từ phía trước hay phía sau?"

"Tôi... tôi nghĩ xem, lúc đó hiện trường rất hỗn loạn, không nhớ rõ lắm, hình như là... hình như là từ phía sau cậu ta."

Hai thành viên của đội nhìn nhau hội ý, một người bảo: "Anh nghĩ kĩ lại xem."

"Thế... thế là từ phía trước." Trương Siêu rất hoang mang, nỗi sợ hãi xâm chiêm toàn bộ cơ thể anh ta.

"Sợi dây thừng làm dụng cụ gây án anh để đâu rồi?"

"Vứt bên ngoài rồi. Thùng rác? Hình như cũng không phải, sau khi gϊếŧ người, tôi rất sợ hãi, sau đó lại uống rượu, giờ đầu vẫn rất đau, đầu óc hỗn độn, rất nhiều chi tiết đều không nhớ rõ nữa, tôi... làm sao tôi lại thắt cổ người khác đến chết như thế, tôi... tôi hoàn toàn không muốn gϊếŧ chết cậu ta..." Anh ta đau khổ ấn đầu, khẽ thổn thức khóc.

Phó cục trưởng lại nhìn camera giám sát một lúc rồi dặn họ: "Nếu tình tiết vụ án không phức tạp, thì mấy hôm nay các cậu chịu khó vất vả một chút, nhanh chóng kiểm tra đối chiếu xong rồi chuyển giao cho viện kiểm sát. Vụ án này chúng ta phải kết thúc nhanh một chút, hôm nay là lần đầu tiên ga tàu điện ngầm thành phố Hàng Châu dừng vận hành, phóng viên sắp chen đổ cả cục công an rồi, lãnh đạo thành phố cũng đã gọi rất nhiều cú điện thoại xuống giục, cấp trên muốn chúng ta thông báo tình hình vụ án cho xã hội biết với tốc độ nhanh nhất."

Đội trưởng gật đầu đáp lời: "Tối nay bác sĩ pháp y sẽ xuất báo cáo khám nghiệm thi thể, hiện trường xảy ra vụ án cũng đã cử người kiểm tra sơ bộ, đợi đến mai, ban ngày sẽ cử người đi khám nghiệm kĩ một lần nữa, đối chiếu tỉ mỉ với lời khai của hắn ta, xem có sai lệch gì không, nếu thuận lợi thì khoảng ba bốn hôm là có thể kết thúc vụ án."

Mấy ngày tiếp theo, toàn bộ công việc điều tra đối chứng đều được tiến hành rất nhịp nhàng, chặt chẽ.

Trương Siêu cũng nhận tội thành khẩn, rất hợp tác trong quá trình ghi lời khai, chủ động khai báo động cơ, quá trình gϊếŧ người, hẳn là do anh ta là luật sư bào chữa hình sự, rất rõ quy trình và chính sách, hi vọng có thể nhờ đó mà được giảm án. Anh ta cũng bị đưa trở lại hiện trường xảy ra vụ án, chỉ nhận hiện trường, tìm thấy hung khí, bác sĩ pháp y đã đưa ra báo cáo khám nghiệm thi thể và báo cáo giám định vật chứng, đối chiếu xác thực từng mục với lòi khai của nghi phạm.

Các chứng cứ đều hoàn toàn khớp với lời khai của anh ta, toàn bộ chuỗi chứng cứ đều đầy đủ.

Thực ra đây vốn là một vụ hung án bình thường lỏng lẻo, chỉ có điều lúc đó tàu điện ngầm phải dừng vận hành nửa tiếng đồng hồ, từ khi bắt đầu đưa vào sử dụng đến giờ, đây là lần đầu tiên tàu điện ngầm thành phố Hàng Châu phải dừng vận hành vì sự cố bột phát, hiện trường lại có hàng nghìn nhân chứng nhìn thấy xác chết trong va li, suốt những ngày này đều là chủ để nóng trên mạng, truyền thông các địa phương còn tích cực hơn, ngày nào cũng đến cục Công an, liên tục đưa tin về sự thật đằng sau vụ án, đáp ứng nhu cầu bàn tán lúc trà dư tửu hậu của mọi ngưòi.

Cho nên mấy ngày sau, cục công an quận Hạ Thành đã cho tổ chức riêng một cuộc họp báo, công bố thông tin về toàn bộ vụ án.

Nghi phạm tên là Trương Siêu, từng là giảng viên khoa Luật của một trường đại học, sau thôi việc, làm luật sư, anh ta đã khai nhận toàn bộ việc phạm tội này, đồng thời cảm thấy vô cùng hối hận.

Người chết tên là Giang Dương, từng là kiểm sát viên viện kiểm sát thành phố Kim Hoa. Anh ta và Trương Siêu quen nhau đã mười mấy năm, thời học đại học, anh ta là học trò của Trương Siêu, sau khi tốt nghiệp vẫn tiếp tục giữ liên hệ, có thể coi là bạn bè rất thân.

Có điều Giang Dương là một kẻ biến chất, trong thời gian làm kiểm sát viên, ngoài nhận hối lộ, còn chủ động vòi vĩnh đòi hối lộ cò bạc, đồng thời có quan hệ nam nữ bất chính, vì vậy nhiều năm trước vợ cũ đã li dị anh ta, sau đó anh ta cũng bị tố giác đến ủy ban Kiểm tra kỉ luật, sau khi điều tra xác thực, anh ta bị tuyên án, phải ngồi tù ba năm.

Sau khi ra tù, Giang Dương thường xuyên đến thành phố Hàng Châu tìm Trương Siêu, lấy cớ là gia đình, công việc không suôn sẻ nên đến Hàng Châu cho khuây khỏa. Ông bạn hơn mười năm là Trương Siêu cũng rất nhiệt tình, mấy năm trước sau khi bố mẹ Trương Siêu qua đời có để lại một căn hộ nhỏ ở trong thành phố, anh ta cho Giang Dương ở miễn phí, còn một mực khuyên Giang Dương phải lấy lại tinh thần, tìm một công việc tử tế để mưu sinh. Giang Dương cũng thể hiện quyết tâm làm lại cuộc đời, nói là vợ cũ nuôi con một mình, phải thuê nhà ở, thực sự thấy không nỡ, anh ta vay Trương Siêu ba trăm nghìn tệ, định về thành phố Kim Hoa mua nhà, tái hợp với vợ cũ, rồi buôn bán nhỏ.

Trương Siêu hào phóng cho anh ta vay tiền, nhưng một tháng sau, Giang Dương lại hỏi vay tiền, Trương Siêu thấy nghi ngờ, liền gặp vợ cũ của Giang Dương hỏi tình hình, thì vợ anh ta bảo không hề thấy anh ta nói đến chuyện mua nhà, càng chưa bao giờ nói đến chuyện tái hợp. Sau khi bị Trương Siêu truy hỏi, Giang Dương đành thừa nhận số tiền đó đã bị anh ta đem đi đánh bạc hết. Trương Siêu nổi giận, yêu cầu anh ta trả lại tiền, Giang Dương không những không trả, còn hỏi vay thêm để thắng lại số tiền đã thua bạc. Hai người nhiều lần cãi vã, thậm chí còn xô xát. Ngay trước khi vụ án xảy ra mấy hôm, chuyện hai người cãi vã xô xát đã kinh động đến cả đồn công an, thông tin về việc cử cảnh sát đi xử lí vẫn còn lưu ở đồn.

Cuối cùng, tối ngày 1 tháng 3, Trương Siêu lại đến gặp Giang Dương, trong khi cãi vã, hai người lại động thủ, trong lúc nóng giận tức thời, Trương Siêu đã dùng dây thừng thắt cổ Giang Dương đến chết.

Sau khi xảy ra sự việc, Trương Siêu cảm thấy vô cùng sợ hãi và hối hận, không biết phải làm thế nào, anh ta sợ không dám báo công an, một khi báo công an, toàn bộ sự nghiệp, gia đình đáng ngưỡng mộ của anh ta sẽ tiêu tan như khói bụi.

Anh ta ở lại căn nhà đó cả đêm không về nhà, ngày hôm sau, Trương Siêu quyết định đến hồ Tương ở núi Tiêu để vứt xác hòng che giấu vụ án mạng. Do đã uống rất nhiều rượu trước khi vứt xác, không dám tự lái xe, nên anh ta đi taxi, kết quả xe taxi lại va quệt với xe khác, trong lúc hoang mang, anh ta kéo chiếc va li chạy đến ga tàu điện ngầm ở cạnh đó. Trong trạng thái say rượu và sợ hãi, dẫn đến sự việc phía sau.

Chứng cứ vô cùng đầy đủ, camera giám sát ở cổng khu dân cư cho thấy xe của Trương Siêu đi vào khu dân cư vào 7 giờ tối ngày 1 tháng 3, sau đó xảy ra xung đột với Giang Dương ở trong nhà. Giang Dương chết vào khoảng từ 8 giờ đến 12 giờ, do bị thắt cổ từ phía trước, ngạt thở mà chết, trên hung khí là sợi dây thừng có rất nhiều dấu vân tay của Trương Siêu, trong móng tay của người chết có rất nhiều tổ chức da, máu của Trương Siêu, một số bộ phận như cổ, cánh tay cũng có những thương tích tương ứng.

Chiếc taxi mà ngày hôm sau Trương Siêu đi lúc đầu để vứt xác cũng đã được tìm thấy, lái xe nói lúc đó Trương Siêu mang theo một chiếc va li rất lớn, có thể nhận thấy là rất nặng, đối phương phải mất mấy lần rất vất vả mới khuân được lên thùng sau của xe, trong khoảng thời gian đó, lái xe còn hỏi anh ta đựng gì bên trong, có cần giúp không, anh ta đã từ chối. Anh ta vừa lên xe, lái xe đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên ngưòi anh ta. Trên quãng đường từ một chỗ rẽ gần ga tàu điện ngầm, chiếc taxi bị một chiếc xe riêng đâm vào đuôi khi vòng qua chỗ ngoặt, trong lúc lái xe taxi và chủ chiếc xe riêng trao đổi về việc bồi thường, Trương Siêu lấy cớ là có việc gấp, bèn xuống xe chuyển chiếc va li rồi vội vã đi luôn.

Toàn bộ lời khai đều khớp với nội dung điều tra.

Vụ án rất đơn giản, cuộc họp báo cũng nhanh chóng kết thúc, nhưng các phóng viên vẫn chưa hài lòng, muốn được phỏng vấn hung thủ để tìm hiểu suy nghĩ của anh ta. Sau khi phía cảnh sát trao đổi bàn bạc, lại hỏi ý kiến Trương Siêu, thái độ nhận tội của anh ta rất thành khẩn, đồng thời cũng chấp nhận phỏng vấn, phía cảnh sát liền đồng ý bố trí cho phóng viên phỏng vấn qua song sắt.

Nội dung trả lời mấy câu hỏi tương tự như trong cuộc họp báo, khi được hỏi có hối hận hay không, Trương Siêu dừng lại giây lát, hướng về ống kính vẻ rất bình tĩnh: "Cũng chẳng có gì phải hối hận cả."

Câu nói này không làm cho bất cứ người nào thấy cảnh giác, thông tin thời sự vẫn được phát đi bình thường.

Không ai thấy có gì không ổn, mấy ngày sau đó mọi tin tức ồn ào nhanh chóng mất đi độ mới mẻ hấp dẫn, chẳng mấy chốc chẳng còn ai hỏi đến nữa, vụ việc mau chóng tan biến như mây khói, rất nhanh, người ta chẳng thể nào nhớ nổi cái gã Trương Siêu bị phỏng vấn phía đằng sau song sắt, và ánh mắt có phần kì quặc của anh ta trong khoảnh khắc đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play