Trong phòng thẩm vấn của chi đội trinh sát hình sự, trước thái độ dữ dằn của thành viên đội thẩm vấn hình sự. Thẩm Nghiêm một mực tỏ ra vô tội. Chiếc điện thoại di động không thể điều tra ra nguồn gốc dùng để liên lạc với Chu Bình đã bị anh ta ném sang phía bên kia đường trước khi rời khỏi phòng, đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua, cảnh sát cũng không nhắc đến chuyện chiếc điện thoại di động, có thể thấy họ hoàn toàn không biết mối quan hệ giữa anh ta và Chu Bình, chỉ đang mớm cung mà thôi.

Anh ta rất rõ, nếu cảnh sát không bắt sống được Chu Bình và Lưu Tề, anh ta sẽ vĩnh viễn an toàn, không có bất cứ chứng cứ nào về những vụ án này liên quan đến anh ta. Tất nhiên, nếu đã bắt sống được Chu Bình và Lưu Tề, thì anh ta sẽ không thể đỡ được, mặc dù Chu Bình và Lưu Tề chưa bao giờ thấy mặt anh ta, nhưng biết rất rõ dáng người và giọng nói của anh ta. Nếu cảnh sát biết cả chuyện 4 năm trước Chu Bình và Lưu Tề không lấy được hai túi vàng, tất nhiên sẽ nghi ngờ anh ta, điều tra giao dịch ngân hàng 4 năm trước của anh ta, đó là chứng cứ xác đáng không thể chối cãi. Nhân chứng, vật chứng đầy đủ, anh ta cũng chỉ còn cách nhận tội, chịu sự trừng trị của pháp luật.

Nhưng bây giờ, anh ta buộc phải đánh cược một cú, vì những tâm huyết trong mấy năm qua, vì cuộc sống gia đình rất hài lòng hiện tại, anh ta buộc phải đánh cược rằng Chu Bình, Lưu Tề không bị bắt sống!

Lâm Kỳ từ phòng thẩm vấn bước ra, quay về văn phòng, nhíu mày đăm chiêu ngồi xuống, nhìn Trương Cường và Lý Chấn Uy, nói: "Liệu có nhầm không? Trông Thẩm Nghiêm không giống chủ mưu chút nào. Anh ta nói anh ta không có két an toàn cá nhân ở ngân hàng, càng không có 40 ki-lô-gam vàng thỏi, tôi đã gặp Hạ Mộng Phi xác nhận rồi."

"Anh ta không có, tại sao trong điện thoại Hạ Minh lại nói là anh ta có? Tại sao là 40 ki-lô-gam, xấp xỉ số vàng bị mất 4 năm trước?"

"Chuyện này thì..." Lâm Kỳ nghĩ ngợi giây lát, cũng cảm thấy Hạ Minh sẽ không vô cớ bịa đặt ra chuyện này, nhưng rõ ràng là không thể nhanh chóng có đột phá từ Thẩm Nghiêm, không lẽ trực tiếp sử dụng nhục hình ép cung? Hiện giờ, Thẩm Nghiêm là nghi phạm, hoàn toàn chỉ căn cứ vào một câu phỏng đoán của Hạ Minh, không hề có bất cứ chứng cứ nào, nếu sai, Lâm Kỳ sẽ báo cáo cấp trên thế nào về việc sử dụng nhục hình ép cung người nhà của nạn nhân?

Giây lát sau, Lâm Kỳ nói: "Tôi nghĩ, cứ cho cảnh sát mặc thường phục đến địa điểm định vị điện thoại di động thăm dò xem sao, thế nào cũng tìm được ra manh mối."

"Không được, không được đi, tôi thấy đấy chính là cái bẫy."

Trương Cường phản đối gay gắt, "Anh đừng quên hai tên tội phạm này có kinh nghiệm phản trinh sát điện tử, làm gì có chuyện bọn chúng không biết về định vị điện thoại di động? Nếu cứu được người ra dễ dàng như vậy, Hạ Minh cần gì phải ám chỉ trong lời nói?"

Lúc này, Lý Chấn Uy ở bên cạnh xen vào một câu: "Không phải là Hạ Minh đã nói hai câu sao, liệu có phải là có hai ẩn ý không?"

Lâm Kỳ lập tức vỗ đùi, nói: "Sao anh nghĩ giống tôi thế!"

Hai người nhìn anh ta bó tay, anh ta có suy nghĩ như vậy từ trước, sao không nói ra chứ?!

Lâm Kỳ mặc hệ họ, quay người đi ra khỏi văn phòng, lại đeo tai nghe vào, nghe lại lời nói của Hạ Minh, quay vào văn phòng, nói: "Hạ Minh nhắc đến Nhâm Viễn hai lần, số điện thoại di động cũng là của cái cậu Nhâm Viễn này, người này vợ chồng Thẩm Nghiêm cũng không biết, tại sao lại lôi vào, điều tra Nhâm Viễn ngay!"

Lý Chấn Uy vừa quay người ra cửa, nhanh chóng lôi ra danh sách hồ sơ về Nhâm Viễn, thấy hồ sơ, Lâm Kỳ đột nhiên nhớ ra trước đây Hạ Minh đã từng nhắc đến người này với anh ta bị đội trinh sát kinh tế bắt, lúc đó Hạ Minh nói, người này còn có một cô người yêu, là bạn tàn của Giang Văn Linh, nên mới giúp.

Lâm Kỳ nhìn đồng hồ, đã 3 giờ, trời sắp sáng, buộc phải khẩn trương, liền ra lệnh cho Lý Chấn Uy dẫn quân nhanh chóng đến nhà Nhâm Viễn, gặp người yêu anh ta hỏi tình hình.

Hơn nửa tiếng sau, Lý Chấn Uy đưa Chu Linh Chi về chi đội trinh sát hình sự.

Nửa đêm gặp cảnh sát đến tận nhà, lúc đầu Chu Linh Chị còn giấu giếm, nhưng ánh mắt cô không thể thoát khỏi con mắt tinh tường của cảnh sát hình sự lão luyện, chỉ dọa vài câu, lại nói là Nhâm Viễn đã xảy ra chuyện, sau khi ngồi lên xe cảnh sát, cô liền khai ra hết.

Qua lời khai của cô, cuối cùng Lâm Kỳ và những người khác cũng hiểu ra đầu đuôi toàn bộ sự việc, mặc dù tất cả đều chửi Hạ Minh, nhưng Hạ Minh có khốn kiếp, thì vẫn cứ phải cứu người.

Biết được địa điểm xảy ra vụ bắt cóc thực sự, việc tiếp theo sẽ là bắt tội phạm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play