Lâm Kỳ có một linh cảm rất rõ rằng chỉ thiếu một manh mối nữa là có thể kết nối toàn bộ mọi sự việc trong ngày hôm nay lại với nhau, nhưng rốt cuộc là gì, anh ta nhất thời không nghĩ được ra.

Anh ta cau mày ngồi trên ghế, nhăn nhó nghĩ ngợi, tố chất bắt buộc của một cảnh sát hình sự xuất sắc là phải có dự cảm cực tốt đối với các vụ án, mẹ kiếp, anh ta có niềm tin tuyệt đối về điều đó.

Nhất định là mình đã bỏ qua một chi tiết nào đó, một chi tiết ở đâu đó sâu trong trí óc, rốt cuộc là người, là vật hay là cái gì đây?

Anh ta đột ngột lắc đầu, đưa mắt thẫn thờ nhìn về phía chiếc máy vi tính, đồng hồ ở góc phía dưới bên tay phải đã chầm chậm nhích đến 8 giờ 10 phút tối.

Đồng tử mắt Lâm Kỳ thình lình thu lại, nhìn chằm vào con số 8 giờ 10 phút, anh ta đột nhiên gọi to, giọng đanh thép: "Lý Chấn Uy!"

"Có việc gì thế?" Lý Chấn Uy căng thẳng qua lại, mặt lộ rõ vẻ bất an.

Lâm Kỳ lạnh lùng chăm chú nhìn anh ta: "Lúc sáng anh nói với tôi, số điện thoại di động 170 gợi cho Hạ Minh vào 8 giờ 10 phút?"

"Vâng... đúng thế."

"Anh có dám khẳng định không?"

"Tôi..." Lý Chấn Uy nuốt nước bọt, "Tôi không dám khẳng định, trung tâm thông tin nói với tôi như vậy, tôi không biết cách kiểm tra cái này."

Lâm Kỳ gật đầu tha cho Lý Chẩn Uy, anh ta quay người thở phào nhẹ nhõm.

8 giờ 10 phút sáng tên bắt cóc đã gọi điện cho Hạ Minh, cuộc gọi kéo dài bốn phút, theo thói quen đi làm đến muộn về sớm của Hạ Minh, 8 giờ 10 phút cậu ta nhất định vẫn đang ở nhà, mà Lâm Kỳ nhớ rất rõ, mình đến trung tâm thông tin vào 8 giờ 30 phút, đã thấy Hạ Minh ngồi trước máy tính rồi. Cũng có nghĩa là, sau khi nhận được điện thoại của tên bắt cóc, Hạ Minh vội đến trung làm thông tin ngồi vào máy tính kiểm tra dữ liệu, thời gian di chuyển tối đa chỉ cần mười lăm phút?

Nhà Hạ Minh ở thị trấn Sùng Hiền thuộc phía bắc thành phố, cách trung tâm rất xa, cho dù là trên đường hoàn toàn không có xe cộ gì, đi qua tất cả các ngã rẽ, mẹ kiếp, đều gặp đèn xanh, thì cũng phải mất hai mươi phút, hơn nữa lại là giờ cao điểm buổi sáng, ít nhất cũng phải bốn mươi phút.

Cậu ta đi làm bằng tên lửa chắc?

Lâm Kỳ bỗng hiểu ra, vội tìm xem hình ảnh camera giám sát suốt ngày đêm ở phía dưới tòa nhà của Giang Văn Linh, anh ta phát hiện hằng ngày vào 8 giờ sáng, con số đếm ngược thời gian tổ chức Hội nghị G20 sẽ ít đi một ngày.

Hôm nay còn 138 ngày, Giang Văn Linh mất tích vào tối hôm qua, Hạ Minh muốn kiểm tra camera giám sát cũng phải kiểm tra tối hôm qua, có nghĩa là thời gian đếm ngược là 139 ngày, nhưng Lâm Kỳ nhớ rõ, sáng nay anh ta nhìn thấy hình ảnh camera giám sát mà Hạ Minh đang kiểm tra, hiển thị thời gian đếm ngược là 140 ngày.

Sự việc xảy ra vào buổi tối hôm qua, tại sao Hạ Minh lại kiểm tra camera giám sát của hôm kia?

Lâm Kỳ kết nối toàn bộ mọi chi tiết xảy ra trong ngày hôm nay lại, đáp án vô cùng chân thực.

Anh ta lập tức gọi điện thoại bảo Trương Cường kiểm tra hai việc, một là sáng sớm nay Hạ Minh đến trung tâm thông tin lúc mấy giờ. Hai là kiểm tra nhật ký thao tác tài khoản của Hạ Minh vào buổi sáng.

Mấy phút sau, Trương Cường trả lời điện thoại, hoàn toàn chứng thực phán đoán của Lâm Kỳ.

Nghe thấy kết quả đó, Lâm Kỳ ngây ra tại chỗ, một lúc lâu sau, anh ta giận dữ gõ mạnh lên bàn, khiến Thẩm Nghiêm và Lý Chấn Uy đang ở cạnh đó khiếp sợ, vội chạy tới, nhìn anh ta không biết phải làm gì.

Lâm Kỳ nghiến răng: "Vụ bắt cóc này là do chính Hạ Minh một tay gây ra!"

"Hả?" Hai người đồng thanh thốt lên.

"3 giờ sáng nay Hạ Minh đã chạy đến trung thông tin, các anh có nằm mơ cũng không biết cậu ta đến để làm gì?"

Lý Chấn Uy hỏi: "Cậu... cậu ấy đến sớm thể làm gì?"

"Anh có biết tại sao sau khi chiếc xe Mercedes của Hạ Chính rời khỏi khu đô thị, suốt dọc đường không có chiếc camera giám sát nào quay được không?"

Lý Chấn Uy lắc đầu.

"Bởi vì Hạ Minh đã xóa toàn bộ file dữ liệu của những đầu camera giám sát mà chiếc xe đã đi qua vào tối hôm qua, copy các file của tối hôm kia, sửa lại mốc thời gian, rồi đưa vào. Nếu không kiểm tra nhật ký thao tác tài khoản của Hạ Minh, chúng ta sẽ không bao giờ phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu!"

Thẩm Nghiêm không hiểu, hỏi: "Tại sao Hạ Minh muốn bắt cóc bố mẹ mình và Giang Văn Linh?"

Lâm Kỳ bật ra một tiếng giận dữ: "Tôi biết thế đếch nào là tại sao, tôi chỉ biết vụ bắt cóc ngày hôm nay là do cậu ta gây ra!"

Lúc này, Lâm Kỳ thay ẩn số Hạ Minh vào, toàn bộ từng chi tiết nhỏ trong ngày hôm nay đều kết nối với nhau. Có điều, đầu óc anh ta vẫn còn rất tỉnh táo, những vụ đột nhập nhà riêng trộm cướp tài sản trước đây, tất nhiên không phải là do Hạ Minh gây ra, vì bốn năm trước, Hạ Minh còn chưa làm việc ở trung tâm thông tin.

Trong biệt thự của Hạ Chính, cửa sổ, cửa chính đều nguyên vẹn, toàn bộ khóa cửa đều là khóa mật mã điện tử không thể giải mã được, kĩ thuật viên khó có thể tưởng tượng được tên bắt cóc đã leo lên ô cửa sổ cao 10 mét như thế nào, vì tên bắt cóc hoàn toàn không hề leo cửa sổ, hắn có thẻ mở cửa. Khả năng lớn là Hạ Minh đã mở ô cửa sổ đó ra, vết giẫm trên góc cửa, cũng là cậu ta cố tình để lại để đánh lạc hướng cảnh sát.

Buổi sáng, trong căn biệt thự, kĩ thuật viên phát hiện ra lần này tên bắt cóc có mang bao giày, không để lại dấu chân. Vì nếu Hạ Minh không mang bao giày, cảnh sát lập tức phát hiện ra dấu chân lần này khác với dấu của tội phạm trong những vụ trước.

Hạ Minh còn để lại mảnh giấy nhắn tin với giọng điệu giống như bọn tội phạm, nhưng cỡ chữ in ra lại khác với những lần trước, vì Hạ Minh chỉ thấy ảnh của mảnh giấy nhắn tin, không có cơ hội tiếp xúc với vật chứng, cậu ta không rõ cỡ chữ thực tế trên mảnh giấy nhắn tin của bọn tội phạm.

Sáng nay khi ở trung tâm, không phải là Hạ Minh kiểm tra hình ảnh camera giám sát, mà là thay đổi dữ liệu camera giám sát, xóa sạch toàn bộ hành tung tối hôm qua của cậu ta, copy lại các file dữ liệu hình ảnh giám sát của hôm kia, thay đổi mốc thời gian, nếu không kiểm tra nhật ký thao tác tài khoản của cậu ta, sự thật này đúng là sẽ vĩnh viễn không bị ai phát hiện ra.

Lúc vừa nhìn thấy Lâm Kỳ, cậu ta tỏ ra vô cùng hoang mang, lúc đó cậu ta tưởng Lâm Kỳ đã phát hiện là mình chỉnh sửa file dữ liệu, không ngờ Lâm Kỳ cứ nghĩ là cậu ta đang theo dõi người yêu, sau đó thái độ đã tĩnh trở lại.

Còn chuyện cậu ta thay đổi GPS của ô tô, tất nhiên là để giương đông kích tây. Vì nếu cậu ta trực tiếp cắt luôn thiết bị thu phát tín hiệu GPS, không điều tra ra được hành tung của chiếc xe, trung tâm thông tin tất nhiên sẽ kiểm tra camera giám sát dọc đường, kết quả phát hiện thấy toàn bộ camera giám sát đều không ghi được hình của chiếc xe, với năng lực chuyên môn của Trương Cường, e là sớm muộn cũng sẽ nghi ngờ có người động vào file dữ liệu giám sát. Còn cho thiết bị thu phát tín hiệu GPS hiển thị quỹ đạo và tốc độ di chuyển khó tin như vậy, là để đánh lạc hướng chú ý của cảnh sát, không hiểu tại sao rõ ràng vẫn tìm được ra chiếc xe, thì giấu giếm lộ trình thực tế để làm gì.

Thẩm Nghiêm đã nói, thay đổi thiết bị thu phát tín hiệu GPS là một việc rất khó, lúc đó họ lại quên mất rằng Hạ Minh có khả năng này.

Trương Cường cũng nói, các thủ đoạn trong vụ bắt cóc hôm nay đều cao minh hơn so với những vụ trước. Hạ Minh lại là người giỏi về kỹ thuật nhất trong trung tâm, cậu ta tất nhiên phải cao minh hơn hẳn tên chủ mưu kia.

Đến khi cảnh sát đã vào cuộc, Hạ Minh nhiều lần xin Lâm Kỳ cho mình đến biệt thự tìm chiếc điện thoại di động, sau khi đến biệt thự, cậu ta lại chính là người phát hiện thấy chiếc điện thoại di động, còn cầm chiếc điện thoại di động đó. Bây giờ nghĩ lại, tìm điện thoại di động không phải là điểm mấu chốt, mà điểm mấu chốt nằm ở chỗ Hạ Minh là người cầm chiếc điện thoại di động đó đầu tiên, chắc trên chiếc điện thoại di động đó vốn chỉ có dấu vân tay của cậu ta, thì cậu ta sẽ bị lộ. Cậu ta là người đầu tiên cầm chiếc điện thoại di động, đến khi kiểm tra chỉ phát hiện ra dấu vân tay của cậu ta, mọi người tất nhiên sẽ cho rằng, tên bắt cóc không để lại dấu vân tay, dấu vân tay trên đó là Hạ Minh để lại lúc cầm vào.

Có điều, cho dù là như vậy, cũng vẫn còn quá nhiều điểm đáng ngờ cần phải giải đáp.

Không lâu sau, Trương Cường lại vội vàng đến chi đội cảnh sát, hỏi Lâm Kỳ một hồi về chuyện tại sao lại nghi ngờ Hạ Minh, Lâm Kỳ giảng giải một lượt về những suy luận của anh ta, khiến Trường Cường vô cùng ngạc nhiên, lập tức thay đổi cách nhìn nhận về Lâm Kỳ, Lâm Kỳ vô cùng khiêm tốn, cho rằng tất cả đều là nhờ vào bản năng nghề nghiệp bẩm sinh của người cảnh sát hình sự ưu tú.

Trương Cường gọi Lâm Kỳ, Lý Chấn Uy và Thẩm Nghiêm lại nói: "Tôi đã kiểm tra nhật ký thao tác của Hạ Minh tối hôm qua cậu ta đã thay đổi một lượng lớn file dữ liệu, đây là hành vi phạm tội vô cùng nghiêm trọng."

Thẩm Nghiêm lo lắng nói: "Cậu ấy... cậu ấy làm như vậy để làm gì?"

"Tại sao, hỏi anh đấy, tại sao cậu ta bắt cóc bố mẹ và bạn gái mình, anh là người nhà, phải biết chứ?" Lâm Kỳ đổ cơn giận đối với Hạ Minh lên đầu ông anh rể xui xẻo Thẩm Nghiêm.

Thẩm Nghiệm nghĩ một lúc, vẫn lắc đầu, anh ta kể sơ lược về câu chuyện giữa Giang Văn Linh và gia đình họ, nhưng không thể nghĩ ra được chuyện này liên quan gì đến vụ bắt cóc?

Cả bốn người đều không nghĩ được ra. Lâm Kỳ nghĩ bụng không lẽ gây ra vụ bắt cóc để ép bố mẹ đồng ý cho cưới?. Thế thì chẳng thà đầu độc chết bố mẹ cho xong.

Trương Cường lại nói: "Bây giờ chúng ta chỉ biết một phần diễn biến sự việc, một nửa sự thực còn lại, ngoài Hạ Mình ra, không ai biết Căn cứ vào thời gian và những file dữ liệu camera giám sát mà cậu ta thay đổi, tôi nghĩ, chắc là cậu ta bắt cóc bố mẹ mình trước, sau đó bắt cóc Giang Văn Linh, việc này chắc chắn phải có người giúp, không thể làm một mình được. Anh ta nhìn Thẩm Nghiêm một cái

Thẩm Nghiêm vội lắc đầu: "Không thể nào là tôi."

Trương Cường nói: "Tất nhiên không thể là anh, nếu sáng sớm nay anh không trực tiếp gọi điện thoại báo cảnh sát, mà thông báo trước cho Hạ Minh, Hạ Minh nhất định sẽ ngăn anh báo cảnh sát, như vậy cho đến bây giờ, chúng tôi vẫn không biết về vụ bắt cóc này."

Lâm Kỳ hỏi: "Có thể tra được ra là bây giờ Hạ Minh đang ở đâu không?"

Trương Cường lắc đầu: "File dữ liệu camera giám sát cuối cùng mà cậu ta thay đổi là một đầu camera giám sát trên đường tỉnh lộ ở phía bắc thành phố, căn cứ vào đó, có thể biết tối hôm qua cậu ta đã ra khỏi thành phố, con đường đó đi về phía nam là Tiêu Sơn, Thiệu Hưng, đi về qua đông là khu đô thị mới Đại Giang Đông, hướng nào cũng có khả năng, nhưng cậu ta chắc chắn đã làm tốt việc phản trinh sát, biết tuyến đường nào sẽ không bị tra ra."

Lâm Kỳ bực bội thở dài một tiếng, mặc dù biết vụ bắt cóc ngày hôm nay là do Hạ Minh gây ra, nhưng bây giờ vẫn không biết cậu ta ở đâu, cũng không thể liên lạc được với cậu ta, nói cho cậu ta biết, việc cậu ta làm đã bị phát hiện, nhanh chóng quay về tự thú, Lâm Kỳ tạm thời cũng không biết phải làm thế nào. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play