Vinh Huy không động đậy, đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm Lý Vân, trầm mặc vài giây, đang muốn mở miệng. Dư Tô đã bước vào cửa.
Lý Vân xoay người, cất bước đi tới một bên, bắt đầu tìm kiếm.
Dư Tô thấy Vinh Huy đứng ở đó, nhẹ giọng hỏi:
“Sao vậy?”
Vinh Huy lắc đầu, lại nhìn Lý Vân một cái, không nói gì.
Cho đến khi cả gian phòng được bọn họ tìm xong, 3 người lần lượt ra khỏi phòng. Vinh Huy trầm giọng nói:
“Vẫn như cũ...cái gì cũng không có.”
“Xem ra chính là như suy đoán trước đó.” Trương Tam siết chặt gậy gỗ trong tay, lùi về sau vài bước, đề phòng nhìn chằm chằm những người khác:
“Hơn nữa, nơi này người dễ đối phó nhất chính là tôi.”
Hắn hành động không tiện, đúng là xuống tay phi thường dễ dàng.
Dư Tô đỡ trán, chậm rãi nói:
“Còn chưa tìm xong mà, tiếp tục.”
“Không có khả năng tìm được.” Trương Tam ủ rũ lắc đầu:
“Nếu thực sự có manh mối, mấy ngày trước chúng ta đã sớm tìm ra. Trong lòng các người đều rất rõ ràng, rốt cuộc còn kiên trì cái gì?”
“Vậy anh cho rằng nên làm gì?” Dư Tô nhíu mày, nhìn Trương Tam hỏi:
“Đừng tìm manh mối nữa, hiện tại 4 chúng ta trực tiếp quyết đấu sao?”
Trương Tam há miệng thở dốc, không nói ra lời.
Tầm mắt của Vinh Huy dạo qua bọn họ một vòng, mở miệng:
“Tìm.”
Giống như lữ khách lạc đường giữa sa mạc mênh mông, không có khả năng đứng yên tại chỗ chờ chết, mặc dù là hy vọng xa vời, vẫn muốn tiếp tục đi về phía trước.
Tiếp theo đến những phòng có người ngủ, đồng dạng không thu hoạch được gì.
Dư Tô ở gần cửa nhất, đi ra ngoài đầu tiên. Phía sau, Vinh Huy kéo lại Lý Vân.
Lý Vân dừng bước. Hắn hỏi:
“Chứng cứ là gì?”
Lý Vân quay đầu nhìn hắn, hạ thấp giọng đáp:
“Dưới ga giường phòng Lưu Ngũ có manh mối.”
Vinh Huy sửng sốt:
“Sao cô không nói sớm?!”
“Nói thế nào?” Lý Vân hỏi lại:
“Nói xong, trời liền sẽ sáng sao?”
Đến nay, bọn họ cũng không biết, ý nghĩa của việc tìm "quỷ" mỗi đêm là gì.
Nếu đã biết ai là "quỷ", người chơi khác vẫn luôn ở bên nhau chờ tới hừng đông. Có lẽ lúc sau "quỷ" liền tự biến mất, cũng có lẽ, hừng đông căn bản không bao giờ tới.
Vinh Huy nhất thời không biết trả lời sao, đành phải nhỏ giọng hỏi:
“Manh mối là gì? Cô thu hồi nó chưa?”
Lý Vân lắc đầu:
“Là chữ viết dưới ga giường, còn ở nơi đó.”
“Thật sự? Viết cái gì?” Vinh Huy nhìn thẳng vào mắt Lý Vân, có vẻ cũng không thập phần tin tưởng lý do thoái thác của nàng.
“Họ tên, hai chữ Linh Tử.” Lý Vân hất cằm về hướng cửa:
“Anh hẳn nên tự mình đi xem.”
Vinh Huy xoay người, nhắm về phía cửa đi một bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nói:
“Cô đi trước.”
Hắn còn chưa quên, trong tay Lý Vân có một con dao.
Tính như hắn tận mắt nhìn thấy manh mối chứng minh "quỷ" không phải Lý Vân, cũng không đại biểu Lý Vân không còn là nhân vật nguy hiểm.
Lý Vân nhìn Vinh Huy một lát, mới cất bước đi trước hắn.
Ngoài cửa, Trương Tam cùng Dư Tô đều đứng tại chỗ 2 người có thể nhìn thấy, đang rù rì cái gì.
Thấy 2 người ra tới, Trương Tam liếc Lý Vân một cái, lập tức ngậm miệng.
Sau khi cùng Dư Tô nảy sinh mâu thuẫn, thái độ của Trương Tam đối với Dư Tô vẫn luôn không tốt, nhưng lúc này lại hòa nhã hơn rất nhiều. Thậm chí, 2 người thoạt nhìn như có bí mật gì đó.
Ngược lại, ánh mắt Trương Tam nhìn Lý Vân có vài phần đề phòng.
Vinh Huy hơi nhíu mày —— Chẳng lẽ bọn họ cũng phát hiện manh mối, chứng minh Lý Vân là "quỷ"?
Trước mắt, chỉ biết Trương Tam đã làm "quỷ", cho nên hắn tuyệt đối là đồng đội chân chính. Thân phận của Linh Tử cùng Lý Vân tạm thời đều không rõ.
Nhưng so sánh lên, Lý Vân lặng lẽ giấu một con đao, hiện tại lại nói cho hắn ở trong phòng Lưu Ngũ tìm được chứng cứ chứng minh Linh Tử là "quỷ"…Hơn nữa, chứng cứ kia vừa lúc là chữ viết, vô pháp thu hồi, chỉ có thể chính mắt xem.
Nghĩ thế nào cũng giống như Lý Vân muốn lừa hắn đi qua giết chết.
Nhưng hắn không phải tay mơ, hắn biết rất nhiều thời điểm càng là người thoạt nhìn không có vấn đề, ngược lại càng có vấn đề. Tỷ như người hiện tại cùng Trương Tam đứng chung một chỗ nhìn bọn họ - Linh Tử.
Nếu Lý Vân là "quỷ", tựa hồ không cần phải giấu dao làm gì —— "Quỷ" công kích người cần dùng dao sao?
Hay là Lý Vân chờ không kịp đến phiên mình làm "quỷ", muốn trực tiếp giải quyết nhanh gọn những người khác?
Dựa theo logic "quỷ" giết người không cần dao, như vậy, trước có thể xem Lý Vân như người chơi bình thường. Người Lý Vân thật sự muốn công kích đầu tiên, cũng nên là Linh Tử mới đúng.
Linh Tử thiếu một cánh tay, lại là nữ giới, nhìn thế nào cũng dễ đối phó hơn hắn. Lý Vân không phải đồ ngu, sao sẽ lựa chọn người càng khó chiến thắng làm mục tiêu?
Có lẽ, Lý Vân thật sự phát hiện manh mối?
Vinh Huy nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cảm giác có chút choáng đầu.
Tóm lại, hiện tại trừ bỏ hắn cùng Trương Tam, hai người nữ đều có hiềm nghi. Ai cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.
Hắn suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng chỉ mới vài giây trôi qua. Lúc này, Lý Vân vừa bước vào cửa phòng Lưu Ngũ.
Vinh Huy hơi do dự, ngay sau đó cắn răng, cất bước đi theo —— Là thật hay giả, vào xem lập tức sẽ biết! Dù sao xốc lên ga giường xem một cái mà thôi, căn bản không mất bao nhiêu thời gian.
“Phòng đó không phải đã tìm rồi sao?” Dư Tô đứng trong sân hỏi.
Vinh Huy dừng bước nhìn nàng một cái:
“Vào lại xem có bỏ sót gì không.”
Dư Tô gật đầu:
“Ok, tôi cũng đi.”
“Không cần, chúng tôi lập tức liền ra.” Vinh Huy nói, nhấc chân vượt qua ngạch cửa, thấy Lý Vân đã tới cuối mép giường, duỗi tay xốc lên ga giường, sau đó nghiêng người, chỉ cho hắn chỗ cần nhìn.
Vinh Huy đứng cạnh cửa, căn bản nhìn không tới, đành phải đi qua.
Phòng không lớn, tiến lên vài bước đã gần tới trước giường, vừa cúi đầu liền thấy được hai chữ “Linh Tử” đỏ như máu.
Hắn ngẩng đầu nhìn Lý Vân:
“Thật là Linh Tử?!”
Lý Vân gật đầu:
“Mau ra ngoài.”
Vinh Huy lập tức xoay người rời khỏi, nhưng vừa mới bước ra một bước, liền nghe được từ phía sân truyền đến tiếng hét thảm.
Hắn sửng sốt, nháy mắt tăng tốc chạy ra cửa, liếc mắt một cái liền thấy Trương Tam đã chết dưới mặt đất.
Trong sân, không, hết thảy nơi có thể nhìn đến trong khu nhà, đều không có bóng dáng Linh Tử.
Vinh Huy theo bản năng lui về sau một bước, bỗng nhiên cảm giác được một cỗ gió lạnh từ sau lưng đánh úp lại!
Hắn nghiêng người né tránh. Một lưỡi dao nhanh chóng cắt qua gương mặt hắn!
Lý Vân nắm dao trong tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Vinh Huy, nhàn nhạt nói:
“Cũng may, trước khi toàn bộ người chơi nhìn đến thi thể, buổi tối nay tạm thời sẽ không kết thúc.”
Phần lưng Vinh Huy dựa vào ván cửa. Hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm con dao trong tay Lý Vân, lạnh lùng nói:
“Thật là kế hoạch hay! Nếu bây giờ cô giết tôi, cũng chỉ còn lại cô cùng Linh Tử. Đêm mai quỷ nhất định là cô. Sau đó……cô liền nắm chắc phần thắng.”
Lý Vân câu lên khóe môi —— Đây tựa hồ là lần đầu tiên nàng lộ ra nụ cười. Chẳng qua hiện tại, nụ cười này không hề thân thiện.
Vinh Huy càng dán sát thân thể vào ván cửa, đề phòng nhìn chằm chằm Lý Vân:
“Sao cô khẳng định có thể đánh thắng tôi? Đừng quên, tôi chính là một nam giới tứ chi kiện toàn. Mà cô, là nữ giới.”
“A!” Lý Vân căn bản không có ý định cùng hắn kéo dài thời gian. Đương nhiên, từ lúc tiến vào nhiệm vụ đến giờ, nàng chưa từng lãng phí thời gian vô ích.
Sau một tiếng trả lời có lệ, nàng lại lần nữa hướng Vinh Huy công kích.
Chính diện đối mặt với chiêu thức công kích của Lý Vân, Vinh Huy lập tức thu hồi sự khinh thường —— Mỗi một chiêu của Lý Vân vừa nhìn liền biết có luyện qua! Hơn nữa lại là Taekwondo.
Đương nhiên, chính hắn cũng không phải không có võ phòng thân.
Phàm là người đã sống qua mấy tràng nhiệm vụ, đại khái đều sẽ không ngốc đến mức phương pháp phòng thân gì cũng không học.
Bất quá, trong tay Lý Vân còn có dao. Sau khi Vinh Huy thiếu chút nữa bị mũi dao cứa qua cổ. Hắn đột ngột lui về sau vài bước, đá một cú móc sườn vào Lý Vân!
Ở thời điểm chân hắn thiếu chút nữa liền đá đến Lý Vân, một trận choáng váng đột nhiên đánh úp lại.
○●○○○
Đã thành thói quen, Vinh Huy chưa mở mắt ra liền biết, bọn họ lại về tới phòng.
Hắn mở mắt ra, trước tiên nhìn hướng Linh Tử, chỉ thấy Linh Tử vẫn đang ngủ, mà vị trí của Trương Tam…trống rỗng.
Lý Vân cũng ngồi dậy, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua 2 người còn sót lại trong phòng, hơi nhíu mày.
Vừa mới đánh nhau một hồi, Vinh Huy tuy rằng không có ý niệm tiếp tục động thủ, nhưng cũng không tính toán cùng Lý Vân nói chuyện.
Hắn chỉ nhìn Lý Vân một cái, liền đứng dậy đi tới đánh thức Dư Tô.
Dư Tô tỉnh giấc, giơ tay dụi dụi con mắt khô khốc. Đang dụi mắt, động tác của nàng chợt khựng lại, ngồi thẳng người.
Ánh mắt Dư Tô đảo qua gian phòng, sửng sốt:
“Tôi...là quỷ sao?”
Vinh Huy gật đầu. Khuôn mặt hủy dung quá mức nghiêm trọng, nhìn không ra biểu tình, chỉ có con mắt lộ vẻ nặng nề:
“Đêm nay chính là tôi hoặc Lý Vân.”
“Sao lại như vậy?” Lý Vân trầm giọng nói.
Người chơi làm xong "quỷ" căn bản không nhớ rõ hết thảy mọi chuyện khi màn đêm buông xuống. Cho nên những lời này hiển nhiên là đang hỏi Vinh Huy.
Vinh Huy liếc Lý Vân một cái, ghé sát vào Dư Tô thì thầm:
“Tối hôm qua Lý Vân muốn giết tôi.”
Dư Tô “A!” một tiếng, quay đầu nhìn Lý Vân.
Chân mày Lý Vân càng thêm nhíu lại, tựa hồ hồi tưởng cái gì, sau một lát mới mở miệng hỏi:
“Quỷ tối hôm qua không phải Trương Tam sao?”
Dư Tô cùng Vinh Huy nhìn nhau. Trong giọng nói của Vinh Huy mang theo địch ý:
“Đó là...đêm qua, đừng nói là...cô không nhớ rõ...tối hôm qua...phát sinh...cái gì.”
Hắn nói chuyện câu từ có hơi không rõ, bởi vậy nói rất chậm. Chờ hắn nói xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng trò chuyện cùng tiếng bước chân của nhóm NPC.
Lý Vân vươn tay nhéo ấn đường, trầm mặc một lát, sau đó lắc đầu:
“Tôi chỉ nhớ Trương Tam giết nam què chân. Tỉnh giấc chính là hiện tại.”