Cho đến khi một sợi khói đen đại biểu cho Trương Tam hoàn toàn biến mất trước mặt mọi người, Ngô Nhĩ mới từ trong kinh hãi phục hồi lại tinh thần.
Hắn đau đớn hô lên một tiếng, theo bản năng duỗi tay che lại lồng ngực của mình, ngay sau đó lại nhanh chóng thả tay ra, kéo cổ áo nhìn 5 lỗ thủng thấm máu trên ngực, đau đến hít hà.
Những người khác đều ghé sát vào nhìn. Dư Tô thầm nghĩ, cũng may nam què chân phản ứng nhanh, kịp thời cứu Ngô Nhĩ. Nếu không……bọn họ có khả năng sẽ tận mắt nhìn thấy một màn moi tim người sống.
“Vết thương không quá nặng, hẳn sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng.” Nam què chân nói, kêu Dư Tô:
“Cô đi lấy áo của Lưu Ngũ lại đây, băng bó miệng vết thương cầm máu cho hắn. Chân tôi như vầy hành động không tiện.”
Dư Tô gật đầu, xoay người đến cuối giường cầm một cái áo thoạt nhìn còn tương đối sạch sẽ, cùng Vinh Huy hỗ trợ xử lý miệng vết thương cho Ngô Nhĩ.
Ngô Nhĩ vẫn còn kinh hoàng, biểu tình hoảng sợ tột độ. Cho đến khi miệng vết thương được xử lý xong, hắn rốt cuộc mới tỉnh táo, nhớ ra mình chưa nói cảm ơn nam què chân:
“Vừa rồi nhờ có anh, nếu không tôi hiện đã là một xác chết!”
Nam què chân lắc đầu:
“Đừng nói mấy lời vô dụng này. Hôm nay tôi giúp anh, chỉ cần anh nhớ kỹ, lần sau tôi gặp nguy hiểm thì tới hỗ trợ một phen là được.”
Ngô Nhĩ liên tục gật đầu, lại nhìn về phía những người khác:
“Bây giờ các người đã tin chưa? Tôi thật sự không có vấn đề!”
“Cái này còn không xác định.” Nam què chân nói:
“Tuy rằng tôi vừa cứu anh, nhưng cũng không thể xác định anh cùng Trương Tam có phải cùng một phe hay không. Lỡ đâu hai người phối hợp diễn khổ nhục kế thì sao? Nếu không, Trương Tam biết rõ nhiều người ở đây như vậy, phần lớn sẽ không thành công, hà cớ gì còn muốn công kích anh?”
Ngô Nhĩ á khẩu không trả lời được, hơn nửa ngày mới bất đắc dĩ thở dài:
“Thôi! Dù sao tôi có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch. Mặc kệ phát sinh chuyện gì, các người đều có thể tìm ra lý do nói tôi có vấn đề!”
Loại đề tài này có đàm luận bao lâu cũng không ra được kết quả. Lý Vân nhìn miệng vết thương đã được băng bó của Ngô Nhĩ, trầm giọng nói:
“Trở về phòng xem.”
Dư Tô đỡ Ngô Nhĩ, cùng Lý Vân ra ngoài. Những người khác cũng đi theo.
Đêm hôm qua, "Ngô Nhĩ" cùng Đường Sam tới phòng bếp. Sau đó Đường Sam chết, "Ngô Nhĩ" mất tích. Nhưng sáng sớm tỉnh dậy, Ngô Nhĩ vẫn còn êm đẹp ngủ trong phòng. Cho nên hiện tại trong lòng bọn họ có chút không xác định, "Trương Tam" vừa rồi biến mất có phải cũng về tới trong phòng ngủ hay không?
Tuy nhiên, khi bọn họ ra khỏi phòng Lưu Ngũ, băng qua giếng trời trở lại trong phòng, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Trương Tam. Ngược lại, ổ khóa trên cổng chính không biết bị mở ra từ khi nào.
Người đầu tiên phát hiện điểm này là Vinh Huy. Hắn chỉ tay vào cổng chính nhỏ giọng kêu một tiếng, ngay lập tức đi qua tháo xuống ổ khóa, kéo ra cánh cổng.
“Cửa không khóa?” Bước ra ngoài rồi, bọn họ vẫn còn có chút khó tin.
Dư Tô hồi ức lại, nói:
“Ngay từ đầu khẳng định có khóa.”
“Không phải là vì chúng ta đã đánh bại con quỷ giả dạng Trương Tam, cho nên liền tiến vào giai đoạn tiếp theo của nhiệm vụ chứ?” Nam què chân lên tiếng:
“Có khả năng quy tắc nhiệm vụ là: Giải quyết quỷ, liền có cơ hội rời khỏi khu nhà này, ra ngoài tìm manh mối.”
Vinh Huy đáp: “Có lý, trước tìm xem.”
“Vậy mọi người đừng phân tán, chúng ta cùng nhau đi.” Ngô Nhĩ vẫn còn sợ hãi:
“Vừa rồi Trương Tam chỉ là biến thành một làn khói đen biến mất, không nhất định đã bị đánh bại. Lỡ hắn đột nhiên lại toát ra……Mọi người ở cùng nhau sẽ tiện tùy cơ ứng phó hơn.”
Nam què chân ngẫm nghĩ, nói:
“Nhưng hiện tại đã biết ai là quỷ, cũng biết làm thế nào đối phó nó. Tôi cho rằng chúng ta hẳn nên chia làm 2 đội. Một đội hướng lên đầu xóm, một đội hướng xuống cuối xóm, như vậy có thể làm ít được nhiều, không trì hoãn thời gian. Dù sao chúng ta còn tận 5 người, chia làm 2 đội cũng không ai bị đơn lẻ, gặp được Trương Tam khẳng định có thể đối phó.”
“Cũng đúng.” Vinh Huy gật đầu.
Nam què chân nói tiếp: “Vậy phân đội. Chân tôi hành động không tiện, nên sẽ cùng nhóm với một người đi lại dễ dàng…Vinh Huy, anh với tôi một đội, ba người còn lại một đội, thế nào?”
Vinh Huy nhìn Dư Tô, Lý Vân cùng Ngô Nhĩ, lắc đầu:
“Ngô Nhĩ đang bị thương, ở cùng đội với 2 nữ giới. Xét về thể lực, ai cũng không chiếm ưu thế. Không được, tôi sẽ đi cùng…Linh Tử. 3 người cùng một đội.” Hắn nói, chỉ vào Dư Tô.
Dư Tô lập tức lắc đầu:
“Anh cùng Lý Vân một đội. Hai người tứ chi kiện toàn ở cùng nhau càng an toàn. Tôi cùng 2 người họ một đội. Dù sao 3 người thế nào cũng có thể hơn 2.”
Kỳ thật, mấu chốt chính là nàng không muốn cùng bất cứ ai đơn độc ở cùng nhau. Mặc kệ người kia thực sự có vấn đề hay không, nàng đều phải phòng bị.
Bất quá, mặc kệ chia thế nào cũng không an toàn, vẫn phải cùng đội với Ngô Nhĩ. Hiềm nghi của hắn cho tới bây giờ còn không tính hoàn toàn tẩy sạch.
Nam què chân lắc đầu, còn muốn nói thêm điều gì. Lý Vân liền không kiên nhẫn nói:
“Đi thôi, phiền phức!”
Dứt lời, Lý Vân liền quay người hướng về phía cuối xóm. Vinh Huy theo sau. Nam què chân đành nuốt xuống lời chưa kịp nói.
Dư lại ba người xuất phát về phía đầu xóm.
Miệng vết thương của Ngô Nhĩ còn rất đau, thời điểm đi đường đều hơi gập người xuống. Vì thế, Dư Tô liền phụ trách đỡ nam què chân.
Có nàng hỗ trợ, tốc độ của 3 người cũng không chậm.
Vừa đi, nam què chân vừa nói:
“Ban ngày tôi, Trương Tam và Vinh Huy đã tìm bên này một lần, không phát hiện gì. Không biết buổi tối có thể xuất hiện thứ gì mới hay không?”
Ngô Nhĩ nói: “Trước kia tôi từng làm qua 2 nhiệm vụ, đều là vào buổi tối phát hiện thứ mà ban ngày không thấy được, hy vọng lần này cũng có thể.”
Hắn hiện tại bị thương, càng bức thiết muốn nhanh hoàn thành nhiệm vụ rời khỏi nơi này.
○●○○
Phía trước có một khu nhà nhỏ. Cổng chính đang mở. Ba người trực tiếp đi vào.
Bố cục của khu nhà này không khác biệt lắm với khu nhà bọn họ ở. Chẳng qua nằm bên trái cổng chính không phải phòng, mà là chuồng heo.
Ba người cùng nhau bước vào căn phòng bên phải tìm trước.
Bởi vì không có ai ở, cho nên bên trong trống rỗng, tìm khá dễ dàng. Chừng hai ba phút sau, bọn họ liền đi ra, lại vào một phòng khác.
Vẫn không có bất luận phát hiện gì, cho đến khi bọn họ đi vào gian phòng ngủ cuối cùng.
Thời điểm đẩy cửa bước vào, Dư Tô liền bị bụi bặm trong phòng làm sặc đến mức ho khan.
Nơi này thoạt nhìn cùng các phòng khác không có gì khác biệt. Nhưng nàng thực mau liền chú ý tới, ở chính giữa sàn nhà có một vết máu còn chưa khô.
Thời điểm nhìn thấy vết máu, Dư Tô theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Đã chuẩn bị tốt tâm lý nhìn thấy quỷ, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.
Dư Tô vừa thả lỏng xuống. Nam què chân đang được nàng đỡ bỗng nhiên duỗi tay, lặng lẽ nhéo tay nàng một cái.
Dư Tô nhìn hắn, chỉ thấy hắn biểu tình nghiêm trọng, ánh mắt đảo qua xà nhà vài lần, ý bảo Dư Tô nhìn xem.
Nhưng nàng không thấy được, nam què chân lại thấy. Điểm này tương đối kỳ quái.
Trên xà nhà thật sự có gì đó sao? Hay là do con quỷ giả dạng Trương Tam cố ý chế tạo ảo giác, làm bọn họ nghi kị lẫn nhau?
Nếu thật như vậy, không thể không nói, chiêu này rất hiệu quả.
Ít nhất hiện tại, Dư Tô không chỉ phải phòng bị Ngô Nhĩ, ngay cả nam què chân bên cạnh cũng không thể tin.
Rốt cuộc bản thân nàng không nhìn thấy thứ trên xà nhà, lại không thể hoàn toàn xác định nam què chân có phải đang nói dối hay không.
Một đường trầm mặc, 3 người thực mau đi tới khu nhà tiếp theo.
Nam què chân nói nơi này ban ngày có người ở. Nhưng thời điểm 3 người tiến gần lại phát hiện cửa nhà mở sẵn, bên trong không một bóng người. Đồ đạc ngược lại còn rất đầy đủ, thoạt nhìn thật sự có người ở.
Lúc đi ra nhà xí sau vườn, nam què chân bỗng nhiên nói:
“Tôi muốn đi vệ sinh. Hai người ở ngoài chờ tôi một lát.”
Hắn nói xong, còn nhìn thoáng qua Dư Tô.
Dư Tô nhướng mày, thầm nghĩ, chẳng lẽ lúc nãy thứ nam què chân thấy được là thi thể của Ngô Nhĩ? Nếu không, giờ hắn lại cố ý thiết kế cho nàng cùng Ngô Nhĩ đơn độc ở cùng nhau, mục đích là gì?
Lấy mạng nàng ra thí nghiệm xem thứ hắn nhìn thấy lúc nãy là thật hay giả sao?
Lúc này, Ngô Nhĩ tiến tới, nói với nam què chân:
“Để tôi đỡ anh đi qua.”
Dư Tô liền buông lỏng tay, híp mắt nói:
“Theo tôi thấy, chi bằng hai người cùng nhau đi vào. Chân của tôi vẫn lành lặn. Nếu Trương Tam xuất hiện ở ngoài sân, tôi có thể lập tức chạy tới chỗ hai người. Ngược lại, nếu Trương Tam xuất hiện ở nhà xí, người què chỉ có một mình, căn bản trốn cũng không thể trốn. Chờ chúng ta chạy tới, hắn khả năng đã mất mạng.”
Ngô Nhĩ nhìn nam què chân, gật đầu đồng ý:
“Cũng đúng, vậy cô đứng gần chút, có chuyện gì cứ trực tiếp chạy vào. Dù sao dưới loại tình huống này, không cần bận tâm sẽ nhìn thấy cái gì không thể nhìn, mạng mới quan trọng nhất.”
Dư Tô cũng nhìn nam què chân, chỉ thấy hắn hơi trầm mặt, ánh mắt lập loè vài cái, vội vàng lắc đầu:
“Không cần, hai người lưu lại bên ngoài…Tôi chỉ đi vệ sinh mà thôi, không cần ai theo. Như vậy...không tốt lắm đâu!”
Ngô Nhĩ nghe vậy, lập tức cười nói:
“Chậc! Hai chúng ta đều là nam, mỗi người trông như thế nào không phải đều rõ ràng, có gì phải xấu hổ? Lại không phải chưa bị ai xem qua, chẳng lẽ anh chưa bao giờ đi nhà vệ sinh công cộng sao?”
Dư Tô nói: “Thời gian hai người băn khoăn chuyện này, đi hai lần nhà xí đều ra tới.”
Nam què chân nhìn về phía Dư Tô, trong mắt hàm chứa tức giận, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích:
“Vậy thôi! Tôi sẽ nhịn, tìm manh mối quan trọng hơn.”
Hắn nói xong liền bước đi, thoạt nhìn thật sự không muốn cùng Ngô Nhĩ đơn độc ở chung.
Ngô Nhĩ lại duỗi tay đỡ hắn, kéo hắn vào nhà xí:
“Đi đi, dù sao cũng không mất nhiều thời gian, nhịn làm cái gì?”
Nhìn bộ dáng ân cần của Ngô Nhĩ, trong lòng Dư Tô không cầm được hoài nghi, có lẽ hắn thật sự có vấn đề.
Chẳng lẽ……quỷ trong đêm trước, đến đêm thứ hai vẫn như cũ tồn tại, mà đêm tiếp theo lại ra nhiều thêm một con?
Nam què chân bị lôi kéo, trong miệng vẫn nói không muốn, ngặt nỗi thiếu một chân, căn bản không đủ sức phản kháng lại Ngô Nhĩ. Mà Dư Tô lại không có ý định hỗ trợ, vì thế hắn liền không tình nguyện bị Ngô Nhĩ kéo vào nhà xí.
Dựa theo biểu hiện này, Ngô Nhĩ thật là có vấn đề. Bất quá nam què chân vừa rồi muốn Dư Tô cùng Ngô Nhĩ đơn độc ở bên ngoài. Bởi vậy, hiện tại Dư Tô cũng không ngăn cản.
Dù sao, mỗi đêm đều phải có một người chết mới có thể kết thúc.
Nàng đứng cách nhà xí chừng bốn năm mét, cau mày nhìn chằm chằm tấm rèm che trước lối vào, im lặng chờ hơn 10 giây, đột nhiên bắt được điểm gì, như trong mộng mới tỉnh ——
Không đúng……người có vấn đề không phải Trương Tam, cũng không phải Ngô Nhĩ!
Nghĩ vậy, Dư Tô phi nhanh vào trong nhà xí.
Chỉ còn vài bước liền tới cửa, nàng lập tức duỗi tay xốc lên tấm rèm. Nhưng ngón tay mới vừa đụng vào tấm rèm kia một khắc, một tiếng hét thảm thiết từ trong nhà xí truyền ra.
Tiếng hét chói tai kia là của Ngô Nhĩ.
Dư Tô kéo rèm lên chạy vào, liền tại bệ xí nhìn thấy thi thể máu chảy đầm đìa của Ngô Nhĩ.
Trước ngực hắn bị đào một cái động lớn. Trái tim nằm ngoài thi thể, một ít nội tạng cũng bị kéo theo ra, tạo thành một mảnh đỏ tươi.
Ngay sau đó, Dư Tô bị một trận choáng đầu mãnh liệt đánh úp lại.
○●○○
Nàng mở mắt, quả nhiên lại về tới căn phòng quen thuộc. Những người chơi khác cũng đồng dạng ——
Trừ bỏ Ngô Nhĩ.
Lúc này đây, trời còn chưa sáng.
Nam què chân vẫn đang ngủ. Trương Tam cũng nhẹ nhàng ngáy đều đều. Chỉ có Dư Tô, Vinh Huy cùng Lý Vân là tỉnh.
“Sao lại thế này?” Vinh Huy ngồi dựa tường, mờ mịt hỏi.
Ánh mắt Lý Vân dừng lại trên người Dư Tô, hiển nhiên đang đợi nàng trả lời.
Bởi vì ở cùng Ngô Nhĩ chỉ có Dư Tô cùng nam què chân. Ngô Nhĩ biến mất, bọn họ lại về tới phòng, đã xảy ra chuyện gì không cần nói cũng biết.
Dư Tô quay đầu nhìn chằm chằm nam què chân đang ngủ, trầm mặc một hồi mới mở miệng:
“Quỷ đêm nay là hắn, không phải Trương Tam.”
Trương Tam thực xui xẻo, bị con quỷ chân chính coi như bức bình phong.
Manh mối lấy được ban ngày là giả. Hành động cứu người của nam què chân ở thời điểm Trương Tam công kích Ngô Nhĩ cũng là giả. Mà “Trương Tam” kia, cũng là giả.
Nàng sớm nên nghĩ ra. Tối hôm qua không phải đã trải qua một lần rồi sao, ảo cảnh cùng thực cảnh luân phiên nhau, làm người chơi căn bản không có biện pháp phân biệt đâu là thật, đâu là giả. Cho nên đối với hết thảy mọi chuyện phát sinh, đều không thể hoàn toàn tin tưởng.
Nếu Trương Tam là quỷ, như vậy manh mối vạch trần thân phận của con quỷ này, bọn họ tìm được thật quá dễ dàng.
Nam què chân biết ở trước mặt mọi người công kích người chơi sẽ không có khả năng thành công. Cho nên hắn cố ý chế tạo ảo cảnh, dùng “Trương Tam” tới sắm vai quỷ đêm nay, cũng làm nó công kích một người chơi, lại nhân cơ hội cứu đối phương, giành thế chủ động mà cho những người khác ấn tượng rằng hắn hoàn toàn không có vấn đề.
Lúc sau phân đội, nam què chân lại lấy cớ "đã xác định quỷ là Trương Tam" mà mọi người tin tưởng để đưa ra đề nghị cùng Vinh Huy một đội. Mục đích hiển nhiên muốn chờ mọi người phân tán, giết chết Vinh Huy.
Hắn sở dĩ không lựa chọn Ngô Nhĩ là vì hiềm nghi của Ngô Nhĩ sau đêm đầu tiên còn chưa tẩy sạch. Nếu chọn cùng Ngô Nhĩ đơn độc hành động, ngược lại sẽ làm người khác hoài nghi động cơ của hắn. Không chọn Dư Tô, có thể bởi đêm trước Dư Tô đã từ chỗ "Ngô Nhĩ" tránh được một kiếp, cho nên nam què chân cho rằng nàng tương đối khó đối phó. Còn lý do không chọn Lý Vân, tạm thời chưa rõ.
Tuy nhiên, Vinh Huy lại từ chối, đánh vỡ kế hoạch ban đầu của hắn. Bất đắc dĩ, hắn phải cùng đội với Dư Tô và Ngô Nhĩ.
Sau đó, nam què chân lại ở gian phòng trống kia chế tạo ảo giác vết máu —— Vì sao không trực tiếp tạo ra thi thể Ngô Nhĩ? Dư Tô đoán hơn phân nửa là vì bị quy tắc nhiệm vụ giới hạn. Loại ảo giác này chỉ tạo được khi các người chơi ở cùng nhau, không thể đơn độc cho riêng một người thấy.
Cho nên, hắn không thể chế tạo thi thể Ngô Nhĩ. Nếu không bị Ngô Nhĩ nhìn thấy, tình huống phát triển lúc sau liền không phải như bây giờ.
Tóm lại lúc ấy, sau khi vết máu kia xuất hiện, nam què chân lại lén lút ám chỉ cho Dư Tô hắn đã “thấy” hết thảy. Mục đích không phải muốn Dư Tô hoàn toàn tin tưởng hắn, thậm chí hoài nghi hắn cũng không phải.
Nam què chân chính là bắt lấy đặc điểm đa nghi cùng cẩn thận của Dư Tô mà lợi dụng nàng.
Bởi vì hắn ám chỉ mình thấy được thi thể Ngô Nhĩ, trong khi Ngô Nhĩ vẫn chưa rửa sạch hiềm nghi, Dư Tô sẽ bởi vậy mà sinh ra đề phòng đối với Ngô Nhĩ, đồng thời lại bởi vì chính mình không thấy được thi thể mà bán tín bán nghi đối với nam què chân.
Tóm lại, cả hai người nàng đều tin không nổi.
Ở thời điểm nam què chân nói muốn đi vệ sinh, Dư Tô liền nghĩ có phải hắn tính toán dùng mạng của nàng tới thử Ngô Nhĩ hay không. Dưới tình huống nàng không tín nhiệm Ngô Nhĩ, đương nhiên sẽ không chịu cùng đối phương đơn độc ở cùng nhau.
Mà việc Dư Tô đưa ra ý kiến kêu Ngô Nhĩ đi theo nam què chân tiến vào nhà xí, hiển nhiên đã sớm bị đối phương tính trước.
Người nam nhân này thậm chí đã tính tới chuyện nàng sẽ đưa ra loại kiến nghị này!
Nam què chân giả vờ không chịu vào, là để chắc chắn trước khi vào nhà xí sẽ không bị Dư Tô nhìn ra kế hoạch của hắn, thất bại ngay phút chót —— Nếu ở thời điểm Ngô Nhĩ đáp ứng cùng hắn đi vào, hắn liền sảng khoái đáp ứng, như vậy, Dư Tô lập tức liền phản ứng, suy đoán ra người có vấn đề là hắn.
Kết quả, kế hoạch của hắn thành công. Trước khi Dư Tô nghĩ thông suốt hết thảy, chạy đi ngăn cản, hắn cũng đã thành công.
Mà Ngô Nhĩ sở dĩ ân cần muốn giúp nam què chân đến vậy, đơn giản là vì không lâu trước đó nam què chân đã cứu sống hắn, không phải vì muốn giết người……
Đáng tiếc, Ngô Nhĩ không nghĩ tới, người mới không lâu trước đây cứu hắn, lại là kẻ chân chính muốn giết hắn.
Dư Tô giản lược những chuyện trải qua cho Lý Vân cùng Vinh Huy, trầm giọng nói:
“Ấn theo tình huống của Ngô Nhĩ, mặc kệ đêm trước hắn là người chơi hay là quỷ ngụy trang thành người chơi. Sau khi có người chết, sang đêm kế tiếp, hắn vẫn là đồng đội của chúng ta.”
Hiện tại Ngô Nhĩ đã chết, chính là minh chứng tốt nhất.
“Muốn đánh thức bọn họ không?” Vinh Huy hỏi.
Dư Tô nhìn hai người còn đang ngủ, gật đầu:
“Muốn.”
Nàng đứng dậy đi kêu nam què chân cách mình gần nhất. Vinh Huy đi lay tỉnh Trương Tam.
Lúc nam què chân mở mắt ra, nhìn thấy Dư Tô đang ngồi xổm trước mặt, dụi dụi mắt, cau mày hỏi:
“Gì vậy? Phải ra ngoài tìm manh mối sao?”
Dư Tô nói: “Đã quên tất cả chuyện vừa rồi đúng không?”
“Chuyện gì?” Nam què chân sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên cả kinh:
“Chẳng lẽ giống như Ngô Nhĩ, đêm nay tôi...là quỷ?!”
Dư Tô gật đầu, nhìn chằm chằm vào con mắt của hắn:
“Không sai, chính là anh.”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Trương Tam mờ mịt hỏi:
“Đã…kết thúc?”
“F*ck!” Nam què chân kinh ngạc đầy mặt. Ánh mắt rơi xuống chỗ trống của Ngô Nhĩ:
“Người chết đêm nay là Ngô Nhĩ? Đã xảy ra cái gì, mấy người mau nói!”
Dư Tô liền thuật lại mọi chuyện một lần, bắt đầu từ việc ban ngày phát hiện manh mối ám chỉ Trương Tam là quỷ, cho đến tử trạng cuối cùng của Ngô Nhĩ.
Lúc này, Lý Vân mới nói ra suy nghĩ của mình:
“Con quỷ kia hẳn là chính là người chơi. Chỉ là sau khi tỉnh lại, người đó liền hoàn toàn quên mất mà thôi.”
Khả năng này so với việc quỷ ngụy trang thành bọn họ tương đối cao. Bởi vì dù sao đây cũng là nhiệm vụ của người chơi, làm người chơi tự mình tham dự mới có khả năng nhất.
Mọi người trầm mặc một lát. Trương Tam hỏi:
“Đêm nay Ngô Nhĩ đã chết, hẳn đã không còn nguy hiểm. Chúng ta có cần thừa dịp trời chưa sáng lại ra ngoài tìm manh mối hay không?”
Nói đến cái này, tối nay bọn họ ngay cả manh mối thực sự chỉ nam què chân là quỷ cũng chưa tìm được thì đã kết thúc.
Vinh Huy dứt khoát đáp:
“Tìm.” Cũng không thể lãng phí thời gian để ngủ.
○●○○
5 người lại lần nữa ra ngoài.
Cổng chính khóa chặt. Ánh sao ảm đạm. Xem vị trí của trăng, hiện tại có lẽ không quá 3 giờ sáng.
Trong phòng chính loáng thoáng truyền đến tiếng ngáy. 3 giám sát còn đang ngủ say.
Lý Vân chỉ vào phòng Lưu Ngũ —— Cửa phòng đóng chặt, tựa như từ trước tới nay chưa từng được mở ra.
Nhưng Dư Tô nhớ rõ, sau khi bọn họ từ bên trong đi ra, căn bản không đóng cửa. Dưới loại tình huống kia, làm gì có ai còn tâm tư đóng cửa.
Vì thế mọi người liếc mắt nhìn nhau, một lần nữa hướng về phía gian phòng đó.