Ánh sáng bên ngoài xuyên thấu qua ô cửa sổ nhỏ cô độc trong phòng, khó khăn lắm mới khiến người ta nhìn rõ chung quanh.
Các người chơi khác cũng giống như Dư Tô, cơ hồ tỉnh dậy cùng một thời gian. Người duy nhất còn ngủ say, chính là Ngô Nhĩ.
Ánh mắt 5 người không hẹn mà gặp, đều nhìn về phía vị trí của Đường Sam, qua chớp mắt lại nhìn sang chỗ Ngô Nhĩ.
Vài giây sau, Trương Tam là người đầu tiên lên tiếng:
"Gì vậy? Sao hắn......"
...còn sống?
Nhưng Trương Tam còn chưa nói hết câu, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân dần dần tiếp cận.
Tiếng bước chân tới cửa dừng lại. Ngay sau đó, cửa phòng bị người từ bên ngoài hung bạo đẩy ra.
"Phanh!" một tiếng, ở thời điểm ván cửa đập vào mặt tường, Lưu Ngũ xuất hiện trước cửa. Tiếng quát mắng cũng tùy theo mà đến:
"Mẹ nó! Cút nhanh ra đây cho lão tử! Còn ngủ? Tụi mày là heo sao? Biết bây giờ mấy giờ chưa?!"
Dưới động tĩnh lớn như vậy, người duy nhất còn chưa tỉnh - Ngô Nhĩ cũng lập tức tỉnh dậy.
Sau khi hắn bừng tỉnh, theo bản năng nhảy dựng lên, nhận rõ tình huống hiện tại xong, liền im lặng mà đứng yên tại chỗ, không dám hó hé.
Lưu Ngũ liếc mắt nhìn hắn, không kiên nhẫn quát tháo:
"Nhanh cút lên xe! Còn không đi liền trễ!"
Hắn nói dứt lời liền xoay người rời khỏi.
Các người chơi đều sửng sốt. Dư Tô do dự một chút, mở miệng hỏi:
"Chúng tôi bên này còn thiếu một người. Người đó đang ở ngoài rồi sao?"
Lưu Ngũ đã quay lưng rời đi, nghe vậy dừng lại bước chân, kỳ quái nhìn về phía nàng:
"Nói hươu nói vượn! Còn ai nữa?"
Nam què chân lập tức chỉ về phía tấm chiếu rách trống rỗng:
"Chính là nữ nhân toàn thân đều bị phỏng kia!"
Lưu Ngũ nhíu mày, chửi đổng một tiếng, quay đầu bỏ đi.
Tuy rằng thanh âm của hắn rất nhỏ, nhưng với thính lực vượt xa người thường, các người chơi vẫn nghe được hắn mắng chính là "Đồ tâm thần!"
Từ câu trả lời vừa rồi của Lưu Ngũ, kết hợp với câu chửi này, trong lòng Dư Tô không khỏi sinh ra một loại cảm giác - ở góc nhìn của Lưu Ngũ, nơi này căn bản không thiếu người nào. Cho nên hắn mới mắng Dư Tô cùng nam què chân là bệnh tâm thần, bởi vì hai người hỏi một vấn đề không thể hiểu được.
Đường Sam đây là......bốc hơi?
Bất quá, người chết tương đương với biến mất, ở thế giới nhiệm vụ cũng có khả năng. Dư Tô không rối rắm nhiều về vấn đề này, bởi vì còn có vấn đề càng quan trọng hơn đặt trước mắt bọn họ.
"Vì sao Ngô Nhĩ còn ở chỗ này?" Trương Tam dẫn đầu hỏi ra miệng.
Ánh mắt những người khác đều rơi xuống trên người Ngô Nhĩ, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Mà Ngô Nhĩ nghe đến câu hỏi này, hơi sửng sốt, sau đó mờ mịt hỏi ngược lại:
"Có ý gì? Không ở nơi này thì ở nơi nào?"
Nam què chân cau mày, cấp tốc nói:
"Tối hôm qua Đường Sam cùng anh tới phòng bếp tìm manh mối. Kết quả Đường Sam chết, anh thì biến mất.
Hơn nữa, chúng tôi đã đào ra thi thể của anh ở chòi gà. Anh rõ ràng đã sớm chết. Đường Sam cũng là do anh giết, bây giờ còn dám xuất hiện trước mặt chúng tôi?!"
Dư Tô thấy biểu tình của Ngô Nhĩ càng trở nên mê mang, tựa hồ phi thường khó hiểu đối với tình huống hiện tại. Biểu tình kia một chút cũng không giống giả bộ.
Lúc này, Vinh Huy hơi hé miệng muốn nói câu gì, ngoài cổng bỗng truyền đến tiếng xe chạy vào đây.
Vì thế, mọi người chỉ có thể ngậm miệng, lần lượt đứng dậy đi ra ngoài.
Ngô Nhĩ gãi đầu, bộ dáng ngây ngốc khó hiểu, đi ở cuối cùng.
Đạo cụ đồng hồ luôn đeo ở cổ tay trái của Dư Tô đã cùng biến mất theo cánh tay của nàng, nếu không hẳn còn có thể dùng để xem giờ. Hiện tại, nàng chỉ có thể căn cứ vào sắc trời bên ngoài, phỏng đoán bây giờ là khoảng 7 giờ sáng.
Cổng chính đã mở. Chiếc Minibus các người chơi nhìn thấy hôm qua đang đậu ở cổng, đằng sau còn một chiếc khác càng tồi tàn hơn.
Cửa sau của hai chiếc xe đều đã bị kéo ra. Lúc này, nhóm ăn xin trong phòng đối diện đang lục tục leo lên xe. Lưu Ngũ, Lý Nhị cùng với 3 giám sát khác đang từng chuyến một nhét những dụng cụ cần dùng ngày hôm nay vào trong cốp.
Thời điểm nhìn tới Lý Nhị, trong lòng Dư Tô tức khắc sinh ra cảm giác không thoải mái. Rốt cuộc, đây là người mà đêm qua nàng tận mắt nhìn thấy thi thể, hơn nữa còn cùng Lý Vân dùng cuốc đập nát đầu hắn. Hiện tại, hắn lại sống sờ sờ xuất hiện ngay trước mặt, thật là khiến người ta rùng mình.
Dư Tô chú ý nhìn biểu tình của những người khác. Nhưng bởi vì chuyện của Ngô Nhĩ cùng Đường Sam, sắc mặt mỗi người đều có điểm kỳ quái. Bởi vậy, nàng nhất thời nhìn không ra bọn họ còn nhớ đoạn thời gian đào ra thi thể Lý Nhị tối hôm qua hay không.
Nàng ngẫm nghĩ, thừa dịp đám giám sát còn chưa rảnh quản tới bọn họ, xoay người nhanh chóng chạy về phía cửa phòng bếp khép hờ.
Dư Tô không chút do dự đẩy cửa vào, vòng qua chỗ tạp vật cản trở tầm mắt, thấy được nơi thi thể Đường Sam nằm tối hôm qua.
Nhưng hiện tại, nơi này không có thi thể, cũng không có đồ vật kỳ quái gì, chỉ có một đống tạp vật lung tung rối loạn. Có thể xác định, Đường Sam thật sự biến mất, cũng bị xóa bỏ trong trong trí nhớ của các NPC.
Dư Tô không dám ở lâu, xoay người lập tức chạy về phía chòi gà đối diện, dùng sức đẩy cửa ra --
Bên trong trống rỗng, cái gì cũng không có. Đừng nói thi thể của Ngô Nhĩ, ngay cả cái huyệt bọn họ đào tối hôm qua cũng không thấy.
Trên lớp bùn đất có rất nhiều dấu chân hỗn loạn. Cảnh này cùng với cảnh Dư Tô nhìn thấy đêm qua giống nhau như đúc. Tuy nhiên bùn đất thực khô ráo, vừa nhìn liền biết nó đã lộ thiên thật lâu, không phải bùn mới. Như vậy, tuyệt đối không thể là sau khi bọn họ đào xong lại bị ai đó một lần nữa lấp kín.
Dư Tô đứng ở cửa nhìn chằm chằm những dấu chân lộn xộn kia. Đầu óc như vừa trải qua một trận say xe.
Muốn nói hết thảy phát sinh tối hôm qua không phải mộng, nhưng sáng nay nàng cùng những người khác ở trong phòng tỉnh dậy, Ngô Nhĩ - người bị bọn họ phát hiện thi thể vẫn còn sống.
Muốn nói là mộng, vậy hà cớ gì Đường Sam lại không thấy? Hơn nữa, những người khác đều biết Đường Sam đã chết, cũng nhớ rõ từng đào ra thi thể của Ngô Nhĩ......
Những ký ức lung tung rối loạn kia xoắn lại thành một mớ bòng bong. Dư Tô càng nghĩ càng rối, chỉ có thể lắc đầu đuổi đi mấy suy nghĩ hỗn loạn đó, xoay người ra ngoài cổng.
Vừa lúc, các người chơi cũng đang lên xe.
Hôm nay, bọn họ ra ngoài làm gì đã phi thường rõ ràng. Sau khi 6 người chơi đều yên vị trên xe, 2 chiếc Minibus lập tức khởi động, một trước một sau chở nhóm ăn xin xuất phát.
Các người chơi xóc nảy ngồi trên xe, ngại có Lý Nhị cùng Lưu Ngũ phía trước, không dám thương lượng chính sự, chỉ có thể ở trong lòng trầm tư.
Dư Tô đem hết thảy chuyện phát sinh đêm qua rà xoát lại một lần. Trong ký ức hỗn loạn, ra kết luận, tràng nhiệm vụ này kỳ thật cùng nhiệm vụ trước của nàng có một chỗ giống nhau: Mỗi đêm đều có một người chết. Chẳng qua, lúc này đây, phương thức chết không gọn gàng dứt khoát như dĩ vãng, mà vòng tới vòng lui, lăn lộn các người chơi thật lâu.
Chuyện này làm nàng thậm chí sinh ra hoài nghi -- Hiện tại bọn họ là ở trong thực cảnh, hay là đã tiến vào một tràng ảo cảnh chân thật khác? Có lẽ lát nữa nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, bọn họ lại về tới trong phòng không chừng?
○●○○
Hơn 2 tiếng đồng hồ ngồi xe chậm rãi trôi qua trong sự trầm mặc của mọi người. Cảnh vật bên ngoài cũng dần dần từ đồng ruộng mênh mông biến thành các tòa cao ốc trập trùng.
Hai chiếc Minibus bình thản chạy như bay trên đường cái, thực mau quẹo vào một con hẻm cụt.
Đây hiển nhiên là nơi đám giám sát đã sớm dự tính từ trước. Trong hẻm cái gì cũng không có, hai bên đều là tường cao, càng sẽ không ai đi vào chỗ này.
Sau khi xe dừng, hai giám sát ngồi ở hàng ghế lái lập tức xuống xe, dùng sức kéo ra cửa sau, vừa thúc giục vừa động tay động chân, thô bạo kéo ra nhóm ăn xin trong xe.
Bọn họ còn hung ác uy hiếp tất cả một phen, cảnh cáo bọn họ không được nói cho bất kỳ ai tình trạng của mình, phải làm bộ hoàn toàn không quen biết lẫn nhau. Trừ bỏ người bị phân phối ở cùng một đội, những người khác trước khi đến vị trí ngồi ăn xin, không được nói với nhau bất luận một câu gì.
Nếu không, bọn họ sẽ làm những kẻ phạm sai càng thêm tàn phế.
Ngoài ra, mỗi ăn xin còn có chỉ tiêu. Hôm nay mỗi người cần xin được từ 500 đồng bạc trở lên, nếu không đạt tới con số này, trở về sẽ bị đánh.
Lý Nhị chỉ vào nam nhân không có hai chân, chỉ có thể dựa vào tấm ván gỗ đi đường, nhìn những người khác cường điệu nói:
"Không muốn biến thành như hắn, thì liệu mà nghe lời cho lão tử!"
Nhóm ăn xin cuống quýt vâng dạ. Các người chơi cũng gật đầu. Mỗi người đều là vẻ mặt thuận theo. Ai cũng không dám hiện ra chút cảm xúc phản kháng.
Đám giám sát giáo huấn xong, liền phân phó nhóm ăn xin từ hẻm cụt phân tán ra ngoài.
Lưu Ngũ ném một cái túi lớn rách rưới cho Dư Tô, bên trong đựng một hộp phấn viết bảng, một thùng giấy cạc tông nhỏ, cùng với một cái ghế gấp.
Công việc của Dư Tô chính là sau khi đến địa điểm thích hợp, trước tiên chuẩn bị tốt dụng cụ, đặt thùng giấy trước mặt, sau đó quỳ rạp trên đất dùng phấn viết chữ. Chờ đến khi viết xong liền tương đối nhẹ nhàng, Dư Tô có thể mở ra ghế gấp ngồi bên cạnh những dòng chữ kia, dùng ánh mắt chờ đợi cầu khẩn nhìn mỗi một người đi qua trước mặt, mong bọn họ thương tình thả một ít tiền xuống thùng giấy.
Các người chơi khác cũng lần lượt lãnh dụng cụ. Sau khi nhóm ăn xin trước đi hết, liền đến phiên bọn họ.
Dư Tô là người thứ nhất. Khi nàng từ hẻm cụt đi ra, xa xa thấy được ông cụ bế bé gái tên Ninh Ninh ra ngoài trước nàng lúc nãy.
Bởi vì không biết phải đi nơi nào, Dư Tô đành giữ khoảng cách đi theo một già một trẻ nọ.
Cứ thế men theo lề đường đi thẳng về phía trước một đoạn, tới ngã tư phụ cận, Dư Tô nhìn thấy một đám đông chen chúc, cũng theo khoảng cách càng ngày càng gần mà nghe được các loại âm thanh ồn ào.
Những người đó đang hướng về phía Dư Tô, nhưng ở ngã tư liền đi chếch sang con đường bên kia. Bị tòa nhà chặn tầm mắt, từ góc độ của Dư Tô, tạm thời nhìn không tới nơi đám đông đi là nơi nào.
Không biết có sự kiện gì đưa tới nhiều người như vậy? Tóm lại, ở lối đi bộ kia, người đi đường chen vai san sát, nhiều không kể xiết, ngay cả tốc độ nhích lên trước cũng phi thường chậm chạp. Thậm chí nhiều người còn đi xuống cả lòng đường. Bán hàng rong, xe đẩy thức ăn, bán vé số, phát tờ rơi,...cũng không ít, làm cho giao thông có chút tắc nghẽn.
Nhìn kỹ lại, thực rõ ràng thấy được, trong những người này, người già chiếm đại đa số, tiếp theo là trung niên, người trẻ tuổi ít nhất. Xuyên thấu qua khe hở giữa bọn họ là rất nhiều ăn xin, xếp thành một hàng dài ven đường.
Đám đông đều đi theo con đường kia tới cùng một phương hướng. Trong đó, có người thẳng một mạch về phía trước, có người thường thường dừng lại cho tiền, còn có người trong tay cầm một xấp tiền lẻ, phát cho từng ăn xin mình gặp được.
Cảnh tượng này có chút quen mắt. Dư Tô thực mau nhớ ra, thời điểm nàng đi ngang qua một ngôi chùa vào dịp lễ hay rằm, cũng gặp tình huống tương tự.
Hiện tại nơi này cũng là chùa miếu sao?
Một già một trẻ phía trước thực mau đi tới chỗ tác nghiệp. Ông cụ nhìn không thấy, chủ yếu dựa vào Ninh Ninh dẫn đường. Hai người tìm được một chỗ trống, liền trực tiếp ngồi xuống.
Ông cụ buông Ninh Ninh xuống, hai tay run run từ cặp sách cũ mèm trên lưng Ninh Ninh lấy ra một cái lon đựng sơn trống rỗng, chậm rãi sờ soạng đặt tới trước mặt, sau đó xoay người cuốn ống quần của Ninh Ninh cao lên một chút.
Mà ở thời điểm ông cụ làm mấy việc này, cũng đã có người ném tiền vào lon.
Dư Tô híp mắt, từ trong đám đông thấy được Mã Tứ - một trong số 5 người giám sát.
Nàng thu hồi tầm mắt, không dám nhìn lâu, nhanh hơn bước chân hướng về nơi nhiều người nhất đi qua.
Đến chỗ tiếp cận giao lộ, Dư Tô mới nhìn thấy con đường bị tòa nhà che khuất vừa rồi cũng không dài, chỉ ước chừng hai ba trăm mét. Cuối đường là một vách tường cao cao sơn đỏ. Tất cả hàng hóa bày bán ở các cửa hàng hai bên đường cùng của những người bán hàng rong phần lớn đều là nhan, đèn, nến, tràng hạt, kinh Phật,...
Đằng sau bức tường cao màu đỏ kia, quả nhiên là một ngôi chùa.
Dư Tô đứng đợi đèn đỏ. Thời điểm băng qua đường, nghe thấy những người khác đàm luận mới biết được, hôm nay là sinh thần của một vị Bồ Tát, khó trách sẽ có nhiều người tới như vậy.
Dư Tô đã tiếp cận tới chỗ đông người nhất. Chen lấn đến tận cùng bên trong đám người, liếc mắt nhìn qua, lại là một hàng dài ăn xin, làm khóe miệng nàng không khỏi giật giật một chút.
Phương thức ăn xin của những người này cực kỳ đa dạng, thậm chí không thiếu người đầy đủ tay chân. Còn có một phụ nữ vừa nhìn liền thấy tầm 35 tuổi trở lên mặc một bộ đồng phục váy xanh áo trắng, dùng tóc che hơn phân nửa khuôn mặt, quỳ gối nơi đó giả làm học sinh xin tiền.
Thần kỳ nhất chính là, thật sự có người cho bà ta tiền.
Dư Tô đứng nhìn trong chốc lát, tự xây dựng tâm lý cho bản thân thật nhiều lần, mới da mặt dày tìm chỗ ngồi xổm xuống, bắt đầu bày công cụ ăn xin của mình ra.
Sau khi nàng đem thùng giấy cùng phấn viết chuẩn bị tốt trước mặt, Lý Vân cùng Trương Tam mới chậm rãi lại đây.
Hai bọn họ là một đội. Trương Tam đem đàn nhị đặt ở bên đùi còn tính lành lặn, lúc có lúc không mà kéo. Lý Vân ở phía sau một bên đẩy xe, một bên dùng micro nhẹ nhàng ca hát.
Âm suất loa rất lớn, ca khúc cũng không hay, nhưng thanh âm của Lý Vân đích xác dễ nghe. Giọng nói trung tính, mang theo một chút từ tốn. Có lẽ chính vì hát dễ nghe, cái thùng trước mặt Trương Tam liền có không ít tiền.
Dư Tô thu hồi ánh mắt, nhanh chóng cầm phấn bắt đầu viết chữ.
Chỉ tiêu là 500 đồng bạc, nếu không hoàn thành, sẽ bị đánh.
Ngày thường, một ăn xin không có khả năng xin tới 500 đồng bạc. Nhưng hôm nay bất đồng, người tới viếng chùa phần lớn đều sẽ cho tiền, trong đó còn có vài người phi thường hào phóng, không biết là tiền nhiều hay là vì cảm tạ Thần Phật, trực tiếp cầm một xấp tiền chừng mấy trăm đồng bạc phát cho mỗi ăn xin gặp được trên đường. Trừ bỏ loại ra tay phi thường rộng rãi này, người cho hai mươi, mười hoặc năm đồng bạc cũng không ít, đương nhiên nhiều nhất vẫn là 1 đồng cùng 5 cắc. Còn có số ít người không cho tiền, nhưng cho gạo, bánh, trái cây, đậu phộng,...
Sau khi thu được một ít tiền, Dư Tô học những ăn xin bên cạnh nhặt tất cả tờ tiền giá trị lớn bỏ vào trong túi, chỉ chừa một ít tiền lẻ cùng 5 cắc ở trong thùng.
Nàng không viết xong chữ, bởi vì không đủ chỗ để viết, liền dứt khoát mở ghế gấp ngồi xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm thùng giấy trước mặt.
Hai bên trái phải có rất nhiều ăn xin trình diễn văn nghệ, đủ loại ca khúc đầu đường cùng tụng kinh Phật hỗn tạp vào nhau, cộng thêm tiếng còi hơi, tiếng nói chuyện của mọi người, ầm ĩ đến độ làm lỗ tai đau nhức, đầu váng mắt hoa.
Lúc này mới hơn 9 giờ sáng, Dư Tô có chút đói bụng, liền cầm quả táo người ta cho trong thùng giấy lên gặm. Mới ăn được một nửa, một đôi chân đột nhiên ngừng ở trước mặt nàng.
Nàng ngẩng đầu, liền thấy Lý Nhị đang trừng mắt nhìn mình.
Dư Tô đành bất đắc dĩ để quả táo sang bên, ngồi thẳng lại, tiếp tục dùng ánh mắt chờ đợi nhìn chằm chằm người đi đường lui tới.
Nàng nghe mọi người nói, gần đây có một trạm giao thông công cộng, bên cạnh còn có bến xe khách đường dài, cho nên người đến đây thắp hương lễ Phật phần lớn là từ đằng đó lại đây.
Không biết ngồi bao lâu, khách viếng chùa dần dần vơi bớt, về nhiều hơn tới. Mãi cho đến 2 giờ chiều, người đi đường trở nên thưa thớt, nhóm ăn xin đông đúc cũng bắt đầu giải tán.
Nam nhân bị quẹo chân trực tiếp đứng lên, buông ống quần rời khỏi. Nữ nhân mang bụng bầu, đứng cũng đứng không vững nhẹ nhàng đếm tiền đi xa. Bé gái dựa vào trên xe lăn đeo khẩu trang ngủ, phảng phất như ngày mai liền phát bệnh nặng không trị nổi rời đi nhân thế tháo xuống khẩu trang, đồng hành với một nam nhân lành lặn vừa nói vừa cười đi mất. Nam nhân trung niên toàn thân hoàn hảo không tổn hao gì chậm rãi đếm xấp tiền trong tay, vừa đi vừa mắng những người đó keo kiệt, cho quá ít. Vài người già vỗ bụi đất dưới mông đứng lên, bàn tán hôm nay về nhà sẽ mua đồ ăn gì ngon cho con cháu.
Chờ những tàn tật giả này đi hết, đám tàn tật chân chính mới bắt đầu giải tán.
Dư Tô không biết những người đó là tự mình tới, hay là giống bọn họ bị đưa tới. Không bao lâu, Lưu Ngũ đối diện đường cái cũng ra hiệu cho nàng, ý bảo có thể rời đi.
Các người chơi bắt đầu dọn dẹp, lục tục trở lại hẻm nhỏ.
Lúc Dư Tô thu dọn, thuận tay đếm số tiền hôm nay mình thu được, thế mà lại có hơn 700 đồng bạc.
6 người chơi bên bọn họ, cộng thêm 6 ăn xin NPC, nếu bình quân mỗi người đều xin được nhiều như vậy, thu nhập hôm nay quả thực quá rủng rỉnh.
Tới hẻm cụt, tiền của bọn họ liền bị đám giám sát vơ vét sạch sẽ, sau đó lái xe rời khỏi nơi này.
Trên xe, Lưu Ngũ phụ trách cầm lái, Lý Nhị đếm tiền.
Xe chạy hơn nửa giờ lộ trình thì ngừng lại. Mỗi xe một giám sát đi xuống, đến quán ăn gần đó đóng gói đồ ăn mang về. Có lẽ vì hôm nay kiếm được nhiều, cũng có lẽ mỗi một lần ra ngoài ăn xin đều có đãi ngộ này, tóm lại bữa cơm này bọn họ rốt cuộc ăn tới thịt.
Lần nữa trở lại Xóm tàn tật, Dư Tô chú ý trước bọn họ còn có một chiếc xe khác chạy vào trong xóm, trên xe cũng có mấy người tàn tật đồng dạng.
Lý Nhị ngồi trong xe cùng đối phương chào hỏi. Hai bên thoạt nhìn rất quen thuộc.
Hắn còn hỏi người kia, Long ca có thông báo lần chuyển nhà tiếp theo là khi nào hay không. Đối phương trả lời qua cuối tuần sẽ chuyển đi. Bất quá nơi này thoạt nhìn còn rất an toàn, cũng có thể ở lâu thêm mấy ngày.
Nghe bọn họ đối thoại, tựa hồ đều làm việc cho vị "Long ca" kia. Hơn nữa bọn họ là ổ ăn xin lưu động, sẽ không ở một chỗ quá lâu.
Trở lại nhà ở, 5 giám sát liền lấy tiền ra gộp vào cùng nhau, đem ba phần tư trong đó phân ra, chỉ chừa lại một phần tư, tranh thủ thời gian cầm đi đưa cho "Long ca".
Lúc sau, Lý Nhị cùng Lưu Ngũ rời khỏi, đổi thành Mã Tứ cùng 2 người khác trông coi đám ăn xin.
Cổng chính như ngày hôm qua không khóa. Bé gái Ninh Ninh quấn lấy ông cụ, muốn ông cụ bế mình ra ngoài chơi.
Các người chơi nhìn nhau, cũng lục tục đi theo.
Ra cổng, hướng bên trái là đường ra thôn, hướng bên phải có một mảnh rừng trúc nhỏ, theo đường mòn băng qua rừng trúc lại là những khu nhà khác.
Các người chơi đi tới rừng trúc mới dám bàn chính sự.
Nam què chân chỉ vào Ngô Nhĩ:
"Theo tôi thấy, hắn khẳng định có vấn đề. Chúng ta không thể cùng hắn hành động."
Trương Tam nhìn Ngô Nhĩ: "Tự biết mà tránh ra chỗ khác đi. Anh đứng ở chỗ này, chúng tôi không thể bàn luận cái gì."
Ngô Nhĩ phát điên hỏi: "Con mẹ nó! Rốt cuộc là sao? Các người muốn xa lánh tôi thì cũng phải cho một lời giải thích rõ ràng? Tôi chỉ ngủ một giấc tới sáng, các người lại một hai nói là nửa đêm đào ra thi thể tôi, còn vu khống tôi giết Đường Sam? Mắc mớ gì tôi phải giết đồng đội? Ăn no rảnh rỗi sao?!"
"Còn giả bộ?" Nam què chân cười khẩy:
"Chúng tôi đã biết, thân phận của anh chính là kẻ phản bội."
Ngô Nhĩ tức đến độ lỗ mũi muốn bốc khói:
"Kẻ phản bội cái con khỉ! Lúc tuyên bố nhiệm vụ tôi không phải đã cho các người xem qua điện thoại sao? Ai là kẻ phản bội, người đó không được chết tử tế. Mấy người vừa lòng chưa?!"
"Có lẽ Ngô Nhĩ lúc còn sống chưa phải kẻ phản bội..." Trương Tam nói:
"...Nhưng sau khi chết khẳng định là kẻ phản bội. Anh đã giết Đường Sam. Đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết, có tiếp tục giả bộ cũng vô dụng. Hiện tại tôi thật muốn một dao đâm chết anh, xem anh rốt cuộc là người hay quỷ?"
Ngô Nhĩ duỗi tay, dùng sức che lại hai mắt trong chốc lát, nỗ lực đem cơn tức đè xuống, hít sâu một hơi, tận lực bình tĩnh hỏi:
"Các người trước nói cho tôi, rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra cái gì được không?"
Thấy hắn như vậy, Dư Tô liền nhìn nam què chân cùng Trương Tam:
"Hai người nói đi."
Từ góc độ của nàng, có thể nói quá lố, lại còn vòng tới vòng lui. Cho nên nàng thật muốn nghe xem, ở góc độ của những người khác, mọi chuyện là thế nào.
Trương Tam kể: "Còn không phải ngủ đến nửa đêm, cô cùng Lý Vân đánh thức chúng tôi, nói chòi gà bên kia có khả năng chôn thi thể, kêu chúng tôi đi qua hỗ trợ. Sau đó Đường Sam liền cùng Ngô Nhĩ tới phòng bếp tìm manh mối. Không ngờ lúc này chúng ta lại đào ra thi thể của Ngô Nhĩ, đồng thời nghe tiếng Đường Sam kêu thảm thiết. Chờ chúng ta đuổi tới, Đường Sam đã chết. Lúc sau......chúng ta đột nhiên tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trong phòng."
"Đợi đã!" Nam què chân bỗng nhiên nhìn về phía Dư Tô, ánh mắt sắc bén, nói:
"Nếu tôi nhớ không lầm, tối hôm qua lúc những người khác đào huyệt, cô cùng Ngô Nhĩ lặng lẽ đi ra ngoài một lần! Chẳng lẽ hai người......là một phe?"