Bầu trời bên ngoài còn không tối sớm bằng trong phòng.
Ở thời điểm không trung vẫn còn chút ánh sáng, gian phòng bắt sáng cực kém này liền tối đến mức nhìn không rõ mặt người.
Đèn điện? Không tồn tại.
Nhóm ăn xin ngay từ lúc sáng sớm mặt trời chưa mọc đã phải lên Minibus vào thành phố, rải rác các nơi ăn xin hết nửa ngày, tới ba bốn giờ chiều lại leo lên xe trở về.
Hiện tại, bọn họ đều rất mệt, bởi vậy, khi gian phòng trở nên u ám, liền dần dần ngủ.
Dư Tô từ trong phòng bên trái đi ra, về phòng đối diện.
Sáu người chơi khác đều tụ tập ở chỗ này. Nhìn thấy Dư Tô trở về, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người nàng.
Mặc dù trong phòng rất tối, nhưng trải qua vài tràng nhiệm vụ, các người chơi ít nhiều đều đã tăng cường thị lực, bởi vậy đều có thể thấy rõ.
Dư Tô quét mắt nhìn bọn họ, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa, trở về vị trí trước đó ngồi xuống, mới nhỏ giọng thuật lại tin tức vừa thám tính được.
Nghe xong, Trương Tam cau mày suy nghĩ trong chốc lát, hỏi:
“Có khi nào nhiệm vụ là kêu chúng ta chạy khỏi chỗ này không?”
Dư Tô không đáp. Nàng nhớ tới một hồi nhiệm vụ trước ở cửa tiệm Tóc Đẹp. Lúc ấy tay chân còn nguyên vẹn, cũng phí không ít sức lực mới thoát ra được, lúc này nếu thật là kêu bọn họ chạy trốn, sợ là khó càng thêm khó.
Nam què chân nói:
“Cũng có thể là phương pháp khác. Tỷ như ấn theo tin nhắn nhiệm vụ, muốn chúng ta đoàn kết lại. Mà đoàn kết làm gì? Giết tất cả những người giám sát chúng ta chứ sao!”
Đường Sam: “Nghĩ kỹ lại, phương pháp mà hai người nói kỳ thật đều cùng một kết quả. Chúng ta đã thành cái dạng này, không có khả năng tự mình chạy thoát, trừ phi giết chết hai người kia.”
“Hẳn đều không phải.” Lý Vân luôn im lặng đột nhiên mở miệng, trầm giọng nói:
“Nửa đêm lại ra ngoài tìm xem.”
Buổi tối luôn có thể được đến một ít manh mối mà ban ngày không thể phát hiện.
Trương Tam dựa lưng vào vách tường dơ bẩn, thở dài:
“Aiz~! Thật không nghĩ tới, trước kia nhìn thấy đám ăn xin ven đường đều cảm thấy toàn là lừa đảo, nên hầu như đều không cho tiền, có cho cũng chỉ cho vài đồng bạc lẻ……Sớm biết bọn họ sống cực khổ như vậy, tôi khẳng định cho nhiều một chút.”
“Cho ai?” Ngô Nhĩ hỏi: “Cho bọn họ, cuối cùng không phải cũng vào túi của đám ác ôn này sao?”
Trương Tam: “Nếu không cho, bọn họ không xin được tiền trở về, không phải sẽ bị đánh sao? Cho tiền ít nhất còn có thể giúp bọn họ không bị đánh.”
Ngô Nhĩ phản bác: “Chính là vì loại suy nghĩ này, mới đưa đến các ổ nuôi ăn xin ùn ùn không dứt. Bởi vì bọn họ biết nhất định có thể kiếm được tiền, thậm chí còn kiếm lớn!”
Trương Tam định nói tiếp. Lúc này, Vinh Huy hủy dung nghiêm trọng đột nhiên lớn tiếng nói một câu gì không rõ.
Những người khác ngẩn người, Vinh Huy phải lặp lại một lần, mọi người mới nghe hắn nói:
“Đừng...cãi nữa. Ngủ đi, nửa đêm....còn phải dậy....tìm manh mối!”
Trương Tam cùng Ngô Nhĩ đều im miệng. Những người khác cũng không nói gì, lục tục thu dọn chỗ ngủ.
Dư Tô cúi đầu nhìn xung quanh mình —— Tấm chăn mỏng thối hoắc đã xơ cứng đến độ giống như bị ngâm trong nước bùn vớt lên, phía trên còn có một ít vết bẩn sáng loe lóe kỳ quái, làm nàng phi thường hoài nghi, đây là nước mũi khô đọng lại. Mảnh chiếu rách lót bên dưới cũng không sạch hơn chỗ nào, thoang thoảng một mùi chua lòm, không biết đã bị dính vào bao nhiêu mồ hôi.
Dư Tô thật sự không thể nào đem tấm chăn này đắp lên người, chỉ xê dịch thân thể, gắng gượng nằm trên mảnh chiếu hôi hám lạnh băng. Những người khác cũng không khác gì nàng, đều đầy mặt ghét bỏ. Ai cũng không đụng vào chăn.
Mặc kệ hoàn cảnh nơi này ác liệt cỡ nào, trải qua buổi “huấn luyện” ban ngày, bọn họ thật sự quá mệt mỏi, cho nên vẫn dần đi vào giấc ngủ.
Không biết tới mấy giờ đêm, Dư Tô bị tiếng động rất nhỏ bên cạnh đánh thức, mở mắt ra liền thấy Lý Vân đã đứng lên.
Dư Tô cũng chống tay phải ngồi dậy. Lý Vân nhìn nàng một cái, đưa ngón tay lên môi "suỵt" một tiếng, nhẹ nhàng cất bước về phía cửa.
Dư Tô nhìn những người khác, thấy tất cả đều còn đang ngủ, nhớ tới cử chỉ ra hiệu giữ im lặng Lý Vân làm vừa nãy, liền không đánh thức bọn họ, chậm rãi đứng lên, cẩn thận theo Lý Vân ra ngoài.
Thời điểm đi ra, Lý Vân đã một mình đi về hướng WC.
Dư Tô nhìn mấy gian phòng bên kia giếng trời, suy nghĩ một chút, trước tiên nhắm tới gian phòng bên phải.
Đây nguyên bản là một phòng bếp. Nhưng thực hiển nhiên, đám người ở đây cũng không nấu ăn, cho nên nơi này liền thành kho chất đồ tạp vật. Bên trong là một đống đồ đạc lung tung hỗn loạn, tựa hồ không có gì đáng chú ý. Dư Tô đại khái xem xét một lát, vài phút liền đi ra.
Lý Vân từ WC ra tới, nhìn thoáng qua Dư Tô, liền đi vào phòng bếp mà nàng mới tìm lúc nãy, tựa hồ cũng không yên tâm đối với Dư Tô.
Dư Tô không sao cả tiến về hướng gian phòng bên cạnh.
Đây là một phòng ngủ, bên trong tối hù, chỉ có chăn đệm cùng các đồ dùng sinh hoạt đơn giản, hiện không có ai ở. Hẳn là chỗ ngủ của người nào đó trong ba nam nhân giám sát đã rời đi ban sáng. Trừ bỏ đệm chăn cùng gối đầu dùng để ngủ, nơi này cơ bản không có đồ nội thất gì khác.
Lại sang bên cạnh là phòng chính. Lý Nhị ngủ ở trong này, khu vực bên trái phòng chính là chỗ ngủ của Lưu Ngũ. Lúc này, có hai tiếng ngáy hết đợt này đến đợt khác từ trong phòng truyền ra. Giữa màn đêm tĩnh mịch, thanh âm kia phá lệ rõ ràng, tuy rằng khó nghe, lại có thể làm cho người đang hành động lén lút như Dư Tô cảm thấy hết sức an toàn.
Chỉ cần hai tiếng ngáy này chưa ngừng, nàng vẫn có thể tùy tiện lắc lư ở bên ngoài.
Lý Vân từ phòng bếp ra tới, lại vào gian phòng ngủ trống không kia.
Dư Tô không dám đến gần phòng chính, liền đi về phía gian phòng bên trái.
Nói là phòng, không bằng gọi là một cái chòi đơn sơ. Đây hẳn là chòi mà dân quê dùng để nuôi gà vịt, dùng ván gỗ ghép thành một gian phòng. Bên trong trống rỗng, sàn cũng bằng bùn đất, trên bề mặt còn có vài dấu chân hỗn loạn. Trong không khí tràn ngập một thứ mùi kỳ quái, hơi giống……mùi thối rữa của động vật, lại hỗn tạp với mùi của gia cầm.
Dư Tô xem xét kỹ càng trong chốc lát, không phát hiện cái gì, chỉ thấy ở góc tường có hai cái cuốc cùng một cái xẻng lớn.
Nàng híp mắt, âm thầm nghĩ trong lòng. Phòng bếp bên kia bị sử dụng như kho chứa tạp vật. Đồ đạc nào cũng chất ở trong đó. Vì sao nơi này trống rỗng, lại chỉ để cuốc cùng xẻng? Hơn nữa, bùn đất dưới sàn bị xới tung, giống như mới bị ai đào bới không lâu trước đây. Phía trên đầy dấu chân, là cố ý dẫm cho bằng lớp bùn đất sao?
Lại kết hợp với mùi hôi nhàn nhạt trong không khí, bên dưới nơi này…chẳng lẽ là có chôn thi thể?
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân của Lý Vân. Dư Tô quay đầu lại, nhỏ giọng nói:
“Dưới này hình như có chôn thi thể.”
Con mắt còn sót lại của Lý Vân chớp chớp, lướt qua nàng bước vào trong vài bước, nhìn khắp nơi một vòng, hạ giọng nói:
“Mau đi kêu những người khác tới.”
Dứt lời, Lý Vân liền bước về phía góc tường, cầm lên một cái cuốc, bắt đầu đào từ chỗ dấu chân dày đặc nhất.
Dư Tô chỉ còn một tay, không tiện làm công việc này, liền nhanh chóng xoay người ra ngoài, chạy về phòng.
○●○●
Cửa phòng chỉ khép hờ. Dư Tô đẩy cửa vào, tính toán lay tỉnh từng người một, miễn gây ra tiếng động quá lớn, đánh thức Lý Nhị cùng Lưu Ngũ.
Người cách cửa ra vào gần nhất là Ngô Nhĩ. Lúc này, hắn đang nằm nghiêng, đưa lưng về phía cửa. Dư Tô hai ba bước chạy qua, vỗ vai hắn.
Ngô Nhĩ vẫn không động đậy. Dư Tô tăng thêm sức lực, bắt lấy bờ vai của hắn lay vài cái.
Lúc này đây, người tuy rằng vẫn không tỉnh, nhưng dưới động tác của Dư Tô, thân thể Ngô Nhĩ vốn đang nằm nghiêng liền đảo qua, biến thành nằm ngửa, chính diện với Dư Tô.
Chờ thấy rõ mặt hắn, Dư Tô lập tức hít vào một hơi ——
Con mắt Ngô Nhĩ gắt gao trừng to. Hai hàng lệ máu từ khóe mắt chảy xuống, một trong số đó còn chảy vào khóe miệng hắn.
Ngô Nhĩ đã chết, không biết chết bao lâu!
Dư Tô nhanh chóng đứng dậy lui về sau mấy bước, quay đầu kêu Đường Sam bên cạnh, đề cao âm lượng nói:
“Mau tỉnh dậy, có người chết!”
Đường Sam bị lay tỉnh. Vinh Huy nằm gần đó cũng tỉnh.
Đường Sam dụi dụi con mắt, hỏi:
“Mới nói cái gì? Có người chết?”
Dư Tô chỉ tay về hướng Ngô Nhĩ nằm, trầm giọng nói:
“Ngô Nhĩ đã chết! Không biết chết từ khi nào!”
Đường Sam nghe vậy, theo phương hướng tay Dư Tô chỉ nhìn qua, ngay sau đó liền sửng sốt:
“Nói bậy gì đó! Hắn không phải vẫn bình thường sao?”
Dư Tô ngẩn ra, vội vàng quay đầu lại nhìn, thế mà lại thấy Ngô Nhĩ đang dựa ngồi sát tường, vẻ mặt mờ mịt duỗi tay chỉ vào cái mũi của mình hỏi:
“Tôi? Tôi không có chết! Cô chưa tỉnh ngủ phải không? Hay là cố ý nhằm vào tôi?”
“Đấy, không phải vẫn còn sống sờ sờ sao?” Đường Sam nghi hoặc nhìn Dư Tô: “Không phải cô vừa mơ thấy cái gì kỳ quái đi?”
Dư Tô ngây người trong hai giây, không nói chuyện.
Nàng cho rằng cảnh mình chứng kiến không phải ảo giác. Nhưng rốt cuộc có đúng vậy hay không, nàng cũng không dám khẳng định. Tóm lại, hiện tại hoặc là Ngô Nhĩ có vấn đề, hoặc là cảnh vừa rồi nàng thấy chỉ là ảo giác. Mặc kệ là khả năng trước hay sau, nếu Ngô Nhĩ còn sống, liền nhất định sẽ phản bác lại nàng.
Nếu Ngô Nhĩ có vấn đề, hắn sẽ phản bác, làm bộ như mọi thứ đều ổn thỏa, không có gì khác thường. Nếu Ngô Nhĩ không có vấn đề, hắn vẫn sẽ phản bác, bởi vì bản thân hắn thật sự không chết, ngược lại càng cảm thấy Dư Tô đang cố tình gây sự.
Như vậy, bây giờ Dư Tô có nói thêm gì đi nữa cũng vô dụng, dù sao đều cùng một kết quả.
“Sao vậy?” Nam què chân cùng Trương Tam cũng lần lượt tỉnh giấc.
Ngô Nhĩ tức giận trừng mắt nhìn Dư Tô, hạ giọng nói:
“Cô ta cùng với Đường Sam nói tôi đã chết!”
Nam què chân cùng Trương Tam nhìn về phía Dư Tô.
Dư Tô trầm mặc một chút, nói:
“Tôi cùng Lý Vân phát hiện manh mối. Chúng ta qua đó trước đi.”
“Cái gì?” Có người nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa khép hờ.
Lý Vân từ bên ngoài bước vào, sắc mặt kinh ngạc nhìn Dư Tô:
“Nãy giờ……tôi chưa từng gặp qua cô.”
Một tầng da gà tinh mịn nổi lên trên cánh tay Dư Tô. Nàng hơi hé miệng, nói:
“Lúc ở chòi gà bên kia, tôi hoài nghi dưới lòng đất có chôn thi thể, Lý Vân liền ở lại nơi đó đào đất, kêu tôi trở về thông báo cho những người khác……”
“Không có.” Lý Vân nhìn nàng, bình tĩnh nói:
“Hơn nữa, chòi gà chất rất nhiều đồ đạc, đào thế nào được?”