“Các người ở chỗ này làm gì?” Một đạo thanh âm lành lạnh từ ngoài cửa truyền đến. Dư Tô thấy bà chủ sắc mặt nặng nề bước vào phòng.
Bà ta biểu tình không vui nói:
“Hai vị, tuy rằng hai vị là khách, nhưng cũng không thể đi lung tung trong khách sạn nhà ta.”
Hiển nhiên bà ta không muốn để ai tiến vào căn phòng này. Sở dĩ cửa không khóa, hẳn là do trò chơi cưỡng chế quy định cho người chơi tìm manh mối, dù là chủ nhân cũng vô pháp khóa lại.
Trở lại phòng, Dư Tô cùng Vương Tam bắt đầu thương lượng kế hoạch. Sau đó Dư Tô tranh thủ ngủ một giấc. Chờ đến nửa đêm, hai người liền ngồi ở trong phòng, lẳng lặng chờ đợi.
Đúng 00:00, tiếng đập cửa bắt đầu vang lên ở ngoài cửa phòng cách vách.
Những âm thanh dồn dập đó giống như từng nhịp trống đánh ở trên lồng ngực, nhưng không bao lâu liền hoàn toàn biến mất.
Dư Tô lập tức biết, Lý Nhất cùng Trang Hàm mở cửa.
Nàng quay đầu nhìn Vương Tam. Hai người cơ hồ đồng thời đứng dậy, hướng về phía cửa đi đến.
Dư Tô mở cửa, nhưng không lập tức ra ngoài, cho đến khi một đạo bóng đen cao lớn bị Trang Hàm đẩy ra từ căn phòng cách vách.
Trong tay Tra Nam còn nắm dao phay, tư thế như muốn vọt vào phòng một lần nữa. Ngay sau đó, cửa phòng đã bị người bên trong dùng sức đóng lại.
Thấy vậy, hắn do dự trong chốc lát, tựa hồ lo lắng cái gì, không tiếp tục công kích, buông xuống hai tay, xoay người hướng về phía bên này rời đi.
Dư Tô đúng lúc lùi đầu về, không bị Tra Nam phát hiện.
Đến thời điểm nàng lại ló đầu ra bên ngoài dò xét, chỉ thấy bóng đen kia đã sắp đi tới gian phòng ngủ phía đối diện, nhấc chân xuyên thấu ván cửa, tiến vào trong phòng.
Vương Tam cùng Dư Tô liếc mắt nhìn nhau, gật đầu, cùng bước ra cửa phòng, chạy nhanh tới gian phòng ngủ kia. Vương Tam mau chóng đẩy cửa, Dư Tô lập tức ấn công tắc đèn điện.
Nhưng mà, trong phòng trừ bỏ bọn họ, một bóng người cũng không có.
Bọn họ rõ ràng tận mắt nhìn thấy Tra Nam đi vào, nhưng hiện tại không hề có bóng dáng của hắn.
Dư Tô nhíu mày, thấp giọng nói:
“Hắn hẳn là trốn ở chỗ này.”
Vương Tam gật đầu, ý bảo nàng ra ngoài lại nói.
Sau khi hai người trở về phòng, hắn mới lên tiếng:
“Vừa rồi hắn không đắc thủ, liền không tiếp tục dây dưa, ngược lại lập tức trốn đi, có vẻ là do sợ hãi thứ gì đó.”
“Hắn nhất định là sợ bà chủ.” Dư Tô thì thầm.
Vương Tam trầm giọng nói:
“Địa điểm tử vong của hắn chắc chắn nằm ở trong khách sạn, hơn nữa rất có khả năng là ở phòng ngủ của hắn cùng Vương Yến. Nhưng cái này chỉ là râu ria, quan trọng là, chúng ta đã biết nên làm thế nào.”
Dư Tô mờ mịt hỏi:
“Nên làm thế nào? Đại thần, mau nói.”
Vương Tam liếc mắt nhìn nàng một cái:
“Cô cùng tên Trang Hàm kia ở trong đại sảnh đối thoại, tất cả tôi đều nghe được.”
“……”
Đây có thể là nói dối!
Dư Tô chớp chớp mắt, che mặt nói:
“Đại thần nghe được tôi khen ngài soái sao? Ai da, thật là ngượng ngùng!”
Vương Tam mặt vô biểu tình nói:
“Quên nói một chuyện, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ đạt được điểm thuộc tính, thính lực của tôi so với tưởng tượng của cô tốt hơn rất nhiều.”
Vậy ngài có phải còn có cái gì khác “quên nói" nữa hay không?
Ánh mắt Dư Tô chuyển về phía cửa:
“Vậy thì...đại thần, chúng ta đừng nhiều lời nữa, vẫn là nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mới được.”
Vương Tam nhướng mày, buông tha cho nàng:
“Phân công nhau hành động, phải mau chóng dẫn bà chủ đi qua.”
Dứt lời, hắn liền dẫn đầu đi ra cửa. Dư Tô đi theo phía sau, thấy hắn hướng thẳng xuống lầu, liền quay đầu lại nhìn hai căn phòng khác trên lầu, xác định không có gì bất thường, mới bước về phía cầu thang.
Đang bước xuống lầu, nàng nghe được phía sau truyền đến tiếng mở cửa, quay đầu lại, liền thấy Lý Nhất cùng Trang Hàm cùng nhau đi ra.
Trông thấy Dư Tô, Lý Nhất sửng sốt một chút, lập tức phi thường mẫn cảm hỏi:
“Giờ này cô còn ra ngoài? Muốn đi xuống lầu làm gì?”
Dư Tô nhún vai:
“Chúng tôi đã biết phải hoàn toàn nhiệm vụ thế nào, hiện tại muốn đi tìm bà chủ.”
“Thật vậy sao?” Lý Nhất thoạt nhìn không quá tin tưởng. Ánh mắt hồ nghi đánh giá Dư Tô.
Dư Tô nhìn thoáng qua Trang Hàm, cười nói:
“Tin hay không tùy các người! Nếu tin tưởng lời tôi nói, liền phân công nhau ra tìm người, dẫn bà chủ lại đây. Nếu không tin, vậy quên đi.”
Lý Nhất đầy mặt đều viết không tin:
“Tôi thấy cô là muốn lợi dụng tôi cùng Trang Hàm. Ai cũng biết bà chủ khách sạn kia có vấn đề, đêm hôm khuya khoắt lại muốn đi tìm bà ta?”
Dư Tô nhàn nhạt đáp:
“Không tin thì thôi, tôi cũng lười phải nhiều lời, lãng phí thời gian.”
Nàng nói xong liền tiếp tục đi xuống cầu thang. Trang Hàm nhanh chóng gọi với theo:
“Từ từ, tôi cũng đi!”
Lý Nhất sửng sốt, vội vàng nói:
“Ê, anh có phải ngốc hay không? Cô ta đang gạt chúng ta! Nhất định là cô ta đã phát hiện cái gì, muốn chúng ta đi chịu chết!”
Trang Hàm lộ ra nụ cười đơn thuần ngây ngô:
“Tôi không cảm thấy như vậy. Tô Ngư dù sao cũng là người mới, nếu không phải thực sự nắm chắc, hơn nửa đêm làm sao dám ra ngoài một mình?”
Lý Nhất tựa hồ cảm thấy lời này cũng có đạo lý. Nhưng bởi vì chuyện lúc trước, nàng trước sau không dám quá tin tưởng.
Trước đó nàng đi hỏi manh mối, Tô Ngư cùng Vương Tam đều không chịu nói. Hiện tại nảy sinh lòng tốt, ngay cả phương pháp hoàn thành nhiệm vụ cũng chịu tiết lộ?
Lý Nhất còn đang do dự, Trang Hàm đã cùng Dư Tô xuống lầu. Hai người vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện.
Trang Hàm nói:
“Hôm nay tôi hỏi ra được, Lý Nhất tuy rằng ngoài miệng nói là người chơi thâm niên, kỳ thật đây chỉ mới là lần thứ hai đơn độc làm nhiệm vụ, trước đó trừ bỏ ván thứ nhất, hai lần sau đều là được người khác dẫn qua màn, cho nên cũng không có nhiều kinh nghiệm hơn so với chúng ta là bao. Nhiều lắm là đi theo người ta học được chút da lông, lại không học được tinh túy.”
Dư Tô gật đầu:
“Nhìn ra được! Nếu Lý Nhất thật sự là người chơi thâm niên, kinh nghiệm phong phú, sẽ không ở thời điểm này còn suy đoán tôi nói thật hay giả.”
Sở dĩ không nói manh mối cho Lý Nhất, một là vì không muốn, hai là cũng không cần thiết tới nông nỗi phải chia sẻ.
Mà nói phương pháp hoàn thành nhiệm vụ cho Lý Nhất, là bởi vì hiện tại, việc bọn họ phải làm là đi tìm bà chủ. Chỉ cần tìm được bà chủ, hết thảy liền có thể kết thúc.
Đây đương nhiên là càng nhanh càng tốt, cho nên cần có nhiều nhân lực. Nếu không một khi đến hừng đông, chỉ sợ lại phải đợi thêm một ngày.
Hai người đi đến đại sảnh, Vương Tam vừa vặn từ trong phòng bà chủ ra tới. Hắn nhìn hai người, lắc đầu nói:
“Ra ngoài tìm.”
Dư Tô cùng Trang Hàm gật đầu, ba người liền đi ra cửa lớn khách sạn, phân công ra từng hướng khác nhau tìm kiếm.
Tại cái Cổ Trấn này, trừ bỏ bọn họ không có một bóng người, chỉ có ánh trăng trên bầu trời mang đến một chút ánh sáng cực đạm.
Dư Tô phải thực cẩn thận quan sát mới có thể thấy rõ hết thảy chung quanh. Nàng đạp lên con đường lát đá, nghe tiếng bước chân của mình, chậm rãi tiến về phía trước.
Vài phút sau, nàng thấy được đằng trước một cửa hàng có một bóng người đang đứng.
Đó là bóng dáng của một phụ nữ thân hình hơi béo, lúc này đang khom lưng, đem lỗ tai kề sát cánh cửa khép kín kia, giống như đang lắng nghe động tĩnh bên trong.
Tuy rằng ánh sáng thực ảm đạm, nhưng Dư Tô vẫn nhận ra được, đây đúng là bà chủ khách sạn - người phụ nữ có thể đem hai chân một người sống sờ sờ nấu chín.
Nàng đột nhiên có chút hồi hộp. Ba người phân công nhau đi tìm, không ngờ người gặp được bà ta đầu tiên chính là nàng.
Dư Tô hít sâu một hơi, nghe được trái tim trong lồng ngực đang phát ra từng tiếng thình thịch thình thịch, càng ngày càng dồn dập, nhưng vẫn cất bước hướng về phía bên kia đi qua.
Cho đến lúc cách bà chủ ước chừng năm mét, đối phương bỗng nhiên có động tĩnh.
Nàng nhìn thấy cái đầu áp ở trên ván cửa của bà chủ chậm rãi di động, thân thể lại vẫn duy trì tư thế cũ. Vài giây sau, cái đầu trên cổ bà ta đã xoay ngược một trăm tám mươi độ, nhìn về phía Dư Tô.
Cho dù dưới tình huống ánh sáng mập mờ, Dư Tô cũng rõ ràng cảm giác được biểu tình vô cùng âm độc hung ác của đối phương.
Sau đó, hai chân bà chủ theo tư thế lui về sau, hướng về phía nàng đi tới.
Dư Tô lùi ra sau nửa bước, cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại, nỗ lực dùng ngữ khí vững vàng nhất mở miệng nói:
“Bà đang tìm Tra Nam đúng không, tôi biết hắn ở đâu.”
Bước chân của bà chủ đột nhiên dừng lại. Ngay sau đó, cái đầu nhanh chóng xoay về phía trước, quay người nhìn về phía Dư Tô, âm trầm hỏi:
“Hắn ở đâu?”
Dư Tô âm thầm nuốt nước miếng, chỉ chỉ phía sau:
“Hắn đang ở trong khách sạn, vẫn luôn ở đó.”
Bà chủ bước về phía trước một bước.
Chỉ là một bước, Dư Tô liền cảm giác được một trận âm phong ập vào mặt, hoa mắt choáng váng. Chờ cho nàng nhìn rõ, bà chủ đã đứng trước mặt nàng.
Từng đợt khí lạnh đến mức làm người ta toàn thân phát run không ngừng chui vào trong thân thể. Dư Tô bị tầm mắt âm u của bà ta nhìn đến mức tuôn ra một tầng mồ hôi mỏng.
“Hắn không ở đó.” Hai tay bà chủ đã siết ở trên cổ Dư Tô. Nhưng da thịt nàng chỉ cảm giác như đang đụng phải một khối băng lạnh lẽo tựa như mùa đông khắc nghiệt.
Dư Tô có chút không thở nổi, vội vàng nói:
“Đó là vì hắn đã lẩn trốn, tôi dẫn bà đi tìm, nhất định có thể tìm được hắn! Chỉ có tôi biết hắn ở đâu, nếu bà giết tôi, sẽ vĩnh viễn không tìm thấy……Khụ khụ……” Còn chưa nói dứt lời, cái cổ của nàng đã bị siết chặt, vô pháp hô hấp.
Nhưng ngay sau đó, bàn tay ở trên cổ nàng liền buông lỏng. Một lượng lớn không khí lập tức ùa vào trong phổi, sau đó không ngừng tuôn ra ngoài. Dư Tô sặc đến mức liên tục ho khan, nhưng vẫn nỗ lực nói chuyện:
“Hiện tại...hiện tại tôi liền……dẫn bà đi tìm hắn!”
Nàng xoay người quay trở về. Bà chủ vẫn luôn bám theo sau, như hình với bóng.
Thời điểm sắp sửa đi đến trước cửa khách sạn, liền thấy Lý Nhất kinh hoảng từ bên trong chạy ra, thiếu chút nữa đụng phải Dư Tô.
Không đợi Dư Tô mở miệng, Lý Nhất liền bắt lấy cánh tay Dư Tô nói:
“Nam...nam nhân kia muốn giết tôi!”
Vừa nói, nàng vừa chỉ ra đằng sau, nhưng quay đầu nhìn lại, không hề thấy ai đuổi theo đi ra.
Lúc này, Dư Tô chỉ cảm thấy một trận gió lạnh bay vụt qua. Bà chủ đã vào khách sạn.
Lý Nhất vẫn còn đang nói chuyện:
“Lúc ấy tôi đang ở trong phòng cặp vợ chồng kia tìm manh mối, một con dao phay bỗng nhiên nhằm về phía tôi chém xuống! Nếu không phải tôi kịp né tránh, hiện tại nhất định đã……”
Dư Tô không chờ Lý Nhất nói xong, liền dứt ra tay Lý Nhất chạy vào trong khách sạn. Nàng nhìn thấy bà chủ giống như phát điên ở tầng trệt chạy khắp nơi, tìm kiếm tung tích Tra Nam.
Lúc này, bà chủ mới nhớ tới nàng, nhanh chóng bay vút lại gần, nắm lên cổ áo của nàng, lạnh giọng hỏi:
“Ngươi nói ngươi biết hắn ở đâu. Hắn rốt cuộc trốn ở chỗ nào?!”
Cảm xúc khẩn trương của Dư Tô lúc này đã đỡ hơn so với lúc trước rất nhiều, bình tĩnh trả lời:
“Lầu một, trong phòng ngủ của hắn cùng con gái bà.”
Bà chủ càng siết chặt cổ áo của nàng, dùng sức kéo:
“Không có khả năng!”
Dư Tô cười cười, chỉ lên lầu một:
“Không tin cứ đi lên nhìn xem.”
Nàng vừa dứt lời, liền thấy Vương Tam từ bên ngoài đi đến.
Bà chủ đã không rảnh bận tâm đến những người khác, bắt lấy cổ áo Dư Tô, kéo nàng bay vút lên lầu. Dư Tô chỉ có thể lảo đảo đi theo, bước chân sải đến mức lớn nhất, khó khăn lắm mới không té ngã. Mãi cho đến khi tiến vào gian phòng kia, bà chủ mới ngừng lại.
Phòng ngủ vẫn như lúc trước, phi thường an tĩnh, không có một bóng người.