Vốn dĩ đây là một dạng trò chơi gọi hồn, Ngô Băng đột ngột hét lên như vậy, làm những người chơi khác đều bị hoảng sợ, cùng quay đầu nhìn về phía nàng.
Di động của Ngô Băng đặt ở trước mặt. Ánh sáng màn hình phát ra hắt từ dưới lên mặt Ngô Băng, khiến nàng thoạt nhìn như âm hồn trong những bộ phim ma kinh điển.
Ngô Băng run rẩy, đôi môi mấp máy không ngừng, cặp mắt bị bóng tối ngăn trở trừng đến cực đại, vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm chỗ nào đó phía trước, ngay cả mí mắt đều không chớp một cái.
Những người khác lại lập tức chuyển ánh mắt về hướng Ngô Băng đang nhìn.
Đó là bục giảng, độ sáng màn hình di động quá yếu, không chiếu tới bên kia, chỉ có ánh trăng từ ngoài cửa sổ hắt vào. Tuy vậy, các người chơi cũng hoặc nhiều hoặc ít đều cộng thêm điểm thị lực, nên cũng không đến mức cái gì cũng nhìn không tới.
Chỉ thấy trên bục giảng trống không, cái gì cũng không có, cùng thời điểm bọn họ tiến vào phòng học không có bất luận cái gì bất đồng.
Vậy Ngô Băng…tại sao lại hoảng sợ như thế?
Vương Đại Long ho khan một tiếng, nhẹ nhàng hỏi:
“Ngô Băng, sao cô đột nhiên kêu lên?”
Thanh âm của hắn làm Ngô Băng từ trạng thái sợ hãi thoáng bình tĩnh lại. Nàng hơi hé miệng, thanh âm mỏng manh, run rẩy nói:
“Bên kia có ma……các người……không thấy sao?”
Liền ở trên bục giảng, một bóng người toàn thân máu chảy đầm đìa đang ngồi. Ánh sáng không nhiều, Ngô Băng nhìn không rõ nó là nam hay là nữ, nhưng có thể thấy rõ nó đầu không ở trên cổ, mà bị nó ôm trong lồng ngực. Một chân rũ trước bục giảng bằng gỗ, một chân khác……không có. Cho dù không nhìn rõ cái đầu bị nó ôm vào trong ngực, nhưng Ngô Băng lại cảm thấy, đôi mắt trên cái đầu kia nhất định đang nhìn chằm chằm nàng, nhìn đến độ phát lạnh sống lưng. Mà nàng biết, những người khác đích xác cũng chưa thấy, bất quá——
Bạch Thiên là người đầu tiên nói:
“Thấy được.”
Vương Đại Long cũng nói:
“Chỉ vì một con ma cô liền hét lên? Tôi còn tưởng rằng cô nhìn đến cái gì mà tôi nhìn không thấy đâu. Hồn ma kia đúng không, chúng tôi đều thấy, này có cái gì đáng sợ?”
Chung Liêm nhẹ nhàng lên tiếng:
“Từ lúc bước vào trò chơi này không biết đã gặp qua bao nhiêu loại ma quỷ, cô cũng không phải người mới, sao còn có thể bị ma dọa sợ?”
Mã Duy Duy đồng tình nhìn Ngô Băng, lại nhanh chóng thu liễm cảm xúc, mỉm cười an ủi:
“Không có việc gì, chúng ta đều thấy nó. Nếu nó lại đây, vậy cũng là bắt đầu giết từ người gần bục giảng nhất, đừng sợ.”
"..."
Dư Tô lại nhìn cái bục giảng bên kia một hồi, vẫn như cũ cái gì cũng không thấy. Nàng thoáng liếc qua Phong Đình, nhìn biểu tình của hắn, hẳn là cũng không phát hiện ma.
Như vậy thực hiển nhiên, nhìn đến vong hồn chỉ có một mình Ngô Băng.
Nhiệm vụ này một hai buộc các người chơi mỗi ngày đều chơi Bút Tiên, mà từ nhiệm vụ miêu tả tới xem, hẳn là ở đêm thứ nhất liền sẽ có người chết. Hiện tại, chỉ có mình Ngô Băng thấy được vong hồn. Như vậy, người chết hôm nay chính là Ngô Băng sao?
Thời điểm biết được Ngô Băng nhìn thấy ma, đây là ý niệm đầu tiên sinh ra trong đầu Dư Tô. Nàng biết, người chơi khác hẳn là đều có cùng ý tưởng giống nàng.
Bất quá, trò Bút Tiên hiện tại vừa mới bắt đầu, còn chưa kết thúc. Ở thời điểm nhiệm vụ tuyên bố, rõ ràng nói qua muốn【Cùng nhau hoàn thành một lần】trò Bút Tiên. Nếu trước khi hoàn thành xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn làm trò chơi đứt đoạn, có thể vì vậy mà phát sinh tình huống không trong dự kiến hay không?
Các người chơi tự nhiên không dám mạo hiểm. Hiện tại bọn họ cùng nhau lừa gạt Ngô Băng, nói tất cả đều thấy được vong hồn, mục đích là vì phòng ngừa Ngô Băng đột nhiên buông tay, làm cho trò chơi thất bại.
Dư Tô thấy Ngô Băng tựa hồ còn không quá tin tưởng, liền nói một câu:
“Chơi Bút Tiên vốn dĩ liền đưa tới oan hồn. Trước khi bắt đầu chơi không phải chúng ta đã biết sao? Nhìn thấy ma là trong dự kiến mà thôi. Ngược lại, vừa rồi cô đột nhiên hét to một tiếng, thiếu chút nữa làm tôi sợ tới mức thụt tay lại. Cô có nghe qua, sau khi mời đến Bút Tiên, còn chưa đem nó tiễn đi mà buông bút, hậu quả là gì hay không?”
Nàng vừa nói như vậy, Ngô Băng tự nhiên không dám tùy tiện buông tay bỏ dở trò chơi. Chẳng qua sắc mặt vẫn như cũ khó coi đến dọa người, chỉ có thể cúi đầu, không dám nâng lên mí mắt, sợ lại lần nữa nhìn thấy vong hồn bên kia.
Phong Đình lúc này mở miệng:
“Hỏi chuyện đi, nhanh chóng kết thúc.”
Những người khác cũng ước gì nhanh hoàn thành trò chơi. Mã Duy Duy lập tức nhìn cây bút kia hỏi:
“Bút Tiên, Bút Tiên, hoa hồng đỏ có màu đỏ sao?”
Cho dù là Bút Tiên, cũng sẽ cảm thấy loại câu hỏi này thực vô ngữ. Cây bút bị mọi người kẹp đằng kia giống như run lên một chút, sau đó chậm rãi dịch về phía “Đúng.”
“Người bình thường tay phải có năm ngón tay đúng không?”
“Nước sôi để nguội có phải không có vị?”
“……”
Mỗi người đều hỏi cùng loại vấn đề, nếu Bút Tiên có thể ra tới nói chuyện, nhất định rất muốn đối với bọn họ chửi ầm lên: Mẹ nó, các ngươi đem ta gọi tới là vì hỏi mấy cái này?!
Người cuối cùng hỏi chính là Ngô Băng. Nàng do dự một hồi lâu, dưới tầm mắt chăm chú của mọi người run giọng nói:
“Bút Tiên, đêm nay ai sẽ chết? Xin ngươi khoanh tròn ở các chữ cái đầu của tên người kia.” Nàng không ngốc đến độ hoàn toàn tin tưởng lời những người khác nói. Ở thời điểm các người chơi hỏi chuyện, nàng đã bình tĩnh xuống, nghĩ thông suốt một ít sự tình. Hiện tại, chỉ cần Bút Tiên ở tên nàng vẽ vòng tròn, nàng sẽ lập tức buông bút. Dù sao mặc kệ thế nào đều là chết, bỏ dở trò chơi nói không chừng còn có một đường sinh cơ!
Mà người chơi khác nghe được câu hỏi của Ngô Băng, nhịn không được cả kinh trong lòng.
Nhưng tình huống kế tiếp, lại ra ngoài dự kiến của mọi người ——
Cây bút bọn họ kẹp giữa các ngón tay chậm rãi di động. Đầu tiên nó tới chữ M, lại di động tới Z, nguệch ngoạc ra chút dấu vết, lại bỗng nhiên dịch hướng về phía W. Tiếp theo, nó bắt đầu hỗn loạn, ở giữa các chữ cái trên trang giấy dời tới dời lui, không lưu lại chút tin tức hữu dụng gì, chỉ để lại từng nét bút lộn xộn.
Dư Tô nhìn cây bút kia còn không ngừng di động, trong đầu suy nghĩ, thực mau minh bạch.
Không phải Bút Tiên xuất hiện lỗi, mà căn bản ngay cả Bút Tiên cũng không thể xác định đêm nay chết chính là ai.
Dựa theo các người chơi suy đoán, người duy nhất nhìn thấy vong hồn - Ngô Băng chính là người sẽ chết tối nay. Nhưng hiện tại Ngô Băng hỏi ra câu hỏi này, nói cách khác, nàng khả năng là đang tính toán, một khi Bút Tiên trả lời là nàng, nàng liền buông bút bỏ dở trò chơi. Như vậy, xác xuất người được chọn tử vong tối nay liền không phải 100% là nàng.
Đây là kết quả bởi vì Ngô Băng đột ngột quyết định mà phát sinh thay đổi. Cho nên trước khi sự tình phát sinh, cho dù là Bút Tiên cũng không thể đưa ra đáp án chính xác.
Ngô Băng ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không biết hiện tại nên làm cái gì.
Mã Duy Duy bỗng nhiên mở miệng:
“Má ơi, ta vừa nhìn thấy con ma kia nhúc nhích! Mau, chúng ta nhanh tiễn đi Bút Tiên!”
Ngô Băng đột ngột nhấc đầu nhìn về phía bục giảng, nhưng nàng nãy giờ vẫn không dám nhìn hướng bên kia, hiện tại đương nhiên cũng nhìn không tới, con ma kia đến tột cùng có động đậy qua hay không? Ngô Băng có chút hỏng mất. Hai hàng nước mắt từ hốc mắt chảy xuống, nàng khóc lóc nói:
“Cầu xin các người nói thật cho tôi biết, các người thật sự cũng nhìn thấy nó sao? Tôi không muốn chết, thật sự không muốn chết!
Nhà tôi rất nghèo, chỉ có mình tôi là con một. Đã vậy thân thể của tôi còn không biết cố gắng, bị ung thư. Nếu không phải ngẫu nhiên được lựa chọn tiến vào trò chơi này, dựa vào chút ít điểm thuộc tính khôi phục sức khỏe, tôi đã sớm chết! Cầu xin các người thương xót tôi, nói sự thật cho tôi!”
Chung Liêm phát ra một tiếng cười nhẹ, ôn hòa đáp:
“Tiểu cô nương, chúng tôi thật thấy được, lừa cô làm cái gì?”
Ngô Băng lập tức hỏi:
“Vậy đại thúc nhìn thấy nó trong bộ dáng nào?!”
Chung Liêm ngẩn người, lắc đầu:
“Quá tối, nhìn không rõ lắm, chính là máu chảy đầm đìa.”
Rất ít có con ma nào mà không máu chảy đầm đìa, huống chi là có thể đem người chơi đã trải qua vài lần nhiệm vụ dọa sợ tới mức kêu to, như vậy bề ngoài của nó tuyệt đối rất khó nhìn. Hắn liền dựa vào cái này bịa đặt một lời nói dối mơ hồ.
“Đừng trì hoãn, chúng ta mau đưa Bút Tiên tiễn đi!” Sau khi Mã Duy Duy mở miệng lần nữa, muốn nhanh chóng kết thúc trò chơi, Ngô Băng bỗng nhiên cười một tiếng, dưới ánh mắt mọi người buông lỏng ra ngón tay kẹp ở trên cán bút.
Cơ hồ đồng thời, cây bút kia nứt toạc, phát ra một tiếng vang nhỏ, toàn bộ xác bút đều nát.
Hồi Bút Tiên đầu tiên, thất bại chấm dứt.
Các người chơi đồng thời sửng sốt một giây, Chung Liêm đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Ngô Băng, lạnh giọng hỏi:
“Mẹ nó, vì sao buông tay?!”
Ngô Băng cười cười, cũng đứng lên cúi người vái chào hắn, ôn hòa nhỏ nhẹ nói:
“Cảm ơn đại thúc nhắc nhở, nếu không phải nhờ thúc, tôi khả năng liền thật sự trúng chiêu. Vong hồn kia thật là máu chảy đầm đìa. Nhưng cho dù quá tối nhìn không rõ, nhưng trên cổ nó trống rỗng không có đầu, chi tiết nổi bật như vậy, thúc chẳng lẽ cũng nhìn không rõ?”
Chung Liêm ngây người.
Bạch Thiên cười nhạo một câu:
“Tự cho là thông minh.”
Mã Duy Duy thở dài:
“Đã thành như vậy, đừng nói nữa, kế tiếp làm sao bây giờ? Chúng ta liền ở chỗ này qua đêm chờ tới khi có người chết sao?”
“Không tất yếu,” Phong Đình đứng lên, chậm rãi nói:
“Từng người về phòng của mình nghỉ ngơi đi.”
Rốt cuộc nhiệm vụ không phải chỉ kéo dài một ngày, bọn họ còn phải chuẩn bị tốt tinh thần để ứng phó tình huống phát sinh lúc sau. Tuy rằng đối với một người trong số tám người mà nói, không có lúc sau.
Dư Tô rất bội phục Phong Đình, dưới tình huống như vậy mà một chút lo lắng sợ hãi cũng không có. Nàng còn chưa lớn gan như vậy. Tuy rằng ngoài mặt là tỷ lệ một phần tám, nhưng một đội bốn người của nàng chỉ chiếm một cái danh ngạch. Một người chết liền ảnh hưởng ba người còn lại! Vạn nhất thật xui xẻo làm sao bây giờ? Mặc kệ là nàng chết, hay là một trong ba người khác chết, Dư Tô đều không thể làm như không có việc gì.
Sớm biết rằng nhiệm vụ lần này là như vậy, nàng liền một mình tiến vào.
Vệ Nghị nhìn những người bên cạnh, cuối cùng nói với Phong Đình:
“Chuyện này...thân phận của tôi là sinh viên ở ngoài trường, có hơi phiền toái, nhưng đêm nay tôi theo anh tới ký túc xá ngủ tạm được không?”
“Không được.” Phong Đình đáp:
“Bên cạnh có người tôi ngủ không được.”
“……”
Vệ Nghị nói thầm, hiện tại dưới loại tình huống này, bên cạnh không có ai mới là ngủ không được.
Vương Đại Long thở dài:
“Cậu theo tôi đi, phòng ký túc của tôi hình như chỉ có ba sinh viên ở, hẳn là còn một cái giường trống.” Đây là hắn phát hiện từ album hình bạn bè trong điện thoại của sinh viên mà hắn sắm vai kia.
Các người chơi lục tục thu thập đồ vật trên bàn. Dư Tô cầm lên tờ giấy, nhìn mấy đường cong lộn xộn phía trên, nghĩ ngợi một giây liền gấp giấy lại nhét vào trong khe hở với bàn học bên cạnh. Không biết lớp học này còn sử dụng hay không, nàng lại không dám mang nó ở bên người, vạn nhất bị vong hồn bám lấy liền xong rồi.
Tiếp theo, nàng liền cùng Mã Duy Duy, Ngô Băng đi về phía ký túc xá nữ. Các nam nhân thì hướng sang ký túc xá nam đối diện.