Người gọi quả nhiên là hắn, Dư Tô nhấn tiếp nhận, phía đối diện alô một tiếng, nói:
“Về việc gia nhập tổ chức, chúng ta hẹn ngày giờ gặp mặt nói chuyện đi?”
Dư Tô ngẫm nghĩ, đáp:
“Ok, địa điểm anh chọn, tìm nơi nào nhiều người náo nhiệt, tốt nhất cách chỗ anh ở xa một chút.” Đây là vì đảm bảo an toàn cho hai bên.
Nam tóc đỏ cười một tiếng:
“Được rồi, vậy đợi tôi tìm được chỗ thích hợp sẽ nhắn địa chỉ qua cho cô. Đúng rồi, tôi gọi Hồng Hoa.”
Dư Tô cũng báo tên, cúp điện thoại xong liền gọi Phong Đình báo cho hắn tin tức này. Nhưng điện thoại vang lên thật lâu cũng không có người tiếp, Dư Tô gọi lại thêm hai lần, sau đó gọi cho Vương Đại Long.
Vương Đại Long cực nhanh tiếp điện thoại. Nhưng không đợi Dư Tô mở miệng, hắn liền ở đầu bên kia nói:
“Đại ca mất tích!”
Dư Tô sửng sốt:
“Mất tích là sao?”
“Hơn nửa tiếng trước đại ca gọi điện cho tôi, nói một ít chuyện…” Thanh âm của Vương Đại Long có chút nôn nóng:
“Sau đó tôi gọi lại liền liên hệ không được. Tôi tới cục cảnh sát tìm, những người khác đều nói thấy đại ca vội vã chạy ra ngoài, nhưng không biết đi đâu!”
Trong lòng Dư Tô hơi trầm xuống, hỏi:
“Chẳng lẽ do người chơi khác làm? Anh ta có gây thù oán với ai không?”
“……” Đầu dây bên kia ngắn ngủi trầm mặc một phút, sau đó mới truyền đến tiếng Vương Đại Long trả lời:
“Hẳn là không phải, cô hiện tại rảnh không? Gặp mặt lại nói.”
Dư Tô bắt taxi chạy qua. Dưới yêu cầu của nàng, xe taxi lấy tốc độ nhanh nhất phi như bay trên đường, thực mau liền tới chỗ Vương Đại Long.
Ngay ánh mắt đầu tiên nhìn đến hắn, Dư Tô liền biết, "Dịch Thư" đã trở lại.
Hắn chỉ chỉ quán cà phê bên cạnh, trầm giọng nói:
“Vào trong rồi nói.”
Hai người tìm một góc hẻo lánh nhất ngồi xuống. Vương Đại Long trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
“Tôi hoài nghi đại ca đi tra vụ án mạng có quan hệ với hắn.”
Dư Tô hơi mờ mịt nhìn Vương Đại Long, nhưng cũng không chen vào.
Vương Đại Long nói tiếp:
“Quy tắc trò chơi cô cũng đã rõ. Một điều trong đó là: người bị chết ở trong trò chơi, 24 giờ sau khi trở lại hiện thực liền sẽ chết.
Một điều khác là: trong hiện thực, người không có tư cách người chơi có thể thông qua việc đi gỡ bỏ ứng dụng trên điện thoại người chơi khác để cướp lấy tư cách. Người bị cướp cũng có thể ở trong vòng 24 giờ cướp trở về.
Cô có nghĩ tới, khi hai quy tắc này tồn tại song song, liền hình thành hai cái quy tắc ẩn hay không?”
Dư Tô gật đầu:
“Quy tắc ẩn thứ nhất có thể hiểu là: người thất bại còn có 24 giờ để sống trong hiện thực. Trong khoảng thời gian trên, người này hoàn toàn có thể ấn theo quy tắc thứ hai, tìm một người chơi khác, cướp lấy tư cách của đối phương. Như vậy, cho dù trong trò chơi thất bại, người đó vẫn có thể sống sót, chết sẽ là người bị cướp đi tư cách kia. Tóm lại, khi thua cuộc, nhất định phải có người trả giá. Tuy nhiên, người này cũng không bắt buộc là người bị thua cuộc.
Còn về quy tắc ẩn thứ 2…chẳng lẽ là sau khi thất bại, trong khoảng thời gian người thua cuộc còn chưa chết, tư cách người chơi còn tồn tại, tài khoản của người đó cũng có thể bị cướp lấy?”
Vương Đại Long "ừ" một tiếng, ánh mắt có chút phức tạp:
“Kỳ thật, đại ca không giống như chúng ta tự động được trò chơi lựa chọn.”
Dư Tô kinh ngạc:
“Anh ta cướp tư cách của người khác?”
Vương Đại Long lắc đầu, lại gật đầu:
“Cái này…nói tới tương đối phức tạp.”
Hắn kể, Phong Đình ở đội cảnh sát có một đồng đội rất thân. Hai người bọn họ trong quá khứ có đồng cảnh ngộ, cho nên ngay từ lúc mới nhậm chức đã phi thường thân cận, thậm chí nói bọn họ là hai anh em ruột cũng có người tin.
Nhưng về sau, người kia không biết từ chỗ nào nghe được về ứng dụng "Trò Chơi Tử Vong". Đặc biệt là, hắn còn biết những màn chơi trong đó đều sẽ có liên hệ với các vụ án trong hiện thực.
Vương Đại Long thở dài:
“Lần trước tôi có nói, người được trò chơi lựa chọn đều là người từng tìm được đường sống trong chỗ chết. Mà đồng đội này của đại ca tuy rằng cũng từng trải qua một vụ án mạng, nhưng vẫn không được trò chơi lựa chọn.”
Người kia khác với Dư Tô mờ mịt vô tri, hắn biết mình đã trải qua vụ án mạng gì. Thứ làm cho hắn bi thương tuyệt vọng chính là, người bị hại là bạn gái thuê chung một căn nhà với hắn.
Vương Đại Long nói:
“Chắc cô cũng biết, công việc trong cục cảnh sát thường xuyên phải tăng ca. Một ngày nọ, lúc người kia về nhà đã là rạng sáng, trùng hợp đèn đường dưới lầu lại hỏng. Người kia ở dưới lầu có gặp thoáng qua hai nam nhân mặc đồng phục bảo vệ, lúc ấy không nghĩ nhiều, cho đến khi lên lầu, mở cửa, bật đèn điện…nhìn thấy hình ảnh trong phòng, thiếu chút nữa liền điên rồi.”
Bạn gái của hắn bị chết cực thảm, không chỉ là bị cưỡng hiếp rồi giết hại, toàn thân cơ hồ không có một khối da thịt hoàn hảo, tứ tung ngang dọc, tất cả đều là vết rạch. Vết thương chí mạng nhất là từ...một con dao bổ dưa thọc thẳng vào hạ thể.
“Khi đó người kia thật sự thiếu chút nữa liền điên, ngây ngốc đứng tại chỗ sửng sốt một hồi lâu, sau đó mới phản ứng, chạy nhanh xuống lầu, muốn đuổi theo hai người vừa nãy. Đáng tiếc…
Sau đó cảnh sát cũng không nghiệm ra bất luận DNA cùng vân tay gì của người khác ở trong phòng. Thời điểm hai nam nhân kia rời đi bao bọc kín mít, ngay cả camera theo dõi cũng không quay được mặt mũi bọn họ. Lúc sau bọn họ quẹo vào điểm mù của camera theo dõi, manh mối cứ như vậy bị chặt đứt.”
Vương Đại Long lại thở dài:
“Đó là chuyện của mấy năm trước, về sau người kia vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục điều tra, nhưng trước sau không có thêm một chút manh mối, cho đến khi nghe nói về trò chơi này. Lúc ấy vừa lúc có một vụ án giết người liên hoàn treo đã nhiều năm được giải quyết, cho nên người kia liền nghĩ, nếu có thể tiến vào trò chơi này, có lẽ sẽ có cơ hội gặp được vụ án của bạn gái hắn. Sau đó...hắn hao phí một đoạn thời gian, tìm được một người chơi mới có được tài khoản trò chơi nhưng không chú ý bảo mật thân phận, lừa gạt, uy hiếp, quang minh chính đại cướp đi tư cách người chơi của đối phương.........”
Dư Tô nhịn không được thúc giục:
“Sau đó thì sao?”
Vương Đại Long nói:
“Sau đó người chơi kia tất nhiên bị chết. Hắn bắt đầu cầm tài khoản của người khác tiến vào nhiệm vụ. Qua một thời gian, đại ca liền phát hiện đồng đội của mình có chút kỳ quái. Mà người kia thật sự xem đại ca như anh em ruột, liền cái gì cũng nói ra. Đại ca tuy rằng không đồng ý với việc hắn hại chết một người, nhưng cuối cùng cũng không đi tố giác…
Bất quá, người kia cũng chỉ sống qua ba màn chơi, ở nhiệm vụ thứ tư đã thất bại.”
Dư Tô biết rốt cuộc tới trọng điểm, tuy rằng trong lòng đã đoán được, lại không lên tiếng, chờ Vương Đại Long tiếp tục nói.
“Sau khi nhiệm vụ thất bại, trước khi chết, người kia liền tìm đến đại ca, hy vọng đại ca có thể tiếp nhận tài khoản, tiếp tục hoàn thành tâm nguyện của hắn. Đương nhiên, không chỉ bởi vì cái này, mà vì hắn biết, bản thân đại ca cũng có một vụ án phi thường muốn tra ra chân tướng.
Kết quả cô cũng biết rồi, đại ca đồng ý tiếp nhận tài khoản trò chơi, hơn nữa sống đến hiện tại, từ đó đến bây giờ…đã qua ba năm.”
Dư Tô hỏi:
“Đến giờ vẫn không giải quyết được vụ án kia sao?”
Nàng nghe được Phong Đình cũng có quá khứ. Nhưng Vương Đại Long không có ý định kể chi tiết, nàng cũng không hỏi.
Vương Đại Long gật đầu, trầm giọng nói:
“Sau khi người kia chết, đại ca vẫn luôn điều tra vụ án này, nhưng thời gian càng lâu, càng khó tra, vốn dĩ đã không có manh mối gì. Ngay cả người nhà của nữ tử nọ cũng từ bỏ hy vọng, hơn một năm trước đã đến lãnh di thể con gái về an táng. Cũng vì chuyện này, đại ca gần đây muốn tận dụng hết tất cả khả năng tiến vào trò chơi, mới cùng tôi thương lượng, quyết định thành lập một tổ chức dẫn dắt người chơi mới vượt qua nhiệm vụ. Cái gì mà tổ chức quá nhiều, tự tiện gia nhập vào rất nguy hiểm, không bằng tự lập một cái, đây chẳng qua là nguyên nhân nhỏ mà thôi.
Hôm nay, đại ca gọi điện cho tôi, chỉ nói một câu đã tìm được manh mối, sau đó liền liên hệ không được nữa. Cho nên hôm nay đại ca biến mất, nhất định cùng vụ án này có quan hệ.”
Dứt lời, hắn lại móc di động gọi cho Phong Đình. Vẫn như cũ không có người tiếp, Vương Đại Long nhíu mày, nhìn về phía Dư Tô:
“Làm sao bây giờ?”
Dư Tô cũng không biết làm sao bây giờ, ngẫm nghĩ rồi nói:
“Nếu không, lại tới cục cảnh sát hỏi đồng nghiệp của anh ta xem.”
----------~†TKhuyen†~----------
Cục cảnh sát lúc này không quá bận rộn. Sau khi hai người đến, Vương Đại Long tìm một người mà hắn quen thân nhất ở đây, nói cho đối phương về tình huống của Phong Đình.
Người nọ nói, tuy rằng có thể dùng thiết bị định vị dựa trên IP di động của nhân viên cảnh sát, nhưng việc này không phải tùy tiện là có thể tiến hành. Hắn dẫn hai người tìm đến một nữ cảnh sát, xin tra xét một chút camera theo dõi.
Camera theo dõi trước cục cảnh sát quay được hình ảnh Phong Đình rời khỏi. Hắn đi cực gấp rút, đến ngã tư đợi trong chốc lát, ngoắt lại một chiếc taxi. Taxi bay nhanh mà đi, biến mất khỏi tầm nhìn của camera theo dõi.
Cuối cùng, bọn họ vẫn là từ trong miệng một bác gái lao công được đến một ít thông tin mới. Bác gái nói, lúc ấy có nhìn thấy Phong Đình tiếp một cuộc điện thoại, sắc mặt lập tức thay đổi, sau đó thấp giọng hỏi một câu: “Ở đâu?”, hơi ngẩn người một lúc sau, liền phi thường vội vàng rời đi.
Chính là, manh mối này căn bản không đủ dùng để tìm người. Vương Đại Long thở một hơi thật dài, cảm tạ bác gái xong, quay đầu nói với Dư Tô:
“Đi thôi.”
Trong lòng Dư Tô cũng có chút lo lắng cho Phong Đình:
“Anh ta hẳn là không có việc gì, ma quỷ còn không sợ, ngay cả những nhiệm vụ khó khăn đó đều có thể thông qua, hiện tại chẳng qua đi bắt nghi phạm mà thôi, khẳng định không thành vấn đề.”
Vương Đại Long cười một cái, gật đầu:
“Ừ, đúng vậy, nói không chừng đại ca chỉ là bị rớt di động thì sao?”
Tạm thời không có biện pháp tìm người, bọn họ chỉ có thể vừa suy nghĩ đến phương hướng tốt, vừa thay phiên nhau gọi điện thoại spam Phong Đình.
Một mạch đến 6 giờ rưỡi chiều, không biết đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, Vương Đại Long lại lần nữa bấm ra dãy số, sau hai tiếng đổ chuông, điện thoại rốt cuộc kết nối.
Nghe được bên kia truyền đến một tiếng “Alô”, Vương Đại Long nhất thời còn không kịp phản ứng, sửng sốt một hồi lâu, ngay sau đó lập tức từ trên ghế bật người dậy, hét lớn vào điện thoại:
“Ngươi mẹ nó chạy đi đâu?!”
Đầu bên kia, thanh âm có chút khàn khàn của Phong Đình vang lên:
"Ở Vạn Gia Thôn của Đông Thịnh Trấn, đi làm việc.”
“……” Vương Đại Long trầm mặc một lát. Dư Tô nhìn thấy sắc mặt của hắn từ phẫn nộ nhanh chóng biến thành ủy khuất:
“Ngươi một mình chạy tới đó làm gì? Có biết chúng ta lo lắng bao nhiêu hay không. Nếu xảy ra chuyện gì, lỡ như ngay cả thi thể của ngươi cũng tìm không thấy...!”
Phong Đình đại khái có thể đoán được Vương Đại Long đang là biểu tình gì, bất đắc dĩ nói:
“Là người trong tổ chức Hồ Vi cung cấp manh mối, nhưng họ kêu chỉ được một người tới.”
Sắc mặt Vương Đại Long cực nhanh ngưng trọng lên:
“Điều kiện của họ là gì?”
Bên kia yên tĩnh một hồi, Phong Đình nói:
“Dẫn một người vượt qua nhiệm vụ thứ chín, thời gian vào mười ngày sau.”