Trong căn phòng cơ hồ bị bịt kín, bởi vì không ai đi bật đèn, toàn bộ không gian đều là một mảnh đen nhánh. Lấy thị lực đã qua cường hóa của Dư Tô cũng không thể nhìn rõ hoàn cảnh trong phòng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một đám hình khối màu đen.
Tiếng nói chuyện bên ngoài dần nhỏ xuống. Dư Tô nghe được trong giọng điệu của bọn họ mang theo khẩn trương cùng sợ hãi. Tất cả vừa nói chuyện vừa cùng nhau rời khỏi tiệm cắt tóc.
Chờ đến lúc vang lên âm thanh cửa cuốn bị khóa lại, nam tóc đỏ mới mở miệng nói:
“Nhiệm vụ này đối với Trương Dịch có phải hơi quá khó hay không?”
Các người chơi khác chỉ bị yêu cầu sống sót qua 7 ngày, hoặc trốn thoát khỏi tiệm cắt tóc 'Tóc Đẹp'. Còn nhiệm vụ của 'kẻ phản bội' Trương Dịch nhất định trái ngược, đó chính là ngăn cản các người chơi rời đi, hơn nữa trong vòng 7 ngày làm bọn họ chết sạch.
Độ khó để hoàn thành nhiệm vụ 'kẻ phản bội' thật sự rất cao. Đặc biệt là trong màn chơi này, không có một ai là người mới. Ngay cả người lơ mơ nhất cũng đã sống qua hai màn nhiệm vụ.
Nam mắt híp nói:
“Có lẽ điều kiện để hoàn thành nhiệm vụ của Trương Dịch cũng không cao như vậy. Tỷ như không cần tiêu diệt toàn bộ người chơi, chỉ cần hoàn thành đến một con số tối thiểu. Ngoài ra còn có khả năng...kẻ phản bội không chỉ có một mình hắn.”
“A!” Nguyệt Nguyệt khẽ cười một tiếng:
“Đây thực là có khả năng, không bằng nhân lúc đám nam nhân kia đều ra ngoài, bây giờ chúng ta nhanh chóng cạy cửa, thử chạy trốn một lần nữa xem. Cửa cuốn bị khóa, bất quá cửa sổ nhỏ để thông khí trong buồng vệ sinh hẳn là có thể chui ra ngoài.”
Dư Tô suy nghĩ một chút:
“Đám nam nhân đó chưa hẳn đã đi xa, có thể chỉ là vì sợ hãi bầu không khí trong tiệm, nên mới ra ngoài đổi gió mà thôi.”
“Vậy để tôi thử xem?” Yến Yến nhu nhược nói:
“Tôi có thể la lớn một tiếng. Nếu bọn họ thật sự ở gần đây, khẳng định sẽ tiến vào nhìn xem có chuyện gì.”
Mọi người trầm mặc một chút. Nam mắt híp đáp:
“Có thể.”
Nam tóc đỏ cùng Nguyệt Nguyệt cũng mở miệng đồng ý. Dư Tô đang định lên tiếng, bỗng nghĩ tới một vấn đề, vội hỏi:
“Nam để râu đâu? Sao nãy giờ không thấy hắn nói năng gì?”
Nàng vừa dứt lời, những người khác đồng thời sửng sốt. Sau đó, Dư Tô thấy có một bóng người đứng lên, sờ soạng đi tới cạnh cửa, “cạch” một tiếng mở đèn.
Người bật đèn là nam mắt híp. Đột nhiên xuất hiện ánh sáng làm cặp mắt của mọi người đều nhịn không được mà nhíu lại.
Dư Tô nhắm mắt, chờ cho thích ứng với ánh sáng rồi mới quay đầu nhìn về phía nam để râu ngồi.
Cùng lúc đó, Yến Yến hoảng sợ phát ra một tiếng thét chói tai...
Yến Yến ngồi dựa vào tường, phía dưới là cửa sổ bị bịt kín. Vị trí của nam để râu ở góc tường bên tay trái, khoảng cách đến chỗ Yến Yến không đến một mét.
Hiện tại, hắn vẫn như cũ duy trì dáng ngồi. Chẳng qua…hắn đã chết.
Đầu của hắn ngưỡng về phía trước, miệng há rộng tới cực hạn. Biểu tình vừa hoảng sợ vừa tuyệt vọng, đôi tay còn gắt gao siết ở trên cổ.
Những người khác đều ngây ngẩn. Một hồi lâu, nam tóc đỏ không thể tin được nói:
“Anh ta đây là...tự bóp chết mình sao?”
Tử trạng của nam để râu vừa nhìn liền minh bạch. Hắn chết bởi chính tay hắn, cho nên các người chơi còn lại không hề nghi ngờ đây là hành vi của một "kẻ phản bội" khác.
Nguyệt Nguyệt nói:
“Dưới tình huống bình thường, một người không thể tự siết cổ mình đến chết được. Bất quá, có ma quỷ can thiệp vào thì cái gì cũng có khả năng.”
Nam mắt híp nhíu mày:
“Đề mục của anh ta hôm nay là gì? Anh ta đã chọn sai sao?”
“Chưa nghe anh ta nói qua.” Dư Tô trầm ngâm một chút, mở miệng:
“Có lẽ là lựa chọn sai, nhưng cũng có khả năng không quan hệ tới đề mục, mà là vì ở thời điểm chạy trốn, anh ta là người chạy đầu tiên, rồi lại không thành công. Đây là trừng phạt cho kẻ chạy trốn thất bại.”
Ba người chơi khác đều lộ vẻ trầm tư. Một lát sau, nam tóc đỏ trầm giọng nói:
“Khả năng này rất lớn. Tuy rằng sau khi chúng ta chạy trốn thất bại, đám nam nhân kia không dám giết chúng ta, nhưng không đại biểu nhiệm vụ sẽ không trừng phạt chúng ta. Lần này, chúng ta cùng nhau chạy trốn. Tất cả người chơi đều tham dự. Nhiệm vụ lại không có khả năng một lần giết sạch hết thảy, cho nên nó chỉ trừng phạt người chạy trốn nhanh nhất!”
Nếu nghĩ theo hướng như vậy, thật đúng là càng nghĩ càng có khả năng.
Mà đã có khả năng này, liền tuyệt đối không thể xem nhẹ. Nếu các người chơi lại muốn đào tẩu, phải suy nghĩ cặn kẽ mới được.
Vừa rồi bọn họ còn bàn tính dò xét một chút đám nam nhân kia còn ở đây hay không để chạy trốn. Nhưng hiện tại, ý niệm này đã suy yếu rất nhiều.
Trên thân thể các người chơi hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương. Hành động cùng tốc độ khẳng định sẽ chịu ảnh hưởng lớn. Mà bọn họ chỉ còn lại 4 người, cần thiết cẩn thận, không thể xằng bậy.
Ngay lúc cả 4 người chơi đánh mất ý định tối nay hành động, Yến Yến đột nhiên mở miệng:
“Tuy rằng tôi không rõ lắm các người đang nói cái gì. Bất quá, ý của các người là ai chạy đầu tiên liền sẽ chết sao? Vậy tôi chạy đầu tiên thì thế nào? Nếu thất bại, tôi chết. Nếu thành công, các người cũng có thể thoát được!”
Dư Tô nhìn về phía Yến Yến, từ trong ánh mắt nàng thấy được vẻ nài nỉ cùng nồng đậm chờ mong. Yến Yến thật sự quá khao khát chạy trốn! Cho dù biết rõ người chạy đầu tiên sẽ có nguy hiểm, nàng cũng nguyện ý nếm thử. Trong lòng nàng, bị nhốt ở chỗ này so với tử vong đáng sợ hơn nhiều.
Dư Tô không dám cùng ánh mắt kia đối diện, vội vàng dời đi tầm mắt, cúi đầu ngẫm nghĩ, đáp:
“Như vầy đi, trước thử xem đám nam nhân còn ở phụ cận hay không. Nếu là không, chúng ta liền cạy cửa chạy ra ngoài, bắc cây thang lên để 5 nữ nhân ở trên lầu cũng xuống dưới cùng chúng ta chạy trốn.”
Hiện tại không phải ban ngày, trên đường không có ai. Cửa hàng hai bên hầu hết đều đóng cửa. Loại tình huống bị chặn tứ phương tám hướng vào ban ngày hẳn sẽ không tái hiện. Chẳng qua khó khăn đi kèm với nó là, sau khi chạy ra ngõ hẻm, trên đường cái bên ngoài chỉ sợ cũng không có chỗ nào để cầu cứu. Con đường bọn họ cần chạy trốn sẽ càng dài.
Dư Tô thở ra một hơi, nội tâm thầm nghĩ, nhiệm vụ này so với nhiệm vụ lần trước quả thực càng thích hợp với ba chữ “chạy nhanh đi”.
Nam tóc đỏ ngẫm nghĩ, nói:
“Tuy rằng không biết để NPC chạy đầu tiên có được tính hay không, bất quá làm như vậy so với việc chúng ta tự mình chạy trước vẫn an toàn hơn rất nhiều, cứ thử xem?”
Trong lòng hắn còn nghĩ, nếu bên ngoài chỉ có một hai người, bọn họ có thể cùng nhau hợp tác đem mấy người đó giải quyết lại chạy. Nhưng nghĩ lại, tất cả mọi người đều đang bị thương, sức lực lại chả có bao nhiêu, có thể đánh thắng được sao? Vẫn là bảo thủ một chút tốt hơn.
Vì thế, Yến Yến tiến ra cửa, hai tay chụm thành hình cái loa đặt ở trước miệng, dùng âm lượng lớn nhất kêu to một tiếng: “A!!!!!”
Trong phòng, tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng. Bọn họ vô cùng hy vọng không nghe được bên ngoài truyền đến tiếng đáp lại, mặc dù như vậy vẫn không có biện pháp xác định 100% là đám nam nhân kia thật sự không có ở bên ngoài.
Sau hai phút hoàn toàn an tĩnh, Yến Yến quay đầu nhìn những người khác, lại lần nữa hô lớn:
“Cứu mạng a——” Thời điểm nàng kêu đến âm lượng cao nhất, thiếu chút nữa còn mất tiếng.
Nam tóc đỏ thấp giọng nói:
“Âm lượng lớn như vậy, nếu bên ngoài có người, hẳn là có thể nghe được?”
Lại đợi trong chốc lát, bên ngoài vẫn không truyền đến bất luận động tĩnh gì. Tuy nhiên, trên lầu có vang lên một ít tiếng nói chuyện mơ hồ không rõ cùng tiếng bước chân đi lại.
Các người chơi liếc nhau, quyết định hành động.
Nam tóc đỏ bị thương nặng nhất, liền ngồi ở một bên. Thương thế của Nguyệt Nguyệt đã chữa trị không ít, nên vẫn có thể cùng Dư Tô và nam mắt híp nghĩ cách cạy cửa.
Tuy rằng là cửa gỗ, cũng không quá chắc chắn, nhưng trực tiếp phá cửa lại đòi hỏi sức lực rất lớn, cho nên bọn họ chọn cách cạy ra bản lề trên cửa.
Trên dưới cánh cửa có một phiến kim loại kết nối khung cửa cùng ván cửa, còn là kiểu dáng cũ xì, chỉ được cố định bằng vài con ốc vít. Dư Tô lấy ra dao găm, dùng mũi dao làm tua vít, từng chút một cạy ra ốc vít.
Vừa mới đem con ốc vít thứ nhất cạy hơn phân nửa, nàng cảm giác được dao găm trong tay bỗng nhiên rung động hai cái, tiếp theo đó hoàn toàn không phản ứng.
Bởi vì không có công cụ thích hợp, mặc dù trên dưới chỉ có bốn con ốc vít, nhưng để cạy xuống tổng cộng mất hơn mười phút.
Trong lúc đó, chỉ có trên lầu truyền đến một ít âm thanh nhỏ vụn, ngoài ra không có ai tới gần gian phòng này.
Nam mắt híp chống ván cửa, ngồi xổm xuống, sau khi Dư Tô cạy ra một con ốc vít cuối cùng, hắn liền dùng sức kéo. Bản lề cửa khẽ động. Nhưng hắn không lập tức kéo cửa ra, mà chỉ hé chút khe hở, thăm dò nhìn ra phía ngoài.
Tuy rằng ngoài đường xá rất tối, nhưng hắn vẫn mau chóng xác định được tình hình. Hắn quay lại, nhìn những người khác lắc đầu, thấp giọng nói:
“Trong tiệm không có ai.”
Dư Tô lập tức minh bạch, thị lực của hắn cũng đã được cường hóa.
Nàng cùng nam mắt híp cùng nhau đem ván cửa hoàn toàn mở ra. Ổ khóa bên ngoài lập tức rớt xuống, phát ra một tiếng va chạm thanh thúy.
Ánh sáng từ trong phòng hắt ra ngoài, hình thành một mảng sáng trên mặt đất. Đúng lúc này, trên gác mái truyền xuống một thanh âm ngạc nhiên hỏi:
“Ai đó? Phòng phía dưới sao lại mở ra? Không khóa sao?”
Nam mắt híp là người đầu tiên bước ra cửa. Hắn ngước lên lầu, không nặng không nhẹ hô:
“Chính chúng tôi cạy cửa ra ngoài. Chúng tôi tính chạy trốn, các người có muốn cùng đi hay không?”
Phía trên trầm mặc trong chớp mắt, sau đó liên tiếp phát ra thanh âm kinh hỉ trả lời:
“Tôi muốn, mau mau, cầu xin mấy người đem cây thang gác lên!”
“Tôi cũng muốn trốn!”
“Chúng ta rốt cuộc có thể thoát khỏi chỗ quỷ quái này sao?!”
Dư Tô thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bọn họ nguyện ý chạy trốn là tốt rồi...tuy nói như vầy có hơi ích kỷ, nhưng lỡ như các người chơi bị truy bắt, có những nữ tử này phân tán lực chú ý, tỷ lệ chạy thoát liền cao hơn. Tất cả các người chơi khác nhất định cũng có tính toán giống nàng, chính là để mấy nữ tử này chạy ở sau cùng.
Dư Tô vừa nghĩ đến đây, liền nghe nam mắt híp nói với lên lầu:
“Chúng tôi có thể dẫn mấy người cùng chạy trốn, nhưng trước tiên mấy người cần đáp ứng chúng tôi rằng, phải luôn chạy ở đằng sau.”
Năm nữ tử ở trên lầu cơ hồ không hề do dự liền đáp ứng.
Dư Tô đi ra cửa, cùng nam mắt híp nâng cây thang lên, gác tới trên gác xép.
Người đầu tiên xuống dưới chính là nữ tử trẻ nhất trong năm người kia. Thần sắc của nữ tử có vẻ phi thường kích động, thậm chí cả giày cũng quên mang.
Thời điểm bốn người sau đều leo xuống dưới, Dư Tô mới phát hiện, bọn họ không phải quên mang giày, mà là cố ý không mang.
Bởi vì bọn họ chỉ có những đôi giày cao gót bất tiện cùng dép lê cũ rách, không bằng để chân trần chạy càng mau.