Trên vách tường của nhà chính dưới tầng trệt có treo một cái đồng hồ, lúc kim giờ chỉ đúng 1 giờ trưa, các người chơi liền lục tục đứng dậy đi làm cơm. Ăn xong dọn dẹp sạch sẽ rồi, người thì tiếp tục ở dưới lầu, người thì lên lầu nghỉ ngơi.

Dư Tô, nam tóc đỏ cùng Trương Dịch đều lên lầu. Sau khi bọn họ đi vào căn phòng ngày hôm qua có người chết ở trong góc cuối hành lang bên phải, đóng cửa lại, Dư Tô mới hạ thấp giọng đem tình huống phát sinh tối hôm qua kể lại cho hai người bọn họ.

Tuy rằng tối hôm qua cuối cùng vẫn chỉ có một mình nàng mạo hiểm, nhưng không phải do hai người kia cố ý bỏ rơi nàng. Hơn nữa, nàng cảm thấy sự tình phát sinh trong buồng vệ sinh hẳn là một manh mối rất quan trọng, tiếp thu ý kiến quần chúng so với tự đoán mò sẽ tốt hơn nhiều.

Còn nhóm người của nam mắt híp, ngày hôm qua bọn họ tỏ vẻ không muốn đi, cho nên lúc ấy xem như bọn họ đã từ bỏ cơ hội biết được manh mối này. Dư Tô sẽ không hào phóng đến mức sáp lại nói cho bọn họ.

Sau khi kể lại sơ lược những gì nàng đã trải qua cho hai người họ, nam tóc đỏ cùng Trương Dịch đều lộ ra biểu tình khó tin.

Trương Dịch khâm phục giơ ngón tay cái, kinh ngạc cảm thán:

“Cô thật lợi hại, nếu là tôi, có khả năng liền ngất xỉu ngay tại hiện trường." Mà Dư Tô không chỉ không ngất xỉu, còn dựa vào chính sức mình từ bên trong thoát ra, không hề yêu cầu có người đỡ.

Đương nhiên, lời này của hắn cũng có chút khoa trương. Nếu đổi lại là hắn, kỳ thật cũng sẽ không đến mức ngất xỉu. Chẳng qua, hắn không ngờ một nữ tử thoạt nhìn nhỏ nhắn mảnh mai lại có tố chất tâm lý mạnh như vậy.

Nam tóc đỏ cũng tán thưởng vài câu, sau đó nói:

“Tôi cảm thấy suy đoán của cô rất có khả năng. Hơn nữa, tôi cho rằng, trễ nhất là trong buổi tối hôm nay, nơi này khẳng định có người chết.”

Dư Tô bật cười gật đầu:

“Tôi cũng cho là vậy.”

Tối hôm qua ở trong buồng vệ sinh, bộ dạng tan tác rơi rớt của con quỷ kia tuy rằng rất ghê tởm khủng bố, nhưng lại không hề có lực công kích. Ngay cả việc ráp lại thân thể của mình nó cũng không làm được, nói gì đến việc giết người.

Nhưng hiện tại, Dư Tô đã giúp nó đem thân thể chắp nối hoàn chỉnh. Nếu nó thật là ác quỷ, như vậy bắt đầu từ tối nay, nhất định sẽ giết người.

Người nó muốn giết đầu tiên sẽ là Vương Thu Mai, Cẩu Lị hay Vương Như? Hay trực tiếp từ người chơi bắt đầu?

Trương Dịch hỏi:

“Chuyện này có muốn nói cho những người khác một tiếng hay không? Để bọn họ lưu ý một chút.”

Nam tóc đỏ lập tức lắc đầu:

“Không được, tốt nhất không cần nói cho bọn họ.”

“Vì sao?” Trương Dịch lại lên tiếng:

“Trong nhiệm vụ này ngay từ đầu mọi người đã thống nhất là sẽ cùng hợp tác. Hơn nữa, nếu bọn họ xảy ra chuyện, cũng sẽ gia tăng độ khó nhiệm vụ cho chúng ta.”

Dư Tô trầm giọng nói:

“Như vậy, nếu buổi tối nay nhất định phải có người chết, mà bọn họ đề phòng cẩn thận, tránh thoát một kiếp, người chết có phải sẽ đổi thành một trong số chúng ta hay không?”

Nàng biết suy nghĩ như vậy không tốt, nhưng trong trò chơi này, mỗi người đều cần ích kỷ mới có thể sống sót.

Dưới tình huống chỉ có ba người bọn họ biết sẽ có nguy hiểm, mức độ đề phòng của bọn họ nhất định chặt chẽ hơn các người chơi khác. Như vậy, xác suất người khác tử vong sẽ cao hơn. Nhưng nếu tất cả mọi người đều biết sẽ có nguy hiểm, vậy tối nay…khả năng đến phiên mình chết liền tăng cao rất nhiều.

Trương Dịch nghe Dư Tô nói như vậy, cẩn thận suy nghĩ, gật đầu:

“Cũng có lý, vậy trước không cần nói, dù sao ngày mai bọn họ cũng sẽ biết.”

Nếu đêm nay có người chết, những kẻ còn sống đến ngày mai chẳng phải sẽ biết sao?

Dư Tô suy nghĩ một chút, nói:

“Lát nữa tôi sẽ đi tìm bọn họ, nói cho bọn họ một phần sự việc. Chỉ kể ra đêm qua ở buồng vệ sinh, tôi thấy được thi thể bị tách rời, trừ cái này, chuyện gì cũng không phát sinh. Như vậy cũng coi như cho bọn họ một chút manh mối, làm bọn họ có phương hướng điều tra.”

Hơn nữa, nàng làm như vậy, nếu ai trong bọn họ tìm được manh mối gì, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ nói cho nàng biết, không đến mức hai bên giấu diếm manh mối lẫn nhau, gián tiếp gia tăng độ khó nhiệm vụ.

----------~★~----------

Tuy nhiên, Dư Tô còn chưa kịp đi tìm nhóm người của nam để râu, Vương Thu Mai đã dẫn Vương Như trở về.

Trên má Vương Như sưng đỏ một dấu bàn tay. Vừa đi theo Vương Thu Mai vào cửa, Vương Như liền hung hăng ném cặp sách thật mạnh xuống đất, phát ra một tiếng vang lớn, sau đó tức giận đến cực điểm bước đến ghế cắt tóc gần nhất ngồi xuống, hai mắt nhìn chằm chằm dấu bàn tay trên má của mình trong gương.

Sau một lúc lâu, Vương Như hung tợn nghiến răng:

“Bà già xấu xí đáng chết, dám đánh ta!”

Vương Thu Mai trầm mặt ngồi xuống ghế bên cạnh:

“Không đánh ngươi đánh ai? Đem video bắt nạt con gái người ta đăng tải lung tung, sự việc đã sắp truyền khắp trường. Nếu không phải bà ta e sợ nhà chúng ta có quan hệ với bên trên, đừng nói là đánh ngươi một tát, tay không xé xát ngươi cũng làm được!

Aiz~, Mẹ đã sớm nói với con đừng gây chuyện, sao con thế nào cũng phải đem phiền toái về cho mẹ?!

Như vậy cũng tốt, trong một khoảng thời gian cũng không cần đến trường!”

Vương Như cười nhạo một tiếng, thấp giọng nói:

“Nói giống như đây rất muốn đi học vậy.” Dứt lời, nàng lại dùng thanh âm càng thấp lầm bầm cái gì không biết. Nhóm người Dư Tô cách khá xa nên không nghe thấy.

Vương Thu Mai tựa hồ cũng không nghe rõ, còn hỏi lại một lần. Vương Như chỉ lắc đầu đứng lên, vừa bước lên lầu vừa nói:

“Không có gì. Mẹ, con về phòng trước.”

Nhìn bộ dạng gấp gáp của Vương Như, Dư Tô cảm giác...khẳng định sẽ không có chuyện tốt.

Chờ Vương Như lên lầu đóng cửa lại, Cẩu Lị mới mở miệng hỏi:

“Tỷ, hiện tại tình huống thế nào rồi?”

Vương Thu Mai đau đầu thở dài, bất đắc dĩ đáp:

“Đứa nhỏ này thật sự quá khó dạy.”

“Không nháo lớn?” Cẩu Lị nhìn thoáng qua trên lầu, cũng thở dài:

“Tiểu Như còn nhỏ. Tỷ đừng quá nghiêm khắc, tận tình khuyên bảo là được.”

Ở góc độ Cẩu Lị nhìn không tới, Dư Tô âm thầm trợn trắng mắt. Vậy mà vẫn "còn nhỏ”, thế lúc lớn lên còn như nào nữa?

“Không nháo lớn, người nhà kia không dám làm lớn chuyện. Nếu làm lớn lên, con gái nhà họ mới là người cả đời không có mặt mũi nhìn người khác!” Vương Thu Mai từ trong gương nhìn Cẩu Lị đứng đằng sau, nhướng mày nói:

“Hơn nữa, chúng ta có quan hệ với bên trên. Bọn họ có đi báo cảnh sát cũng vô dụng. Không có gì phải sợ, cuối cùng chỉ cần bồi thường năm vạn, xóa toàn bộ video. Trường học cũng cưỡng chế yêu cầu tất cả học sinh có lưu trữ video nhanh chóng xóa sạch, còn hạ lệnh cấm bàn luận.”

Cẩu Lị lại hỏi:

“Người nhà kia chỉ như vậy liền đồng ý? Không sợ về sau bọn họ sẽ thường xuyên lại đây gây sự sao…”

“Bọn họ dám đến thử xem!” Vương Thu Mai cực kỳ tự tin nói:

“Chuyện này cứ như vậy giải quyết. Nhưng mà đứa con gái nhà kia thật không biết tốt xấu, Tiểu Như đã xin lỗi nó, nó còn nói cái gì mà "ngươi xin lỗi là chuyện của ngươi, ta sẽ không tha thứ!" Ngươi nói xem, con nhỏ kia có đáng giận hay không? Tiểu Như còn khom lưng với nó, thế mà nó vẫn nói không tha thứ. Nó tính cái thứ gì?!”

Trong nội tâm các người chơi đều là một lời khó nói hết, cảm giác nghe xong những lời này giống như vừa nuốt một đống ruồi bọ chết.

NPC Vi Vi cười nói:

“Vương tỷ đừng nóng giận, dù sao hiện tại mọi chuyện đã kết thúc, tức giận chỉ hại thân. Như vậy không phải càng làm cho nhà kia vui vẻ sao?”

Yến Yến ở một bên kéo tay áo Vi Vi, không tán đồng lắc đầu, ý bảo nàng đừng nói nữa. Vi Vi trừng mắt nhìn Yến Yến một cái, rút ra ống tay áo của mình.

Vương Thu Mai nhìn về phía hai người họ, sau đó đứng lên nói:

“Được rồi, muốn làm sao thì làm, lão nương còn có việc phải ra ngoài. Cẩu Lị, nơi này liền giao cho ngươi.”

Cẩu Lị lập tức gật đầu cười:

“Yên tâm đi tỷ, giao cho ta khẳng định không thành vấn đề.”

Sau khi Vương Thu Mai rời đi, Yến Yến liền lôi kéo Vi Vi thấp giọng nói:

“Vi Vi, làm gì phải lấy lòng bà ta như vậy? Chúng ta chính là bị bà ta lừa vào đây!”

Vi Vi cười khổ một tiếng:

“Bằng không đâu, chẳng lẽ phải giống như cô bị bà ta đánh đến toàn thân đều là thương tật mới tốt sao? Cô có từng nghĩ tới, dù sao chúng ta cũng trốn không thoát, không bằng an phận lưu lại chỗ này, qua mấy năm lăn lộn đến vị trí như Cẩu Lị tỷ, không phải liền có thể……”

Lúc này, Cẩu Lị nhìn về phía các nàng:

“Các ngươi đang âm thầm nói gì đó? Thương lượng làm cách nào chạy trốn sao?”

Vi Vi nhanh chóng lắc đầu:

“Không không, Cẩu Lị tỷ, tỷ xem, ta đã thật lâu không có chạy trốn. Ta đã nhận mệnh, thậm chí còn khuyên Yến Yến đừng lại suy nghĩ lung tung, an phận lưu lại nơi này làm việc. Qua mấy năm để dành được ít vốn liếng, nếu Vương tỷ đồng ý thả chúng ta về nhà, chúng ta liền về quê mua nhà, lại tìm một nam nhân thành thật gả đi, sinh con đẻ cái, không phải thật tốt sao?”

Cẩu Lị không biết lời nàng nói là thật hay giả, hoàn toàn không để ý cười lạnh hai tiếng:

“Mặc kệ các ngươi muốn thế nào, đều thành thật an phận cho ta!”

Vi Vi còn muốn nói cái gì, Yến Yến lại lôi kéo nàng lên lầu:

“Đừng nói bừa nữa, chúng ta lên lầu ngủ trưa.”

Dư Tô cùng nam tóc đỏ liếc mắt nhìn nhau, cũng theo hai nàng đi lên lầu.

Hai người đơn độc nói chuyện ở chỗ này sẽ bị hoài nghi, ngược lại nếu có thêm vài người ở cùng nhau sẽ tốt hơn.

Bọn họ đi theo đằng sau hai NPC lên lầu. Cho đến khi đi vào phòng, Yến Yến mới thở dài một cái:

“Vi Vi, cô không thể suy nghĩ như vậy, chúng ta cùng Cẩu Lị không giống nhau.”

Vi Vi nói:

“Đương nhiên không giống nhau, người ta từ công nhân biến thành cổ đông, trước kia không phải cũng giống như chúng ta làm kỹ nữ. Chính là vì Cẩu Lị biểu hiện tốt, Vương tỷ mới cho Cẩu Lị lên làm tiểu cổ đông, còn yên tâm để Cẩu Lị quản lý chúng ta. Về sau nếu ta biểu hiện tốt, cũng có thể lên làm cổ đông, đến lúc đó không bao giờ cần bán da thịt để kiếm sống nữa!”

Yến Yến cau mày, nhìn thấy Dư Tô cùng nam tóc đỏ bước vào, thở dài một hơi, cực kỳ tận tình khuyên bảo:

“Thử suy nghĩ xem, mặc dù Cẩu Lị tự nhận mình đã đi theo Vương Thu Mai nhiều năm, nhưng trong mấy người chúng ta, người sớm nhất cũng mới đến đây 5 tháng trước. Ai biết lời nói của cô ta là thật hay giả?

Cô không suy nghĩ tới khả năng Cẩu Lị cùng Vương Thu Mai vốn dĩ là cùng một phường sao? Có thể bọn họ là thân thích gì đó.

Cái gì mà làm mấy năm sẽ được thăng lên làm cổ đông!? Đó là muốn dụ dỗ chúng ta nghe theo lời bọn họ thôi! Vi Vi, tôi khuyên cô một câu, ngàn vạn lần đừng chấp nhận loại sinh hoạt như vậy, nhất định phải nghĩ cách chạy ra mới được!”

Nhìn biểu tình của Vi Vi, hiển nhiên là không nghe vào tai, nhưng nàng vẫn gật đầu nói:

“Được rồi, đã biết.”

Từ cuộc đối thoại của bọn họ, Dư Tô cùng nam tóc đỏ lập tức lấy được một ít manh mối.

Thời điểm mà tất cả nhân vật do các người chơi sắm vai bị lừa vào đây sớm nhất chính là 5 tháng trước, bao gồm cả hai NPC này. Nhưng xét tổng thể tình hình của tiệm cắt tóc, không có khả năng chỉ mới mở gần đây. Như vậy, những người từng ở đây trước đó đâu? Tại 5 tháng trước, chẳng lẽ nơi này đã phát sinh chuyện gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play