Tiếng thét chói tai này giống như một móng vuốt sắc nhọn trực tiếp cào qua đầu quả tim Dư Tô. Nhưng nàng thậm chí còn chưa kịp nghe ra thanh âm từ đâu truyền đến. Nó liền đột nhiên đình chỉ, biến mất vô tung.
Trong buồng vệ sinh nhỏ hẹp, màu sắc ánh đèn trong nháy mắt càng trở nên đỏ thẫm. Ánh sáng đột ngột biến hóa làm Dư Tô hơi hoa mắt.
Sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, cảnh tượng trong buồng vệ sinh liền thay đổi...
Đập vào mi mắt đầu tiên chính là máu. Đầy tường đều là máu.
Trên mặt tường trắng lát gạch men, máu tươi văng tung toé, cơ hồ sắp đạt đến độ cao trần nhà.
Dư Tô cảm giác được dưới đôi dép lê của mình vừa dính nhớp vừa lạnh lẽo. Nàng cúi đầu, liền thấy hai lòng bàn chân mình đều ngâm ở trong một vũng máu tươi.
Lần theo đường máu hội tụ nhìn sang bên cạnh, là một cánh tay bị tàn phá.
Lại nhìn xa hơn về phía trước, bàn chân, đùi, cánh tay, cùng với từng mảng thịt không biết là bộ phận nào của thân thể bị chất đống, hỗn độn lên nhau ở góc tường phía trong cùng.
Một cái đầu tóc dài đen nhánh lúc này liền từ trên đỉnh cao nhất của đống thịt kia ùng ục lăn xuống.
Nó lăn tới, đụng vào chân bồn cầu. Tóc dài rối nùi che khuất toàn bộ khuôn mặt. Nhưng Dư Tô vẫn có thể từ khe hở của từng sợi tóc mà nhìn thấy rõ ràng cặp mắt tràn ngập oán hận của nó.
Cặp mắt kia đang gắt gao nhìn chằm chằm Dư Tô.
Một trận ớn lạnh nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân. Tay phải Dư Tô nắm chặt dao căm, tay trái dùng sức nhéo ở trên đùi mình, dùng đau đớn để duy trì đủ bình tĩnh cùng thần trí, đề phòng mà đối diện với nó.
Nếu phát sinh chuyện gì nguy hiểm, nàng nhất định sẽ ở trong thời gian ngắn nhất đâm dao găm vào, sau đó xoay người bỏ chạy.
Một người một đầu cứ như vậy lẳng lặng giằng co. Chóp mũi Dư Tô đã quanh quẩn mùi máu tươi dày đặc. Những khối thịt nát cùng phần còn lại của chân tay bị cụt ở dưới ánh sáng đỏ nhìn cực kỳ mông lung hỗn độn, nhưng vẫn khiến người ta buồn nôn.
Bỗng nhiên, đống thịt kia cử động.
Một bàn tay nối dài đến khuỷu tay mấp máy một chút, kéo theo khối thịt nát phía trên nó “bạch!” một tiếng, trượt dài trên mặt đất.
Khối thịt kia cũng động đậy, giống như động vật nhuyễn thể không xương, chậm rãi mấp máy.
Dư Tô có chút chịu không nổi. Cảm giác lạnh lẽo do dẫm lên máu tươi dưới lòng bàn chân truyền đến như biến thành thực chất, bò khắp toàn thân nàng.
Nàng lui về sau một bước, muốn mở cửa rời khỏi nơi quỷ quái, máu me khủng bố này. Nhưng ngay cả quay đầu nàng cũng không dám, chỉ có thể chết trân nhìn chằm chằm cái đầu trong bồn cầu kia, tay trái lặng lẽ vòng ra sau lưng đẩy cửa.
Nàng tinh tường nhớ rõ, thời điểm nàng tiến vào không hề khóa cửa. Nhưng khi tay nàng cầm đến then cửa, có làm thế nào cũng vô pháp nhúc nhích nó.
Một cỗ mồ hôi lạnh toát ra, Dư Tô thu hồi tay, từ bỏ việc đẩy cửa, ngẫm nghĩ một chút, liền hỏi cái đầu kia:
“Ngươi…muốn gì?”
Tuy những phần còn lại của tay chân bị cụt đang động đậy, đôi mắt trên cái đầu cũng nhìn chằm chằm nàng, nhưng nó trước sau vẫn không tiến hành công kích, lại cố tình không cho nàng rời đi, trừ bỏ có chuyện gì muốn nàng làm, thật không thể nghĩ đến khả năng nào khác.
Cái đầu không trả lời, hoặc là do nó trả lời không được. Nó không có bất luận động tĩnh gì, chỉ là những bộ phận thân thể bị tàn phá kia vẫn như cũ chậm rãi mấp máy.
Dư Tô đợi vài phút, mới rốt cuộc hiểu ra tình huống hiện tại...
Những tứ chi đó đều đang mấp máy, chúng nó hẳn là muốn một lần nữa trở lại đúng vị trí của mình.
Dư Tô thầm nghĩ, không phải muốn nàng qua hỗ trợ, đem chúng nó chắp vá lại đi? Lỡ ráp xong rồi, chuyện đầu tiên nó làm chính là giết chết nàng thì sao, lúc đó nàng tìm ai nói lí lẽ?
Lại một lát sau, Dư Tô nhìn động tác thong thả của những tứ chi kia, thử đẩy cửa lần nữa không có kết quả, rốt cuộc nhịn không được. Nàng nhìn chằm chằm cái đầu kia nói:
“Nếu ngươi yêu cầu ta hỗ trợ đem thân thể của ngươi chắp vá lại, cũng có thể. Nhưng ngươi phải hứa rằng sau khi xong việc ngươi sẽ không giết ta, đồng ý thì ngươi liền chớp mắt một cái.”
Toàn bộ gương mặt của con quỷ đều bị tóc dài đen nhánh hỗn độn che khuất, cặp mắt tràn ngập oán độc kia liền thong thả chớp một cái.
Dư Tô kỳ thật không dám tin tưởng nó. Đây chính là một con quỷ bị chết thảm, ác khí trên người nó tuyệt đối không ít, hơn phân nửa khả năng là một ác quỷ.
Cùng ác quỷ thương lượng điều kiện, quả thực hài hước.
Nhưng trước mắt nàng không còn biện pháp nào khác. Buồng vệ sinh hiện tại đã là trở thành một cái không gian độc lập với thế giới bên ngoài. Cánh cửa phía sau nàng hiển nhiên không thể sử dụng cách thức bình thường để mở.
Nàng chỉ còn hai lựa chọn:
Thứ nhất, vẫn đứng yên ở chỗ này chờ xem động tĩnh, có lẽ chờ đến hừng đông, không gian bị bịt kín này liền tự động giải trừ.
Nhưng nếu không chờ được tới sáng, hoặc con quỷ này có thể tự đem thân thể mình lắp ráp, bởi vì oán hận nàng thờ ơ lạnh nhạt, liền biến nàng thành quỷ thì làm sao bây giờ?
Lựa chọn thứ hai chính là dựa theo suy nghĩ vừa rồi của nàng, chủ động tiến lên trợ giúp, chắp vá thân thể nó phục hồi như cũ.
Nếu suy nghĩ theo hướng bi quan, sau khi con quỷ có được thân thể hoàn chỉnh, có khả năng vẫn sẽ giết nàng. Nhưng nếu suy nghĩ theo hướng lạc quan, đồng thời dựa trên ba nhiệm vụ nàng từng trải qua cùng những kinh nghiệm từng xem được trên diễn đàn, kỳ thật trong nhiệm vụ, ma quỷ cũng không phải đều tệ như vậy. Rất nhiều con quỷ sở dĩ biến thành quỷ, là bởi vì bị người xấu hại chết, cho nên sau khi chết trước tiên sẽ tìm người hại chúng nó báo thù, còn những người khác có thể bị tai ương hay không, vẫn không biết chắc chắn.
Như vậy, hoặc là đứng ở chỗ này chờ chết, khả năng sẽ chết chậm một chút, hoặc là chủ động đi qua hỗ trợ, 50% sẽ bị chết nhanh hơn, nhưng cũng có 50% là sống sót…
Hiện tại, Dư Tô chỉ có thể hy vọng, con quỷ trước mắt sẽ không tùy tiện sát hại người vô tội.
Bỏ ra vài phút xây dựng tâm lý, nàng mới nhấc lên bước chân trầm trọng, hướng về phía đống thịt nát cùng phần còn lại của chân tay bị cụt đi qua.
Bàn chân dẫm lên máu tươi lần lượt ở trên những ô gạch còn sạch sẽ in lại từng dấu vết đỏ tươi.
Đi đến chỗ một bàn tay gần nhất, Dư Tô gian nan khom lưng, thời điểm sắp chạm vào bàn tay nọ vẫn là khựng lại một chút. Nàng hít sâu một hơi, vốn định mượn hành động này áp xuống khẩn trương cùng ghê tởm trong lòng, không nghĩ tới tác dụng ngược lại, bị mùi máu tươi xộc vào mũi, càng muốn nôn ra.
Nàng đành phải cắn môi, nhắm mắt cầm lên bàn tay kia!
Xúc cảm giống với tay người thường, nhưng nhiệt độ lại lạnh lẽo, hình như còn chạm đến xương cốt. Dư Tô đè nén hô hấp, nhẹ nhàng xoay người đem bàn tay đặt xuống nền đất trống phía sau.
Tay nàng cũng đã dính máu, nhưng bây giờ không rảnh lo nhiều như vậy. Nàng lại quay đầu, cầm lên một cái đùi, bày biện ra trên mặt đất.
Có lần đầu liền có lần sau, dần dần chậm rãi, nàng cũng không còn quá căng thẳng. Chẳng qua cảm giác ghê tởm theo từng bộ phận cầm lên được càng thêm nghiêm trọng.
Vài phút sau, nàng đã sắp xếp xong đủ tứ chi. Những bộ phận thân thể dư lại cũng phải nhờ nàng ráp lại từng khối.
Nàng không thể không dùng tay nâng lên những khối thịt kia, một bên chịu đựng dạ dày co thắt khó chịu, một bên đem chúng bày biện đến vị trí thích hợp, thường thường còn phải điều chỉnh một chút.
Thời điểm toàn bộ thân thể được chắp vá hoàn chỉnh, một lần nữa phục hồi như cũ, toàn thân Dư Tô đã bê bết máu. Nàng thậm chí không dám nhìn vào trong gương một giây nào, sợ mình còn chưa bị quỷ giết, trước tiên đã bị chính bản thân hù chết.
Nhìn thi thể đã được ráp lại hoàn hảo trong chốc lát, Dư Tô mới đảo mắt về phía cái đầu dưới chân bồn cầu kia.
Đây là bộ phận cuối cùng, chỉ cần đem nó đặt vào, liền hoàn tất……
Sinh lộ hay là tử lộ, chính là giờ phút này.
Nàng cắn nhẹ đầu lưỡi, khom lưng ở trước bồn cầu, thong thả vươn tay, từng chút một tới gần cái đầu. Ngón tay vừa chạm vào đầu tóc dài cơ hồ bao bọc lấy cả cái đầu nọ, trong cổ họng không khỏi tràn ra một trận ớn lạnh.
Cái đầu bị nàng nâng lên, cặp mắt sau lớp tóc dài rối bù còn đang nhìn chằm chằm nàng, thỉnh thoảng lại chớp một cái.
Dư Tô giống như nâng một khối bom, cực kỳ thận trọng đem cái đầu đến gần thi thể, nhẹ nhàng đặt ở phía trên cổ.
Giây tiếp theo, ánh đèn đỏ tươi bỗng nhiên tắt ngúm.
Cho dù tố chất tâm lý của Dư Tô có tốt cỡ nào, lúc này cũng không khỏi hét lên một tiếng, dưới chân liên tục lui về phía sau, cho đến khi sau lưng đụng tới vách tường.
“Cạch!” Một tiếng vang nhỏ từ cánh cửa không hề có tác dụng cách âm truyền đến. Buồng vệ sinh đen nhánh lại lần nữa sáng đèn.
Là ánh đèn trắng bình thường.
Mặt tường nhuốm máu, sàn gạch nhơ nhớp, cùng với từng bộ phận thân thể bị tàn phá vừa rồi, đều hoàn toàn biến mất không thấy.
Dư Tô kinh hồn chưa định cúi đầu, nhìn thoáng qua hai chân không hề dính lên một giọt máu nào, cùng với đôi tay phi thường sạch sẽ. Hết thảy trước đó giống như nằm mơ, không lưu lại một chút dấu vết.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng hỏi chuyện:
“Kiều Kiều, ở bên trong sao?”
Kiều Kiều là nhân vật mà Dư Tô sắm vai ở chỗ này. Chủ nhân của thanh âm hẳn là nam tóc đỏ.
Dư Tô duỗi tay xoa bóp huyệt Thái Dương, xoay người nhanh chóng mở cửa, chỉ thấy nam tóc đỏ cùng Trương Dịch đang đứng ngoài cửa.
Bọn họ mang biểu tình nghi hoặc nhìn Dư Tô, lại lướt qua nàng nhìn vào trong buồng vệ sinh, sau đó Trương Dịch mở miệng nói:
“Sao đi vào không bật đèn? Nếu không phải chúng tôi nghe thấy có tiếng hét từ bên trong truyền ra, khẳng định tưởng cô còn ở trong phòng chưa ra tới.”
Dư Tô vừa trải qua một màn kinh dị như vậy, trong lúc nhất thời có chút nói không ra lời, thậm chí lúc đi đường bước chân cũng phiêu phiêu.
Nàng không để ý tới Trương Dịch, duỗi tay đỡ vách tường bên cạnh chậm rì rì trở về phòng ngủ, đến khi thân thể đụng tới giường, liền bất chấp giường có sạch sẽ hay không, trực tiếp nằm xuống.
…Thực muốn chửi tục, vì sao nàng lại xui xẻo như vậy? Vì sao nàng phải giúp một con quỷ chắp vá thân thể?
“Phát sinh chuyện gì?” Nam tóc đỏ cùng Trương Dịch đi theo vào phòng, thấy Dư Tô biến thành cái dạng này, có phản ứng chậm cũng biết tình huống không đúng.
Dư Tô phất tay nói:
“Trước rót cho tôi ly nước.”
Trương Dịch chạy nhanh ra ngoài, từ bình nước rót ly nước lọc mang tới, Dư Tô uống một hơi sạch sẽ, mới dần hồi phục lại tinh thần.
Nàng buông cái ly, hỏi:
“Hai người khi nào lại đây? Thấy Cẩu Lị sao?”
Nam tóc đỏ lắc đầu:
“Tôi ở trong phòng đợi trong chốc lát. Trương Dịch liền xuống dưới, tới gõ cửa phòng tôi trước. Sau đó tôi và Trương Dịch mới cùng lại đây tìm cô.”
Phòng hắn ở cách vách Dư Tô, Trương Dịch thì tại lầu một. Cho nên Trương Dịch trước xuống lầu lại đây, tiện đường gõ cửa kêu hắn. Hai người lại cùng nhau tới phòng Dư Tô.
Trương Dịch tiếp lời:
“Chúng tôi gõ cửa phòng, nhưng không thấy cô phản hồi, lại sợ đánh thức Cẩu Lị, không dám quá lớn tiếng, đành phải đứng bên ngoài đợi.
Đại khái đợi khoảng…năm sáu phút, liền nghe thấy trong buồng vệ sinh truyền ra tiếng hét của cô.”