Đoàn người đi đến hộ gia đình của Lý Nhị trước, để Từ Đình lưu tại nơi này. Bạch Thiên đơn độc mang đứa bé trai trở về nhà một chuyến, một lát sau mới trở lại cùng những người khác hội hợp.

Mà trong khoảng thời gian này, một bóng người bọn họ cũng không nhìn thấy.

Nếu không phải ngẫu nhiên còn có vài tiếng gà gáy truyền tới, đây quả thực tựa như một cái tử thôn.

“Mọi người hẳn là ở sân đình.” Tôn Chiêu Đệ nói:

“Nơi đó đủ rộng lớn. Thôn trưởng chắc chắn đã gom tất cả thôn dân tụ tập ở chỗ kia.”

Lý Vượng Đức nói:

“Đi, chúng ta cũng qua đó.”

Bạch Thiên cầm lên cái túi nhỏ bằng vải bố giữ ở trong tay, sau đó duỗi tay vào lục lọi một chút, lấy ra một con dao phay đưa cho Dư Tô đang ở gần hắn nhất:

“Cầm.”

Dư Tô không tiếp, yên lặng nhấc lên góc áo, để lộ ra một con dao găm bị bao bọc bằng vải bố giắt trên lưng quần.

Bạch Thiên hạ xuống mi mắt, cười rộ lên:

“Tôi thực thích cô.”

“……” Lời thổ lộ đột nhiên không kịp phòng ngừa này là thế nào?

Phong Đình cũng cầm theo một cây đao chặt củi. Trên người Lý Vượng Đức giấu một lưỡi hái. Người duy nhất không mang vũ khí chỉ có Tôn Chiêu Đệ.

Bạch Thiên đưa dao phay cho Tôn Chiêu Đệ, chính hắn lại lấy từ trong túi vải ra một con khảm đao, sau đó mới cột túi lại, một lần nữa đeo lên.

Một hàng năm người, không nhanh không chậm hướng về phía sân đình.

Khoảng cách còn hơi xa, bọn họ đã nhìn thấy mảnh đất trống bên kia tụ tập một đám người, cũng nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào.

Những người đó xúm lại cùng nhau. Ngay cả phụ nữ cũng dẫn theo con cái vây quanh ở bên kia. Tất cả đều đang bàn tán xôn xao, cảm xúc phi thường kích động.

Người bị vây ở trung gian nhất định là trưởng thôn. Dư Tô đột nhiên cảm thấy ông ta có chút thảm, gặp phải loại chuyện này, đừng nói trưởng thôn, ngay cả đạo trưởng tới cũng không nhất định hữu dụng.

Chờ năm người đến gần một chút, mới loáng thoáng từ tiếng người ồn ào nghe rõ một vài chuyện quan trọng.

“Hiện tại rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ở chỗ này chờ chết sao?”

“Thật sự có ma quỷ, trên đời này thật sự có ma quỷ!”

“Xong rồi, tất cả chúng ta đều xong rồi!”

“Ông trời, ngài mở mắt a!”

“Làm sao bây giờ…chúng ta nên làm gì bây giờ?!”

Bên trong đủ loại lời nói kia đều mang theo một cỗ cảm xúc sợ hãi cùng bất lực nồng đậm.

Lúc này, một người phụ nữ trung niên đứng ở mé ngoài phát hiện đám người của Dư Tô, lập tức chỉ vào bọn họ kêu:

“A, bọn Lôi Tử tới đây!”

Những thanh âm đó lập tức nhỏ không ít. Tầm mắt của các thôn dân đều đồng loạt hướng về phía năm người.

Vương Thiết Trụ cũng ở bên trong đám người, chỉ có mình hắn là ngồi. Nhìn sắc mặt trắng bệch kia, phỏng chừng một chân Dư Tô đá xuống lúc trước đến bây giờ hắn còn chưa khôi phục.

Bất quá, hiện tại người đông, hắn không sợ bọn họ, tuy rằng thân thể không khỏe, lại vẫn chỉ vào Dư Tô mắng to:

“Mẹ nó! Ngươi còn dám trở về, hôm nay lão tử nhất định phải làm thịt ngươi!”

Phong Đình bước lên chắn trước mặt Dư Tô:

“Lại đây thử xem?”

Bạch Thiên lấy dao ra, hưng phấn đầy mặt:

“Mau tới đây, nhanh!”

Vương Thiết Trụ: “…” Bỏ đi, không thể trêu vào.

Trầm mặc một chút, hắn ra vẻ hung ác hỏi:

“Các ngươi cướp vợ ta đem đến chỗ nào rồi?!”

“Còn có con trai của ta đâu?!” Nam nhân nhà họ Bạch - Lai Bất Phúc dùng ánh mắt như muốn giết người trừng Bạch Thiên cùng Lý Vượng Đức, khi nói còn duỗi tay sờ sờ cái ót của mình:

“Hai người các ngươi, không chỉ đoạt con của ta, còn đánh ta cùng vợ ta hôn mê. Đầu chúng ta đều đổ máu có biết hay không?! Các ngươi quả thực là cố ý hành hung!”

Tôn Chiêu Đệ nhanh miệng nói:

“Từ Đình đã được chúng ta đưa đi, lúc này hẳn đã ngồi xe theo đường quốc lộ rời khỏi. Ngươi đừng mong tìm được nàng!”

Vương Thiết Trụ sửng sốt, sau đó rống to một tiếng, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, muốn nhào lại đây đánh người.

Nhưng hắn mới dùng tư thế quái dị chạy vài bước, liền bùm một cái ngã xuống. Hắn vừa tức vừa đau, còn cảm thấy mất mặt. Cả khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, gân xanh đều nổi lên, nhưng chỉ có thể đấm vào mặt đất hướng về phía bọn họ chửi ầm ĩ.

Lai Bất Phúc bắt được trọng điểm trong lời nói của Tôn Chiêu Đệ, vội vàng hỏi:

“Ngươi chỉ nói vợ Thiết Trụ bị đưa đi, còn con trai ta thì sao? Các ngươi đem nó giấu chỗ nào rồi?!”

Bạch Thiên cười nhẹ hai tiếng:

“Bọn buôn người không phải đều là cướp đoạt mới có được người sao? Ai cướp được liền của người đó. Như vậy hiện tại, đứa bé kia là của tôi. Có bản lãnh liền tới đoạt lại đi.”

Dưới con mắt của nhiều người như vậy, nếu Lai Bất Phúc lùi bước, chẳng phải chứng tỏ hắn không có bản lãnh?

Hắn tức khắc nhiệt huyết xông thẳng lên đỉnh đầu, cái gì cũng không nghĩ nhiều liền vung quyền nhào về phía Bạch Thiên.

Hắn cho rằng, tuy rằng trong tay Bạch Thiên cầm dao, nhưng khẳng định không dám thực sự chém người. Nhưng hắn sai rồi, Bạch Thiên không chỉ dám, còn chém một cách phi thường dứt khoát.

Cho đến khi lưỡi dao cứa vào trên cánh tay hắn, hắn mới nhận ra được điều này.

Lai Bất Phúc sửng sốt trong chớp mắt, liền phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Bạch Thiên vươn tay trái bắt lấy cánh tay hắn, tay phải rút ra khảm đao đang nhập vào thịt hắn, giơ lên đao, lại muốn chém xuống lần nữa.

Dư Tô xem đến trợn mắt há hốc mồm. Nàng không nghĩ tới Bạch Thiên thực sự có thể động thủ chém người, mà ngay cả con mắt hắn cũng không nháy một cái.

Lai Bất Phúc trốn rất mau. Mắt thấy thanh đao kia lại muốn chặt xuống, hắn lập tức dùng hết toàn lực dứt ra cánh tay, té lộn nhào, sau đó hoảng loạn bò vào trong đám người.

Những thôn dân khác cũng xem ngây người. Cho đến lúc Lai Bất Phúc đẩy ra bọn họ, hoang mang rối loạn mà trốn phía sau bọn họ, bọn họ mới hồi phục lại tinh thần.

Ở thời điểm này, thôn trưởng không thể không căng da đầu mà mở miệng:

“Bạch Thiên, sao ngươi có thể như vậy……”

Dư Tô không muốn trì hoãn quá nhiều thời gian, để tránh cho bọn họ tiếp tục dây dưa chuyện này, nhanh chóng nói:

“Hiện tại, chuyện quan trọng nhất không phải là về vong hồn giết người kia sao? Nếu vấn đề này vẫn không giải quyết, kế tiếp, toàn thôn một người cũng trốn không thoát. Tất cả đều sẽ chết!”

Nhờ nàng nhắc nhở, trừ bỏ Lai Bất Phúc cánh tay bị thương, mặt không còn chút máu cùng Vương Thiết Trụ đang tức hổn hển, những người khác đều một lần nữa tìm về trọng điểm.

Sau khi chứng kiến bộ mặt hung tàn của Bạch Thiên, tất cả mọi người đều hơi sợ hãi, trong lúc nhất thời đều an tĩnh xuống, không hề ầm ĩ giống như lúc trước.

Dư Tô liền nhân lúc này nói:

“Hiện tại mọi người hẳn đều tin trên đời này thực sự có ma quỷ. Mọi người có từng nghĩ tới, vì cớ gì người ở những nơi khác vẫn sống an ổn, chỉ có thôn Hướng Dương bắt đầu bị vong hồn quấy nhiễu, thậm chí có người chết hay không?”

Tiểu Hoa nãy giờ vẫn đứng cạnh mẹ mình, lúc này mới lên tiếng:

“Vì cớ gì, Tiểu Thúy?”

Dư Tô nhìn nàng một cái, ánh mắt đảo qua các thôn dân khác, trầm giọng nói:

"Tình huống hiện giờ rõ ràng chính là vong hồn trở về báo thù. Ai trong lòng có quỷ, chính người đó tự biết.”

Sắc mặt mỗi người đều hoảng loạn. Tong đó có mấy người đặc biệt phi thường sợ hãi.

Dư Tô mới nói xong, liền có người chỉ vào Vương Thiết Trụ hô:

“Thiết Trụ bảy năm trước không phải mua về một cô vợ sao? Nữ nhân kia về sau chính là bị hắn đánh đến chết!”

Vương Thiết Trụ sắc mặt đại biến, vội vàng nói:

“Đó đã là chuyện từ đời nào kiếp nào rồi, bây giờ lôi ra nói làm gì?! Nếu vậy thì...Lý Thiết Đản năm kia không phải cũng chết một bà vợ sao?!”

Lý Thiết Đản nóng nảy quát:

“Bà vợ ta là tự nhảy sông chết đuối, không phải do ta đánh chết! Ngưu Đại Tài mới năm trước cũng đánh chết vợ hắn kìa!”

Bị nhắc tới, Ngưu Đại Tài gấp rút biện minh:

“Ta không phải cố ý. Ta chỉ là tức giận nắm đầu nàng tông vào tường vài cái, nào biết nàng yếu ớt như vậy!”

Hắn khựng lại một chút, giống như nhớ tới cái gì, chỉ vào Vương Thiết Trụ nói:

“Mọi người đừng quên, lần này người chết đầu tiên là ở nhà của Vương Thiết Trụ! Khẳng định là nữ nhân mà trước kia hắn đánh chết trở về báo thù! Thời điểm nữ nhân kia chết là cái dạng gì chắc mọi người vẫn chưa quên đi? Toàn thân không có một khối thịt lành lặn! Muốn báo thù thì nhất định là nàng trở về báo thù!”

Nhìn bọn họ cắn xé lẫn nhau, Dư Tô thật là vừa tức vừa cảm thấy buồn cười.

Tôn Chiêu Đệ cũng nổi cơn thịnh nộ, căm giận nói:

“Dù sao tạm thời còn chưa tới phiên chúng ta chết, vậy dứt khoát chờ cho bọn họ bị chết gần hết, chúng ta lại tiến hành nhiệm vụ đi. Đám rác rưởi này! Tôi không muốn buông tha cho bọn họ, thậm chí muốn tận mắt nhìn bọn họ chết!”

Lý Vượng Đức bình tĩnh đáp:

“Không được, bọn họ chết rồi, chúng ta đến chỗ nào tìm manh mối?”

Mấy người bên kia càng cãi càng hăng. Trưởng thôn nhanh chóng mở miệng can ngăn bọn họ:

“Đừng cãi nữa, hiện tại là thời điểm trốn tránh trách nhiệm sao?!”

Mấy người lập tức ngậm miệng, an tĩnh lại, nhưng vẫn không phục trừng mắt nhìn đối phương.

Trong các thôn dân có người yếu ớt lên tiếng:

“Tôi cho tới bây giờ chưa từng mua vợ hay con trai. Vong hồn kia có tới báo thù sẽ không ngay cả tôi cũng giết đi?”

Trưởng thôn hừ lạnh một tiếng:

“Trong số người chết tối hôm qua, có người cũng chưa mua qua.”

Nghe được lời này, tâm tình mới thả lỏng được một chút của người nọ lại một lần nữa căng thẳng lên.

Đồng thời, đến lúc này các người chơi mới biết được, trong số người chết tối hôm qua có người chưa từng tham gia vào việc buôn người.

Tuy nói dân trong thôn cơ hồ đều là đồng lõa với nhau, nhưng những người từng hành hạ đến chết nạn nhân đều còn sống, hẳn phải chưa tới phiên đồng lõa bị tính sổ mới đúng. Nhưng sự thật chính là, đã có người bị chết, như vậy có phải thuyết minh vong hồn kia bắt đầu tùy hứng mà giết người hay không?

Nếu còn tiếp tục kéo dài, nói không chừng rất mau liền đến phiên người chơi cùng các NPC liên quan đến nhiệm vụ.

Dân cư trong thôn vốn dĩ không nhiều lắm, dựa theo cách tính mỗi đêm nhân số tử vong lại tăng gấp bội, thì đêm nay sẽ chết mười sáu người. Tới đêm mai là ba mươi hai người! Như vậy chỉ sau vài ngày, cơ hồ toàn bộ người trong thôn đều bị giết sạch!

Thời gian còn lại cho các người chơi không nhiều lắm.

“Vong hồn kia hẳn chính là nữ nhân bị Vương Thiết Trụ đánh chết bảy năm trước.” Phong Đình đột nhiên nói.

Tôn Chiêu Đệ hỏi:

“Sao anh biết chính là cô ta?”

Phong Đình chậm rãi đáp:

“Nạn nhân bị sát hại đầu tiên trong nhà Vương Thiết Trụ là hai vợ chồng già nhà họ Vương. Bảy năm trước Vương Thiết Trụ đại khái chừng hai ba hai lăm tuổi, ở sơn thôn hẻo lánh này, bằng sức một mình hắn mua không nổi vợ, chỉ có thể dựa vào tiền của cha mẹ. Như vậy, thay vì nói là hắn mua vợ, không bằng nói là cha mẹ hắn mua.

Còn có một chi tiết quan trọng, tuy rằng tử trạng của mỗi nạn nhân đều rất thảm, nhưng chỉ có cặp vợ chồng già kia sau khi bị giết còn bị hắt lên chất bài tiết. Điểm này chứng minh, mức độ căm ghét của vong hồn đối với bọn họ là cao nhất.”

Tôn Chiêu Đệ nghe xong liên tục gật đầu, khâm phục nói:

“Có lý, nếu anh không nhắc, tôi đã quên chi tiết này! Vậy kế tiếp có phải chúng ta nên hỏi thăm về sự tình của nữ nhân kia hay không?”

Còn chưa có ai trả lời nàng, Bạch Thiên đã cầm đao hướng về phía Vương Thiết Trụ đi qua.

Lúc này, Vương Thiết Trụ mới vừa giúp Lai Bất Phúc băng bó vết thương, ngẩng đầu liền thấy Bạch Thiên xách theo khảm đao tiến lại đây. Hắn sợ tới mức thiếu chút nữa tiểu ra quần, nhanh chóng run rẩy lui về sau:

“Bất Phúc, hắn lại tới tìm ngươi. Ta...ta đi trước!”

Ai ngờ Bạch Thiên liền nhấc tay, lưỡi đao chỉ thẳng vào hắn, hơi mỉm cười:

“Đừng đi, ta là tới tìm ngươi nha~.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play