Người chết là hai vợ chồng già tại một hộ gia đình họ Vương trong thôn, hơn nữa, không phải tự nhiên tử vong.

Loại việc lớn này ở sơn thôn hẻo lánh có thể nói là vài thập niên khó gặp một lần, bởi vậy cơ hồ toàn thôn đều đến vây xem.

Dư Tô cùng Phong Đình cũng ở trong đám đông hỗn loạn, đi đến hộ gia đình nhà họ Vương kia.

Tới nơi, từ tiếng nghị luận của mọi người chung quanh, Dư Tô đại khái biết được một ít tình huống.

Hai vợ chồng già nhà họ Vương năm nay đã sáu bảy chục tuổi. Do hàng năm làm việc nhà nông, thân thể bọn họ phi thường cứng cáp, nếu không bệnh không tai, sống thêm mười năm nữa cũng không thành vấn đề.

Nhưng không ai nghĩ tới, bọn họ liền đột nhiên chết, hơn nữa tử trạng thập phần thê thảm.

Con trai nhà họ Vương - Vương Thiết Trụ, năm nay khoảng ba mươi mấy tuổi không ngừng kêu khóc kể lại sự việc cho mọi người.

Chuyện là sáng nay hắn không thấy ba mẹ vốn luôn dậy sớm rời giường, liền vào phòng gọi bọn họ. Ai ngờ vừa vào liền nhìn thấy đầy đất đều là máu. Nhìn kỹ lại, hai lão nhân đều đã chết thảm trên giường.

Hắn không nói kỹ càng tỉ mỉ "chết thảm" là chết cái dạng gì. Các thôn dân tò mò liền tự mình vào nhà nhìn.

Dư Tô đi theo phía sau Phong Đình, nương vào vóc dáng của hắn bài trừ ra khe hở, nhón chân nhìn vào trong phòng, nhìn thấy tử trạng của cặp vợ chồng già kia, không khỏi líu lưỡi.

Thi thể của bọn họ còn nằm ngửa, thoạt nhìn như trực tiếp bị giết ở trên giường.

Đầu của hai người đã hoàn toàn thành một đống nhão nhoét, thậm chí nhìn không ra là bị đao chém hay là bị búa đập. Tuy nhiên, thân thể bọn họ lại thập phần hoàn chỉnh, phía trên không có bất luận một chút ngoại thương.

Máu tươi nhiễm đỏ ga trải giường cùng chăn đệm, theo chân giường chảy xuống mặt đất, lọt vào trong nền đất bùn.

Một mùi máu tươi cùng hôi thối nồng đậm của phân cùng nước tiểu hỗn tạp vào nhau. Ở thời điểm Dư Tô nhón chân nhìn lập tức ập vào mặt nàng, làm nàng thiếu chút nữa nôn ra.

Nhìn kỹ lại nàng mới chú ý, trên hai cái đầu đã bị đập đến nát nhừ kia còn bị đổ lên chất bài tiết của con người, cực kỳ dơ bẩn.

Nơi lấy vài thứ kia hẳn là từ trong thùng chứa chất thải lấy từ trong nhà xí - bởi hiện tại trong phòng còn có một cái thùng ngã chỏng chơ trên mặt đất.

Ở một cái thôn lạc hậu như vậy, nhà xí thường xây trực tiếp ở trên hố phân, nên chỉ có thể dựng ở bên ngoài. Cơ hồ mỗi nhà đều có một thùng đựng chất thải đặt ở trong phòng để dùng lúc đi tiểu đêm, ban ngày lại mang ra ngoài nhà xí đổ.

Giết người một cách tàn nhẫn như vậy chưa đủ, còn đổ chất bài tiết lên thi thể, đây rốt cuộc có bao nhiêu thù hận?

Những người khác hiển nhiên cũng chú ý tới điểm này, sôi nổi chỉ chỉ trỏ trỏ, nghị luận ầm ĩ.

Giữa một tràng tiếng ồn ào, có người hỏi Vương Thiết Trụ:

“Thiết Trụ, có đi báo cảnh sát không?”

Vương Thiết Trụ hai mắt đỏ bừng lắc đầu, hữu khí vô lực ngồi ở trên ngạch cửa, dựa vào khung cửa, sau một lúc lâu mới nói nên lời:

“Báo cảnh sát cái gì! Tìm ra hung thủ rồi trực tiếp giết chết là được.”

Người hỏi chuyện kia gật đầu:

“Ta còn sợ cậu sẽ đi báo cảnh sát. Cậu cũng biết tình hình của thôn chúng ta, tốt nhất vẫn không cần cùng cảnh sát liên hệ.”

Vương Thiết Trụ ngẩng đầu nhìn người kia một cái, lại chậm rãi cuối xuống:

“Trưởng thôn yên tâm, chỉ cần tìm ra tên súc sinh đó giao cho tôi, để tôi báo thù cho cha mẹ. Tôi khẳng định không báo cảnh sát.”

Lời này nghe ra vẫn có chút đầu óc. Vốn dĩ hắn không dám báo án, như vậy, chuyện cha mẹ hắn chết phải dựa vào chính hắn đi tìm hung thủ, hiện tại thốt ra lời nói này, lại thành chuyện liên quan đến toàn bộ dân trong thôn.

Nam nhân trung niên vừa hỏi chuyện mang một đầu tóc cực kỳ thưa thớt, sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:

“Yên tâm, thân là trưởng thôn, ta khẳng định không mặc kệ.”

Dứt lời, hắn xoay người lại, đề cao âm lượng nhằm áp xuống tiếng nghị luận ầm ĩ xung quanh:

“Tất cả mọi người đều yên tĩnh nghe đây!”

Các thôn dân tựa hồ rất nghe lời trưởng thôn. Hắn vừa mở miệng, những người đó liền lập tức ngậm miệng.

Trưởng thôn đầu hói ho nhẹ một cái, làm ra bộ dáng như người lãnh đạo cấp quốc gia chuẩn bị lên tiếng, ưỡn ngực ngẩng đầu, lớn tiếng nói:

“Hôm nay xảy ra chuyện này, mọi người đều tận mắt nhìn thấy. Hai vợ chồng nhà lão Vương bị chết thảm như vậy, chúng ta nhất định không thể buông tha hung phạm giết người kia! Mọi người đừng xem đây là chuyện của một mình nhà lão Vương. Ai biết được tên hung thủ kia vì lý do gì giết người? Lỡ như lần sau hắn mò đến nhà các ngươi giết người thì làm sao?”

Các thôn dân vốn còn đang xem náo nhiệt vừa nghe thấy sự tình có thể liên lụy đến mình, liền sôi nổi biến sắc, rốt cuộc nghiêm túc trở lại.

Trưởng thôn tiếp tục nói:

“Sớm tìm ra tội phạm giết người, đối với toàn bộ dân trong thôn đều có lợi. Mọi người nếu có đối tượng hoài nghi nào, cứ việc nói thẳng ra!”

Dứt lời, hắn lại hỏi Vương Thiết Trụ:

“Đừng khóc nữa, người chết ở ngay trong phòng, suy nghĩ kỹ một chút, tối hôm qua ngay cả một chút động tĩnh cũng không nghe thấy sao?”

Vương Thiết Trụ đang nức nở, nghe vậy nâng tay dụi mắt, mở to cặp mắt đã phiếm hồng cẩn thận hồi tưởng lại, nhưng cuối cùng chỉ có thể lắc đầu:

“Không nghe thấy……”

Trưởng thôn nhíu mày truy vấn:

“Vậy vợ cậu đâu?”

Vương Thiết Trụ sửng sốt, duỗi tay chỉ vào một gian phòng trong góc:

“Sợ cô ta chạy, vẫn luôn nhốt ở kia.”

“Hay lắm! Đây là lúc nào, còn không mau thả người ra ngoài!” Một người khác thoạt nhìn tính tình tương đối thiếu kiên nhẫn vừa nói vừa duỗi tay lôi Vương Thiết Trụ đi.

Vương Thiết Trụ lập tức lảo đảo, bước chân phù phiếm, bị đối phương kéo về phía căn phòng bên kia.

Dư Tô quay đầu cùng Phong Đình liếc mắt nhìn nhau, nhưng ngại xung quanh nhiều người, cũng không dám nói gì.

Vương Thiết Trụ đi đến trước cửa, cúi đầu lục lọi ở trên đai lưng một hồi, mới run run từ trong quần lấy ra một sợi dây thừng màu đỏ, một đầu khác của dây thừng buộc một cái chìa khóa.

Cha mẹ chết hiển nhiên đã mang cho hắn cú sốc rất lớn. Tay hắn không ngừng run rẩy, thật lâu sau mới thuận lợi cắm chìa khóa đúng vào ổ khóa, "cạch!" một tiếng, vặn mở.

Ổ khóa nối với một sợi xích sắt, xích sắt lại ở trên then cửa quấn quanh vài vòng, đem cánh cửa này buộc đến kín mít, phảng phất như bên trong cất giấu trân bảo gì cực kỳ quý trọng.

Dư Tô nghe thấy bên cạnh có người nói:

“Nghe nói Thiết Trụ mua nữ nhân này về, lớn lên rất đẹp, còn là sinh viên. Mau tránh ra một chút, để ta xem đàn bà có học cùng với bà vợ ta ở nhà có gì khác nhau.”

Dư Tô cùng Phong Đình cũng theo những người khác tiến lên trước vài bước nhìn.

Khi cửa phòng đẩy ra, một cỗ mùi phân càng thêm nồng nặc từ bên trong xộc ra, thối đến mức chẳng khác nào thả độc khí.

Những người khác nhất thời không dám lại tiến lên trước, vội vàng ghét bỏ bịt kín cái mũi.

Người vừa rồi vừa bóp mũi vừa bực bội nói:

“Sinh viên rốt cuộc cũng chỉ như vậy, thải phân còn thối hơn so với bà vợ ta!”

Bên kia, Vương Thiết Trụ đã đi vào phòng, sau đó từ trong phòng truyền ra một tiếng kêu to tê thanh liệt phế.

Bởi vì thanh âm quá lớn, quá ầm ĩ, ngược lại nghe không rõ lắm là đang nói cái gì, nhưng cũng có thể đoán được là “thả tôi ra ngoài...” linh tinh.

Ngay sau đó, một tiếng "bốp!" giòn vang truyền ra, cùng với tiếng Vương Thiết Trụ mắng to:

“Câm miệng cho lão tử, bằng không lão tử cắt đầu lưỡi của mày!”

Nữ tử kia không dám tiếp tục kêu, chỉ khóc thút thít.

Một tràng tiếng xích sắt va chạm vang lên, Vương Thiết Trụ lôi một nữ tử chừng hai mươi mấy tuổi đi ra.

Nữ tử đầu bù tóc rối, quần áo toàn thân rách tung toé, cơ hồ che không được cơ thể của mình. Nàng bị dây xích sắt chặt chẽ buộc lại, một đầu khóa ở trên cổ nàng, một đầu khác Vương Thiết Trụ đang nắm trong tay.

Quả thực giống như là...dắt chó.

Đầu tóc nàng rối tung lòa xòa trên mặt, cực kỳ dơ bẩn, lộ ra một khuôn mặt cơ hồ đều bị bầm tím, dưới mũi còn có vết máu khô, khóe miệng cũng rách vài chỗ.

Mà trên những mảng da thịt không bị quần áo che đậy của nàng, cũng có thể rõ ràng nhìn thấy rất nhiều vết thương.

Đây là bị hành hạ đến cỡ nào ở chỗ này? Dư Tô chỉ nhìn một chút, liền cảm thấy đau lòng thay nàng.

Nữ tử tựa hồ bị đám đông bên ngoài dọa sợ, hoặc có lẽ là bởi vì vừa bị đánh mà hoảng loạn. Thấy nhiều người ở đây như vậy, cả người nàng liền run lên. Biên độ run rẩy kia lớn đến nỗi xích sắt cũng bắt đầu lắc lư, phát ra tiếng va chạm giòn vang. Nước mắt giống như bị đứt tuyến không kiềm được mà lăn xuống. Nàng không ngừng run bần bật, giống như một con cừu non tứ cố vô thân, bị bầy sói vây quanh ở trung ương.

Vương Thiết Trụ lại giơ tay tát vào sau ót nàng một cái, hung ác nói:

“Mau nói! Tối hôm qua có nghe được âm thanh kỳ quái gì hay không?”

Nam nhân khi dễ nữ giới đã thành thói quen, vừa rồi còn vì cái chết của cha mẹ mình mà mềm yếu vô lực, đảo mắt liền trở nên hung ác như vậy.

Nữ tử sợ hãi, vội vàng lắc đầu, một câu cũng không nói ra lời.

Trưởng thôn đầu hói giả bộ làm người tốt ra tới, tiến lên vài bước, nâng tay áo của mình xoa đi nước mắt trên mặt nữ tử, lộ ra nụ cười tự nhận là cực kỳ thân thiết, ôn tồn hỏi:

“Đừng sợ, chúng ta chỉ muốn hỏi cô vài câu mà thôi, sẽ không đánh cô.

Cô ngẫm lại cho kỹ, đêm qua thật sự không nghe được tiếng động gì sao?”

Nữ tử lại bởi vì hắn tới gần mà run lợi hại hơn, nhịn không được “a!” một tiếng òa khóc, thanh âm vô cùng tội nghiệp. Nàng lắc đầu nói:

“Không……không nghe được gì cả. Thả tôi ra đi, cầu xin các người! Nhà...nhà tôi có tiền, các người thả tôi, tôi nói ba mẹ cho các người tiền! Các người muốn bao nhiêu? Một vạn? Hai vạn? Năm vạn được không?!"

Vào niên đại này ở nông thôn, năm vạn không phải là một số tiền nhỏ.

Nhưng các thôn dân đều không dao động, Vương Thiết Trụ thậm chí còn vung nắm đấm vào mặt nàng, hung tợn mắng:

“Con mẹ nó, an phận cho lão tử! Lão tử không hiếm lạ tiền của mày, lão tử mua mày về là để sinh con trai!”

Một quyền tiếp một quyền vung xuống, từng nắm đấm nện ở trên thân thể nữ tử, phát ra từng tiếng trầm đục. Nữ tử kêu thảm thiết, lại vì xích sắt ở trong tay đối phương mà tránh cũng không thể tránh.

Dư Tô nhìn không nổi nữa, trong lòng giống như bị nghẹn thứ gì, phi thường không thoải mái. Nàng nhịn không được nói:

“Hiện tại chuyện quan trọng nhất là tìm hung thủ, chúng ta không phải tới xem anh đánh vợ mình.”

"Mẹ" nàng đang đứng ở trong đám người lập tức liền mắng:

“Ở đây có chỗ cho mày nói chuyện sao! Mau cút về cắt rau dại cho heo ăn!”

Dư Tô: “……”

Nàng yên lặng duỗi tay kéo kéo góc áo Phong Đình.

Phong Đình liếc mắt nhìn nàng một cái, không nhanh không chậm nói:

“Mẹ, còn chưa tìm được hung phạm giết người, em gái đi cắt rau dại không an toàn.”

Người phụ nữ trung niên kia lập tức thay đổi sắc mặt:

“Vẫn là con trai ta suy nghĩ chu đáo.”

Dư Tô âm thầm trợn trắng mắt.

Phong Đình nhìn về phía trưởng thôn đầu hói:

“Trưởng thôn, hung thủ giết người này không đơn giản, chạy đến trong nhà người khác giết một lúc hai người, đầu cũng đập đến nát nhừ. Vương thúc cùng vợ hắn lại một chút động tĩnh cũng chưa nghe được. Chúng ta nhất định phải cẩn thận!”

Trưởng thôn liên tục gật đầu, lớn tiếng nói với những người khác:

“Nghe thấy chưa? Lôi Tử nói rất đúng, mọi người nhanh chóng khai ra, tối hôm qua có nhìn thấy hoặc nghe được cái gì không?!”

Dư Tô không nhịn nổi thấp giọng hỏi Phong Đình:

“Anh ở chỗ này tên gọi là gì?”

Phong Đình trầm mặc một lát:

“Dương Đại Lôi.”

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play