Dịch Thư vừa nói dứt lời, nữ tử tóc ngắn liền cười rộ lên:
“Hù dọa người khác như vậy rất thú vị sao? Tuy rằng nơi này không có thức ăn, nhưng còn có nước. Con người chỉ cần có nước uống là có thể sống được hơn bảy ngày. Cho dù chúng ta cực kỳ xui xẻo, nhiệm vụ này cũng sẽ không vượt quá sáu ngày đi?”
Quý phu nhân ngẩn người, sắc mặt có chút khó coi:
“Ý của cô là, chúng ta phải nhịn đói lâu như vậy? Đến lúc đó ngay cả đi đứng cũng khó khăn, lấy sức lực đâu mà chơi trốn tìm? Hơn nữa...từ lúc ta sinh ra cho đến khi bị bắt vào nơi quỷ quái này, chưa bao giờ bị đói qua một bữa!”
Bé trai đột nhiên cười thành tiếng, hướng về phía quý phu nhân làm cái mặt quỷ:
“Đừng bi quan! Bà cô cũng không nhất định phải nhịn đói lâu như vậy đâu, lỡ như ngày mai liền chết thì sao?”
Quý phu nhân tức giận đến đỏ bừng mặt, những người khác lại bật cười.
Tần Niên lắc đầu nói:
“Sẽ không lâu như vậy, nếu chúng ta vẫn không tìm ra hung thủ, mỗi ngày đều sẽ có người chết. Kết quả nhiệm vụ nhiều nhất đến ngày thứ sáu là có thể ra tới. Mà người sống được đến ngày thứ bảy nhất định phải chết, có thức ăn hay không cũng không quan trọng.
Ít nhất, những người bị chết ba ngày trước không cần lo lắng về vấn đề thức ăn. Ba ngày sau…mọi người đều xác định mình sẽ còn sống sao? Hiện tại lo lắng cái gì?”
Hắn nói xong, nữ tử tóc ngắn liền gật đầu:
“Không sai, cho nên việc cấp bách không phải ăn uống, mà là nhanh chóng tìm ra hung thủ. Nếu chúng ta đoàn kết lại tìm được hung thủ, nói không chừng sáng mai là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Đương nhiên, trong nhà có phòng bếp, cũng có củi lửa, nếu ai muốn ăn thịt của thi thể này, có thể tự mình đi làm.”
Quý phu nhân nhìn thi thể của Nghiêm Tĩnh, chán ghét dời đi tầm mắt.
“Đợi chút...vì sao nhiệm vụ nhiều nhất đến ngày thứ sáu là sẽ ra kết quả? Không phải chúng ta tổng cộng có tám người sao?” Thanh âm của nam sinh yếu ớt vang lên, lộ ra biểu tình ngay cả bản thân mình còn cảm thấy mình ngốc.
Những người khác đều hoàn toàn không có dị nghị đối với kết luận này, vì sao chỉ mình hắn không nghe hiểu? Dịch Thư đỡ trán, thở dài một hơi:
“Tổng cộng có tám người, căn cứ theo quy tắc trò chơi, đương nhiên kết quả nhiệm vụ đến ngày thứ sáu liền ra tới.”
Nam sinh là người mới mà hắn phụ trách, tuy rằng cũng không cần thiết phải thành công dẫn hắn vượt qua nhiệm vụ, nhưng rốt cuộc vẫn phải có một phần trách nhiệm.
Dịch Thư giải thích:
“Nếu dựa theo tình huống xấu nhất mà tính, mỗi ngày chết ít nhất một người, tới buổi bỏ phiếu ngày thứ năm thì cũng chỉ còn lại ba người.
Giả thiết trong ngày này, hai người chơi đều thành công chọn ra hung thủ, tức trò chơi kết thúc.
Lỡ như có kẻ ngu ngốc bị hung thủ mê hoặc, theo hung thủ cùng nhau chọn một người chơi khác, như vậy, ngày thứ năm lại sẽ chết một người, lúc này chỉ còn lại hung thủ cùng một người chơi.
Tiếp theo, vào ngày thứ sáu, chỉ cần hung thủ cùng người chơi đều bỏ phiếu cho đối phương, thì đó chính là bình phiếu, vẫn tính như người chơi chọn không trúng hung thủ. Cho nên, bị chết trong ngày này, nhất định là người chơi cuối cùng.”
Bởi vậy mới nói, nhiều nhất đến ngày thứ sáu là có thể ra kết quả, người sống đến ngày này hẳn phải chết.
Đương nhiên, đây là giả thiết xấu nhất. Mọi người hẳn sẽ không ngu ngốc đến mức mỗi lần bỏ phiếu đều tránh đi đáp án chính xác.
Sau khi nghe Dịch Thư giải thích, nam sinh lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu:
“Thì ra là thế! Xin lỗi, đầu óc tôi có hơi chậm chạp.”
Bé trai khinh bỉ nói:
“Chỗ nào là có hơi chậm chạp? Ngay cả một học sinh cấp hai cũng không bằng!”
Nam sinh ngượng ngùng cười vài tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, hỏi:
“Nhưng mà...lỡ như có một ngày chơi trốn tìm, tất cả chúng ta đều không bị bắt thì sao?”
Dịch Thư cười:
“Cậu cho rằng có khả năng sao? Nơi có thể trốn trong căn nhà này liệu có mấy chỗ? Con quỷ kia có ngốc đến cỡ nào cũng sẽ không ngay cả một người cũng tìm không thấy. Huống chi, hung thủ còn ẩn giấu bên trong chúng ta. Chẳng lẽ trong quá trình chơi, hắn sẽ không làm chút chuyện gì sao?”
Nam sinh bĩu môi, thấp giọng nói:
“Nói không chừng hung thủ cũng rất ngốc đâu.”
Dịch Thư lười tiếp tục giải thích với hắn, nhún vai, xoay người bước qua thi thể trên đất, đi ra cửa.
Quý phu nhân khụ một tiếng, vỗ tay nói:
“Được rồi, đừng chỉ lo tán gẫu. Còn chưa đến buổi tối, mọi người nên nhân cơ hội đi xem xét xung quanh, nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng bỏ qua bất luận dấu vết gì.”
Dư Tô cất bước hướng ra ngoài cửa, tính toán lên lầu một nhìn xem.
Vừa đi, nàng vừa âm thầm suy nghĩ, không biết có bao nhiêu người trong bọn họ nghĩ tới trường hợp kia?
Nàng không tin Nghiêm Tĩnh chết là do ngẫu nhiên bị lựa chọn, đương nhiên cũng không có khả năng bởi vì miệng quạ đen của Tần Niên. Nàng cảm thấy, cái gọi là ngẫu nhiên tử vong mà nhiệm vụ quy định, e chỉ là một thủ thuật che mắt mà thôi.
Nhiệm vụ nêu ra bên trong bọn họ có ẩn giấu hung thủ, nhưng phải giết người mới gọi là “hung thủ”, không phải sao?!
Tuy nhiên, cho tới bây giờ, tên hung thủ kia giống như cái gì cũng chưa làm. Điểm này không phù hợp với nhiệm vụ miêu tả. Cho nên, Dư Tô suy đoán, hung thủ kỳ thật đã giết người, chẳng qua là không tự mình động thủ mà thôi...
Tương tự như trò Ma Sói phổ biến một thời, ma sói ban đêm ra tới, không phải cũng không tự mình động thủ giết người sao? Bọn họ chỉ làm ra lựa chọn, nói cho thẩm phán muốn ai chết.
*Ma Sói là một trò chơi theo nhóm, từ 7 - 40 người. Trong đó, người chơi được chia làm 2 phe: ma sói và dân làng. Số sói bằng 1/3 số dân. Sẽ có một người ở bên ngoài làm thẩm phán, hay còn gọi là quản trò để điều hành người chơi. Trò này có 2 giai đoạn: Đêm và ngày. Sói mỗi đêm giết một dân, nhưng không tự mình động thủ, chỉ ám hiệu cho quản trò mình muốn người nào chết. Đến ban ngày, dân làng chọn một người tình nghi là sói để treo cổ theo hình thức bỏ phiếu.*
Hung thủ rất có thể đã sử dụng phương pháp tương tự. Như vậy, hành vi không giống người thường của hắn sẽ cực nhỏ, chỉ cần biểu hiện sao cho giống với những người chơi khác là có thể hoàn mỹ che giấu tung tích.
Mà lý do hung thủ chọn giết chết Nghiêm Tĩnh giữa bốn kẻ thất bại kỳ thật rất đơn giản, bởi vì hắn là một trong những người ngày hôm qua thua cuộc lại biểu hiện thông minh nhất, bình tĩnh nhất. Đối với hung thủ mà nói, đương nhiên muốn giết chết người có đầu óc linh hoạt trước tiên.
Căn cứ vào điểm này, tuy nói lần này các người chơi cần phải đồng tâm hiệp lực, nhưng Dư Tô lại không thể nói ra suy đoán của mình. Nếu không, người chết tiếp theo rất có thể chính là nàng. Đồng thời, nàng cực kỳ tin tưởng rằng, không chỉ có một mình nàng suy nghĩ như vậy.
Tỷ như nam sinh vừa rồi, rốt cuộc hắn là khờ thật hay là giả khờ?
Mặc kệ người khác như thế nào, hiện tại việc nàng phải làm, chính là tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, có thể ít nói chuyện liền ít nói chuyện, tốt nhất làm cho mọi người đều quên đi nàng tồn tại.
Chỉ cần hung thủ cho rằng nàng là một kẻ vô dụng, cho dù nàng thất bại trong trò chơi, cũng sẽ chừa lại mạng của nàng một đoạn thời gian.
Dư Tô tiến vào căn phòng đầu tiên trên lầu một, chỉ thấy trong phòng có một cái giường đôi dành cho hai người, bên trái là một tủ gỗ cực lớn, phía trong đặt một cái rương gỗ đã mở sẵn, chứa một ít quần áo.
Đối diện giường là một bệ tủ cũng bằng gỗ, dùng để kê một cái TV đen trắng, trừ mấy thứ này ra, không còn gì khác.
Đứng ở cửa liếc mắt vào, trừ bỏ nhìn không thấu cái rương kia, thì hầu như có thể nhìn không sót thứ gì trong toàn bộ gian phòng.
Dư Tô cau mày, trong đầu suy tính nên trốn chỗ nào, dưới chân bước đến cái rương gỗ, bắt tay vào lục lọi.
Biết đâu có thể tìm được manh mối gì hữu dụng?
Bên ngoài rương gỗ quét một tầng sơn màu đỏ. Lớp sơn đã phai nhạt rất nhiều, thoạt nhìn phi thường cũ kỹ. Quần áo bên trong cũng biểu lộ một loại cảm giác niên đại nồng đậm, từ trên bề mặt vẫn có thể nhận ra được kiểu dáng. Tất cả đều là những kiểu quần áo mà Dư Tô chỉ thấy qua trên TV.
Quần áo có hai loại, dành cho nam và nữ, hiển nhiên là thuộc về một cặp vợ chồng.
Ngày hôm qua trốn ở trong căn phòng kia, Dư Tô cũng nhìn thấy trong tủ có một ít quần áo, đồng dạng nam nữ đều có. Hơn nữa, kiểu dáng thoạt nhìn cùng quần áo trong phòng này cực kỳ tương tự.
Nói như vậy, nơi này hẳn có hai cặp vợ chồng độ tuổi không sai biệt lắm, chắc là hai anh em cùng vợ của bọn họ.
“Tỷ tỷ, đang tìm gì vậy?” Thanh âm của bé trai từ phía sau truyền đến, cắt đứt mạch suy nghĩ của Dư Tô.
Dư Tô buông xuống quần áo trong tay, xoay người nhìn về phía hắn, cười nói:
“Tìm chỗ có thể lẩn trốn.”
Tuy rằng đối phương còn nhỏ tuổi, nhưng Dư Tô thật sự không có cách nào xem hắn như một đứa trẻ mà đối đãi.
Bé trai tiến lên phía trước, hỏi:
“Hôm qua tỷ tỷ trốn chỗ nào? Nếu không bị tìm được, hôm nay cứ trốn tiếp ở chỗ đó thì tốt rồi.”
Dư Tô cười một chút, không tiếp tục nhiều lời.
Nàng biết không thể thả lỏng cảnh giác với bất luận kẻ nào, đặc biệt là với một đứa trẻ thoạt nhìn nhỏ tuổi lại biểu hiện thành thục đến kỳ cục như vậy.
Bé trai nở nụ cười, đôi mắt to tròn như hai quả nho đen cong lên. Hắn nói:
"Ta tên Tiếu Hải, còn tỷ tỷ?”
“Tôn Lý.” Dư Tô đáp.
“Là Tôn Lý trong Triệu Tiền Tôn Lý sao?”
Tiếu Hải cười híp mắt:
“Lần sau có phải sẽ lấy tên Chu Ngô hay không?”
“Có thể sống đến lần sau rồi nói, tỷ tỷ là đánh bậy đánh bạ mới sống đến nhiệm vụ thứ hai này.” Dư Tô lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, nhìn ra cửa nói:
“Bên này tỷ tỷ tìm xong rồi, đi chỗ khác đây.”
Tiếu Hải nghiêng người tránh đường:
“Nếu tìm được manh mối gì hữu dụng, nhất định phải nói cho Tiểu Hải đầu tiên nha~.”
Dư Tô "ừ" một tiếng, lướt qua bên người hắn.
Nàng luôn cảm thấy, đứa bé thoạt nhìn chỉ có mười một mười hai tuổi này phi thường không đơn giản. Nếu là đồng đội còn tốt, lỡ như hắn chính là hung thủ thì sao?
---------~‡TK-Wattpad‡~---------
Đồ đạc trong phòng bên cạnh nhiều hơn một ít, còn có thêm vài món đồ chơi của trẻ con. Giường cũng tương đối thấp bé. Trên cái bàn nho nhỏ đặt mấy quyển sách giáo khoa cùng vở bài tập, hiển nhiên là phòng của một đứa trẻ.
Dư Tô đi đến bàn học cẩn thận xem xét, ngay sau đó liền sửng sốt, không phải một, mà là hai đứa trẻ.
Họ tên viết trên nhãn của các quyển vở bài tập phân biệt ra là “Vu Dương” cùng “Vu Hân”. Sách giáo khoa cũng chia làm lớp 1 cùng lớp 2.
Chữ viết của Vu Hân nhìn chỉnh tề hơn một chút, có vẻ cô bé này là chị, học lớp 2. Vu Dương là em trai.
Dư Tô lập tức nhớ tới con quỷ ngày hôm qua. Tuy rằng lúc đó đang là nửa đêm, nàng nhìn không rõ diện mạo của nó, nhưng xét theo thân hình nho nhỏ kia, phỏng chừng cũng chỉ sáu bảy tuổi, vừa đúng với lứa tuổi học lớp 1.
Trò chơi này sẽ không tự nhiên lôi vào đây một con quỷ hoàn toàn không có quan hệ gì với nhiệm vụ. Cho nên, con quỷ kia trên cơ bản có thể xác định là Vu Dương.
Còn về người chị này, đến tột cùng có phải nhân vật hữu dụng hay không còn cần xem xét thêm các manh mối khác.
Dư Tô ngẩng đầu, nhìn về phía cái cặp sách màu hồng nhạt treo trên tường. Nàng lấy xuống, mở ra nhìn. Bên trong trừ bỏ sách vở, còn có một thứ khiến Dư Tô chú ý - một quyển notebook có ổ khóa.
Thứ này Dư Tô rất quen thuộc. Khi còn nhỏ, nàng cùng rất nhiều bạn cùng lứa đều có một cuốn sổ giống như vậy. Đó là sổ nhật ký dùng để viết bí mật.
Nàng có dự cảm, bên trong này nhất định có manh mối, liền đưa tay vào cặp sách, lấy ra cuốn notebook.
“Tìm được gì rồi?” Đột nhiên, thanh âm của Tần Niên từ ngoài cửa truyền vào.
Bàn tay vừa sờ đến notebook của Dư Tô lập tức buông ra, thuận thế cầm lên quyển sách giáo khoa bên cạnh quơ quơ:
“Không có gì! Nhìn đến tấm bìa quen thuộc này, có chút hoài niệm.”
Tần Niên cười cười, từ ngoài cửa đi vào:
“Đúng vậy, ngày hôm qua tôi nhìn thấy những quyển sách trên bàn kia, liền nhớ tới lúc nhỏ. Chỉ là ngày hôm qua còn chưa kịp lật cặp sách ra xem...
Sao cô cứ ôm khư khư cặp sách như vậy, bên trong có thứ gì sao?”