Lúc Dư Tô quét dọn đến thư phòng, Phong Đình mới tìm được cơ hội lại đây.
Nhưng ở thời điểm hai người muốn trao đổi kịch bản, lại phát hiện vô luận thế nào cũng không thể nói ra một chữ về kịch bản của mình cho đối phương biết.
Muốn dùng miệng nói, mọi thanh âm đều câm lặng. Muốn dùng bút viết, cánh tay cầm bút liền cứng đờ. Thậm chí đầu ngón tay còn truyền đến cảm giác điện giật.
Hai người lo lắng nếu lại tiếp tục thử, sẽ vì làm trái với quy tắc mà bị trừng phạt, liền không có ý định trao đổi kịch bản nữa.
Dư Tô nhỏ giọng nói:
“Khi nãy tôi thấy Liễu Hương cùng vị vệ sĩ kia đứng ở bên ngoài nói chuyện, nghe như bọn họ tính lập tổ đội.”
Phong Đình đáp:
"Hai người đó đều thuộc loại thích giả ngu giả ngơ, kỳ thật cũng rất hợp.”
Dư Tô cười xấu xa:
“Nếu anh cũng giả ngơ, đêm nay biết đâu liền được cùng vị đại mỹ nhân kia ở chung một phòng.”
Phong Đình nhướng mày:
“Tôi cùng cô ta ở chung một phòng, vậy cô làm sao bây giờ?”
“……” Lời này nghe sao cứ thấy quái quái?
Hắn bật cười, duỗi tay tiếp nhận cây lau nhà trong tay Dư Tô:
“Được rồi, đi mở cửa, tôi giúp cô dọn dẹp. Bọn họ thấy cũng không sao.”
Dư Tô cầm khăn, bắt đầu lau đồ đạc. Chỉ cần không đề cập đến kịch bản, bọn họ liền có thể nói chuyện với nhau không hề chướng ngại.
Thời điểm nàng lau cửa sổ, xuyên thấu qua ô kính được thiết kế theo kiểu cổ điển, thấy được thợ làm vườn - thiếu nữ bím tóc hai bên ngồi ở sân sau.
Lúc này, thiếu nữ đang mặc trang phục của thợ làm vườn, đầu đội mũ. Vành mũ che khuất phần lớn khuôn mặt. Dư Tô đứng trên lầu, không nhìn rõ biểu tình của thiếu nữ. Chỉ thấy thiếu nữ ngồi một mình cạnh vườn hoa, tựa hồ đang nghiêm túc suy tư chuyện gì đó.
Dư Tô thu hồi tầm mắt, quay đầu nói với Phong Đình:
“Nhiệm vụ lần này thực phiền toái. Giữa chúng ta có khi nào chỉ……”
Nàng muốn nói là "chỉ có thể sống được một người", nhưng những chữ đằng sau cuối cùng lại không thể nói ra.
Tuy nhiên, Phong Đình vẫn hiểu ý của nàng. Hắn cười nhẹ, đi đến trước cửa sổ, nhìn về phía thiếu nữ ngồi dưới sân, chậm rãi nói:
“Sẽ không đâu, yên tâm.”
●○●○●○~TK-WATTPAD~●○●○●○
Nam nhân trung niên sắm vai đầu bếp kỳ thật không biết nấu cơm. Người phụ nữ trung niên sắm vai bảo mẫu ngược lại rất thuần thục. Dưới sự hỗ trợ của quản gia và đầu bếp, bảo mẫu đã làm ra một bàn đồ ăn phong phú.
Trước khi đồ ăn làm xong, lão chủ nhân liền trở lại.
Thời điểm ông ta đi ra ngoài là ngồi xe hơi, có tài xế riêng lái. Mà lúc trở về, trừ bỏ chính ông ta và tài xế, còn có thêm một người xuống xe.
Đó là một nam nhân thoạt nhìn khoảng 30 tuổi, mặc một thân tây trang thẳng thớm, tóc chải thành 3 ngôi, vuốt keo gọn gàng, thần thái sáng sủa, trên mặt luôn mang theo nụ cười thập phần chức nghiệp hóa, giữa cánh tay kẹp một bao công văn đen nhánh.
Lão chủ nhân dẫn người này vào lâu đài, trực tiếp lên lầu.
Lúc này, Dư Tô và Phong Đình đang cùng nhau quét tước đại sảnh tầng trệt, cho nên nhìn thấy bọn họ xuất hiện trước tiên.
Sau đó, vệ sĩ và thợ may Liễu Hương cũng gặp được nam nhân này.
Tân quản gia Sư Văn đi theo phía sau lão quản gia, đẩy một xe đựng thức ăn đã làm xong ra tới, vừa lúc thấy nam nhân kia đi theo lão chủ nhân lên lầu hai.
Lão quản gia nhìn thấy Phong Đình đang giúp Dư Tô quét tước, cười tủm tỉm khen hắn một câu.
Phong Đình thuận thế hỏi:
“Quản gia, vị tiên sinh mà chủ nhân dẫn về kia là....?”
Lão quản gia ngẩng đầu, liếc mắt lên lầu hai, ý vị thâm trường híp mắt, ngay sau đó lắc đầu:
“Chuyện của chủ nhân, đám người hầu chúng ta không có tư cách hỏi tới. Đây cũng là một trong những quy tắc mà mọi người cần phải nhớ kỹ —— Không cần thám tính bất luận sự tình gì về chủ nhân.”
Đồ ăn được dọn lên bàn xong xuôi, lão quản gia lên lầu một chuyến, báo cho chủ nhân bữa tối đã sẵn sàng. Lại đợi một lát, lão chủ nhân mới cùng nam nhân nọ xuống dưới phòng ăn.
Thức ăn trên bàn có chừng mười mấy món bất đồng. Mà có thể hưởng dụng chúng, chỉ có lão chủ nhân cùng với khách của ông ta.
Hiện tại, lão chủ nhân liền mời nam nhân nọ cùng ăn.
Nam nhân ngồi xuống vị trí bên phải lão chủ nhân. Cả một bàn ăn dài còn thật nhiều ghế trống, nhưng các người chơi lại chỉ có thể đứng cạnh bên nhìn.
Tuy rằng bọn họ đều là người giúp việc, nhưng trừ bỏ bảo mẫu, quản gia và đầu bếp, những người khác không cần thiết canh giữ ở phòng ăn. Bất quá, các người chơi tự nguyện đứng đó, lão chủ nhân cũng không mở miệng đuổi bọn họ đi.
8 người chơi liền đứng thành một hàng, nhìn chằm chằm hai người dùng bữa. Mục đích chỉ có một, chính là muốn từ cuộc đối thoại của lão chủ nhân và nam nhân này thu được một ít tin tức.
Nhưng không biết là do hai người cố ý không nói, hay là do quy tắc “Thực không nói”, tóm lại mãi cho đến khi ăn xong, bọn họ cũng bất quá khách sáo vài câu về đồ ăn có ngon không.
Thật vất vả chờ hai người ăn xong, các người chơi mới có thể tự tìm cái gì đó để ăn.
Thức ăn bị chủ nhân để thừa lại, đương nhiên bọn họ sẽ không động vào. Dù sao nơi này cũng không có quy định phải ăn đồ thừa, vì thế các người chơi liền đến phòng bếp, đơn giản làm vài món ăn bỏ bụng.
Trong lúc này, nam nhân mà lão chủ nhân dẫn về đã rời khỏi.
Sắc trời dần sụp tối, vị chủ nhân duy nhất trong lâu đài chỉ cần bảo mẫu và quản gia đi theo. Cho nên những người khác đều có thể đi nghỉ ngơi.
Dư Tô trở lại trong phòng, cầm di động xem giờ, tính toán kiểm tra lại đồ đạc trong phòng một lần.
Mới vừa kiểm tra được một nửa, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ rất nhẹ —— Không phải ở phòng nàng, mà ở cửa phòng đối diện.
Dư Tô lập tức đi tới hé cửa ra, nhìn bên ngoài một chút, vừa lúc thấy vị vệ sĩ phòng đối diện mở cửa, vẻ mặt tươi cười ái muội kéo mỹ nhân Liễu Hương đứng ở ngoài vào trong.
Hắn chú ý thấy cửa phòng đối diện hơi mở ra, nâng lên mí mắt nhìn thoáng qua Dư Tô, nhướng lông mày, phảng phất như đang hỏi: Nhìn cái gì mà nhìn?
"......"
○●○●○●~TK-WATTPAD~●○●○●○
Dư Tô kiểm tra toàn bộ gian phòng một lần xong, đã tới 10 giờ tối.
Nàng vệ sinh rửa mặt, nằm lên giường, đang mơ mơ màng màng ngủ, chợt nghe thấy phòng đối diện truyền đến tiếng mở cửa.
Dư Tô không tính đi nhìn, nhắm mắt ngủ tiếp, cho đến khi bị di động rung đánh thức.
Hiện đang là 3 giờ rưỡi sáng, nhìn cái đồng hồ trên màn hình, Dư Tô hơi nhíu mi, sau đó nhanh chóng đứng dậy, từ trong ngăn kéo mép giường lấy ra một con dao nhỏ sắc bén.
Nàng mang giày, nhẹ nhàng hướng ra cửa, áp lỗ tai vào ván cửa chăm chú nghe một lát, xác định bên ngoài không có âm thanh gì, mới cẩn thận mở then cài cửa, rón rén ra ngoài.
Khắp hành lang chìm trong một mảnh đen nhánh, không có bất luận một tia sáng, nhưng Dư Tô vẫn có thể thấy rõ hoàn cảnh chung quanh. Nàng lần theo hành lang chậm rãi tiến gần cầu thang, bước chân cực nhẹ đi lên lầu.
Phòng của lão chủ nhân hoàn toàn yên tĩnh. Dư Tô ngừng thở, cực kỳ cẩn thận từng chút một mở ra cánh cửa trước mặt.
Tuy rằng trong bóng đêm vẫn có thể thấy phần lớn đồ vật, nhưng hết thảy đều xám xịt. Nàng nửa híp mắt, thấy lão chủ nhân đang nằm trên cái giường to rộng mềm mại, đắp một tấm chăn mỏng, tựa hồ ngủ rất say.
Dư Tô đứng ở cửa, hít sâu một hơi. Con dao trong tay bị nàng siết chặt, hoa văn nổi chạm khắc trên chuôi đao cộm vào làm da tay, hơi nhói đau một chút, nhưng cũng khiến nàng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh. Nhịp tim đập gia tốc cũng yên ổn trở lại.
Nàng liếm khóe môi khô khốc, cẩn thận tiếp cận lão chủ nhân đang nằm trên giường.
Đi đến trước giường, Dư Tô hơi do dự trong chốc lát, cắn răng, đột nhiên nhấc lên tấm chăn, nhanh chóng đâm một nhát xuống ngực ông ta!
“Phập!” một tiếng, đó là âm thanh lưỡi dao đâm vào da thịt.
Lão chủ nhân chưa kịp kêu một tiếng, trong lúc ngủ liền mất đi sinh mệnh.
Dư Tô dùng sức rút dao ra, chùi lưỡi dao dính máu vào trên chăn, tim đập cực nhanh xoay người xuống lầu, mau chóng quay trở lại phòng mình.
Đây là lần thứ hai nàng chân chính động thủ giết người. Tuy rằng là giết NPC, nhưng quá trình cũng chẳng có gì khác biệt so với người thường. Hơn nữa, người này cùng nàng không thù không oán. Bởi vậy, trước khi hạ thủ, Dư Tô còn phải xây dựng tâm lý cho bản thân.
Nàng cũng hết cách, không thể không làm. Bởi vì đây là kịch bản của nàng ——【Cảnh một: Mưu sát chủ nhân lâu đài cổ】.
Lúc ấy, kịch bản thể hiện trên di động là:
[Chủ nhân của tòa lâu đài cổ trên đỉnh đồi đột nhiên giải tán một nhóm người hầu cũ, đồng thời đăng thông báo tuyển dụng người mới. Sau khi xem được thông báo này, ta liền nổi lên tâm tư, muốn trà trộn vào lâu đài báo thù, cũng thành công được nhận việc, trở thành hầu gái quét dọn của nơi này.]
[Mối thù của hầu gái: Vì sao lão chủ nhân trong tòa lâu đài cổ giàu có như vậy? Toàn bộ của cải kia kỳ thật đều không phải do lão ta nỗ lực kiếm được. Ba mươi năm trước, người cậu tỷ phú của lão mắc bệnh ung thư. Tại thời điểm quan trọng ấy, con trai duy nhất của người cậu lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Lão ta thân là cháu trai ruột, liền đạt được quyền thừa kế phần tài sản kếch xù này.
Tuy nhiên, ngay lúc chuẩn bị chuyển giao tài sản, cha ta — chính là con trai ngoài giá thú của người cậu xấu số kia – xuất hiện. Nhưng ba mươi năm trước, kỹ thuật xét nghiệm ADN chưa phát triển, cha ta không cách nào chứng minh được quan hệ ruột thịt với người đó. Chỉ có duy nhất một nhân viên cảnh sát của khu phố biết rõ sự thật, vốn dĩ có thể ra mặt làm chứng. Nhưng lão ta đã trước tiên tìm được nhân viên cảnh sát này, bí ẩn giao dịch với hắn.
Cha ta cuối cùng một đồng cũng không giành được, không thể không trở về xóm nghèo, về với cuộc sống vất vả mưu sinh. Hai năm sau, cha ta vì nghiện rượu mà bệnh chết. Mẹ ta không chịu đựng được cuộc sống như vậy, đã sớm chạy trốn, rời bỏ căn nhà này. Ta còn nhỏ, lại vì neo đơn mà phải trải qua kiếp sống sinh hoạt cực kỳ đói khổ, thậm chí phải đến đống rác tìm cái ăn.
Về sau, ta vô tình biết được, cha mình vốn dĩ có cơ hội trở thành một phú ông. Mà ta, cũng quyết không có khả năng phải nếm trải sinh hoạt bi thảm đến vậy.
Hết thảy đều bị lão ta hủy diệt!
Mang nội tâm trả thù mãnh liệt, ta dùng thân phận hầu gái trà trộn vào lâu đài. Sau khi tận mắt chứng kiến sự xa hoa lộng lẫy của lâu đài, cùng với sinh hoạt sung sướng của lão, ta càng thêm kiên định muốn giết chết lão.
3 giờ rưỡi sáng hôm ấy, ta đã lẻn vào trong phòng ngủ, dùng dao đâm chết lão, sau đó cầm hung khí về...]
[Chú ý: Thỉnh người chơi nghiêm khắc thực hiện kịch bản, dựa theo cốt truyện mà hành động. Một khi vi phạm quy tắc, người chơi sẽ lập tức bị trừ khử.]
Trước khi xem kịch bản, Dư Tô cỡ nào cũng không nghĩ tới. Lúc này đây, nàng lại trở thành phản diện, hoàn toàn ở phía đối địch với các người chơi khác.
Cho nên…trước đó nàng mới muốn nói cho Phong Đình. Giữa bọn họ, có khả năng chỉ có 1 người được sống.
Sở dĩ nói là khả năng, bởi vì kịch bản đến đây liền chấm dứt, cũng không đề cập quy tắc kế tiếp là gì. Nên nàng chưa xác định, trận nhiệm vụ này có phải muốn các người chơi khác tìm được nàng - hung thủ trong kịch bản, cũng thuận lợi giết chết hung thủ, mới giành thắng lợi.
Đương nhiên, không chừng còn có quy tắc gì khác. Nhưng khả năng này là cao nhất.
Trước mắt, chuyện mà nàng có thể làm, chính là dựa theo kịch bản hành động, còn lúc sau sẽ thế nào, chỉ có thể đi một bước, xem một bước.
Nhưng Dư Tô vẫn có một khúc mắc chưa nghĩ ra. Dựa theo tin nhắn nhiệm vụ đầu tiên, mỗi người chơi đều có một kịch bản riêng. Nếu kịch bản của nàng là giết chết lão chủ nhân, vậy các người chơi khác sẽ là gì?
Vấn đề này trước mắt không có lời giải đáp, cũng không thể đi hỏi người khác, nên chỉ có thể tạm thời buông bỏ.
Dư Tô trở lại trong phòng, vọt vào toilet, bắt đầu súc rửa máu tươi dính trên tay. Di động của nàng đột nhiên vang lên một tiếng.
Dư Tô nhanh chóng lau khô tay, lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy một tin nhắn nhiệm vụ mới ——
【Chúc mừng người chơi thành công hoàn thành kịch bản mưu sát chủ nhân lâu đài cổ, giải khóa kịch bản thứ hai: Hung phạm nói dối.
Vì báo thù mà đến, hầu gái lẫn vào lâu đài cổ, đêm đầu tiên liền thành công giết chết chủ nhân lâu đài, đòi lại những khổ sở phải chịu nhiều năm qua, đòi lại công bằng cho người cha đáng thương của mình. Nhưng hầu gái cũng không cam tâm phải chịu cảnh lao tù, đương nhiên sẽ không nhận tội.
Bắt đầu từ ngày mai, các người chơi khác sẽ tiến hành tìm kiếm hung thủ. Đến 9 giờ tối, từng người thông qua di động tiến hành bỏ phiếu. Người nào có số phiếu cao nhất, lập tức bị trừ khử, cho đến tìm được hung thủ chính xác mới thôi.
Mong người chơi cẩn thận hành động, vào ngày kế tiếp che giấu tốt thân phận hung thủ.】
【Chú ý: Bởi vì người chơi Dư Tô cùng người chơi Phong Đình là đồng đội cùng tiến vào nhiệm vụ. Để phòng ngừa hai bên phát sinh hành vi gian lận, hệ thống thêm vào quy định. Người chơi không thể chủ động tiết lộ bản thân, một khi phát hiện người chơi cố ý xuất hiện sơ hở, gợi ý cho đồng đội. Cả người chơi và đồng đội sẽ cùng bị trừ khử.】
Dư Tô nhìn chằm chằm đoạn cuối tin nhắn nửa ngày, nhịn không được cười khổ.
Hệ thống thật đúng là ranh mãnh. Có thêm quy tắc này, cho dù nàng và Phong Đình có quan hệ cực tốt, cũng không thể không đối địch lẫn nhau.
Nếu một trong hai thất bại, như vậy, sau khi rời khỏi đây, chỉ cần sử dụng một đạo cụ Miễn Tử. Nhưng nếu cả hai đều bị trừ khử, liền phải lãng phí thêm đạo cụ.
Hơn nữa, trong trận nhiệm vụ này, một khi nàng thắng, còn đạt được đạo cụ khen thưởng cố định dành cho người chơi thành công vượt qua trận nhiệm vụ thứ mười. Nếu thất bại, chắc chắn không chiếm được loại đạo cụ uy lực cường đại kia.
Phong Đình cùng nàng lập tổ đội tiến vào. Tính như hắn thắng, ra ngoài rồi cũng không có khen thưởng.
Cho nên tính thế nào, tốt nhất vẫn là bản thân nàng thắng.
Dư Tô cúi đầu tắt điện thoại, nhìn về phía con dao đặt trên bồn rửa mặt.
Trên lưỡi dao còn có vết máu chưa rửa sạch sẽ. Đương nhiên, cho dù rửa sạch, thứ này tuyệt đối không thể lưu tại bên cạnh mình.
Chỉ cần có nó ở đây, người chơi khác liền rất mau phát hiện nàng là hung thủ.
Cho nên hiện tại……phải xử lý hung khí trước.
Dư Tô nhìn chằm chằm vết máu trên dao, yên lặng suy nghĩ một lát, cầm nó ra khỏi toilet, nhẹ nhàng mở cửa phòng, đi tới phòng bếp, mở ra cái tủ lạnh to lớn, cắm nó vào một khối thịt heo đặt bên trong.
Thời điểm nàng chuẩn bị quay về phòng, tại chỗ rẽ hành lang nghe thấy được bên kia truyền đến tiếng chốt cửa mở cực nhỏ.
Dư Tô cả kinh, rón rén ló đầu ra, dùng một con mắt nhìn về phía sâu trong hành lang.
Nàng không thấy người, chỉ kịp nhìn đến một lọn tóc quăn biến mất ở cửa phòng vệ sĩ.
“Cụp!” một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Dư Tô hơi sửng sốt, đứng tại chỗ đợi trong chốc lát, mới tay chân nhẹ nhàng trở về phòng mình.
Trong lòng lại thầm nghĩ, trước khi nàng ngủ, có nghe thấy bên phòng của vệ sĩ truyền đến chốt cửa mở, hẳn là có người từ trong phòng rời đi.
Mà người kia hơn 50% không phải là chủ nhân của căn phòng.
Như vậy, nếu Liễu Hương đã rời khỏi, sao bây giờ lại hơn nửa đêm chạy về?
○●○●○●~ TK-WATTPAD~●○●○●○
Sắc trời tờ mờ sáng, từ trên lầu đột nhiên truyền đến một tiếng hét bi thương.
Dư Tô từ trên giường ngồi dậy, lại nghe lão quản gia thống khổ kêu một tiếng:
“Tiên sinh——”
Dư Tô loáng thoáng nghe thấy giọng nói của các người chơi khác, liền nhanh chóng chỉnh chu quần áo, mang giày. Nàng mở cửa ra ngoài, đầu bếp cùng thợ làm vườn trùng hợp vừa đi đến trước cửa phòng nàng.
Hai người nhìn Dư Tô một cái. Đầu bếp thần sắc nghiêm trọng nói:
“Trên lầu đã xảy ra chuyện, chúng ta mau chạy lên nhìn xem!”
Dư Tô gật đầu, đang muốn cất bước, lại thấy cánh cửa phòng đối diện mở ra. Liễu Hương ngáp dài, được vệ sĩ ôm eo, cùng nhau từ trong phòng đi ra.
Lúc này, Phong Đình ở phòng cách vách cũng mở cửa ra tới. Liễu Hương quay đầu, phóng mị nhãn về phía hắn.
Phong Đình dời mắt, từ trên mặt Dư Tô xẹt qua. Tuy nhiên hắn không dừng lại, trực tiếp nhấc chân hướng lên trên lầu.
Thợ làm vườn lập tức bám sát. Dư Tô cũng đi theo.
Cửa phòng ngủ chính lầu hai lúc này đang rộng mở. Tiếng khóc đứt quãng vô cùng bi thương của lão quản gia từ bên trong truyền đến. Thời điểm các người chơi đi tới, liền thấy lão quản gia đang ngã ngồi ở mép giường, hai tay chống thân thể. Cả người run rẩy nhìn lão chủ nhân trên giường.
Người đầu tiên bước vào là tân quản gia Sư Văn vốn liền ở tại lầu hai —— Ngoài Sư Văn ra còn có bảo mẫu, nhưng trước đó hắn vẫn không đi vào, chỉ đứng ngay cửa chờ. Cho đến khi sáu người chơi dưới lầu đuổi tới, Sư Văn mới bước vào trong phòng.
Lão chủ nhân ngày hôm qua còn sống sờ sờ, lúc này đã biến thành một khối thi thể lạnh lẽo.
Ông ta nằm thẳng trên giường, chăn mỏng bị nhấc lên một góc, chỉ che đậy nửa người dưới. Một mảng máu lớn trên ngực cực kỳ bắt mắt.
“Tại sao lại như vậy?” Vệ sĩ mở to hai mắt nhìn, đầy mặt khiếp sợ hô:
“Ngày hôm qua không phải còn bình thường sao…… Nhất định là nửa đêm bị ai giết chết!”
Sư Văn tiến lên đỡ lấy lão quản gia đang ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt trầm trọng nói:
“Thực hiển nhiên, nhiệm vụ của chúng ta là tìm ra hung thủ.”
Lão quản gia cả người phát run, được Sư Văn đỡ về phía cửa. Người chơi khác lần lượt tránh đường, để Sư Văn đỡ ông ta tới phòng quản gia cách vách.
Sắp xếp xong lão quản gia, 8 người chơi liền tề tựu trong phòng lão chủ nhân, đứng một vòng ở mép giường, vây quanh thi thể.
Lúc này, di động của mọi người đồng loạt vang lên.
Dư Tô lấy ra di động, thấy trên màn hình xuất hiện một tin nhắn nhiệm vụ mới ——
【Vụ án mưu sát đã phát sinh. Các người chơi cần mau chóng tìm ra thủ phạm. Vào 9 giờ tối nay, từng người thông qua di động tiến hành bỏ phiếu. Người có số phiếu cao nhất sẽ lập tức bị loại trừ.】
Tin nhắn này ở di động mỗi người đều giống nhau như đúc.
Ánh mắt các người chơi dừng ở trên màn hình di động của mình, thần sắc nghiêm trọng.
Sau một lát, đầu bếp lên tiếng:
“Xem ra cách để hoàn thành nhiệm vụ chính là như vậy, đừng thất thần nữa, nhanh tìm manh mối, xác định hung thủ!”
Người phụ nữ trung niên sắm vai bảo mẫu nhìn chằm chằm thi thể nói:
“Thực rõ ràng, ông ta chết vào khoảng nửa đêm của tối hôm qua. Điểm này không cần khám nghiệm tử thi cũng có thể đoán được. Nhưng ở nửa đêm, tất cả chúng ta đều ở trong phòng ngủ. Hung thủ ra tới giết người, chúng ta căn bản không có khả năng phát hiện…...Có ai nghe được động tĩnh gì lúc nửa đêm không?”
“Hung thủ nếu không ngu ngốc, sao có thể dễ dàng bị phát hiện?” Liễu Hương cười một tiếng.
Sư Văn đẩy mắt kính, nói:
“Cho nên, bước đầu tiên là nên kiểm tra thi thể.”
Liễu Hương nhìn về phía Sư Văn, chớp mắt, duỗi tay bắt lấy cánh tay hắn:
“Thi thể thật đáng sợ! Tôi không dám chạm vào. Sư Văn soái ca thật sự dám đi kiểm tra sao?”
Sư Văn quay đầu liếc cái tay đang đặt trên cánh tay của mình một cái, hơi đỏ lên mặt, cúi đầu đáp:
“Đương nhiên dám.”
Dứt lời, hắn liền hướng tới gần thi thể.
Liễu Hương buông ra cánh tay Sư Văn, mỉm cười xinh đẹp. Vệ sĩ không cam lòng yếu thế, cũng tiến lên một bước, cùng Sư Văn lật quần áo thi thể lên nhìn.
Cúc áo trên áo ngủ của lão chủ nhân thực mau bị cởi đến ngực, lộ ra miệng vết thương ngay tim.
Máu chung quanh miệng vết thương đã thoáng cô đặc, biến thành màu đen.
Sư Văn nhận xét: “Miệng vết thương không lớn, thoạt nhìn như do vũ khí nhỏ như dao găm linh tinh gì đó tạo thành.”
Dư Tô kinh ngạc “A!” một tiếng, lập tức ngồi xổm xuống, lấy con dao găm giấu ở ống quần ra:
“Là do dao găm tạo thành sao? Như vậy, đây là đạo cụ của tôi. Bề ngoài là một con dao găm. Tôi phải cho mọi người xem trước, tránh sau này mọi người nghĩ tôi là hung thủ giết người.”
Vệ sĩ quay đầu, ánh mắt dừng ở trên con dao găm của nàng một lát, sau đó duỗi tay về phía lưỡi dao, một phen đoạt qua.
Cơ hồ vừa nắm vào lưỡi dao, hắn liền bị đông lạnh đến xuýt xoa một tiếng, theo bản năng ném nó xuống mặt đất.
Dư Tô nhướng mày, cúi người nhặt lên dao găm, ngẩng đầu nói:
“Đã nói là đạo cụ, sao không cẩn thận một chút? Làm rớt hư rồi, anh đền nổi sao?”
Phong Đình vươn tay, cười hỏi:
“Tôi có thể nhìn xem không?”
Dư Tô nhìn hắn một cái, đưa dao găm qua, nhắc nhở:
“Để ý, chỉ có thể nắm chuôi đao, nếu không sẽ rất lạnh.”
“Ok.” Phong Đình gật đầu, thập phần cẩn thận tiếp nhận dao găm, khom lưng để sát thân đao vào ngực thi thể, nghiêm túc đối chiếu với miệng vết thương.
Sau một lát, hắn lắc đầu, nói với mọi người:
“Kích cỡ lưỡi đao cùng miệng vết thương không đối xứng. Phần dày nhất của con dao này vẫn hẹp hơn một chút so với miệng vết thương.”
Dứt lời, hắn trả dao găm lại cho Dư Tô:
“Huống chi……hung thủ sẽ không ngốc đến mức chủ động giao ra hung khí.”
Dư Tô rũ mắt nhìn con dao găm hắn đưa qua, sắc mặt bình tĩnh tiếp nhận. Trong lòng lại thập phần rõ ràng, hắn đang cố ý giúp nàng tẩy sạch nghi ngờ.