Thời điểm Ngải Tiếu lại đây. Lâm Khôn liền theo bản năng nhích về phía Dư Tô và Phong Đình trốn tránh.
Từ giờ cho đến vòng chơi tiếp theo, còn 30 phút.
Bởi vì Ngải Tiếu đã đến, các người chơi dần lâm vào trầm mặc, hoặc ngồi, hoặc đứng. Tất cả đều đang lẳng lặng chờ đợi.
Lúc thời gian biểu hiện trên di động là 11h50', Ngải Tiếu khom lưng, bế lên Phương Mẫn đã hôn mê, yên lặng bước vào đại viện nhà họ Vương.
Cánh cửa gỗ do lâu năm không tu sửa, lúc bị Ngải Tiếu một chân đá văng liền phát ra tiếng động khó nghe.
Ngải Tiếu bế Phương Mẫn đi vào. Các người chơi đứng bên ngoài có thể rõ ràng nhìn thấy hắn tới giữa sân, lại một lần nữa thảy người xuống mặt đất.
Đồng thời, Dư Tô còn trông thấy 2 cỗ thi thể khác —— Một là người chơi ngay từ lúc bắt đầu nhiệm vụ liền chết kia. Một là La Hổ.
Sau khi La Hổ chết, cũng không ai tiến vào trong đại viện nhà họ Vương xem xét. Mà nơi La Hổ bị giết là ở mộ phần bên kia, bây giờ thi thể lại xuất hiện tại đây. Điều này chứng tỏ khi các người chơi ở trong nhiệm vụ tử vong, thi thể đích xác sẽ trở lại trong đại viện nhà họ Vương.
Tuy nhiên, trước mắt chuyện này không quan trọng.
“Chúng ta cũng vào sao?” Mã Vũ hỏi.
Đã gần đến thời gian, Dư Tô và Phong Đình nhìn nhau một cái, gật đầu, liền tiến về phía cổng đại viện. Mã Vũ đi sau bọn họ, Lâm Khôn cuối cùng.
Dư Tô cầm di động trong tay, cách một lát lại nhịn không được cúi xuống xem giờ.
Đến 11h56', Ngải Tiếu móc di động ra nhìn thoáng qua, sau đó nhẹ nhàng "Khụ!" một tiếng.
Cơ hồ ngay một tiếng ho khan xuất hiện, Dư Tô lập tức cảm giác có thứ gì đó ở sau lưng kéo mình một cái.
Sức kéo không lớn. Nhưng dưới tình huống những người khác đều ở trước mặt, sau lưng đột nhiên xuất hiện một cỗ lực như vậy. Thật sự sởn gai ốc!
Dư Tô nhanh chóng quay đầu nhìn đằng sau, không thấy gì.
Phong Đình thấy nàng đột nhiên làm vậy, cũng quay đầu nhìn, nhỏ giọng hỏi:
“Sao thế?”
Dư Tô nhíu mi, lắc đầu:
“Không c……” Còn chưa kịp nói hết câu, khóe mắt nàng thoáng nhìn thấy Ngải Tiếu bất thình lình vọt tới chỗ Lâm Khôn!
Cùng lúc đó, Phương Mẫn vốn đang ngất xỉu nháy mắt xoay người ngồi dậy, trong tay không biết khi nào cầm một con dao nhỏ, phi về phía Dư Tô!
Tuy nhiên, Phương Mẫn không phí thời gian nhắm cho chính xác. Mục đích hiển nhiên không phải thật sự để công kích.
Dư Tô lập tức dịch chuyển sang bên phải, nhẹ nhàng né tránh.
Con dao rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Phong Đình nhíu mày, liếc mắt nhìn nó một cái.
Trong lúc này, Ngải Tiếu đã áp chế được Lâm Khôn, một chân đá Lâm Khôn ngã lăn ra đất, một chân đạp lên ngực hắn, bắt đầu lục soát.
Phương Mẫn cũng điên cuồng nhào tới, luống cuống tay chân sờ soạng trên người Lâm Khôn.
Nhát dao Phương Mẫn vừa mới ném về phía Dư Tô chính là để gây trở ngại, khiến bọn họ không thể trước tiên chạy qua hỗ trợ Lâm Khôn.
Nhưng hai người khả năng không nghĩ tới, Dư Tô và Phong Đình vốn dĩ không tính toán tiếp tục xen vào. Phương Mẫn đã làm điều thừa.
Ngược lại ——
Một đạo hàn quang ở giữa không trung nhanh chóng xẹt qua. “Phập!” một tiếng, con dao nhỏ đã chuẩn xác đâm vào cánh tay phải của Phương Mẫn.
Động tác lục soát người của Phương Mẫn tức thì khựng lại. Đau đớn xuyên tim khiến nàng không nhịn được kêu rên một tiếng, nhưng vẫn chịu đựng rút dao ra, tiếp tục ở trên người Lâm Khôn tìm kiếm.
Lúc này, Phong Đình vài bước tiến lên, một quyền đấm về phía Ngải Tiếu.
Ngải Tiếu nghiêng người né tránh, cũng bắt đầu phản kích, cho nên không thể không buông ra Lâm Khôn bị hắn đạp dưới chân.
Nhưng bên người Lâm Khôn còn có Phương Mẫn. Tính như cánh tay Phương Mẫn bị thương, Lâm Khôn cũng không phải đối thủ.
Hắn giãy giụa bò ra, chưa kịp ngồi dậy, lại bị Phương Mẫn hung hăng đánh một quyền vào vết thương chỗ cánh tay bị cụt.
Lâm Khôn đau đến mức gào lên thảm thiết, lại lần nữa ngã xuống mặt đất.
Phương Mẫn nheo mắt, bỗng nhiên duỗi tay vào lưng quần hắn.
Trán Phương Mẫn đã đổ mồ hôi, với tay đến quần lót Lâm Khôn sờ soạng một phen, ngay sau đó sắc mặt vui vẻ —— Hắn thật sự cất giấu các lá bài bên trong quần lót!
Phương Mẫn bắt lấy túi đựng lá bài. Thời điểm đang thụt tay về, Dư Tô liền chuẩn xác dẫm xuống một chân lên mu bàn tay Phương Mẫn.
Kéo theo là tiếng Lâm Khôn kêu thảm thiết. (Tạm biệt chim én >◇<)
Dư Tô xin lỗi cười cười, nhấc đầu gối, tiếp tục muốn đá về phía đầu Phương Mẫn.
Phương Mẫn cầm túi đựng lá bài, nhanh chóng rút về, chống tay xuống đất tránh thoát một kích của Dư Tô, cũng nhanh chóng đứng dậy, lùi về sau vài bước.
Dư Tô tặc lưỡi, hất cằm ra đằng sau.
Sắc mặt Phương Mẫn cứng đờ, lập tức quay đầu lại nhìn, sau đó bị một cú đá sườn của Phong Đình đáp trúng lưng, bay ngược trở lại, ngã xuống trước mặt Dư Tô.
Dư Tô đạp chân lên vai Phương Mẫn, đồng thời bẻ tay Phương Mẫn ra đằng sau. Tại thời điểm Phương Mẫn đau đớn kêu lên, nàng nhẹ nhàng giựt ra túi đựng lá bài, ghét bỏ ném về cho Lâm Khôn.
Đã hết thời gian, Ngải Tiếu vừa mới giơ lên nắm tay, lại chậm rãi thả xuống.
Khuôn mặt Phương Mẫn bị bắt hướng xuống nền đất, trong miệng hung tợn mắng:
“Cmn! Hai thứ đồ thích xen vào việc của người khác. Khi ra ngoài chúng tôi nhất định không để yên cho các người!”
Phong Đình rũ mắt, ung dung chỉnh chu lại quần áo, đáp:
“Hai người vốn dĩ có cơ hội thành công cướp được các lá bài. Bởi vì chúng tôi không hề tính toán tiếp tục xen vào. Ai bảo cô dám động dao với tiểu công chúa của tổ chức chúng tôi.”
Dư Tô: “……”
Có thể đừng nói ra giả thuyết mất mặt như vậy bằng vẻ mặt nghiêm túc kia hay không?
[Leng keng!] Một tiếng chuông báo bỗng nhiên truyền vào tai mọi người.
[Chúc mừng các người chơi thành công thu thập đủ 53 lá bài, tiến vào vòng chơi tiếp theo! Đếm ngược bắt đầu.
Mười, chín……]
Dư Tô buông ra Phương Mẫn, nhìn đối phương từ trên mặt đất ngồi dậy. Trên khuôn mặt dính đầy bùn đất tràn ngập sát ý, giống như muốn ăn thịt người.
Nhưng Phương Mẫn đã không còn thời gian để xoay chuyển tình thế.
Đếm ngược kết thúc, trong đại viện lại truyền đến một câu:
[Tiến vào phân đoạn kết toán. Người chơi có số lượng lá bài ít nhất lập tức bị loại trừ ngay tại chỗ. Toàn bộ lá bài của người này sẽ ngẫu nhiên phân phối cho những người chơi còn lại.]
Ước chừng sau 3 giây, Phương Mẫn liền ngã xuống.
Hai con mắt giống như vì không cam lòng mà trừng to, rớt xuống hai hàng lệ máu. Mà lỗ mũi, khóe miệng, lỗ tai của Phương Mẫn, cũng thực mau chảy máu.
Đây là……thất khiếu đổ máu mà chết?
Do Ngải Tiếu đang nắm giữ toàn bộ lá bài của Phương Mẫn. Giai đoạn ngẫu nhiên phân phối lá bài trực tiếp bị bỏ qua, tiến thẳng đến cuối.
[Các người chơi còn lại mau chóng xếp thành một vòng ngồi xuống. Từng người lấy ra tất cả lá bài của mình. Trò chơi Rút Rùa Đen chính thức bắt đầu.]
Một câu này chấm dứt, thanh âm kia liền không xuất hiện nữa.
Mọi người nhìn nhau, đi tới giữa sân, vây thành một vòng.
Giữa 5 người chơi đều có một khoảng cách an toàn. Như vậy, mỗi người sẽ không thể nhìn thấy bài của nhau.
Bọn họ lần lượt lấy ra các lá bài của mình. Mà người bất tiện nhất chính là Lâm Khôn bị cụt một tay.
Phong Đình nói:
“Ấn theo quy tắc trò chơi, trước tiên, mỗi người cần ném xuống các lá bài trùng lặp trong tay mình.”
Dứt lời, Phong Đình dẫn đầu rút ra 4 lá bài ném tới trên mặt đất.
Các người chơi còn lại bắt đầu làm theo. Từng người đều có bài bị trùng. Cuối cùng, người có ít lá bài nhất là Mã Vũ.
Dư Tô có 2 lá bài trùng lặp, trong tay còn dư lại 11 lá, vượt qua Phong Đình có tận 4 lá bài trùng lặp. Vì thế, trình tự rút bài xoay vòng sẽ là:
Mã Vũ — Lâm Khôn — Ngải Tiếu — Phong Đình — Dư Tô.
Trò chơi này đơn thuần là dựa vào vận may của mỗi người. Phong Đình và Dư Tô đã sớm biết rõ các lá bài của nhau. Tuy nhiên, theo trình tự trên, người được rút bài của Dư Tô chỉ có Phong Đình, mà Dư Tô không thể rút ngược lại bài của hắn.
Cho nên, chỉ có Phong Đình có thể ở dưới ánh mắt Dư Tô ám chỉ rút ra các lá bài mà hắn không có.
5 người dựa theo trình tự bắt đầu trò chơi, nếu rút phải lá bài trùng lặp, lập tức phải loại bỏ, ném cả 2 lá xuống đất.
○●○○○●~TK-WATTPAD~○○○●●○
Hiện tại, trong tay Mã Vũ chỉ còn lại 2 lá bài....
Lông mày của hắn gắt gao nhíu lại, chần chờ vươn tay đụng vào các lá bài trên tay Lâm Khôn vài lần, vẫn chưa quyết định ra sẽ rút lá nào.
Lâm Khôn mất kiên nhẫn hối thúc:
“Có thể nhanh lên không?”
Mã Vũ nhìn Lâm Khôn một cái, cắn răng rút ra 1 lá.
Thời điểm nhìn đến mặt trước của lá bài kia, sắc mặt Mã Vũ hơi thay đổi một chút...
Sau đó kẹp lá bài kia vào chung với 2 lá của mình.
Dư Tô nghĩ thầm, Mã Vũ không rút phải lá bài trùng lặp. Vận may cũng không tệ.
Nếu lần này Mã Vũ rút phải lá bài tương đồng, lại phải thiếu đi 1 lá bài, trong tay chỉ còn 1 lá cuối cùng. Như vậy, đến lượt nàng rút bài của Mã Vũ, sẽ lấy đi lá cuối cùng. Hắn liền bị loại trừ.
Thông thường, người hết bài trước tương đương với chiến thắng, nhưng hiện tại, với quy tắc trò chơi này, lại hoàn toàn tương phản.
Tiếp theo đến phiên Lâm Khôn. Bởi vì thiếu 1 tay, hắn phải lật úp các lá bài xuống cắn trong miệng, mới có thể duỗi tay rút bài của Ngải Tiếu.
Đầu ngón tay của Lâm Khôn vừa mới chạm vào lá bài trên tay Ngải Tiếu. Một tiếng cảnh báo bỗng nhiên dồn dập vang lên!
Cùng lúc đó, các người chơi thấy một bóng đen từ từ hiện ra phía sau lưng Mã Vũ.
Mới đầu, nó chỉ hơi dao động như mặt nước đong đưa, sau đó chậm rãi chuyển thành thực thể ——
Đó là một con quỷ với bộ mặt khủng bố. Da mặt hầu như đều biến mất, chỉ còn lại máu thịt mơ hồ cùng hai tròng mắt sâu hoắm khảm ở bên trong, vô cùng rợn người.
Các người chơi đều sửng sốt. Mà Mã Vũ lại hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, hai mắt vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm 3 lá bài trong tay mình.
Bỗng nhiên, con quỷ cử động.
Nó từ sau lưng Mã Vũ chậm rãi vươn ra bàn tay đã chuyển sang màu xanh đen, nhắm ngay vị trí trái tim của hắn thọc qua.
Mã Vũ còn chưa phản ứng, cho đến khi cảm giác trái tim đột nhiên truyền đến một trận đau nhức!
Cả người hắn cứng đờ, hai mắt đột nhiên trừng lớn, chỉ kịp phát ra nửa tiếng kêu to, liền ngã xuống đất.
[Người chơi đã vi phạm quy tắc trò chơi, lập tức loại trừ.]
Một câu thông báo lạnh băng truyền vào trong tai mọi người. Cùng lúc đó, 3 lá bài trước đó Mã Vũ luôn gắt gao cầm trong tay liền bay lên không trung. 2 lá trong đó nhanh chóng gộp vào nhau, rớt xuống mặt đất.
1 lá còn dư lại ở giữa không trung lộn vài vòng, sau đó chậm rãi bay về phía Lâm Khôn.