Nhìn thấy Cố Trầm và Chu Hiểu Đình nói chuyện với nhau, có người tò mò vây quanh hỏi: “Bán nhà gì cơ?”

Chu Hiểu Đình nhìn mọi người xung quanh: “Tôi giới thiệu cho Cố Trầm một công việc làm thêm.”

Chu Hiểu Đình là cán bộ của hội sinh viên, bởi vì xuất thân gia đình nên có thể tiếp xúc được với rất nhiều mối quan hệ trong xã hội, vòng tròn quan hệ cũng rất rộng rãi. Khi vừa lên năm nhất, Chu Hiểu Đình đã thành lập một câu lạc bộ làm thêm, thường xuyên giúp đỡ những bạn học có hoàn cảnh khó khăn tìm việc làm. Chuyện này gần như mọi sinh viên ở đại học A đều biết. Mọi người cũng rất biết ơn Chu Hiểu Đình. Hiện giờ Chu Hiểu Đình vừa lên năm hai đã tích cực cạnh tranh vị trí hội trưởng hội sinh viên, nghe nói được rất nhiều người ủng hộ.

“Chị, chị ơi, bọn em cũng muốn tìm một việc làm thêm ngoài giờ, rèn luyện năng lực của mình một chút, tiện thể kiếm được một chút tiền tiêu vặt.” Có một sinh viên năm nhất sáp lại chỗ Chu Hiểu Đình, tươi cười hỏi: “Nhưng em không hứng thú với ngành bán hàng lắm, chị còn công việc làm thêm nào khác không?”

“Mọi người có thể lên trang web nội bộ của trường để tìm thử, tôi có một bài đăng riêng, định kỳ sẽ đăng những công việc làm thêm. Mọi người có thể xem thử, nếu như mọi người có hứng thú thì có thể gửi CV của mọi người, chủ yếu là thành tích thi đại học và sở trường vào hòm thư của tôi.” Chu Hiểu Đình tận tình chỉ dẫn cho mọi người: “Con gái bình thường hầu như đều thích làm gia sư.”

Nghe thấy Chu Hiểu Đình nói vậy, Cố Tú cũng sáp lại, nói thêm vào: “Con người chị Chu rất tốt, tôi nghe mấy đàn anh trong đội bóng rổ nói, chị Chu giới thiệu công việc bán căn hộ kia cho anh tôi, bình thường công việc đó không tuyển nam. Hình như bọn họ không cần thực tập sinh, chỉ cần những người có kinh nghiệm thôi, bởi vì anh tôi vội vàng muốn kiếm tiền nên chị Chu mới đặc biệt giúp anh tôi tìm công việc làm thêm đó. Nghe nói bán được một căn hộ là sẽ có được hai ba vạn tiền hoa hồng.”

“Hai ba vạn? Nhiều tiền như vậy sao?” Những học sinh mới đứng xung quanh hóng chuyện lập tức kêu lên kinh ngạc, kinh ngạc nhìn về phía Cố Trầm và Chu Hiểu Đình.

“Chị, chị có còn…”

“Hết rồi.” Chu Hiểu Đình chau mày nói: “Công việc làm thêm này là điều kiện trao đổi để tôi mời Cố Trầm vào đội bóng rổ của trường. Cố Trầm đánh bóng rất giỏi, mọi người cũng biết mà. Nếu tôi không bỏ chút vốn ra, sợ rằng cậu ấy sẽ không chịu gia nhập đội bóng rổ.”

Nghe Chu Hiểu Đình nói vậy, mọi người cũng không còn gì để nói nữa, dù sao việc Cố Trầm đánh bóng giỏi cũng là thật. Nếu như Chu Hiểu Đình đã nói rõ đây là điều kiện trao đổi, vậy thì những người không biết đánh bóng rổ, cũng không có khả năng gì để gia nhập vào đội bóng đương nhiên không có tư cách gì để nhờ Chu Hiểu Đình cho đi cửa sau.

Câu nói của Chu Hiểu Đình dập tắt hết sự hào hứng trong lòng những tân sinh viên, Chu Hiểu Đình lại nhìn về phía Cố Tú: “Cậu đừng chỉ biết ngưỡng mộ anh cậu không, tôi giúp cậu ấy tìm việc làm thêm, không phải cũng đã cho cậu đi cửa sau rồi sao. Bọn họ đã nêu rõ tiêu chuẩn là cần gia sư trên 700 điểm, tôi cũng đã cho cậu cơ hội để gặp mặt, cậu cố gắng chuẩn bị cho tốt để lấy được lòng tin của học sinh và phụ huynh đi, đừng làm lỡ mất cơ hội mà tôi đã dành cho cậu.”

Câu nói này của Chu Hiểu Đình lại thu hút sự chú ý của những sinh viên mới kia.

“Cái gì? Cái gì? Hóa ra đàn chị cũng giới thiệu công việc làm thêm cho Cố Tú sao?”

“Một giờ làm thêm kiếm được 200 tệ, yêu cầu của phụ huynh cũng rất cao, thế nên trả giá cũng rất cao.” Chu Hiểu Đình điềm nhiên nói: “Tình hình cụ thể thế nào mọi người tự lên mạng tra đi, những ai phù hợp với điều kiện muốn ứng tuyển thì cũng có thể chuẩn bị, nếu như Cố Tú không qua thì mọi người cũng có cơ hội.”

Nghe thấy Chu Hiểu Đình nói như vậy, khuôn mặt của Cố Tú lập tức trắng bệch. Cậu ta lo lắng siết chặt hai tay, nhìn Chu Hiểu Đình đầy đáng thương: “Chị, chị yên tâm, em sẽ chuẩn bị thật tốt, không làm cho chị mất mặt đâu.”

“Hi vọng là như vậy.” Chu Hiểu Đình hừ một tiếng: “Thành tích thi đại học của cậu cách khá nhiều so với yêu cầu mà phụ huynh đề ra, mấy ngày hôm nay cậu tranh thủ thời gian chuẩn bị bài, tập trung hết tinh thần vào bản thân mình đi.”

“Yên tâm đi.” Hoắc Minh Chương đưa tay ra ôm lấy vai Cố Tú, tự tin bảo đảm: “Tôi tin Cố Tú nhất định không có vấn đề gì. Cậu ấy đáng yêu, ngoan, kiên nhẫn và tỉ mỉ như vậy, phụ huynh học sinh nhất định sẽ thích.”

Giáo viên huấn luyện quân sự đã thổi còi, Chu Hiểu Đình không nói gì nữa. Cô quay đầu nhìn về phía Cố Trầm: “Cậu cũng chuẩn bị cho thật tốt, làm quen các tài liệu về nhà ở cũng mới chỉ là bước cơ bản thôi. Trước khi cậu thực tập rồi đi làm thì vẫn còn phải qua được một bài kiểm tra nữa. Bên đó cần xác nhận cậu có những tố chất nghề nghiệp để trở thành một nhân viên sale.”

Chu Hiểu Đình chỉ vào tài liệu trong lòng Cố Trầm: “Bên trong này có sổ tay nhân viên, cậu tốt nhất nên xem đi mấy lần vào. Đối tượng khách hàng mà Đại Chu Thiên Hạ nhắm tới là những tầng lớp tinh anh của xã hội có thực lực nhất định về kinh tế và có địa vị xã hội. Ý của tôi định nói là, nếu như xảy ra chuyện gì thì nhất định sẽ rất ồn ào, cũng có nghĩa là nếu như cậu phải chịu trách nhiệm thì không có chuyện giận lên rồi phủi mông từ chức là xong đâu. Giả dụ tình hình nghiêm trọng, cậu còn phải bồi thường thiệt hại kinh tế cho công ty và chịu trách nhiệm trước pháp luật.”

Nghe thấy Chu Hiểu Đình nói chuyện nghiêm trọng như vậy, những người còn đang cảm thấy tức giận, thậm chí còn đang thầm đoán mò không hiểu vì sao Chu Hiểu Đình lại đối xử khác với Cố Trầm như vậy lập tức tỉnh táo. Trong đầu không kìm được tưởng tượng ra chuyện Cố Trầm vì nghiệp vụ kém nên đắc tội với những khách hàng lớn, bị công ty yêu cầu bồi thường tiền hoặc bị Đại Chu Thiên Hạ kiện ra tòa.

Giống như bị một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống, những sinh viên ban nãy còn quyết tâm hùng hổ lập tức trở nên ỉu xìu. Lúc trước trong lòng còn thầm mơ tưởng, nếu đổi lại mình là Cố Trầm, nhận được công việc làm thêm này nói không chừng còn bán được mấy căn nhà, kiếm được khoản tiền hoa hồng cả chục vạn, sau khi tốt nghiệp được thuận lợi nhận vào Đại Chu Thiên Hạ thì sẽ càng tốt hơn.

Nhưng bây giờ lại cảm thấy không đi được cũng tốt, không cẩn thận lại đắc tội với những vị khách lớn, cuối cùng không những không kiếm được tiền mà còn xôi hỏng bỏng không.

Đương nhiên cũng có người cảm thấy tính cách và thực lực của mình nhất định không đến mức như vậy. Nhưng Chu Hiểu Đình nói những lời khó nghe như vậy, bọn họ cũng không biết thức thời đến mức vẫn còn muốn đứng ra.

Cố Trầm cũng hiểu, Chu Hiểu Đình nói vậy nhưng không hoàn toàn phải vậy nên cậu cũng không để ý, chỉ gật đầu rồi nói: “Tôi biết rồi.”

Nhìn thấy Cố Trầm không tự mãn cố gắng chứng minh bản thân mình như những gì trước đây Chu Hiểu Đình đã nghĩ, cô nhướng mày, thầm suy nghĩ trong lòng, cậu sinh viên mới này không những đánh bóng giỏi mà tính cách còn vô cùng trầm tĩnh.

Sau khi ngày huấn luyện quân sự đó kết thúc, Cố Trầm ôm tập tư liệu tới câu lạc bộ bóng rổ báo danh. Còn Cố Tú lại bị cả một đám bạn học kéo tới nhà ăn, vừa đi còn vừa hỏi thăm công việc gia sư bên kia. Giọng nói nhỏ nhẹ của Cố Tú thỉnh thoảng vang lên: “Mọi người yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị bài thật tốt, chuẩn bị tài liệu… Nếu như không được nhận, tôi sẽ chia sẻ cho mọi người những kinh nghiệm mà tôi có được…. Mọi người xuất sắc như vậy, nhất định sẽ có người thành công… Chị Chu là người tốt, biết hoàn cảnh của tôi không tốt vậy nên mới giúp tôi.”

Cố Trầm lắc đầu.

Ngày đầu tiên cậu tới câu lạc bộ bóng rổ báo danh. Nghĩ tới việc Cố Trầm là sinh viên mới, một ngày huấn luyện quân sự cũng đã rất mệt rồi nên trong đội không ai sắp xếp cho Cố Trầm bài luyện tập nào nữa. Giáo viên hướng dẫn chỉ kiểm tra kỹ thuật ném bóng ba điểm và kỹ thuật ngửa người về sau để ném rổ của Cố Trầm, thấy kỹ thuật của cậu rất chuẩn liền cho cậu về nghỉ ngơi luôn.

Sau khi rời khỏi đội bóng của trường, Cố Trầm một mình đi tới nhà ăn. Giờ cao điểm buổi tối của nhà ăn đã đi qua, trong nhà ăn không còn lại bao nhiêu đồ ăn. Cậu chọn đại một bát ma lạt thang không bỏ cay, thêm bốn lạng cơm và mấy chiếc bánh bao nhìn có vẻ rất quê mùa.

Cậu ăn tạm cho no bụng rồi quay về ký túc xá, về đến nơi cậu nhìn thấy trên bàn sách của mình có một chiếc chăn đang cuộn lại. Cố Tú đang vùi đầu chuẩn bị giáo án nhìn lên Cố Trầm, mỉm cười rồi nói: “Em thấy tối nay anh không ăn cơm nên đặt cho anh một phần cơm gà, sợ cơm bị nguội ăn không ngon nên dùng chăn bọc lại cho anh.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cố Trầm giở chăn ra, cầm vào hộp cơm thấy vẫn còn nóng.

Cố Tú mỉm cười nói: “Anh, anh tranh thủ ăn lúc nóng đi.”

Cố Trầm nói: “Anh đã ăn rồi.”

Cố Tú ngẩn người: “Sao lại như vậy? Nhà ăn làm gì còn gì để ăn nữa đâu?”

Cố Trầm nói: “Anh ăn ma lạt thang không bỏ cay, thêm bốn lạng cơm nữa.”

Cố Tú còn chưa kịp trả lời, Vương Miểu và Hạ Thiêm đã cười phụt lên: “Ai lại ăn ma lạt thang không cho cay chứ, lại còn gọi thêm cơm, đúng là quê một cục.”

Cố Trầm không nói gì, để lại hộp cơm gà lên bàn của Cố Tú.

Khuôn mặt Cố Tú không biết làm sao: “Làm sao đây? Em cũng không ăn được nữa. Như vậy không phải lãng phí sao?”

Hạ Thiêm nói bằng thứ giọng điệu đầy ẩn ý: “Tôi đã nói với cậu từ đầu là không cần chuẩn bị cơm tối cho cậu ta đâu. Cậu ta đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ đói còn không biết tự đi đến nhà ăn sao? Đáng tiếc cậu có lòng, không nỡ ăn cơm gà, chỉ gọi cho mình hai món chay mà cậu ta lại không biết.”

Cố Tú cúi đầu, khuôn mặt buồn bã.

TYT & Lynn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play