Đoàn người lái xe vào khu phía Tây, càng đến gần miếu Phu Tử thì tâm trạng ông Lê càng kích động, ông ấy bèn kể cho Cố Trầm và Triệu Thự nghe chuyện hồi mình còn trẻ. Cố Trầm không phải là người thành phố A nên không có ấn tượng sâu sắc về khoảng thời gian ấy. Nhưng Triệu Thự là người bản địa chính gốc, hơn nữa khi còn nhỏ anh ta cũng từng vui đùa ầm ĩ.Nào là đi bơi vào mùa hè, trượt băng, đánh cù trên băng vào mùa đông, chơi gọi điện thoại, chơi bịt mắt bắt dê khắp ngõ cùng đám bạn. Một già một trẻ trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Thậm chí khi đi ngang qua miếu Phu Tử, ông Lê còn xuống xe vào miếu dâng một nén hương, xin một tấm bùa và đi dạo một vòng trong miếu theo lời đề nghị của Triệu Thự. Người quay phim đi theo họ để ghi hình suốt cả một đường. Cố Trầm mỉm cười lên tiếng: “Khi nào biên tập hậu kỳ xong, cháu sẽ gửi video cho ông để ông giữ lại làm kỷ niệm.”

“Được đấy!” Ông Lê gật đầu rồi chỉ vào trợ lý của mình: “Đến lúc đó cậu liên lạc với Khải Văn là được.”

Cố Trầm nở nụ cười với trợ lý của ông Lê, sau đó hai người trao đổi phương thức liên lạc.

Khải Văn còn chủ động cho Cố Trầm phương thức liên lạc cá nhân của mình, kèm theo nụ cười ẩn ý: “Tôi cảm thấy có lẽ sau này chúng ta còn nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau đấy…”

Khóe môi Cố Trầm khẽ cong lên: “Mong là vậy.”

Bên cạnh miếu Phu Tử là một Ao hoa sen. Trời đông lạnh giá, ao sen đã đóng băng nhưng nơi đây vẫn náo nhiệt như sủi cảo rơi vào nồi, có thể trông thấy du khách mặc trang phục vừa dày vừa nặng, xỏ giày trượt băng đi lại khắp nơi. Giáo sư Hình và ông Lê nảy sinh hứng thú, còn ngồi xe trượt tuyết một vòng rồi chơi loanh quanh ở các sạp hàng nhỏ bên cạnh ao sen. Họ chơi bắn bóng bay, phóng phi tiêu nhưng tiếc là cuối cùng không bắn trúng phát nào.

Ông Lê còn mua kẹo đường thổi hình mười hai con giáp và chia cho mọi người.

Đoàn người vừa đi vừa dạo chơi, khi đến quán thịt kho thì trời đã tối rồi. Dưới ánh đèn đường lờ mờ, mặt tiền của quán thịt kho trông càng thêm cổ kính. Nét mặt ông Lê thoáng ngẩn ngơ.

Triệu Thự tươi cười nói: “Chúng ta vào thôi! Mua một cân thịt bò kho tương và một cái chân giò muối, dùng tai heo trộn dưa chuột. Cháu vừa mới gọi điện cho ông nội cháu, ông bảo sẽ đích thân vào bếp làm món thịt thái sợi sốt tương, mời ông Lê ăn cơm.”

Ông Lê cười hớn hở: “Lâu lắm rồi tôi không được ăn món đặc sản bản địa chính tông như thế.”

Triệu Thự mỉm cười đáp: “Đó là món ăn gia đình thôi ạ, chắc chắn là không thể so với tay nghề của đầu bếp. Ông không chê là tốt rồi.”

“Tôi chỉ cần thế thôi!” Ông Lê lắc đầu: “Không có bất kỳ một nhà hàng hay đầu bếp nổi tiếng nào có thể nấu được hương vị của món ăn gia đình cả.”

“Có điều như vậy thì làm phiền gia đình cậu quá.”

“Ông bà nội của cháu rất hiếu khách.” Triệu Thự nở nụ cười: “Họ thích nhất là cháu dẫn người khác về nhà ăn cơm đấy ạ.”

Đoàn người vừa nói chuyện vừa đi đến đường Dương Vĩ Ba. Vì ngõ quá hẹp, xe không vào được nên mọi người xuống xe đi bộ đến tứ hợp viện nhà họ Triệu. Ông Lê được trợ lý dìu đi. Trên đường đi, ông ấy cứ sờ lên gạch xanh trên tường, lắng nghe tiếng người rộn ràng ầm ĩ, ngửi hương cơm canh tỏa ra từ trong bếp của các gia đình. Dường như ông ấy đã ngược dòng thời gian về mấy chục năm trước. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Đây chính là hương vị của tình người.” Ông cụ Lê bùi ngùi: “Nơi tuyệt vời như thế này mà bị phá hủy thì thật đáng tiếc!”

Cố Trầm và giáo sư Hình nhìn nhau, cùng nở nụ cười.

Khi mọi người đến nhà ông nội của Triệu Thự, vợ chồng ông Triệu nhận được tin tức từ trước đang bận rộn trong bếp. Mùi hương cơm canh thơm ngào ngạt bay từ trong bếp ra. Ông Lê hít hà, ngạc nhiên hỏi: “Họ làm món bánh hẹ phải không?”

“Hình như là vậy ạ.” Triệu Thự cười khúc khích: “Món này nặng mùi nhưng ăn ngon lắm.”

Triệu Thự dẫn mọi người vào gian nhà chính, trên bàn đã đặt trà pha sẵn và hạt dưa, đậu phộng. Anh ta mời mọi người ngồi trước, còn mình thì đi vào bếp tìm ông bà nội.

Ông nội Triệu và bà nội Triệu đã nấu cơm xong. Lúc này họ thái thức ăn chín mà Triệu Thự mua về rồi bày ra đĩa, sau đó trộn tai lợn với dưa leo làm món nộm. Cố Trầm cũng đi theo Triệu Thự vào phòng bếp hỗ trợ bưng thức ăn.

Tuy nói là nhà họ Triệu mời khách nhưng ông bà Triệu đã cao tuổi, nhóm Cố Trầm không thể để hai ông bà chuẩn bị một bàn thức ăn lớn được. Cho nên ông bà chỉ làm vài món để tỏ tấm lòng, các món còn lại là thức ăn ngoài do Cố Trầm đặt ở một tiệm ăn lâu đời gần nhà họ Triệu.

Sau khi bưng hết đồ ăn lên, ông Lê, giáo sư Hình, mấy vị giáo sư khách quý khác và vợ chồng ông Triệu ngồi một bàn. Cố Trầm, Triệu Thự, trợ lý của ông cụ Lê và các đàn anh, đàn chị trong nhóm quay phim ngồi một bàn. Mọi người vừa ăn cơm vừa lắng nghe người già kể chuyện ngày xưa.

Mọi người đang nói chuyện rôm rả thì có hàng xóm cũ đến thăm, bầu không khí càng thêm náo nhiệt. Cả một nhóm người sôi nổi nhớ lại chuyện cũ, còn nhắc tới chuyện mấy chục năm trước gia cảnh chẳng giàu có gì, cả phố chỉ có một vài nhà mua được chiếc tivi. Cứ đến giờ chiếu phim buổi tối là người cả phố đều tập trung hết ở nhà đó, mang mấy chiếc ghế ra sân ngồi, nếu được cắn mấy hạt dưa thì đã coi như sang chảnh lắm rồi.

Trước giờ Cố Trầm chưa từng nghe những câu chuyện này. Cậu đang nghe say sưa thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Chung Ly Toại.

Cố Trầm cầm điện thoại ra khỏi gian nhà chính, đứng dưới mái hiên bắt máy. Ở đầu dây bên kia, Chung Ly Toại mỉm cười hỏi: “Tôi nghe nói chiều nay ông Lê tới đại học A diễn thuyết. Sao nào, các câu có thuyết phục được ông Lê đầu tư cho dự án khai phá khu phố cổ không?”

“Giờ chúng tôi đang nghe ông cụ kể chuyện xưa ở khu phố cổ đây. Chúng tôi định tác động tới ông Lê bằng tình cảm.” Cố Trầm vừa nói chuyện vừa bẻ miếng băng dưới mái hiên: “Anh thì sao? Ăn tối chưa?”

“Chưa nữa.” Chung Ly Toại liếc nhìn tập tài liệu chưa xử lý xong trên tay: “Hôm nay nhiều việc lắm, tôi lại phải tăng ca.”

“Tối nay tôi được ăn bánh hẹ.” Cố Trầm nở nụ cười: “Ngon ơi là ngon!”

Chung Ly Toại bật cười: “Cậu muốn nói là hôm nào có thời gian thì chúng ta cùng đi ăn phải không?”

“Thôi dẹp đi!” Cố Trầm lắc đầu. Nghĩ đến mùi bánh hẹ, cậu quyết định vẫn nên giữ hình tượng thì hơn: “Tôi muốn nói là cho dù anh tăng ca thì cũng phải ăn uống đàng hoàng.”

Vốn dĩ Chung Ly Toại gọi điện cho Cố Trầm vì muốn hỏi thăm kế hoạch mượn sức thương nhân nước ngoài của cậu có thuận lợi hay không. Ai dè thoáng cái chủ đề nói chuyện đã bẻ lái sang bánh hẹ làm anh hơi đói bụng. Có điều anh vẫn kiên trì nói hết chuyện chính: “Hội nghiên cứu thảo luận về kinh tế vào thứ hai tuần sau sẽ quyết định vị trí và phạm vi của trung tâm thương mại mới. Các cậu có nắm chắc không?”

“Việc do người làm.” Cố Trầm đáp. Thật ra cậu muốn nói là “việc do người làm, thành bại do trời định”, nhưng câu này tiêu cực quá, cậu cảm thấy không cần thiết phải nói ra.

Chung Ly Toại lên tiếng: “Tôi cũng được mời tham dự hội thảo nghiên cứu thảo luận về kinh tế vào thứ hai tuần sau.”

Cố Trầm nhíu mày: “Công ty đầu tư Thiên Thoại cũng muốn đầu tư cho cụm thương mại mới ư?”

“Trước đây Thiên Thoại tài trợ cho cuộc thi thu thập bài viết, cục trưởng Tôn của cục xây dựng rất có hứng thú. Ông ta cố ý gọi điện cho tôi, hỏi xem Thiên Thoại có định đầu tư vào lĩnh vực bất động sản hay không.”

Chung Ly Toại uyển chuyển nói: “Tôi trả lời ông ta là nếu có lợi thì tôi sẽ thử. Hơn nữa, nếu chuyện này có lợi cho dân chúng thì Thiên Thoại cũng nên có ý thức trách nhiệm cao đối với xã hội.”

Cố Trầm không hiểu ý của Chung Ly Toại. Cậu nhíu mày, định nói điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

“Nghề nào nghiệp đó.” Cố Trầm nói tiếp: “Nếu anh thật sự cảm thấy đầu tư cho dự án này có lợi thì cứ suy xét cẩn thận!”

Chung Ly Toại cười khẽ: “Được, tôi nghe lời cậu, nhất định sẽ suy xét cẩn thận.”

Cố Trầm cúp máy. Sau đó, cậu tiện tay ném miếng băng trong tay ra ngoài hiên rồi nhìn mảnh băng cứng rơi xuống đất, lập tức vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Sáng hôm sau, những người mua nhà từ Tập đoàn Đại Chu bỗng đua nhau tag tài khoản Weibo chính thức của Tập đoàn Đại Chu, khiếu nại trưởng phòng kinh doanh của Đại Chu Thiên Hạ nội ứng ngoại hợp với công ty trang trí nội thất, cắt xén nguyên vật liệu, lừa gạt phí vật liệu trang trí của khách hàng.

Trong thời gian gần đây, Tập đoàn Đại Chu đã tiến hành rất nhiều hoạt động quảng bá tuyên truyền nhằm lên sàn giao dịch chứng khoán Hồng Kông. Ngoài ra, “scandal con giáp thứ mười ba Phòng kinh doanh” trước đó vẫn còn mới mẻ trong ký ức của dân mạng. Mặc dù Tập đoàn Đại Chu đã ra mặt giải quyết kịp thời, không gây nên ảnh hưởng tiêu cực quá nghiêm trọng, nhưng tai tiếng cứ nổ ra liên tục như thế vẫn khiến đám dân mạng hóng hớt đánh hơi thấy drama.

“Sao lại là Tập đoàn Đại Chu này thế?”

“Vừa giao dịch sắc - tiền lại vừa lừa tiền trang trí của người mua nhà. Sao Phòng kinh doanh của Tập đoàn Đại Chu này toàn xảy ra chuyện vậy?”

“Phòng kinh doanh và người mua nhà ký hợp đồng mua bán nhà, việc họ giới thiệu công ty trang trí nội thất cho người mua nhà để hưởng hoa hồng là chuyện rất bình thường. Nhưng vừa giới thiệu công ty trang trí nội thất lại vừa nội ứng ngoại hợp với đối phương, xén bớt ăn bớt nguyên vật liệu, thay đồ tốt thành đồ kém chất lượng, lừa tiền trang trí của người mua nhà thì quá đáng lắm rồi đấy?”

Thế giới của người trưởng thành đa phần là cơm áo gạo tiền, hễ dính dáng tới chuyện tiền nong thì tuyệt đối không phải chuyện nhỏ. Nếu nói sự việc “giao dịch tiền - sắc của nữ nhân viên Phòng kinh doanh thuộc Tập đoàn Đại Chu” chỉ là vụ bê bối tình dục khiến mọi người cảm khái đôi câu trong lúc trà dư tửu hậu, thậm chí khiến một số người nghĩ ngợi viển vông. Vậy thì sự việc trưởng phòng kinh doanh nội ứng ngoại hợp với đội ngũ trang trí nội thất, lừa tiền của người mua nhà bị vạch trần đã chính thức chọc giận dân mạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play