Đi từ ký túc xá ra, Cố Trầm xuống siêu thị ở tầng dưới mua hai túi trái cây và quà vặt rồi nhét vào cặp sách, sau đó mới tới cổng trường học bắt xe bus. Lúc tới Phòng kinh doanh thì đúng lúc chín giờ sáng.

Liêu Xuân Hoa đã triệu tập nhóm nhân viên của tổ kinh doanh số 1 họp sáng ở sảnh. Sau khi họp xong, Cố Trầm đưa một túi hoa quả cho đồng nghiệp bộ phận bán hàng, sau đó thong thả rẽ vào phòng tài vụ, phát túi quà vặt và hoa quả đã chuẩn bị trước cho các chị gái ở phòng tài vụ.

Chị gái phòng tài vụ vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Sao đột nhiên lại mời bọn chị ăn đồ ăn vậy.”

“Em làm đến cuối tháng này là từ chức rồi.” Cố Trầm cười nói: “Mọi người đã chăm sóc em nhất nhiều...”

“Cậu cũng rất tốt với bọn chị mà!” Chị gái trẻ nhất của phòng tài vụ nhìn Cố Trầm đầy luyến tiếc: “Cậu phải đi rồi, chị luyến tiếc lắm đó.”

“Chị lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên làm cùng với một đồng nghiệp nam đẹp trai như vậy đó!” Chị gái thở dài đầy tiếc nuối: “Cậu còn chưa cho chị cơ hội theo đuổi cậu nữa.”

Cố Trầm mỉm cười.

Những đồng nghiệp khác của phòng tài vụ bật cười haha: “Đừng có lên cơn mê trai ở đây nữa! Tiểu Cố người ta còn thiếu nữ sinh theo đuổi à?”

“Nhiều nữ sinh như vậy, cũng chẳng thiếu mình tôi! Mọi người tự dựa vào bản lĩnh của mình thôi!”

Cố Trầm cười mà không nói gì, đợi mọi người trêu ghẹo xong mới nói: “Em chuẩn bị từ chức rồi, em muốn tổng hợp tất cả dữ liệu đơn hàng và hợp đồng của Phòng kinh doanh trong mấy tháng qua. Cũng tiện bàn giao công việc cho đồng nghiệp sau đó.”

“Không vấn đề gì!” Trưởng phòng tài vụ vừa ăn quà vặt vừa nói: “Đợi chị có thời gian thì sẽ làm giúp cậu.”

“Tự em làm là được.” Cố Trầm bình tĩnh nói: “Cuối năm rồi, phòng tài vụ là bận nhất. Em cũng không tiện gây rối thêm cho mọi người, tự em làm là được.”

“Thế thì không ổn lắm đâu.” Trưởng phòng tài vụ nói: “Không phải cậu còn phải tiếp đón khách hàng sao!”

“Cũng chỉ một hai tiếng đồng hồ thôi.” Cố Trầm cười nói: “Nếu như chị Linh đồng ý, em sẽ tới làm vào giờ nghỉ trưa. Cũng không làm lỡ thời gian làm việc.”

Trưởng phòng tài vụ do dự một lát, theo như quy định của công ty, không phải nhân viên tài vụ thì không được xem đơn hàng và hợp đồng của công ty, đây đều thuộc cơ mật công ty cả. Cho dù Cố Trầm là nhân viên phòng kinh doanh cũng không được.

Nhưng mấy tháng nay tiếp xúc hòa hợp với nhau, quan hệ mọi người đều không tệ. Quan trọng nhất là vào thời gian tổng kết cuối năm như thế này, đúng thật là phòng tài vụ bận tới mức chân không chạm đất, không có thời gian để giúp Cố Trầm làm việc này. Dù sao thì nhân viên bình thường cũng sẽ không từ chức vào cuối năm... cho dù có ý định từ chức thật, thì đa số người sẽ tìm cách nhận được thưởng cuối năm, sau đó mới suy nghĩ tới chuyện từ chức!

Tình huống này của Cố Trầm thực sự rất đặc biệt.

Cố Trầm đứng ở một bên cười ôn hòa. Không vội vã thúc giục trưởng phòng tài vụ đưa ra quyết định.

Trưởng phòng tài vụ rối rắm một hồi, những đồng nghiệp khác trong phòng thấy vậy vội vàng nói: “Thế thì để Cố Trầm tự làm đi. Dù sao thì đều là người quen thân cả cả.”

“Đúng đó. Tiểu Cố người ta còn là cô Chu giới thiệu tới đó! Còn giúp tập đoàn giải quyết phiền phức lớn như vậy.”

“Chúng ta đều bận kết toán cuối năm mà! Cũng không có thời gian làm giúp Cố Trầm. Cố Trầm cũng nói rồi, bằng lòng hy sinh thời gian nghỉ trưa của bản thân để làm mà.”

“Vậy được rồi!” Trưởng phòng tài vụ suy nghĩ, nói với Cố Trầm: “Buổi trưa cậu tới văn phòng của chị đi. Dùng tài khoản nhân viên của chị để đăng nhập vào mạng nội bộ để điều chỉnh số hợp đồng của cậu, còn cả những thứ khác nữa. Nhưng không được nói chuyện này cho người khác biết đâu đấy!”

Cố Trầm gật đầu: “Yên tâm đi ạ. Em sẽ không nói với người khác đâu.”

Dừng lại một lát rồi lại nói: “Cảm ơn chị Linh.”

“Có gì mà cảm ơn chứ, dễ người dễ ta thôi mà!” Trưởng phòng tài vụ nói, nhìn sang các đồng nghiệp khác của phòng tài vụ: “Đây là mọi người xúi tôi đấy nhé, nếu có chuyện gì xảy ra, tất cả mọi người phải cùng gánh đấy.” ( truyện trên app T𝕪T )

“Có thể xảy ra được chuyện gì cơ chứ!” Những đồng nghiệp khác không cho là như vậy, cười đùa nói: “Chuyện có gì lớn đâu. Làm gì mà nghiêm túc như vậy!”

Chuyện muốn làm đã hoàn thành, Cố Trầm mỉm cười, cũng không ở lại phòng tài vụ lâu thêm nữa mà quay về Phòng kinh doanh tiếp đón khách hàng.

Vừa tới Phòng kinh doanh liền có người gọi cậu: “Cố Trầm!”

Cố Trầm quay đầu lại thì chợt thấy con trai của Tổng giám đốc Diêu đã mua nhà chỗ cậu trước đó đang ngồi ở khu vực tiếp khách VIP. Thấy Cố Trầm nhìn sang, hớn ha hớn hở vẫy tay với Cố Trầm: “Đợi cậu lâu lắm rồi đó, đang thời gian làm việc cậu lén lười biếng là không được đâu.”

Cố Trầm hơi cau mày, nhìn tên nhóc lấc cấc nghiêng nghiêng ngả ngả dựa vào ghế sofa bằng da thật coi nó như giường nhà mình: “Sao cậu lại tới đây?”

“Tìm cậu mua nhà đó!” Nhóc lấc cấc nhướn mày nói: “Không phải tôi đã từng nói rồi sao! Sẽ cố gắng để ý tới công việc của cậu.”

Nói xong, nhóc lấc cấc chỉ vào người trẻ tuổi ngồi ở một ghế sofa khác: “Đây là anh em của tôi, năm sau tốt nghiệp rồi. Trước khi gây dựng sự nghiệp thì định mua căn nhà thưởng cho bản thân một chút!”

Cố Trầm mỉm cười, gật đầu chào hỏi khách hàng: “Chào anh, xin hỏi anh có yêu cầu gì với kiểu nhà không?”

“Tôi thích...”

“Anh đợi chút đã!” Người trẻ tuổi vừa mở lời đã bị nhóc lấc cấc chặn họng. Nhóc lấc cấc bò dậy hỏi sofa, lắc la lắc lư đi tới trước mặt Cố Trầm, một mặt khiêu khích hỏi: “Tôi giới thiệu khách hàng cho cậu đấy!”

Cố Trầm lịch sự mỉm cười: “Cảm ơn.”

“Cậu còn nhớ tôi tên là gì không?” Nhóc lấc cấc hỏi. Không gặp mặt lâu như vậy rồi, cậu ta luôn nghi ngờ rằng Cố Trầm đã quên cậu ta là ai luôn rồi.

Cố Trầm mỉm cười.

Mặt của nhóc lấc cấc không bình tĩnh nổi nữa: “Không phải cậu không nhớ tôi tên là gì thật đấy chứ?”

“Diêu Viễn.” Cố Trầm nói: “Trí nhớ của tôi còn chưa tệ đến mức không nhớ nổi người.”

“Hừ!” Diêu Viễn trợn trắng mắt: “Có ý gì đấy! Cậu là sinh viên Đại học A, khinh thường một tên bỏ tiền vào đại học như tôi đấy à?”

“Tôi đâu có nói như vậy.” Cố Trầm cười nói: “Khách hàng mới là thượng đế. Hơn nữa không phải trước đây cậu vẫn luôn nói rằng, loại người như tôi, điểm cuối mà tôi phấn đấu cả đời, cùng lắm cũng chỉ như điểm bắt đầu lúc cậu đầu thai thôi sao?”

“Tôi đâu có nói như vậy đâu?” Diêu Viễn nghe thấy Cố Trầm nói thế, có hơi mất tự nhiên, xấu hổ nói: “Giời ạ, bảo cậu giới thiệu phòng cho anh em của tôi, sao cậu nói nhảm nhiều vậy!”

Cố Trầm không thèm so đo với Diêu Viễn, giơ tay ra hiệu với khách hàng: “Chúng ta đi bên này xem nhà trước nhé.”

“Được!” Người anh em kia của Diêu Viễn đứng lên, vừa đi vừa nói: “Tôi tên Hồng Uẩn, anh em tốt lớn lên từ nhỏ cùng với Diêu Viễn. Cậu ấy thường nhắc tới cậu với tôi...”

“Cũng không phải thường xuyên đâu!” Diêu Viễn vội vàng ngắt lời: “Là thỉnh thoảng nhắc tới một hai lần thôi. Chủ yếu là ba tôi, ngày ngày ở nhà nói cậu ta tốt thế này tốt thế nọ. Còn nói cậu ta chơi cổ phiếu giỏi, biết kiếm tiền vô cùng.”

Trải qua mấy chuyện kia rồi, bây giờ Cố Trầm vừa nghe thấy khách hàng mua nhà nhắc tới ba từ chơi cổ phiếu là có chút nhạy cảm. Nhưng mặt cậu không tỏ vẻ gì cả, mà dẫn người tới trước bàn mô hình, nhẹ nhàng nói: “Anh muốn kiểu nhà như thế nào, có yêu cầu gì về tầng lầu, chiếu sáng không?”

Hồng Uẩn nói: “Tôi thích ở cao một chút. Bởi vì ở chỗ cao thì tầm nhìn càng rộng. Không phải nhà góc. Không ở tầng ba mươi. Số may mắn của tôi là số 7.”

“Vậy thì ở tầng 17 của tòa B đi.” Diêu Viễn chỉ mô hình tòa B trên bàn cát: “Đúng lúc tôi ở tầng mười tám. Hai chúng ta còn có thể làm hàng xóm.”

Cố Trầm nhìn Hồng Uẩn: “Anh thấy thế nào ạ?”

“Vậy thì đi xem thử đã!” Hồng Uẩn lơ đãng nói: “Tôi nghe nói cậu là sinh viên Đại học A à?”

Cố Trầm gật đầu.

Hồng Uẩn lại hỏi: “Trước đây Đại học A có một sinh viên, phát biểu bài luận có liên quan tới phân tích Big data để định hướng hoạt động kinh doanh và quản lý trên ‘Nhà kinh tế học’. Sinh viên đó cũng tên là Cố Trầm, chắc là cậu nhỉ?”

Cố Trầm vừa dẫn hai khách hàng đi xem nhà vừa tiếp tục gật đầu.

“Tôi rất thích quan điểm của cậu. Tôi cũng cảm thấy thế giới tương lai nhất định sẽ là thời đại của Big data.”

Hồng Uẩn nói: “Sau khi tôi tốt nghiệp định tự mình xây dựng một công ty về phân tích dữ liệu. Cậu có hứng thú tới chỗ tôi làm việc không?”

Cố Trầm lắc đầu không hề do dự.

Hồng Uẩn hỏi: “Vì sao vậy? Cậu không tin tôi có thể khiến công ty trở nên lớn mạnh à?”

Cố Trầm nói: “Mỗi founder trước khi start up đều cảm thấy bản thân có thể tạo ra doanh nghiệp top 500 thế giới. Nhưng hình hình hiện tại lại là, đa số các công ty tồn tại ở thị trường nội địa chưa được ba năm.”

Hồng Uẩn bỗng bật cười: “Cậu không có lòng tin về tôi như vậy sao? Biết đâu được tôi lại là người đứng top 500 thế giới đấy! Cậu không định cho bản thân một cơ hội trở thành nguyên lão của công ty sao?”

Cố Trầm lắc đầu.

Diêu Viễn có chút khó chịu: “Cậu suy nghĩ cẩn thận chút đi? Tôi cũng có cổ phần của công ty này. Nếu như cậu muốn tham gia, chúng tôi có thể coi như cậu thêm cổ phần bằng kỹ thuật.”

Cố Trầm khựng chân lại, ngoái đầu nhìn Diêu Viễn: “Cậu tới mua nhà đúng chứ?”

“Đương nhiên rồi!” Diêu Viễn trừng Cố Trầm một cái: “Cái vẻ mặt đó của cậu là sao?”

Dưới ánh đèn điện, Diêu Viễn như nghĩ tới điều gì đó, nhịn không được mà nổi sùng mắng: “Đậu má, không phải cậu tưởng rằng tôi cũng là loại người như họ Vu kia chứ? Lấy cớ tới mua nhà để tay không bắt sói à?”

Cố Trầm cười mà không nói gì. Vẻ mặt rõ ràng là có nghi ngờ.

Diêu Viễn không thể nhịn nổi nữa, trợn trắng mắt: “Con người cậu thật là, thế nào là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, hôm nay coi như tôi đã thấy rõ rồi. Tôi chịu luôn đấy, dù gì thì cậu cũng là người từng phát biểu luận văn trên ‘Nhà kinh tế học’, sao cả cái đầu toàn là mua bán nhà cửa vậy hả? Cậu có thể có dã tâm chút được không?”

Dã tâm cũng đâu thể nói từ miệng mà ra được.

Cố Trầm có chút buồn cười. Cảm thấy dạng phú nhị đại như Diêu Viễn và Hồng Uẩn, có thể nghĩ tới chuyện kéo người nhập hội từ lúc mới lập nghiệp đơn giản như thế này, cũng là một loại tài năng đó.

Diêu Viễn phàn nàn: “Cố Trầm, tôi nhận ra tôi đánh giá cao cậu mất rồi. Cậu nói xem con người cậu có phải cẩu thả quá hay không? Cậu chẳng hiểu rõ công ty mà chúng tôi muốn thành lập đã dứt khoát từ chối lời mời của chúng tôi như vậy. Cậu nói xem nhỡ đâu mấy năm nữa, công ty này của chúng tôi thực sự đứng top 500 thế giới, được niêm yết trên NASDAQ thì sao? Cậu lại dễ dàng từ bỏ việc ở thành nguyên lão của công ty, nắm giữ cổ phần ban đầu như vậy, có phải cậu sẽ tiếc tới xanh ruột hay không?”

“Vậy tôi hỏi cậu.” Cố Trầm cười nói: “Các cậu cũng không thân quen với tôi, vì sao lúc khởi đầu lập nghiệp lại tự dưng tự lành chạy tới đây kéo tôi nhập bọn? Còn muốn chia cổ phần ban đầu cho tôi?”

“Đương nhiên là vì cậu có năng lực này rồi.” Diêu Viễn vỗ vỗ bả vai Hồng Uẩn: “Anh em của tôi nói rồi, người có thể phát biểu luận văn trên ‘Nhà kinh tế học’ thì chắc chắn là người ưu tú. Cho dù bây giờ không phải, thì tương lai cũng sẽ là vậy.”

“Cho nên bây giờ chúng tôi cũng coi như đầu tư cổ phiếu tiềm năng.”

“Rốt cuộc là đầu tư vào cổ phiếu tiềm năng, hay là đầu tư vào trợ lý của giáo sư Hình?”

Cố Trầm nhàn nhạt nói: “Phân tích Big data, cái khó không phải là xử lý và phân tích dữ liệu, mà là tìm khách hàng ở đâu đúng không?”

TYT & Lynn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play