Cố Trầm nhớ tới, sở dĩ kiếp trước cậu gia nhập đội bóng rổ là vì đắc tội với Hoắc Minh Chương. Nhà họ Hoắc gia giáo rất nghiêm, Hoắc Minh Chương không bắt nạt người ta công khai nên mới mượn cớ tìm cậu tập bóng làm ngụy trang, thật ra là dùng bóng đánh cậu.
Mà kỹ năng bóng rổ điêu luyện của Cố Trầm cũng nhờ thế mà thành.
Sống lại một đời, Cố Trầm tránh không đắc tội Hoắc Minh Chương ngày đầu đến trường khai giảng. Nhưng nội dung tình tiết lại vẫn tiếp diễn như cũ. Giờ ngẫm lại, đại khái là do các nhân vật tự động điều chỉnh rồi.
Chu Hiểu Đình hơi lo lắng nhìn Cố Trầm: “Đừng sợ! Tối nay tôi nhờ huấn luyện viên để ý Hoắc Minh Chương, sẽ không để cậu ta bắt nạt cậu đâu.”
“Không sao cả.” Cố Trầm hờ hững nhếch miệng cười: “Tôi có thể đối phó được mà.”
Cùng lắm thì bị chút đòn thôi, không cần thiết phải để Chu Hiểu Đình xen ngang. Dù sao có tránh thoát được cốt truyện thì cũng không tránh được bị trừng phạt do cốt truyện bị lệch đi.
Chu Hiểu Đình ngập ngừng nhìn Cố Trầm, muốn nói lại thôi. Cuối cùng vẫn không nói thêm gì nữa.
Ăn xong bữa sáng, Cố Trầm theo thời khoá biểu đến giảng đường. Năm nhất khoa Quản lý kinh tế bọn họ chỉ có môn Nguyên lý Kinh tế học là môn chuyên ngành, còn lại là các môn bắt buộc. Ví dụ như Vi phân và Tích phân, Đại số tuyến tính, Văn bản và giao tiếp, Đề cương lịch sử cận đại và vân vân. Ngoài ra, Cố Trầm còn cần chọn ít nhất sáu trong số mười môn tự chọn, hoàn thành đủ mười ba học phần.
Cố Trầm nhìn thấy thời khóa biểu, cảm thấy hơi đau đầu.
... Đã học qua rồi, sau khi quên sạch lại phải quay về học lại lần nữa, đây có lẽ chính là nổi khổ lớn nhất của người được sống lại.
Cố Trầm thở dài, tại sao không cho cậu sống lại vào khoảng thời gian sau khi tốt nghiệp đại học cơ chứ!
“Cố Trầm, cậu đã chọn xong môn tự chọn chưa?” Cố Trầm còn đang đau đớn căm phẫn trừng thời khoá biểu của mình thì bên cạnh chợt vang lên một giọng nói tràn trề sức sống.
Cố Trầm ngẩng lên thì thấy một cô gái mặc váy liền thân màu trắng, ôm sách đứng trước mặt. Cô gái kia thấy Cố Trầm ngẩng đầu thì hỏi lại một lần: “Cố Trầm, cậu chọn xong môn tự chọn chưa?”
Cố Trầm tốt nghiệp đã lâu quá rồi, thoáng chốc không nhớ được cô gái này là ai. Chỉ cảm thấy mặt cô ấy rất quen, cậu lắc đầu đáp: “Tôi còn đang chọn.”
Cô gái được cậu đáp lời thì thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Vậy cậu có thể kiến nghị cho mình với không? Mình cũng đang lo sốt vó đây, nhiều môn tự chọn qua, mình cũng không biết nên chọn sao cho phải.”
“Cái này phải xem bản thân cậu.” Cố Trầm thuận miệng nói: “Xem cậu cảm thấy hứng thú với phương diện nào. Môn tự chọn của chúng ta chia thành ba nhóm lớn là môn văn hóa, môn ngoại ngữ và môn giáo dục thể chất. Nếu thật sự không biết chọn cái gì thì có thể lựa chọn hoàn thành tín chỉ tiếng Anh trước. Còn các môn khác thì phải xem cậu muốn học để lấy điểm tín chỉ thôi hay muốn học thêm phương diện nào đó. Có thể báo nhiều vài môn nghe giảng thử xem, không có hứng thú thì không theo nữa.”
Cố Trầm vừa nói vừa nhanh tay đánh dấu tích lên môn tự chọn mà mình muốn học trên thời khóa biểu. Cô gái bên cạnh liếc trộm một cái, phát hiện Cố Trầm đánh dấu môn tự chọn đa số liên quan đến luật kinh tế và lập trình máy tính. Thậm chí còn chọn một môn Python.
“Sao cậu lại chọn học Python?” Cô bạn rất tò mò. Trước khi cô ấy lên đại học thì nghe được nhiều nhất là ngôn ngữ lập trình C, đúng là chưa từng nghe nói qua Python bao giờ: “Có ý nghĩa đặc thù gì à?”
“Có thể dùng để thu thập số liệu và tin tức.” Cố Trầm lời ít ý nhiều.
Kiếp trước, Cố Trầm tự mình mở công ty. Vì để đón lấy xu hướng thị trường nên từng nghiêm túc nghiên cứu sở thích tiêu dùng của các giai tầng khác nhau. Lúc ấy cậu tự học Python cũng là vì thu thập và sửa sang lại sở thích tiêu dùng của khách hàng, muốn dựa theo phân tích bắn tên có đích, đưa sản phẩm lên thị trường. Đáng tiếc, sản phẩm cậu làm ra có tốt đến đâu vẫn thiếu chút may mắn và sức mạnh. Cuối cùng vì tài chính đứt đoạn mà bị ngân hàng thúc giục khoản vay, rơi vào tình trạng phá sản, cửa nát nhà tan.
Cố Trầm thừa nhận, bản thân là kẻ gây dựng sự nghiệp thất bại. Nhưng trừ bỏ kết cục thất bại thảm hại ra thì những gì Cố Trầm học được trong quá trình gây dựng sự nghiệp vẫn rất có ích... Ít ra có thể giúp cậu kiếm điểm học phần.
Cô gái ‘ồ’ lên một tiếng, tạm ngừng một lát rồi lại nói: “Tên mình là Thương Nhuế.”
Cố Trầm gật đầu, nộp thời khóa biểu môn tự chọn của mình lên. Còn Thương Nhuế vẫn đang bồi hồi bên cạnh, Cố Trầm khôi phục tinh thần, nghi hoặc hỏi: “Còn có việc gì sao?”
Thương Nhuế chỉ vào thời khóa biểu môn tự chọn của Cố Trầm: “Cậu không chọn khóa tiếng Anh nào à?”
Cố Trầm nói: “Tôi không có hứng thú với tiếng Anh.”
Thương Nhuế: “...”
Thương Nhuế nói: “Nghe cậu nói như vậy làm mình cũng hứng thú với Python rồi đấy. Nhưng hồi cấp ba mình học chuyên xã hội, học khoa học tự nhiên không tốt cho lắm. Có thể cho mình phương thức liên hệ của cậu không? Sau này chúng ta cùng học môn tự chọn này, mình có gì không hiểu có thể hỏi cậu không?”
Cố Trầm cau mày.
Thương Nhuế kinh ngạc nhìn Cố Trầm: “Đều là bạn học cùng lớp mà, cậu không lạnh lùng đến vậy chứ?”
“Tôi không có thời gian.” Cố Trầm bận đọc luật kinh tế, tránh sau này đàm phán với khách hàng lại sơ sẩy ở đâu. Còn bận đi làm thêm, bận theo nội dung cốt truyện nữa. Thật sự không có thời gian cũng không có tinh lực đâu mà giảng bài cho người ta.
“Tôi không có thời gian thật.” Cố Trầm từ chối: “Cậu đi hỏi các bạn khác thử xem.”
Bị người ta từ chối liên tục vài lần, Thương Nhuế cảm thấy bản thân đã cố gắng hết sức rồi. Cô ấy ngượng ngùng về lại vị trí của chính mình. Đám nữ sinh trước sau lập tức vây lại, hi hi ha ha thăm dò: “Thế nào rồi?”
“Không tốt lắm!” Thương Nhuế lắc đầu: “Lạnh lùng hờ hững, không buồn để ý đến người khác.”
“Tớ biết ngay mà.” Một cô bạn cười nhạo: “Người này vừa nhìn đã biết là kiểu người tâm cao khí ngạo rồi. Một người đi làm thêm hai ngày đã có thể leo lên phú bà, ngồi xe sang như vậy thì sao có thể để ý đám con gái bình thường bọn mình. Thương Nhuế, cậu từ bỏ đi!”
Sau đó cô ta xoa xoa tay rồi nhìn về phía mấy cô bạn còn lại: “Dám cược dám chịu! Tớ đã nói cậu ta sẽ không để ý đến Thương Nhuế mà lại.”
Thương Nhuế còn không tin, không nên cược với bọn họ mới phải, giờ thua mất rồi.
“Cũng chưa chắc đâu.” Thương Nhuế nghĩ đến lời mà Cố Trầm vừa mới trả lời mình, bổ sung: “Tuy Cố Trầm không thêm WeChat của mình nhưng lúc mình hỏi nên chọn môn tự chọn thế nào thì cậu ấy giải thích rất kiên nhẫn. Mình cảm thấy đề nghị của cậu ấy cũng có lý lắm. Các cậu muốn thử nghe theo không?”
Không đợi những người khác mở miệng, Thương Nhuế trực tiếp lặp lại đề nghị của Cố Trầm vừa rồi một lần.
“Làm thế cũng được à?” Mấy cô gái trẻ trợn tròn mắt, cảm giác như mở ra cánh cửa thế giới mới vậy. Bọn họ còn đang buồn rầu vì chuyện môn tự chọn đây. Nhiều môn để chọn quá, mà bọn họ thì đều không hiểu lắm về nội dung khóa học, sợ chọn phải môn mình không thích, cũng sợ chọn phải môn khó quá, đến cuối kỳ không tích đủ học phần.
Đề nghị của Cố Trầm đúng là không tệ chút nào. Bọn họ có thể chọn những môn học mình có hứng thú, đi nghe thử vài tiết, sau đó lại chọn ra môn thích hợp với mình, bỏ đi những môn còn lại là được.
“Sao cậu ấy thông minh thế nhỉ! Chẳng trách ngày đầu tiên đi làm đã có thể kiếm hơn mười vạn tệ. Đầu óc xoay chuyển quá nhanh.”
“Đáng tiếc là nhân phẩm không tốt lắm. Mới khai giảng vài ngày mà chuyện xấu của cậu ta đã lan khắp nơi rồi. Bạn cùng phòng đều không thích cậu ta.” ( truyện trên app T𝕪T )
“Mình cảm thấy nhân phẩm của mấy người bạn cùng phòng cậu ấy mới có vấn đề thì đúng hơn đấy.” Thương Nhuế không nhịn được bênh vực: “Chúng ta cùng huấn luyện quân sự nửa tháng, các cậu cũng thấy Cố Trầm là người thế nào mà. Bình thường chẳng nói chẳng rằng, không trao đổi gì với ai cả. Cậu ấy đắc tội ai được chứ? Vì sao chỉ có chuyện xấu của cậu ấy là lan truyền đến cả trường đều biết? Đã thế còn truyền từ phòng ngủ của bọn họ ra nữa?”
Mấy cô gái trẻ đưa mắt nhìn nhau.
Giảng viên đúng lúc đi vào, Thương Nhuế cũng không nói thêm gì nữa. Chờ hết tiết buổi trưa, Thương Nhuế ôm sách vở đi đến cạnh Cố Trầm: “Cảm ơn kiến nghị vừa rồi của cậu. Mình chọn được môn tự chọn rồi. Trưa nay mình mời cậu ăn cơm xem như cảm ơn được không?”
“Nhưng lại giúp mình giải quyết một phiền phức rất lớn!” Thương Nhuế cười dịu dàng: “Mình cảm thấy chuyện nhỏ không đáng kể với cậu đáng giá mình mời cậu một bữa để cảm ơn.”
“Tôi ăn cơm với người mình không quen sẽ cảm thấy không thoải mái.” Cố Trầm thẳng thừng nói.
Nụ cười trên mặt Thương Nhuế cứng đờ.
“Xin lỗi cậu.” Cố Trầm gật đầu với Thương Nhuế, xoay người rời đi.
Đám bạn cùng phòng của Thương Nhuế cười hì hì sáp lại: “Cố Trầm này cũng quá kiêu ngạo lạnh lùng rồi đấy?”
“Đúng đấy! Thương Nhuế nhà chúng ta xinh đẹp thì chớ, dáng người cũng đẹp. Chẳng lẽ cậu ta mù à? Không nhìn ra chút nào hay sao?”
“Cậu không định theo đuổi cậu ta thật đấy chứ?”
“Mình cảm thấy hơi khó đấy. Người này rõ là một kẻ dầu muối không vào đâu.”
Cố Tú nghe mấy nữ sinh líu ríu thảo luận, không nhịn được lên tiếng: “Cậu không cần lãng phí thời gian làm gì, anh tôi sẽ không thích cậu đâu.”
Tiếng cười đùa trong phòng học im bặt. Mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn Cố Tú.
Thương Nhuế cau chặt mày: “Cậu vừa nói gì?”
Cố Tú nhìn thẳng vào mắt Thương Nhuế, kiên nhẫn lặp lại: “Tôi nói, anh tôi không đời nào thích cậu đâu. Cậu khỏi cần lãng phí thời gian làm gì.”
Thương Nhuế hít sâu một hơi: “Cố Tú! Cậu có bệnh đấy à?”
TYT & Lynn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT